• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Livestream sinh hoạt của ấu tể rất nhanh đã được xắp xếp xong, cơ hồ chỉ ngay sau khi Tống Trường An gật đầu thì toàn bộ quá trình đều nhanh chóng tự mình di chuyển, bước nào bước đó đều được an bài hoàn hảo.

Cho nên chờ đến khi Tống Trường An tỉnh ngủ, cậu mơ màng nghe được tin tức từ miệng Arnold rằng 9 giờ sáng mai sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Tống Trường An lông tóc lộn xộn ngốc ngốc: "Hôm qua anh vừa mới hỏi tôi có đồng ý hay không mà hôm nay đã nói mai trực tiếp bắt đầu rồi?"

Tân bá chủ một bên để "Trợ thủ" Arnold chải lông, một bên lại bắt đầu ngốc, dung lượng não nho nhỏ này thật sự không đủ để cậu tưởng tượng.

Ấu tể phát ngốc là chuyện bình thường, Arnold nhéo nhéo móng vuốt nhỏ của nó, mới vừa bò từ trong ổ ra nên hai tay còn mang theo chút hơi ấm, ấm ấm mềm mềm, tay bị hắn bắt lấy cũng không tránh đi.

Ấu tể vừa mới tỉnh đều rất ngoan ngoãn, dịu dàng mềm mại hơn so với những lúc khác.

Đến khi uống chút nước Tống Trường An mới chân chính tỉnh hẳn.

Arnold sẽ không gạt cậu, cho nên cách ngày tân bá chủ làm việc cũng chỉ còn một ngày, thời gian hoàn hảo đủ để cậu nghiên cứu cậu nên làm gì trong khi phát sóng trực tiếp một chút.

Tống Trường An nhìn nhìn cơ thể nhỏ bé của mình, lại nghĩ tới sau này cậu sẽ vượt qua như thế nào, cuối cùng đưa ra một kết luận —— cậu có thể ăn có thể ngủ, ngoại trừ bán manh thì không đúng tí nào.

Tống Trường An: "....."

Có thể tỉnh táo nhận thức được bản thân như vậy cũng không dễ dàng gì, Tống Trường An chỉ có thể tự an ủi chính mình như vậy.

Làm ấu tể trong miệng đám người Arnold và Keikatsu, Tống Trường An tuy tới tận bây giờ vẫn thật sự không rõ vì sao bọn họ lại gọi mình là "Ấu tể" nhưng sủng ái mình cũng là sự thật, cho nên Tống Trường An rất nhanh liền quyết định muốn tiếp tục phát huy sở trường của mình, đem công lý dễ thương thực hiện đến cùng!

Vì tất cả vì phục vụ cho mục tiêu "Dễ thương", Tống Trường An bắt đầu những nỗ lực đầu tiên.

Cậu bước chân nhỏ chạy tới bên cạnh bát cơm, không giống như lúc trước trực tiếp nhảy vào mà lại cẩn thận bò vào.

Hiện tại cậu không có nằm dựa vào thành bát mà ăn, cậu ngoan ngồi một chỗ sau đó ôm một khối cà rốt lên cắn một miếng, bắy đầu tự hỏi phải ăn như thế nào mới có thể càng ăn càng đáng yêu.

Hôm nay động tác của ấu tể quá ngoan, Arnold đã sớm quen với sự bê tha của nó có chút khó hiểu mà nhìn qua, thực mau liền thấy được câu khác thường chỗ nào.

Bộ dạng ấu tể ăn trông có vẻ không có gì khác thường cho lắm.

Bây giờ Tống Trường An lại ăn rất giả tạo, nó rõ ràng chỉ cắn một miếng nhỏ nhưng lại cố tình phồng má lên, nghiêng đầu ra vẻ rất tốn sức.

Nhai không khí vài cái, Tống Trường An bị hình ảnh chính mình tưởng tượng ra làm cho ghê tởm, động tác thế này thật sự quá là giả tạo, thế cho nên cậu nhịn cũng không được, cậu liền chậm rãi dừng miệng chuẩn bị nghỉ một lúc.

