Ấu tể không chịu phối hợp là điều mà không một ai nghĩ tới.
Ấu tể ngoan ngoãn nghe lời xưa kia đang cố ôm chặt lấy ngón tay Arnold, hai mắt rưng rưng nhìn họ chằm chằm, làm thế nào cũng không chịu há miệng, rụt rè sợ hãi lại định rúc sâu vào trong lòng bàn tay của Arnold hơn.
Lời khuyên của mọi người không phải là Tống Trường An nghe không hiểu, nhưng tới khi cậu nhìn thấy người cầm công cụ gì đó giống như kéo ở cách đó không xa, cậu lại càng quyết tâm không chịu nghe lời.
Cứ đùa, chiều dài của cái thứ mà bọn họ vừa cầm thật đáng sợ, nếu mà cắt một cái thì còn đâu hàm răng của cậu nữa?
Cậu đúng là muốn cắt răng, nhưng chỉ cần cắt đi phần mọc quá dài kia, chứ không phải cắt hết răng!
Tống Trường An dự đoán thảm trạng của bản thân sẽ xịt máu xa ba thước mà run cầm cập, lén sờ sờ răng mình, lại lập tức ngậm miệng lại, ngậm lấy đầu ngón tay Arnold trốn tránh hiện thực.
Lý trí nói với cậu rằng lúc này đáng ra cậu nên nghe lời mới phải, miệng cũng đã bị thương rồi, cho dù hiện tại miệng không đau nhưng vẫn muốn giải quyết triệt để.
Nhưng bây giờ nếu Tống Trường An có gan há miệng cho bọn họ xem thì cậu sẽ cảm thấy bản thân vừa đói vừa mệt, cơ thể cực kì yếu ớt, chỉ có thể nghỉ ngơi một lúc mới tiếp tục xử lý vết thương được.
Ấu tể lộ ra vẻ trốn tránh rõ ràng, một đám người lo lắng vết càng thêm nghiêm trọng, lại sợ xử lý dứt khoát sẽ doạ sợ ấu tể, cho nên chỉ có thể mang cái hy vọng sẽ dỗ được ấu tể đùn hết sang chỗ Arnold.
Nhận được nhiệm vụ trấn an ấu tể, Arnold nhìn hai mắt ướt nhẹp của nó, làm thế nào cũng không nói nên lời, bởi lúc này ấu tể đứng trong lòng bàn tay hắn bốn chân nhỏ xíu đang phát run, nụ cười trên mặt cũng trở nên gượng gạo, cười rất miễn cưỡng.
Arnold đau lòng dùng đầu ngón tay cọ cọ mặt cậu, Tống Trường An run run rẩy rẩy đổi cái ngón tay khác ôm, đối mặt với tương lai vẫn sơn hãi vô cùng.
Arnold: "Chờ thêm chút nữa đi, để Trường An nghỉ ngơi đã."
Hai mắt Tống Trường An sáng rực, hướng về phía Arnold phóng ra ánh mắt cảm kích, cậu duỗi tay sờ sờ cái bụng mình, bụng nhỏ vốn bụ bẫm đã xẹp mất, cậu nhíu mày, có hơi hoảng hốt.
Ấu tể đã tỉnh, cho nên cũng không nên để nó ngậm ngón tay Arnold nữa, làm vậy sẽ hạn chế hành động của họ cho nên rất mau sau đó ngón tay của Arnold được thay thế bằng một cái nút mềm.
Tống Trường An che miệng mình lại, ngồi trên bàn, có chút hoảng nhẹ.
Arnold đi tới đâu, cậu ở trên bàn liền chạy theo tới đó, nhìn Arnold rời đi làm cậu càng thêm sợ hãi, khiến cho Arnold muốn chuẩn bị đồ ăn cho cậu cũng hết cách rời đi, chỉ có thể ngồi bên cạnh cậu, dùng ngón tay từnh chút từng chút vuốt ve cậu mới làm cậu yên tâm.
Vì ấu tể bị thương trong miệng, họ chỉ có thể bón một chút đồ ăn lỏng, không cho cậu nhai nuốt tránh cho cậu lại bị thương lần nữa, nhưng vết thương vẫn nguyên vẹn ở đó, đồ ăn rất có thể sẽ gây nhiễm trùng cho vết thương làm cho tình hình lại chuyển biến xấu thêm, cho nên trước khi bón ấu tể ăn, họ xử lý miệng vết thương trước.
Nhưng mỗi khi nhân viên y tế xuất hiện bên cạnh ấu tể, nó liền sẽ gắt gao che miệng của mình đi.
