Hơn nữa, còn là một nam tử dáng dấp phi thường tuấn mỹ!
Đồng Nhạc Nhạc tự nhận, bản thân là một người tham tài háo sắc, tham sống sợ chết!
Bình sinh yêu nhất chính là trai đẹp !
Tiếc rằng, bản thân xuất thân không tốt, tướng mạo càng không có gì đặc biệt, cho nên sống hai mươi ba năm, ngay cả bạn trai cũng không có đến một người .
Bình thường, cũng chỉ có ở trên TV, trong tạp chí ngắm các loại trai đẹp.
Hôm nay, một nam tuấn mỹ khoảng cách gần như vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chấn động, chỉ cảm thấy nhịp tim bỗng nhiên tăng nhanh.
Tiếng tim đập ‘ Bang bang bang ‘, đập nhanh như vậy, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nàng.
” Trời ạ! Trên đời lại có nam tử tuấn mỹ như thế ! ? ”
Đồng Nhạc Nhạc không dám tin kinh hô, ánh mắt nhìn về phía nam tử càng nồng đậm vẻ kinh diễm ——
Cẩm bào tím sậm bọc lấy thân, áo hơi chặt, đem dáng vẻ to lớn của nam tử kia, tinh tế phác họa.
Nhìn ra nam tử cao một thước chín, vai rộng eo hẹp, hai chân thẳng tắp, dáng vẻ vô cùng hoàn mỹ kia, quả thực có thể sánh ngang cùng tượng thần Hy Lạp.
Kim quang buộc tóc, tôn lên được khuôn mặt tuấn mỹ kia, ngũ quan tinh xảo không gì sánh được, giống như mĩ ngọc tỉ mỉ chạm trổ mà thành!
Mày kiếm trong truyền thuyết, xéo tới tóc mai!
Mũi cao thẳng, lộ vẻ ưu nhã !
Lúc này, nam tử tuy rằng hai mắt nhắm chặt, nhưng vẫn đích thực một người long chương phượng tư, quý khí bức người!
Nhưng mà, khi ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc đảo qua, rơi vào đôi môi mỏng tím bầm trên nam tử kia, trong lòng căng thẳng, không khỏi hít một hơi khí lạnh!
Trời ạ !
Đôi môi nam tử này, tại sao là màu tím đen ! ?
Vừa nhìn liền biết, nam tử này, bây giờ thân trúng kịch độc !!!
Trong lòng khiếp sợ, sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc như là nghĩ đến cái gì đó, không khỏi vươn chân lông lá, hướng phía phía nam tử tìm kiếm chỗ mũi.
Khi cảm giác được nam tử còn có hơi thở, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng cao hứng, rốt cuộc mới hơi thả lỏng.
May là nam tử này không có chết !
Tuy rằng, nàng cùng nam tử này không quen biết, chỉ là, nam tử tuấn mỹ như thế, nếu chết thực đáng tiếc mà !
Nhưng là bây giờ, nam tử này một thân trúng kịch độc, bốn phía lại khong có người.
Nam tử này hiện tại cho dù không chết, chờ đến khi độc phát, cũng hẳn là chết khong thể nghi ngờ a !
Vậy bây giờ nên làm gì ! ?
Đồng Nhạc Nhạc lo lắng, dù sao, nàng không thể trơ mắt nhìn nam tử này chết a !
Ngay Đồng Nhạc hoang mang lo sợ, sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc giống như nghĩ đến cái gì đó, trợn mắt nhìn.
” A! Vừa rồi những người đó nói thế nào ta ! ? Chồn Phượng Hoàng, trong truyền thuyết biến mất trăm năm, cả người đều là bảo vật! ! Hàm răng có kịch độc, máu có thể giải trăm độc ! ! ! ”
Chậm rãi nhớ lại những lời bình luận mấy đại hán vừa rồi nói với mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vui mừng.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc vẫn không dám khẳng định.
Dù sao, lời những người đó nói, Chồn Phượng Hoàng đã biến mất trăm năm, những đại hán kia không chừng chỉ là suy đoán.
Cũng không biết, máu trong người nàng, thật có thể giải trăm độc hay không !
Nếu như không có thể ! ?
Nghĩ tới đây, chân mày Đồng Nhạc Nhạc vặn một cái, vẻ mặt lo lắng.
Chỉ là hiện tại, cũng không cho phép nàng suy nghĩ nhiều.
Đều nói là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, hơn nữa, nam tử này còn là một siêu cấp trai đẹp chứ ! ( Túy Mộng: Khụ khụ, kỳ thực cái thứ hai mới là trọng điểm đi ! ? )
Nghĩ ngày trước xem TV, không phải nói những người cổ đại, chú trọng nhất các loại ân tình sao ! ?
Động một chút là lấy thân báo đáp các loại !
Chương 6: Nam tử trúng độc 3 !
Nhớ ngày trước xem TV, không phải nói những người cổ đại đó, chú trọng nhất các loại ân tình sao ! ?
Động một chút là lấy thân báo đáp các loại !!!!
Vừa nghĩ tới, nếu nàng cứu nam tử này, khi nam tử này tỉnh lại, sẽ thâm tình chân thành nói với nàng.