Tống Trường An: "Làm thế này thật sự có chút khó khăn."

Cậu nghe thấy tiếng của Arnold phía sau, ôm cà rốt quay đầu lại nhìn hắn một cái, liền nhớ tới phải đáng yêu, theo bản năng mà cười toe toét.

Ấu tể vừa ngoan vừa dễ thương thì phải cười mọi lúc mọi nơi!

Ấu tể hơi hơi híp mắt, miệng cười lớn tỏ rõ tâm trạng cậu đang rất tốt, Arnold mới chỉ nhìn cậu cười một cái mà trong lòng đột nhiên lại mềm như bông, tê dại nói không thành lời.

Hắn do dự một chút, cuối cũng vẫn mặt dày nhặt Tống Trường An từ trong chén ra ôm.

Đang ăn thì bị bay lên — Tống Trường An: "???"

Ngay sau đó, ấu tể mờ mịt nhìn khuôn mặt tiến gần trong gang tấc, Arnold hít sâu một hơi, hung hăng hôn một miếng thật mạnh lên người cậu.

Cảm giác bụng mình sắp bị hút trụi, Tống Trường An nhỏ bé hét lên một tiếng, bốn móng vuốt không lưu tình chút nào cào lên mặt Arnold, hy vọng có thể nhanh chóng thoát khỏi ma chưởng của Arnold.

Nhưng Arnold căn bản không để ý tới việc bị ấu tể cào, lại mút mạnh một cái mới nhả ra, lúc này Tống Trường An đã "Đang hấp hối".

Cậu lại mờ mịt lần nữa bị thả lại vào trong chén, Arnold xoa xoa đầu cậu lúc này mới mỹ mãn rời đi, chỉ bỏ lại một con ấu tể đang ngơ ngác ôm cà rốt của mình trong chén.

Rất lâu sau Tống Trường An mới lắc lắc đầu thoát khỏi trạng thái mê mang, cậu có chút không giảm tin mà sờ sờ bụng mình, lông tơ ngắn ngủn trên bụng lộn xộn giống như vừa bị ai chà đạp.

Nghĩ lại vừa nãy nháy mắt như có cảm giác linh hồn cũng súyt bị hút khỏi cơ thể, Tống Trường An trừng lớn hai mắt như hạt đậu, nhanh tay vuốt thẳng lại lông trên bụng.

Trước kia Arnold luôn không kiểm soát được mà giở trò ôm ấp hôn hít cậu, nhưng lần này vẫn là lần đầu tiên Tống Trường An bị "Hút", Tống Trường An da đầu tê dại quay người lại ghé vào trong chén, che đi cái bụng của mình sợ người nào đó vừa mới đi lại quay lại.

Cảm giác này thật là đáng sợ mà!

Rõ ràng miệng mũi đối phương thở ra đều là khí nóng, nhưng lại giống như thật lạnh lẽo, Tống Trường An run run chân sau, lại xoa xoa bụng.

Nghĩ nghĩ lại hết thảy chuyện trước kia, Arnold đột nhiên làm như vậy có phải là đã chịu sự kích thích gì đó, Tống Trường An nhịn không được nheo mắt, xem ra dáng vẻ cậu bày ra khi ăn kia hình như rất được lòng Arnold.

Tống Trường An âm thầm quyết định, dù cho cậu có cảm thấy ghê tởm đến đầu cũng vẫn sẽ duy trì kểu ăn đó, tỏ ra chính mình dễ thương độc nhất vô nhị.

Nhưng cậu cần phải thời khắc cảnh giác Arnold, nhất định không thể để sự tình như hôm nay xảy ra thêm vài lần, cậu cảm thấy bản thân không có khả năng chịu nổi.

Lúc ăn bán manh thế nào đã rõ rồi, Tống Trường An vì bị mút mà cả người mệt mỏi nằm trên vòng lăn thử nghiệm hồi lâu, cuỗi cùng cũng cho ra cái tư thế chạy cậu cho rằng là đáng yêu nhất.