Tống Trường An: Mấy người đừng tưởng tui sẽ ngu mà há miệng, cái gì mà xử lý vết thương, sau đó lại tính cắt luôn răng của tui chứ gì! Tui còn lâu mới ngu vậy nhá!
Ấu tể tinh quái dịch mông về sau, biểu đạt sự kháng cự với mấy người mặc áo trắng một cách hoàn hảo.
Cuối cùng vẫn là Arnold nhận lấy thuốc, để cho những người khác tránh xa ấu tể trong phạm vi 3m, ấu tể lúc này mới thả lỏng.
Arnold: "Trường An ngoan nào, há miệng ra để ta xem, không xử lý vết thương thì con ăn kiểu gì nhỉ?"
Tống Trường An có hơi do dự nhìn hắn, cuối cùng cũng vẫn chầm chậm mở miệng.
Đúng lúc này, sữa bò, nước ngô, nước cà rốt chuẩn bị cho ấu tể cũng được mang tới, Tống Trường An nhìn 3 cái bình nhỏ đầy nước, nhịn không được mà há to miệng.
Arnold cười cười nhấn nhấn đầu cậu, bây giờ mới có thể xử lý vết thương bên trong.
Vết thương trong miệng khép lại rất nhanh, hơn nữa ấu tể ngủ lâu như vậy, vẫn luôn không đụng đến miệng vết thương, toàn bộ vết thương sưng to đến không khép được miệng lại giờ chỉ còn một cái miệng vết thương nho nhỏ, cũng không thấy dấu hiệu sinh mủ, tình hình khá tốt.
"Không có vấn đề gì, chỉ còn một vết thương nhỏ, một chút nữa là khỏi rồi." Arnold xoa xoa đầu nó, nhìn nó lần nữa nhét cái nút nhỏ vào miệng.
Tống Trường An nhìn hắn cầm lấy nước thuốc bên cạnh, theo bản năng mà lùi một bước, trong đầu liên tưởng tới cảnh cồn tưới lên vết thương mà xót tận rốn, cậu bất giác dùng lưỡi liếm liếm miệng vết thương, sau đó bị đau mà run lên một cái.
Arnold nhìn cậu lại sợ hãi, vội giải thích: "Trường An không đau đâu, chút nữa sẽ khỏi thôi, vết thương phải xử lý thì mới có thể ăn."
Hắn vừa nói vừa đẩy 3 cái bình nhỏ đến trước mặt ấu tể.
Nhìn mặt 3 cái bình nhỏ không giống nhau bên chân, Tống Trường An đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, cậu khịt khịt cái mũi, nhờ vào sự tín nhiệm dành cho Arnold, cậu lại mở miệng ra.
Tống Trường An: Anh đừng hòng gạt tui!
Nhận được ánh mắt của ấu tể, Arnold nắn nắn móng vuốt nhỏ làm nó yên tâm, lúc này mới cẩn thận giúp ấu tể bôi một lớp nước thuốc lên vết thương, toàn bộ vết thương đều được bọc lấy, động tác cực kì nhẹ nhàng.
Tống Trường An chỉ cảm thấy miệng vết thương man mát, lúc sau liền không còn cảm giác gì, như được phủ một lớp lá mỏng, chỗ đó có hơi nhói nhói.
Cậu nghiêng đầu nhìn Arnold, có chút tò mò liếm liếm vết thương của mình, ngoại trừ lúc vừa đụng vào có hơi đau chút thì chẳng còn cảm giác gì.
Tống Trường An nháy mắt tinh thần đã phấn chấn, bò dậy ôm lấy bình sữa bên cạnh, hướng về phía Arnold làm nũng kêu.
Trạng thái tinh thần ấu tể chuyển bến tốt lên rất nhiều, Arnold cũng yên tâm hơn phần nào liền đưa tay chuẩn bị đút ấu tể uống sữa.
Rất mau, Tống Trường An ôm ống chích uống cực kì vui vẻ, bụng nhỏ khô quắt theo tiết tấu ừng ực mà chậm rãi phồng lên, dần dần giảm bớt cơn đói của cậu.
Tất cả mọi thứ đều như bình thường, riêng chỉ có một chút phiền phức.
Răng của cậu còn chưa được xử lý, sợ không cẩn thận lại lần nữa chọc vào vết thương, cho nên dù là lúc uống sữa cậu cũng không thể bỏ cái nút nhỏ ra, cái này có hơi vướng, Tống Trường An vừa uống vừa né, cằm ướt nhẹp, toàn nhờ vào Arnold vẫn luôn lau cho cậu đám lông trước ngực mới không bị ướt.
Tống Trường An không cần lo lắng gì nữa mà cắm mặt vào ăn, dù sao thì tất cả đã có Arnold lo cho cậu, sau khi uống xong sữa rồi cậu lại nếm thử nước cà rốt và nước ngô, vẫn giữ nguyên hương vị tuyệt đối như khi cậu gặm.
Chỉ là sau khi cậu ăn no xong, cậu vẫn chép miệng liếm mép, cảm thấy chỉ uống thôi chưa đủ để lấp đầy cái bụng rỗng của cậu, luôn có một cảm giác gì đó rất trống rỗng, rất muốn nhai cái gì đó.
Vậy là cậu theo bản năng cắn cắn cái nút nhỏ bên miệng, nhỏ nhỏ mềm mềm như bông.
Thấy ấu tể đã ăn no, tinh thần so với trước kia đã ổn hơn rất nhiều, chỉ là đang hơi mơ màng, sợ nó ngồi một lúc lại ngủ tiếp, bác sĩ trưởng vội vàng đề nghị nên xử lý răng ngay bây giờ.
Vừa mới đắm chìm trong giây phút hạnh phúc, cả người Tống Trường An run lên, hai lỗ tai nhỏ dựng đứng, căng thẳng để ý mọi thứ, móng vuốt nhỏ đã bắt đầu túm được ngón tay Arnold.
Ăn no nhưng vẫn sợ cắt răng như cũ — Tống Trường An: "!!!" Cậu đã phát hiện nguy hiểm đang tới gần!
Cách đó không xa, anh trai kia lại cầm kéo khoa tay múa chân, ánh đèn chiếu ra từng chùm ánh sáng, cảm giác như mình đã bị ánh sáng chiếu mù mắt, Tống Trường An vội duỗi tay bưng kín miệng mình, sau đó mông ngày càng dịch gần về phía Arnold.
Bác sĩ trưởng: "....."
Hoàn toàn không thể hạ thấp cảnh giác của ấu tể, bác sĩ trưởng không khỏi nhìn về phía Arnold.
Hiện giờ người ấu tể tin tưởng nhất chính là Arnold, có lẽ việc giúp ấu tể cắt răng cũng phải giao cho Arnold.
Tống Trường An nhìn tầm mắt của ông thẳng tắp dừng trên người Arnold bên cạnh cậu, tự nhiên cũng hiểu ý của ổng, tưởng tượng cái cảnh Arnold muốn cắt răng của mình, cậu đầu tiên là luống cuống hoảng hốt, cái mông nhỏ vốn đang chậm rãi dịch chuyển liền bất động, còn đang có xu hướng dịch về phía ngược lại, nhưng cậu lại nghĩ nghĩ, ở bên cạnh Arnold vẫn là an toàn nhất, vậy là lại ngoan ngoãn dịch về.
Nhìn hành động của ấu tể, Arnold nhéo nhéo tai nó, nói: "Để tôi làm cho, phiền tiến sĩ Colin nói cho tôi vị trí cần cắt."
Bác sĩ trưởng gật gật đầu, cười hiền từ, cúi đầu nhìn về phía Tống Trường An: "Trường An, con mở miệng ra được không nè, để Arnold cắt cho con, vậy có phải là sẽ bớt sợ hơn không?"
Để Arnold xử lý đối với Tống Trường An mà nói chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất, cậu thấy kéo còn không mang tới đây, cọ tới cọ lui liền mở miệng ra, để đối phương chỉ vị trí, dù sao Arnold cũng sẽ không đến mức cắt hết răng của cậu đi.
Ấu tể ngoan ngoãn hé miệng, Colin giảng cho Arnold một bài đơn giản, răng của ấu tể đa g không ngừng dài ra, chỉ cần bỏ đi bộ phận quá dài kia, vậy thì sẽ không làm nó bị thương nữa.
Vì ấu tể vẫn luôn không cắt răng, đã tới nỗi chọc lợi, cho nên bộ phận bị cắt đi sẽ dài hơn một chút, nhưng cắt bớt đi đoạn này cũng sẽ không làm tổn thương đến mạch máu trong răng.
Tống Trường An nghe họ bàn luận về răng của mình, tim nhỏ đập cực mạnh, lâu lâu tay tiến sĩ Colin còn chạm lên răng cùa cậu, cảm nhận được vị trí ông táy máy tay chân, Tống Trường An không nhịn được mà sờ sờ răng của mình, cuối cùng cảm nhận được bộ phận dư ra kia còn đủ dùng liền thả lỏng rất nhiều.
Lúc này cậu bất giác có chút trách đối phương sao trước kia lại khoa tay múa chân muốn cắt một đoạn dài làm cậu sợ tới mức cho rằng họ muốn cắt hết răng của mình.
Nhìn ấu tể thả lỏng thấy rõ, Arnold nói: "Trường An đừng lo, chút nữa là xong rồi."
Tống Trường An ngoan ngoãn gật đầu, không hề giống như ấu tể cáu kỉnh không chịu há miệng trước kia.
Colin lắc đầu bất lực, xem ra thật sự chỉ có Arnold mới có thể thay đổi suy nghĩ của ấu tể.
Tống Trường An đã hoàn toàn đồng ý, đã tới lúc ngoan ngoãn muốn cắt răng, cậu nhìn chiếc kéo thật lớn loé ra ánh sáng lạnh tanh bên cạnh, phản xạ có điều kiện mà ngậm miệng lại, trong mắt lại trào nước.
Tống Trường An: Không được!!! Chiếc kéo này có thể cắt hết răng cùa tui mất!
Thực ra thì đây chỉ là dụng cụ răng hàm mặt bình thường, chỉ là ấu tể quá nhỏ cho nên mới có vẻ hơi lớn chút thôi.
Đối mặt với ấu tể đột nhiên đổi ý, Arnold cũng hơi đau đầu nhưng lại không nỡ lòng nào đi mắng ấu tể không nghe lời, chỉ có thể tiếp tục khuyên bảo.
"Trường An, ta sẽ thật cẩn thận, con không cần lo đâu."
Tống Trường An chỉ khóc chít chít nhìn hắn không nói một lời.
Arnold: "Nào, há miệng để ta xem, để ta và tiến sĩ Colin xác định lại vị trí cắt, nhất định sẽ không làm con bị thương chịu không?"
Tống Trường An nhìn chiếc kéo hắn đặt bên cạnh cách đó không xa, lại nhìn Arnold, chắc chắn Arnold sẽ không nhân lúc cậu há miệng mà không màng nguy hiểm cầm lấy chiếc kéo, cuối cùng mới há miệng theo ý hắn.
Cậu nghe thấy Arnold và tiến sĩ Colin nói chuyện với nhau.
Arnold: "Là chỗ này sao?"
Colin: "Ừm, chính là chỗ này. Sau này mỗi nửa tháng lại cắt răng một lần là được."
Chờ họ nói xong, Tống Trường An lo sợ ngậm miệng lại, nhìn Arnold, cậu biết dù thế nào thì kiếp nạn này cậu cũng không thoát được.
Cậu cũng không phải thật sự không biết điều, vẫn nên cắt răng, chỉ có thể trưng vẻ mặt như đưa đám chờ Arnold cầm kéo ra tay.
Sợ thì sợ, chịu đựng chút liền sẽ qua thôi, dù sao Arnold cũng đã nói là se không làm cậu bị thương, hắn chắc chắn sẽ không lừa cậu.
Arnold sờ sờ đầu cậu, nhìn vẻ mặt kháng cự của ấu tể, không lấy kéo trước mà ngược lại nói: "Trường An, lại há miệng để ta xem nào."
Đối với Tống Trường An mà nói, một lúc chính là một lúc, cậu ngoan ngoãn hé miệng, để lộ răng ra trước mặt Arnold.
Giây tiếp theo, cậu cảm thấy hai chiếc răng cửa của mình rung một cái, hai tiếng kêu răng rắc như vang lên từ tận sâu trong não cậu, làm cậu theo bản năng mà run run.
Arnold thu lại cái tay đang sờ sờ móng vuốt nhỏ của cậu, chỉ bỏ lại một cục ngơ ngác ngồi ở đó.
Một lát sau, Tống Trường An nhả hai đoạn răng màu vàng nhạt từ trong miệng ra.
Tống Trường An: "???"
________
Nhangw: Há lô, chuyện là tui mới học lớp 11 thôi cho nên dạo gần đây tui có hơi bận thi cử một chút... Ờm... Chứ hong phải tui lười chảy thây đến nỗi mỗi lần có ai giục mới vào gõ vài chữ rồi lại buồn ngủ đâu... Eheh... 👉👈...
________
Edit: Nhangw.
Bản edit thuộc về Nhangw.
Chỉ được đăng tại Wattpad @Nhangw.
Một chương truyện bạn đọc chỉ mất vài phút nhưng lại edit mất rất nhiều thời gian vậy nên tiếc gì mà không để lại một lượt bình chọn cho Nhangw làm động lực đúng không nào?
Ấu tể ngoan ngoãn nghe lời xưa kia đang cố ôm chặt lấy ngón tay Arnold, hai mắt rưng rưng nhìn họ chằm chằm, làm thế nào cũng không chịu há miệng, rụt rè sợ hãi lại định rúc sâu vào trong lòng bàn tay của Arnold hơn.
Lời khuyên của mọi người không phải là Tống Trường An nghe không hiểu, nhưng tới khi cậu nhìn thấy người cầm công cụ gì đó giống như kéo ở cách đó không xa, cậu lại càng quyết tâm không chịu nghe lời.
Cứ đùa, chiều dài của cái thứ mà bọn họ vừa cầm thật đáng sợ, nếu mà cắt một cái thì còn đâu hàm răng của cậu nữa?
Cậu đúng là muốn cắt răng, nhưng chỉ cần cắt đi phần mọc quá dài kia, chứ không phải cắt hết răng!
Tống Trường An dự đoán thảm trạng của bản thân sẽ xịt máu xa ba thước mà run cầm cập, lén sờ sờ răng mình, lại lập tức ngậm miệng lại, ngậm lấy đầu ngón tay Arnold trốn tránh hiện thực.
Lý trí nói với cậu rằng lúc này đáng ra cậu nên nghe lời mới phải, miệng cũng đã bị thương rồi, cho dù hiện tại miệng không đau nhưng vẫn muốn giải quyết triệt để.
Nhưng bây giờ nếu Tống Trường An có gan há miệng cho bọn họ xem thì cậu sẽ cảm thấy bản thân vừa đói vừa mệt, cơ thể cực kì yếu ớt, chỉ có thể nghỉ ngơi một lúc mới tiếp tục xử lý vết thương được.
Ấu tể lộ ra vẻ trốn tránh rõ ràng, một đám người lo lắng vết càng thêm nghiêm trọng, lại sợ xử lý dứt khoát sẽ doạ sợ ấu tể, cho nên chỉ có thể mang cái hy vọng sẽ dỗ được ấu tể đùn hết sang chỗ Arnold.
Nhận được nhiệm vụ trấn an ấu tể, Arnold nhìn hai mắt ướt nhẹp của nó, làm thế nào cũng không nói nên lời, bởi lúc này ấu tể đứng trong lòng bàn tay hắn bốn chân nhỏ xíu đang phát run, nụ cười trên mặt cũng trở nên gượng gạo, cười rất miễn cưỡng.
Arnold đau lòng dùng đầu ngón tay cọ cọ mặt cậu, Tống Trường An run run rẩy rẩy đổi cái ngón tay khác ôm, đối mặt với tương lai vẫn sơn hãi vô cùng.
Arnold: "Chờ thêm chút nữa đi, để Trường An nghỉ ngơi đã."
Hai mắt Tống Trường An sáng rực, hướng về phía Arnold phóng ra ánh mắt cảm kích, cậu duỗi tay sờ sờ cái bụng mình, bụng nhỏ vốn bụ bẫm đã xẹp mất, cậu nhíu mày, có hơi hoảng hốt.
Ấu tể đã tỉnh, cho nên cũng không nên để nó ngậm ngón tay Arnold nữa, làm vậy sẽ hạn chế hành động của họ cho nên rất mau sau đó ngón tay của Arnold được thay thế bằng một cái nút mềm.
Tống Trường An che miệng mình lại, ngồi trên bàn, có chút hoảng nhẹ.
Arnold đi tới đâu, cậu ở trên bàn liền chạy theo tới đó, nhìn Arnold rời đi làm cậu càng thêm sợ hãi, khiến cho Arnold muốn chuẩn bị đồ ăn cho cậu cũng hết cách rời đi, chỉ có thể ngồi bên cạnh cậu, dùng ngón tay từnh chút từng chút vuốt ve cậu mới làm cậu yên tâm.
Vì ấu tể bị thương trong miệng, họ chỉ có thể bón một chút đồ ăn lỏng, không cho cậu nhai nuốt tránh cho cậu lại bị thương lần nữa, nhưng vết thương vẫn nguyên vẹn ở đó, đồ ăn rất có thể sẽ gây nhiễm trùng cho vết thương làm cho tình hình lại chuyển biến xấu thêm, cho nên trước khi bón ấu tể ăn, họ xử lý miệng vết thương trước.
Nhưng mỗi khi nhân viên y tế xuất hiện bên cạnh ấu tể, nó liền sẽ gắt gao che miệng của mình đi.
Tống Trường An: Mấy người đừng tưởng tui sẽ ngu mà há miệng, cái gì mà xử lý vết thương, sau đó lại tính cắt luôn răng của tui chứ gì! Tui còn lâu mới ngu vậy nhá!
Ấu tể tinh quái dịch mông về sau, biểu đạt sự kháng cự với mấy người mặc áo trắng một cách hoàn hảo.
Cuối cùng vẫn là Arnold nhận lấy thuốc, để cho những người khác tránh xa ấu tể trong phạm vi 3m, ấu tể lúc này mới thả lỏng.
Arnold: "Trường An ngoan nào, há miệng ra để ta xem, không xử lý vết thương thì con ăn kiểu gì nhỉ?"
Tống Trường An có hơi do dự nhìn hắn, cuối cùng cũng vẫn chầm chậm mở miệng.
Đúng lúc này, sữa bò, nước ngô, nước cà rốt chuẩn bị cho ấu tể cũng được mang tới, Tống Trường An nhìn 3 cái bình nhỏ đầy nước, nhịn không được mà há to miệng.
Arnold cười cười nhấn nhấn đầu cậu, bây giờ mới có thể xử lý vết thương bên trong.
Vết thương trong miệng khép lại rất nhanh, hơn nữa ấu tể ngủ lâu như vậy, vẫn luôn không đụng đến miệng vết thương, toàn bộ vết thương sưng to đến không khép được miệng lại giờ chỉ còn một cái miệng vết thương nho nhỏ, cũng không thấy dấu hiệu sinh mủ, tình hình khá tốt.
"Không có vấn đề gì, chỉ còn một vết thương nhỏ, một chút nữa là khỏi rồi." Arnold xoa xoa đầu nó, nhìn nó lần nữa nhét cái nút nhỏ vào miệng.
Tống Trường An nhìn hắn cầm lấy nước thuốc bên cạnh, theo bản năng mà lùi một bước, trong đầu liên tưởng tới cảnh cồn tưới lên vết thương mà xót tận rốn, cậu bất giác dùng lưỡi liếm liếm miệng vết thương, sau đó bị đau mà run lên một cái.
Arnold nhìn cậu lại sợ hãi, vội giải thích: "Trường An không đau đâu, chút nữa sẽ khỏi thôi, vết thương phải xử lý thì mới có thể ăn."
Hắn vừa nói vừa đẩy 3 cái bình nhỏ đến trước mặt ấu tể.
Nhìn mặt 3 cái bình nhỏ không giống nhau bên chân, Tống Trường An đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, cậu khịt khịt cái mũi, nhờ vào sự tín nhiệm dành cho Arnold, cậu lại mở miệng ra.
Tống Trường An: Anh đừng hòng gạt tui!
Nhận được ánh mắt của ấu tể, Arnold nắn nắn móng vuốt nhỏ làm nó yên tâm, lúc này mới cẩn thận giúp ấu tể bôi một lớp nước thuốc lên vết thương, toàn bộ vết thương đều được bọc lấy, động tác cực kì nhẹ nhàng.
Tống Trường An chỉ cảm thấy miệng vết thương man mát, lúc sau liền không còn cảm giác gì, như được phủ một lớp lá mỏng, chỗ đó có hơi nhói nhói.
Cậu nghiêng đầu nhìn Arnold, có chút tò mò liếm liếm vết thương của mình, ngoại trừ lúc vừa đụng vào có hơi đau chút thì chẳng còn cảm giác gì.
Tống Trường An nháy mắt tinh thần đã phấn chấn, bò dậy ôm lấy bình sữa bên cạnh, hướng về phía Arnold làm nũng kêu.
Trạng thái tinh thần ấu tể chuyển bến tốt lên rất nhiều, Arnold cũng yên tâm hơn phần nào liền đưa tay chuẩn bị đút ấu tể uống sữa.
Rất mau, Tống Trường An ôm ống chích uống cực kì vui vẻ, bụng nhỏ khô quắt theo tiết tấu ừng ực mà chậm rãi phồng lên, dần dần giảm bớt cơn đói của cậu.
Tất cả mọi thứ đều như bình thường, riêng chỉ có một chút phiền phức.
Răng của cậu còn chưa được xử lý, sợ không cẩn thận lại lần nữa chọc vào vết thương, cho nên dù là lúc uống sữa cậu cũng không thể bỏ cái nút nhỏ ra, cái này có hơi vướng, Tống Trường An vừa uống vừa né, cằm ướt nhẹp, toàn nhờ vào Arnold vẫn luôn lau cho cậu đám lông trước ngực mới không bị ướt.
Tống Trường An không cần lo lắng gì nữa mà cắm mặt vào ăn, dù sao thì tất cả đã có Arnold lo cho cậu, sau khi uống xong sữa rồi cậu lại nếm thử nước cà rốt và nước ngô, vẫn giữ nguyên hương vị tuyệt đối như khi cậu gặm.
Chỉ là sau khi cậu ăn no xong, cậu vẫn chép miệng liếm mép, cảm thấy chỉ uống thôi chưa đủ để lấp đầy cái bụng rỗng của cậu, luôn có một cảm giác gì đó rất trống rỗng, rất muốn nhai cái gì đó.
Vậy là cậu theo bản năng cắn cắn cái nút nhỏ bên miệng, nhỏ nhỏ mềm mềm như bông.
Thấy ấu tể đã ăn no, tinh thần so với trước kia đã ổn hơn rất nhiều, chỉ là đang hơi mơ màng, sợ nó ngồi một lúc lại ngủ tiếp, bác sĩ trưởng vội vàng đề nghị nên xử lý răng ngay bây giờ.
Vừa mới đắm chìm trong giây phút hạnh phúc, cả người Tống Trường An run lên, hai lỗ tai nhỏ dựng đứng, căng thẳng để ý mọi thứ, móng vuốt nhỏ đã bắt đầu túm được ngón tay Arnold.
Ăn no nhưng vẫn sợ cắt răng như cũ — Tống Trường An: "!!!" Cậu đã phát hiện nguy hiểm đang tới gần!
Cách đó không xa, anh trai kia lại cầm kéo khoa tay múa chân, ánh đèn chiếu ra từng chùm ánh sáng, cảm giác như mình đã bị ánh sáng chiếu mù mắt, Tống Trường An vội duỗi tay bưng kín miệng mình, sau đó mông ngày càng dịch gần về phía Arnold.
Bác sĩ trưởng: "....."
Hoàn toàn không thể hạ thấp cảnh giác của ấu tể, bác sĩ trưởng không khỏi nhìn về phía Arnold.
Hiện giờ người ấu tể tin tưởng nhất chính là Arnold, có lẽ việc giúp ấu tể cắt răng cũng phải giao cho Arnold.
Tống Trường An nhìn tầm mắt của ông thẳng tắp dừng trên người Arnold bên cạnh cậu, tự nhiên cũng hiểu ý của ổng, tưởng tượng cái cảnh Arnold muốn cắt răng của mình, cậu đầu tiên là luống cuống hoảng hốt, cái mông nhỏ vốn đang chậm rãi dịch chuyển liền bất động, còn đang có xu hướng dịch về phía ngược lại, nhưng cậu lại nghĩ nghĩ, ở bên cạnh Arnold vẫn là an toàn nhất, vậy là lại ngoan ngoãn dịch về.
Nhìn hành động của ấu tể, Arnold nhéo nhéo tai nó, nói: "Để tôi làm cho, phiền tiến sĩ Colin nói cho tôi vị trí cần cắt."
Bác sĩ trưởng gật gật đầu, cười hiền từ, cúi đầu nhìn về phía Tống Trường An: "Trường An, con mở miệng ra được không nè, để Arnold cắt cho con, vậy có phải là sẽ bớt sợ hơn không?"
Để Arnold xử lý đối với Tống Trường An mà nói chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất, cậu thấy kéo còn không mang tới đây, cọ tới cọ lui liền mở miệng ra, để đối phương chỉ vị trí, dù sao Arnold cũng sẽ không đến mức cắt hết răng của cậu đi.
Ấu tể ngoan ngoãn hé miệng, Colin giảng cho Arnold một bài đơn giản, răng của ấu tể đa g không ngừng dài ra, chỉ cần bỏ đi bộ phận quá dài kia, vậy thì sẽ không làm nó bị thương nữa.
Vì ấu tể vẫn luôn không cắt răng, đã tới nỗi chọc lợi, cho nên bộ phận bị cắt đi sẽ dài hơn một chút, nhưng cắt bớt đi đoạn này cũng sẽ không làm tổn thương đến mạch máu trong răng.
Tống Trường An nghe họ bàn luận về răng của mình, tim nhỏ đập cực mạnh, lâu lâu tay tiến sĩ Colin còn chạm lên răng cùa cậu, cảm nhận được vị trí ông táy máy tay chân, Tống Trường An không nhịn được mà sờ sờ răng của mình, cuối cùng cảm nhận được bộ phận dư ra kia còn đủ dùng liền thả lỏng rất nhiều.
Lúc này cậu bất giác có chút trách đối phương sao trước kia lại khoa tay múa chân muốn cắt một đoạn dài làm cậu sợ tới mức cho rằng họ muốn cắt hết răng của mình.
Nhìn ấu tể thả lỏng thấy rõ, Arnold nói: "Trường An đừng lo, chút nữa là xong rồi."
Tống Trường An ngoan ngoãn gật đầu, không hề giống như ấu tể cáu kỉnh không chịu há miệng trước kia.
Colin lắc đầu bất lực, xem ra thật sự chỉ có Arnold mới có thể thay đổi suy nghĩ của ấu tể.
Tống Trường An đã hoàn toàn đồng ý, đã tới lúc ngoan ngoãn muốn cắt răng, cậu nhìn chiếc kéo thật lớn loé ra ánh sáng lạnh tanh bên cạnh, phản xạ có điều kiện mà ngậm miệng lại, trong mắt lại trào nước.
Tống Trường An: Không được!!! Chiếc kéo này có thể cắt hết răng cùa tui mất!
Thực ra thì đây chỉ là dụng cụ răng hàm mặt bình thường, chỉ là ấu tể quá nhỏ cho nên mới có vẻ hơi lớn chút thôi.
Đối mặt với ấu tể đột nhiên đổi ý, Arnold cũng hơi đau đầu nhưng lại không nỡ lòng nào đi mắng ấu tể không nghe lời, chỉ có thể tiếp tục khuyên bảo.
"Trường An, ta sẽ thật cẩn thận, con không cần lo đâu."
Tống Trường An chỉ khóc chít chít nhìn hắn không nói một lời.
Arnold: "Nào, há miệng để ta xem, để ta và tiến sĩ Colin xác định lại vị trí cắt, nhất định sẽ không làm con bị thương chịu không?"
Tống Trường An nhìn chiếc kéo hắn đặt bên cạnh cách đó không xa, lại nhìn Arnold, chắc chắn Arnold sẽ không nhân lúc cậu há miệng mà không màng nguy hiểm cầm lấy chiếc kéo, cuối cùng mới há miệng theo ý hắn.
Cậu nghe thấy Arnold và tiến sĩ Colin nói chuyện với nhau.
Arnold: "Là chỗ này sao?"
Colin: "Ừm, chính là chỗ này. Sau này mỗi nửa tháng lại cắt răng một lần là được."
Chờ họ nói xong, Tống Trường An lo sợ ngậm miệng lại, nhìn Arnold, cậu biết dù thế nào thì kiếp nạn này cậu cũng không thoát được.
Cậu cũng không phải thật sự không biết điều, vẫn nên cắt răng, chỉ có thể trưng vẻ mặt như đưa đám chờ Arnold cầm kéo ra tay.
Sợ thì sợ, chịu đựng chút liền sẽ qua thôi, dù sao Arnold cũng đã nói là se không làm cậu bị thương, hắn chắc chắn sẽ không lừa cậu.
Arnold sờ sờ đầu cậu, nhìn vẻ mặt kháng cự của ấu tể, không lấy kéo trước mà ngược lại nói: "Trường An, lại há miệng để ta xem nào."
Đối với Tống Trường An mà nói, một lúc chính là một lúc, cậu ngoan ngoãn hé miệng, để lộ răng ra trước mặt Arnold.
Giây tiếp theo, cậu cảm thấy hai chiếc răng cửa của mình rung một cái, hai tiếng kêu răng rắc như vang lên từ tận sâu trong não cậu, làm cậu theo bản năng mà run run.
Arnold thu lại cái tay đang sờ sờ móng vuốt nhỏ của cậu, chỉ bỏ lại một cục ngơ ngác ngồi ở đó.
Một lát sau, Tống Trường An nhả hai đoạn răng màu vàng nhạt từ trong miệng ra.
Tống Trường An: "???"
________
Nhangw: Há lô, chuyện là tui mới học lớp 11 thôi cho nên dạo gần đây tui có hơi bận thi cử một chút... Ờm... Chứ hong phải tui lười chảy thây đến nỗi mỗi lần có ai giục mới vào gõ vài chữ rồi lại buồn ngủ đâu... Eheh... 👉👈...
________
Edit: Nhangw.
Bản edit thuộc về Nhangw.
Chỉ được đăng tại Wattpad @Nhangw.
Một chương truyện bạn đọc chỉ mất vài phút nhưng lại edit mất rất nhiều thời gian vậy nên tiếc gì mà không để lại một lượt bình chọn cho Nhangw làm động lực đúng không nào?