” Nhạc Nhạc, là nàng đã cứu ta phải không! ? Ta không có gì báo đáp nàng, không bằng, ta liền lấy thân báo đáo đi ! ”
Bệnh nghề nghiệp phát tác, Đồng Nhạc Nhạc lập tức tiến vào trạng thái ảo tưởng.
Vẻ mặt thèm thuồng, hai mắt chỉ kém không biến thành hình trái tim !
Cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, vẻ mặt háo sắc.
” Ha ha, được được được, vậy thì lấy thân báo đáp đi ! Ha ha …”
Đồng Nhạc Nhạc tiếp tục mơ mộng, cho đến khi bên tai lại lần nữa truyền đến tiếng nam tử kêu rên.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức hoàn toàn thức tỉnh.
Nghĩ bản thân vừa rồi lại có thể hoa si, cũng quên mất, nam tử này vẫn còn thân trúng kịch độc chứ !
Hắn hiện tại khẳng định vô cùng khổ cực đi ! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức thu hồi suy nghĩ bay xa, cúi đầu đưa tay nhìn chân mình. ( o.0 )
Chỉ thấy móng vuốt này, ngắn ngủn, lông lá xồm xào, lòng bàn tay đầy thịt non phân nộn (?), rất là đáng yêu!
Hiện tại, muốn nàng làm bị thương chính mình, Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn có chút không nỡ !
Chỉ là, lại nhìn nam tử nằm trên mặt đất trước mặt, tính mạng sắp buông, Đồng Nhạc Nhạc cũng không kịp nhiều như vậy! (??? ta không edit được đoạn này :'( )
Lập tức, liền ‘ Bá ‘ một tiếng, lộ ra móng vuốt sắc bén, răng bạc cắn chặt một cái, lại quyết hướng phía cánh tay mình cắt tới.
Trên cánh tay truyền đến một hồi đau đớn, đau đến nỗi Đồng Nhạc Nhạc nhe răng nhếch mép.
” Ai, mẹ nó! Thật là đau ! ! !”
Đồng Nhạc Nhạc cắn răng chịu đau nói.
Lại thấy mặt trên cánh tay đầy lông của mình, lúc này đang có một vét máu tràn ở nơi này.
Chỉ thấy vết máu kia, đầu tiên là nho nho, từ từ, máu tươi kiều diễm kia, vết máu liền chậm rãi chảy ra.
Nhìn trên bộ lông trắng như tuyết, máu tươi kiều diễm ướt át kia, giống như trên mặt tuyệt chậm chậm mọc ra cây mai máu, tươi đẹp lóa mắt như thế, nhìn thấy mà giật mình ! ! !
Cánh tay bị đau, mắt thấy máu tươi chậm rãi chảy xuống, Đồng Nhạc Nhạc lập tức đem cánh tay chảy máu của mình đưa qqua trên miệng người nam tử.
Chỉ là nam tử hiện tại, môi tím khép chặt, giọt máu tươi nhỏ xuống, hắn cũng không có uống được.
Thấy vậy, chân mày Đồng Nhạc Nhạc khẽ nhăn.
Sau đó, liền lo lắng nói.
” Ngươi mau mở miệng uống đi ! Bằng không, máu ta chảy uổng rồi ! ”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, nhưng không biết, bản thân nói ra, lại thành thanh âm ‘ Chi Chi Chi ‘.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc tỏ ý vô cùng bất đắc dĩ !
Cũng biết, mình bây giờ không phải người rồi, lại làm sao có thể nói ra tiếng người chứ ! ?
Trong lòng đang buồn đau.
Ai biết, nam tử vốn đang hôn mê, dường như nghe hiểu, không ngờ, lại có thể theo bản năng mở môi tím…
Đôi môi nam tử mở ra, máu tươi trên cánh tay Đồng Nhạc Nhạc, liền chậm rãi thuận theo môi tím của hắn, nhỏ vào trong miệng nam tử…
Đồng Nhạc Nhạc chuyên tâm chỉ muốn nam tử có thể giải độc tỉnh lại, cũng không biết, máu mình, rốt cuộc phải nhỏ bao nhiêu giọt…
Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc mặc cho từ vết thương của mình không ngừng chảy máu, không ngừng nhỏ vào trong miệng nam tử.
Nhưng không biết, bản thân hôm nay, trên người lấy máu thiên kim (?)…
Dần dần, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy, đầu mình có chút choáng váng.
Không biết có phải là thiếu máu quá độ hay không, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy từng đợt choáng váng đánh tới.
Sợ bản thân sẽ bất tỉnh, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mạnh lắc lắc đầu nhỏ, cắn chặt đầu lưỡi, để cho mình giữ vừng tỉnh táo.
Trong lòng, cũng không so với ảo não.
Lẽ nào, mấy đại hán vừa rồi nhận lầm, nàng không phải chồn phượng hoàng trong truyền thuyết, chỉ là chồn trắng thông thường, máu của nàng, không thể giải trăm độc ! ?
Nếu là như vậy, máu này của nàng, thật đúng là chảy uổng…
Trong lòng đang bất đắc dĩ, mặt mày Đồng Nhạc Nhạc lúc này càng thêm mấy phần bất đắc dĩ thở dài.