Dù sao những gì cậu nghĩ đến đều đã làm để chuẩn bị, thời gian còn lại Tống Trường An đều dùng để soi mặt nước làm mặt quỷ ý đồ muốn lâu lâu sẽ tìm được gương mặt tươi cười đáng yêu nhất.

Tống Trường An nhìn bóng mình mơ hồ trong chậu nước, nhịn không được mà nghĩ: " Mình đúng là bá chủ bán manh chuyên nghiệp mà!"

Tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần đợi gió đông tới, Tống Trường An cả ngày phá lệ đều rất hưng phấn, chỉ tới khi thấy Arnold tới bên cạnh nhìn chằm chằm cậu mới thu liễm lại một chút, sợ lại bị hắn bế lên hút một cái.

Một đêm yên bình, Tống Trường An uống sữa xong lại ăn thêm một chút, xong xuôi, cuối cùng lại đến lúc cậu phải đi ngủ.

Cậu lắc mông trở lại vào phòng nhỏ, chui đầu ra nhìn nhìn bên ngoài, Arnold đang nhìn chằm chằm vào cậu, khi cậu quay người lại, ánh mắt hắn liền trở nên ôn nhu.

Tống Trường An không biết vì sao lại dừng bước, đứng tại chỗ không nhúc nhích, đợi Arnold duỗi tay tới sờ cậu mới cọ cọ ngón tay hawnd.

Cãi mũi phấn nộn của ấu tể xẹt qua đầu ngón tay cảm giác cực kì vi diệu, Arnold nhéo nhéo vào lưng cậu hai cái sau đó đẩy mông nhỏ của cậu vào trong.

Tống Trường An ngáp một cái, thuận theo hướng đó mà bò vào.

Hôm nay thật sự muốn nghỉ ngơi sớm một chút, dù sao thì sáng mai ấu tể đáng yêu nhất thế giới đã bắt đầu phải làm việc.

***

[ A a a a a a a 9 giờ! 9 giờ! Trường An nhà ta 9 giờ đã phải xuất hiện! ]

[ Còn 5 tiếng nữa! Tui xin nghỉ rồi, hôm nay ai cungc không thể ngăn tui xem tiểu Trường An nhà ta! ]

[ Nói bậy, nó rõ ràng là Trường An nhà tui! Mà nói mới nhớ, tui cũng xin nghỉ há há há há há há há! ]

[ Mà cũng phải nói, hậu trường nhà Siêu Sao thực sự rất lớn, livestream sinh hoạt ấu tể mà cũng được bọn bọ bắt tay, tui còn tưởng là hoàng thất đầu tư. Thật không nghĩ tới nha! ]

[ Trả lời lầu trên, dù sao thì Siêu Sao cũng là đài truyền hình lớn nhất được công nhận, tính đến chuyện sẽ có rất nhiều người xem, trong thời gian ngắn phỏng chừng chỉ có họ mới có năng lực chịu được lưu lượng người xem lớn như thế, thật sự cần phải chọn Siêu Sao nha! ]

[ Chả cần phải nói, một lần xem livestream hay xem phim gì đó cũng chưa từng, hiện tại tui đã là hội viên V8 tôn quý nhất của Siêu Sao, chỉ cần chờ tiểu Trường An xuất hiện sau đó tui liền đi sờ sờ tay nhỏ của nó a a a a a! ]

[ Ư ư ư ư ư Trường An! Tui xem liền muốn sinh liền một đứa! ]

.....

Tin tức livestream sinh hoạt của ấu tể sẽ được phát trên đài truyền hình Siêu Sao một khi được phát ra liền kéo tới vô số người theo dõi, viện nghiên cứu khoa học cùng với các giám đốc điều hành của nền tảng Siêu Sao nói chuyện rất mau cho nên toàn bộ quá trình cơ hồ không hết vài tiếng, trên mạng tuyên truyền oanh oanh liệt liệt cũng đã bắt đầu luôn rồi.

Hoặc là nói căn bản không cần phải tuyên truyền, chỉ cần đề cập tới chuyện của tiểu ấu tể Tống Trường An thì sẽ có vô số người tự giác truyền ra.

Tin tức vừa ra liền có một đám người gào thét trên Tinh Võng cả ngày, đợi tới 9 giờ ngày hôm sau lại đói khát tiếp tụcckêu rên điên cuồng khen ấu tể trong những đoạn video ngắn được công bố thật đáng yêu.

[ Còn một tiếng nữa, tui mong chờ quá, vừa mới lôi chồng ra đánh một trận cũng không hết khẩn trương. ]

[ Vừa mới cùng em gái đánh nhau xong, thấy thời gian có vẻ còn đủ, tui cảm thấy có thể tiếp tục đánh một lúc nữa, nếu không tui thật sự không biết làm gì để giết thời gian cả. ]

[ Đây chắc chắn là khoảng thời gian khó khăn nhất mà tui phải vượt qua, vừa nghĩ tới có thể thấy được bé con Trường An tui liền muốn há miệng lên trời hét thật to! Sau đó tui bị hàng xóm khiếu nại..... ]

[ Đây không phải ID lúc trước nói video kia là giả sao? Mi tới đây làm gì, Trường An của chúng ta không cần mi nhìn! ]

[ Trường An ôm tui hun tui một cái thật lớn! Còn nửa tiếng nữa! ]

[ Các đồng chí, chúng ta sắp hết khổ rồi! ]

.....

[ Alo! Mọi người có thấy tin nhắn của tui không? Sao cả nhà lại im lặng hết rồi? ]

[ Có ai không? ]

20 phút trước buổi phát sóng trực tiếp, mã kết nối khổng lồ của đài truyền hình Siêu Sao xuất hiện một lỗi đầu tiên, theo sau đó là càng ngày càng nhiều vấn đề xuất hiện, hoàn toàn tố cáo rằng thiết bị truy cập khó khăn đã bị ngắt kết nối.

Mặc dù có toàn bộ Tinh Võng làm hậu cần nhưng lưu lượng khổng lồ tuồn vào vẫn rất khó có thể chống đỡ.

Cố gắng kết nối lại liền khiến cho càng nhiều điểm truy cập mất tác dụng, kết quả là vô số người người đế quốc vốn đã sớm chờ ở đài truyền hình Siêu Sao ngay lúc đó đều bị văng ra khỏi Tinh Võng.

Trước mắt tối sầm, người bị văng ra lập tức không cam lòng vọt vào Tinh Võng liền nhìn thấy một hàng chữ to trên màn hình, chen chúc ngồi cùng nhau liếc nhìn nhau một cái, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

" Hệ thống xảy ra sự cố, chúng tôi đang khẩn trương sửa chữa, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi."

Nhất thời trên Tinh Võng chỉ còn lại âm thanh kêu gào.

Mà bên kia, Tống Trường An từ khi rời giường liền ngoan ngoan ngoãn ngoãn, lúc ăn cũng ra vẻ một bên nỗ lực bán manh, bên khác lại nhịn không được muốn biết người khác đánh giá mình như thế nào.

Tận đến khi cậu đang dùng tư thế đáng yêu nhất của mình chạy vội trên vòng lăn, cậu liền nghe được tiếng của Keikatsu.


"Livestream phát sóng không thành công, bên phía Siêu Sao đột nhiên xảy ra sự cố, hỏi chúng ta muốn xử lý như thế nào, đại khái phải rời tới ngày mai."


Tống Trường An đang chạy vội chạy vàng hai chân liền bất động, chật vật ngã trên vòng lăn, cãi mũi cũng bị đau còn cố gắng gượng dậy quay đầu lại nghe tiếng của Keikatsu.


Tống Trường An: "Mấy người nói xem tui cực cực khổ khổ bán manh suốt mấy tiếng đồng hồ mà giờ lại nói là phát sóng trực tiếp không thành công?"


"Tui tui tui tui.... Tức chiết tui rồi a a a a a!!!!" Tống Trường An từ trên vòng lăn bò xuống trực tiếp gục ngã trên mặt đất, lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa.


________


Bản edit thuộc về Nhangw.


Chỉ được đăng tại Wattpad @Nhangw.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK