• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Trường An vốn tưởng rằng cậu và Arnold sẽ vì chuyện tịch thu hạt ngũ cốc này mà trở mặt thành thù, cậu thậm chí đã hạ quyết tâm luôn rồi, rằng từ nay về sau chỉ thời gian uống sữa cậu mới phản ứng lại hắn, thời gian còn lại tuyệt đối không liếc hắn một cái.

Nhưng sự việc lại biến hoá khôn lường hơn cậu tưởng, từ tiểu ấu tể phải chịu sự trừng phạt sau đó biến thành "Lấy cũ đổi mới", nhìn gầm giường của mình có một quả đồi ngũ cốc mới, hương thơm so với trước kia còn nồng hơn gấp mấy lần, tâm trạng phá lệ cực kỳ tốt, Tống Trường An bò dậy, tặng cho Arnold một trái tim thật thật lớn.

Ấu tể cười không thấy mặt trời đứng trước cửa, cong hai cái móng vuốt ngắn ngủn đặt trên đỉnh đầu, ngoại trừ hình trái tim méo mó kia ra, trên mặt nó hoàn toàn không có tủi thân và khổ sở như lúc trước, tâm trạng căng thẳng của Arnold cũng được thả lỏng.

Tiểu ấu tể mềm như bông, tính cách cũng thật mềm như bông, ngay cả giận dỗi cũng có thể dễ dàng dỗ dành, nó lại không hề tham lam, chỉ cần có thể ăn no là được rồi, trữ nhiều thêm vài hạt ngũ cốc là cái gì cũng vui vẻ.

Arnold duỗi tay sờ sờ mặt nó, ấu tể híp mắt ngửa đầu để hắn tùy ý sờ mó, một chút cũng không hề kháng cự, trái lại còn cọ cọ ngón tay hắn.

Tống Trường An: Arnold thật là tốt!

Nghĩ tới ban nãy mình lấy ngón tay hắn để mài răng, Tống Trường An trong lòng có chút áy náy hối hận, giả bộ như đang sờ lòng bàn tay hắn rồi trộm đưa mắt nhìn, nhìn thấy trên ngón tay không hề có vết thương mới yên tâm thả lỏng cơ thể để hắn sờ.

Không thể nghi ngờ rằng đây là thời điểm ấu tể ngoan ngoãn nhất, nó đối xử với Arnold vừa áy náy lại vừa cảm động, mặc kệ là gì cũng đều phối hợp cho bằng được, vì thế trước mắt bao người hắn nhếch miệng cười, ấu tể bị xoa phía trước, xoa phía sau, xoa từ đầu đến chân, nói tóm lại chính là bị xoa đến thoải mái sảng khoái.

[ Thật sự thì tui vẫn luôn không nghĩ tới thiếu tướng Arnold lại có tay nghề thuần thục như vậy.... ]

[ Tui cũng vậy! A a a Trường An thật sự đáng yêu quá đi! Thiếu tướng Arnold cũng thích bé con như vậy cơ mà! ]

[ Không phải nói ngày mai thiếu tướng muốn mang Trường An ra ngoài chơi sao? Trường An có thể tùy tiện ra ngoài sao? Như vậy có hơi bất cẩn quá không? ]

[ Họ lo cho Trường An còn nhiều hơn chúng ta, thiếu tướng cũng nói đã xin qua, tự nhiên bọn họ sẽ có sắp xếp, tui cảm thấy chúng ta không cần lo lắng đâu. ]

[ Lầu trên nói có lý, chúng ta chỉ cần ngoan ngoãn nhìn bé Trường An đáng yêu là được rồi, còn lại cứ giao cho những người có chuyên môn đi! ]

Tống Trường An cũng đang nhớ thương câu nói lúc trước của Arnold, nhưng cậu biết lúc này đã là ban đêm, Arnold vì cậu mà sớm chạy về đây, đương nhiên không có khả năng dẫn cậu ra ngoài vào lúc này.

Nhưng cậu thật sự không kìm được tâm trạng kích động của mình, vậy là Arnold đi tới đâu cậu liền theo gót đi tới đó, cục bông màu vàng kim tung tăng bám theo phía sau Arnold, ý đồ trong đầu nhỏ ai nhìn qua cũng thừa biết.

Vì vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện ngày mai cho nên Tống Trường An liền chạy theo Arnold một khoảng xa cũng không hề phát hiện ra, Arnold phía trước đột nhiên dừng lại, cậu chưa kịp dừng bước, thiếu chút nữa liền tông vào gót giày Arnold, cũng may có Arnold vớt lên.

Ở trong lòng bàn tay Arnold, Tống Trường An còn theo bản năng chạy vài bước, sau đó mới nhận thức được tình huống hiện tại tiếp tục nhếch miệng cười ngây ngô.

Arnold xoa xoa đầu nhỏ cậu, đem cậu trở về trong sân, duỗi tay đặt ở trước cửa, ý bảo ấu tể tự mình bò xuống.

"Trường An, con nên ngủ rồi." Arnold lại mở miệng: "Sáng mai ta lại tới đón con."



Tống Trường An chần chờ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bò xuống, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Arnold mà ngượng ngùng ôm ngón tay hắn hôn một cái, sau đó liền xoay người chạy vào nhà gỗ.

Chờ đến khi Arnold đi xa, cậu mới từ trong cửa nhỏ ló đầu ra, nhìn theo bóng dáng của Arnold dần biến mất khỏi tầm nhìn.

Phải chờ tới sáng mai mới có thể đi, có vẻ còn rất lâu, cậu hiện tại hưng phấn quá mức cho nên một chút buồn ngủ cũng không có, thời gian khó khăn này vượt qua thế nào đây?

Tống Trường An ôm khung cửa bối rối tự hỏi, hai chiếc chân ngắn tí hon ngơ ngác chôn ở đó hơn nửa ngày cũng chưa chịu động đậy

Cách sân nhà ấu tể hơn 2m, Arnold vốn đã sớm rời đi nhưng lại đang đứng ở đó lẳng lặng nhìn cậu.

Ánh mắt ấu tể nhìn về phía hắn, nhưng Arnold biết nó không thấy mình, bởi vì hắn đang đứng ở ngoài phạm vi tầm mắt của nó.

Hắn vuốt ve đầu ngón tay, hơi thở của ấu tể cùng với độ ấm trên miệng vẫn còn phảng phất đọng lại ở nơi đó, nhìn ánh mắt nhìn vào khoảng không của tiểu ấu tể, hắn nhịn không được mà khẽ cười.

Ánh sáng ảm đạm bên ngoài lặng yên, bóng đêm buông xuống, đây là bóng đêm thích hợp nhất do nhân loại tạo ta, dễ dàng khiến con người buồn ngủ.

Đứng một hồi lâu, cơ thể Tống Trường An đột nhiên bất giác run lên một cái, cậu xốc lại tinh thần, nhìn bốn phía trống rỗng, gió thổi làm đám lông trên người hơi loạn, cậu chép chép miệng đi vào trong.

Cậu không phải cú, trước tới nay đều sinh hoạt theo đồng hồ sinh học của người bình thường, ban đêm ngủ, ban ngày ăn uống chơi bời, sau đó lại đánh vài giấc ngủ gật, cuộc sống đẹp không gì bằng.

Hơn nữa bây giờ là buổi tối, cho dù bên ngoài có đèn cậu cũng không dám ở bên ngoài chạy khắp nơi trong màn đêm đen xì, cũng không dám chạy vòng chạy bộ, Tống Trường An tự biết mình nhát gan, vẫn luôn an phận ở trong phòng.

Ở trong căn biệt thự cao cấp ba phòng ngủ một phòng khách của mình dạo vài vòng, Tống Trường An đều không có hứng thú với nội thất tí hon trong nhà, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là quay về phòng ngủ của mình.

Trước tiên là quỳ rạp trên mặt đất thưởng thức đống hạt ngũ cốc của cậu một hồi, nghe mùi thơm ngào ngạt của ngũ cốc cũng đủ xoa dịu bụng nhỏ, Tống Trường An quyết định lên giường ngẫm lại nhân sinh*.

Chú thích: Nhân sinh: đời người.

Vặn đi vặn lại trên chiếc giường mềm mại nhỏ xinh, cả người Tống Trường An đều vùi vào trong chiếc đệm nhỏ ấm áp, cậu nhìn chiếc đèn nhỏ lờ mờ trên đỉnh đầu, lại có chút nôn nóng cọ đầu vào chăn.

Tống Trường An: Ngày mai khi nào mới tới chứ, cậu thật sự muốn thức xuyên đêm nay luôn, nhưng nếu đến nửa đêm cũng không ngủ được thì ngày mai lại không có sức để đi chơi.

Tiểu ấu tể ôm móng vuốt rầm rì trong miệng, cũng không biết đang lo lắng cái gì.

Nhưng sự thật đã chứng minh, mọi lo lắng của Tống Trường An đều là do cậu ta tự mình đa tình.

Không lâu sau, cậu bất giác bị chiếc giường mềm mại bắt được thần trí, còn đang tự hỏi ngày mai phải làm sao bây giờ thì tiểu ấu tể há mồm ngáp một cái lớn thật lớn, chép chép miệng rồi nhắm mắt.

Hai phút sau, cậu bắt chéo chân, vô tư nằm dài trên giường, ngủ say như chết.

[ Ha ha ha ha ha bé Trường An sao lại ngủ nhanh như vậy chứ ha ha ha! ]

[ Tui vừa mới thấy Trường An đang rất hưng phấn, còn cho rằng bé nó một chốc nữa cũng không thể ngủ được ha ha ha! ]

[ Bé con đừng động đậy nữa, con đã lăn một vòng rồi ha ha ha! ]

[ Tui tới thông báo diễn biến mới nhất, bé Trường An lại lăn thêm nửa vòng, hiện tại đầu đã tiếp đất ha ha ha ha! ]

***

Sáng sớm hôm sau, Tống Trường An bị tiếng bước chân đánh thức.

Thời điểm cậu mở mắt ra phát hiện bản thân đang ở cuối giường, cả người dán trên thành giường, một chân vắt ở bên trên, cũng không biết đã được bao lâu mà trên đùi hằn lên một vết đỏ lừ, sau khi bò dậy cảm giác cứ phải gọi là đau không nói nên lời.

Cậu đêm qua đã mơ một giấc mơ, trong mơ Arnold dẫn cậu đi công viên giải trí chơi, hai người họ chơi tàu lượn siêu tốc, Arnold ngồi bên trái, cậu ngồi ở bên phải, cái đai an toàn cũng là loại được thiết kế riêng cho hamster lông vàng cho nên trói cậu kín mít, trong tiếng thét thất thanh của cậu chiếc xe liền xông ra ngoài, hất tung lông đầu cậu dựng ngược ra sau, khuôn mặt cứng đờ, chẳng trách sau khi cậu tỉnh lại lại là tư thế này.



Tống Trường An nhe răng trợn mắt khập khiễng đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy được Arnold đã ngồi xổm bên ngoài sân.

Cậu bất chấp trên đùi đau nhức, trực tiếp vọt qua rồi gục ngã trên giày Arnold, gục hắn mau mang mình ra ngoài.

Có thể thấy rõ ràng ấu tể đang gấp gáp, Arnold đương nhiên cũng nhìn ta, nhưng ngón tay hắn lại bắt lấy cánh tay của ấu tể, xách nó thả vào chén nhỏ.

Nhìn mặt ấu tể dại ra, Arnold vừa nắn lại chân nhỏ cho cậu, còn xoa xoa vết đỏ kia, lại vừa nói: "Ăn sáng đã rồi đi đâu thì đi."(Chời ơi cr tui cũng dữ như vậy nè, bắt ăn sáng xong mới được đi chơi.)

Tống Trường An gật gật đầu, sau đó vẫn như cũ được Arnold hầu hạ ăn bữa sáng, có hơi ngoài ý muốn chính là còn có sữa bò để uống.

Chẳng lẽ họ sẽ đi tới nơi rất xa và đêm nay sẽ không quay về cho nên mới đem lượng sữa bò của buổi tối dịch tới buổi sáng sao?

Tống Trường An một bên lén lút hưng phấn, một bên lại nhịn không được uống nhanh một chút, chờ tới khi rốt cuộc cũng ăn uống no say cậu lại không nhịn được tới cọ cọ bên người Arnold.

Cậu chớp chớp mắt nhìn Arnold làm nũng: "Đi thôi đi thôi, bây giờ chúng ta đi nào!"

Arnold giúp cậu lau lau miệng, sau đó bắt lấy móng vuốt nhỏ của cậu, trong lúc Tống Trường An đang ngơ ngác khó hiểu thì hắn lấy ra một chiếc vòng nhỏ màu bạc mang lên cánh tay cậu, chiếc vòng nhỏ lấp lánh loé sáng.

Tống Trường An quơ quơ cánh tay, vòng bạc nhỏ không chật, còn có thể lắc qua lắc lại, cũng không có nặng, cậu nhìn về phía Arnold, chờ hắn giải thích cho mình.

Arnold: "Thứ này dùng để bảo vệ cho an toàn của Trường An, không nên trộm gỡ xuống."

Tống Trường An vội vàng gật đầu, cho người ta thấy quyết tâm không gây chuyện của mình.

Arnold lại chải lông cho cậu, rốt cuộc thì điều Tống Trường An chờ mong nhất đã xảy ra, hắn ôm cậu lên, sau đó đặt trên vai mình.

Tống Trường An: "!!!!"

Đứng trên vai người khổng lồ, Tống Trường An có thể nhìn rất xa, quang cảnh trong phạm vi 2m đều được thu hết vào trong mắt, hai chiếc móng vuốt nhỏ của cậu bám lấy cổ áo Arnold thật chắc, vừa sợ lại vừa không nhịn được sự hưng phấn.

Cậu nhìn Arnold mang theo cậu đi qua những nơi cậu từng chạy qua, đoạn đường xa xôi đối với cậu cùng lắm chỉ là vài phút đi đường của Arnold.

Rất mau sau đó, đi ra khỏi phòng đặc biệt dành riêng cho ấu tể, bên ngoài chính là nơi đầu tiên Tống Trường An đặt chân tới viện nghiên cứu khoa học khi vừa bị phát hiện, có những người cậu có ấn tượng, cũng có những người cậu không quen biết, đối với Tống Trường An những người họ đều không thân thuộc, chỉ biết túm lấy cổ áo Arnold cười đến mỏi cả miệng.

Có điều có hơi kỳ lạ chính là không biết vì sao cậu lại không nhìn thấy Keikatsu, chắc là vì mấy ngày nay công việc bận rộn nên không thể tới đây, Tống Trường An nghĩ một hồi liền ném sau đầu.

Tâm trí cậu hiện giờ chỉ toàn là ra ngoài chơi, nói không chừng còn có thể nhìn xem thế giới bên ngoài hình thù ra sao, ôm lấy suy nghĩ này, mắt nhỏ của ấu tể tràn đầy chờ mong.

Arnold chào hỏi qua vài đồng nghiệp, đi ra khỏi gian phòng nọ, bên ngoài là hành lang rộng lớn, sắc màu ảm đạm thoạt nhìn cực kỳ có không khí của khoa học kỹ thuật, cậu còn cảm thấy ngay sau đó Arnold sẽ phải thả cơ giáp của hắn ta dẫn cậu bay lên trời cao, Tống Trường An nhịn không được mà căng thẳng, chuẩn bị tâm lý thật cẩn thận.

Sau đó cậu thấy Arnold đi thẳng một đoạn đường rồi liền đẩy một cánh cửa bên cạnh, đây là một cái phòng không lớn, bên trong bố trí đơn giản, có một cái bàn, bên tường có mấy cái sô pha nhỏ, nơi xa hơn cậu nhìn không thấy.

Trên mặt đất trải một tấm thảm lông, Arnold đem cậu đặt trên mặt đất, duỗi tay vỗ vỗ mông nhỏ của cậu, mở miệng nói: "Trường An, đi chơi đi, ta đi xử lý quân vụ, có chuyện gì thì con cứ tìm ta."

Tống Trường An:"???"

Cậu không dám tin mà nhìn xung quanh một lượt, nhìn Arnold đã ngồi xuống trước bàn, một hình chiếu lớn xuất hiện trước mặt hắn không biết đang xem cái gì.

Nếu Arnold mang theo cậu tới văn phòng của hắn chơi cậu cũng sẽ không từ chối, vì rốt cuộc thì có thể đi ra ngoài với cậu mà nói cũng đã là một chuyện tốt khó có được, nhưng tình huống hiện tại này.....

Tống Trường An nghĩ tới trước kia luôn Arnold đi sớm về khuya, nếu hắn thật sự làm việc ở bên này, vậy mà ban ngày cũng không trở lại xem cậu được sao?

Tống Trường An: "....." Có lẽ chỉ số thông minh của cậu bị xem nhẹ rồi, nếu không thì sao bọn họ lại cảm thấy cậu sẽ tin đây là nơi làm việc thường xuyên của Arnold chứ?

Nói dẫn cậu ra ngoài chơi, hoá ra sau đó lại đổi cho cậu một căn phòng ngay sát vách bên cạnh....



Tiểu ấu tể lông xù chạy tại chỗ vài vòng liền nghe được tiếng của Arnold.

"Trường An không thích nơi này sao? Vậy ta đưa con về."

Biểu cảm trên mặt Arnold cực kỳ nghiêm túc, Tống Trường An vừa tính đi tìm Arnold để tính sổ liền bay sạch cái suy nghĩ này, không cam lòng mà thăm dò khắp căn phòng.

Tống Trường An: Người thông minh phải biết thức thời*, chơi trước đã rồi giận sau cũng được!

Chú thích: Người thông minh phải biết thức thời:

Câu gốc:Hảo hán bất cật nhãn tiền khuy: Quân tử không chịu thiệt thòi trước mắt người thông minh phải biết thức thời, tạm thời né tránh tình cảnh bất lợi trước mắt, tránh khỏi bị thiệt thòi, bị nhục. (Nguồn: bachngocsach.com.vn)

Nhangw: Thấy hay nên thêm vô:3

[ Ha ha ha ha ha mấy người thiếu tướng thật là đã tốn rất nhiều tâm huyết, cả điểm làm việc của thiếu tướng Arnold cũng bị bê tới đây rồi! ]

[ Nhóc Trường An còn tưởng sẽ được dắt ra ngoài chơi, kết quả lại chỉ là đổi một cái phòng ha ha ha ha! ]

[ Mấy người xem kìa, trong mắt của bé Trường An không hề cam lòng chút nào ha ha ha! ]

________

Nhangw: Tui không thể nào bị khuất phục được, tăng lên thành: Đạt 160 bình chọn tui đăng chương mới>:3

Yu: Chương này dài bất thường éc éc

________


Edit: Nhangw.


Beta: Yu.


Bản edit thuộc về Nhangw.


Chỉ được đăng tại Wattpad @Nhangw.


Một chương truyện bạn đọc chỉ mất vài phút nhưng lại edit mất rất nhiều thời gian vậy nên tiếc gì mà không để lại một lượt bình chọn cho Nhangw làm động lực đúng không nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK