Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Xuyên qua thành tiểu thú !

Ánh mặt trời tháng ba vô cùng ấm áp, dương quang vàng rực, chiếu vào phía trên dòng suối trong suốt không chất bẩn, làm cho trên mặt suối nước giống như phủ lên một tầng vàng, rạng rỡ rực rỡ, rất lóa mắt!

Gió mát chầm chậm, mang đến từng đột mùi hoa tươi mát, rất hợp lòng người!

Nhưng mà, vào lúc này, núi này nước trong hoa nở, ánh nắng tươi sáng, Đồng Nhạc Nhạc vẻ mặt lại đau thương, ngẩn đầu chín mươi độ, ngưng lệ không nói gì.

Trời xanh a !

Đất rộng a !

Con mẹ nó a !

Ngươi đây là đang đùa nàng sao! ?

Vì cái gì một khi tỉnh lại, nàng lại thành đức hạnh này rồi !?

Cúi đầu nhìn nhìn tay bản thân, a, không, hẳn là gọi là móng vuốt. . . . .

Chỉ thấy, một đôi móng vuốt này, bộ lông trắng như tuyết, phần trên móng vuốt, nộn thịt hồng nhạt mềm mại vô cùng, thịt vù vù, cực kỳ đáng yêu!

Ngày trước Đồng Nhạc Nhạc là một người rất yêu thích động vật nhỏ.

Mặc kệ là mèo mèo chó chó, cũng rất thích !

Thích nhất, chính là vân vê móng vuốt chó mèo, bởi vì nàng cảm thấy, móng vuốt miêu miêu cẩu cẩu, thịt hô hô, manh đát đát, đáng yêu khiến người ta yêu thích không buông tay !

Nhưng mà, giờ khắc này, móng vuốt này, đột nhiên biến thành tay mình, lại là một nỗi sợ hãi, làm cho không thể tiếp nhận chuyện này !

Cúi đầu lần nữa từ trong nước quan sát đến hình ảnh phản chiếu của bản thân, Đồng Nhạc Nhạc ngay cả tâm chết đều có rồi.

Chỉ thấy ở trong suối nước, bóng ngược một hình dáng một con vật nhỏ vô cùng đáng yêu.

Thân mình dài nhỏ, tứ chi ngắn ngủn, cái lỗ tai hình tam giác, toàn thân lông trắng như tuyết , lông lá xồm xàm, rất là đáng yêu !

Một đôi con ngươi đen ngập nước, giống như chứa một vũng nước xuân, rất chọc người thương tiếc !

Khiến người ta nhìn đến, cũng nhịn không được ôm vào trong lòng thuận tiện chà đạp yêu thương !

Nhưng mà, điều đáng chú ý nhất, giữa mặt kia có một vết đỏ tươi !

Đỏ như lửa! Ở bên trong bộ lông trắng như tuyết, rất tiên diễm xinh đẹp!

Nhìn dáng vẻ bản thân hiện tại này, vì hiểu biết Đồng Nhạc Nhạc đối với động vật nhỉ, chỉ biết, đây là một con chồn !

Chỉ là, con chồn này lại không giống với trước kia nàng thấy.

Bởi vì trên mặt con chồn có hình ngọn lửa, mỹ lệ như vậy, lóa mắt!

Nếu như là ngày trước, nàng nhìn thấy Tiểu bạch chồn đáng yêu như vậy, khẳng định sẽ yêu thích không buông tay.

Nhưng mà hiện tại . . . . . . . .

Vừa nghĩ đến nơi đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi âm thầm rơi lệ.

Trong đầu nghi ngờ không thôi

Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, yên lành tỉnh lại, nàng lạ biến thành tấm đức hạnh này rồi? Chẳng lẽ, nàng đang nằm mơ sao !?

Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi dâng lêm một cỗ hy vọng, lập tức, liền vươn móng vuốt ra, hung hăng cấu đùi mình !

Nhưng mà —–

” Ôi uy, đâu chết lão nương rồi !!!!!!!

Trên đùi đau buốt, làm cho Đồng Nhạc Nhạc nhe răng nhếch mép một hồi.

Nước mắt ứa ra, cũng không phải không tin, chuyện này hết thảy, là thật rồi !

Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thương tâm gần chết, chỉ cảm thấy, bản thân giống như chén cụ trên bộ đồ trà!

Nhớ bản thân là một trẻ mồ coi! Từ nhỏ, vô cùng yêu thích tiểu thuyết xuyên không các loại.

Cuối cùng, sau khi tốt nghiệp trung học, liền lập tức dấn thân vào bên trong tiểu thuyết ở internet.

Nhưng mà, trước kia xem tiểu thuyết trên mạng, chỉ cảm thấy cực kì thích, cũng không đoán được, chính mình trở thành tiểu thuyết trên mạng. cũng là một chuyện khổ bức như vậy.

Mẹ nó vì cái đồng ba trăm đồng tiền thưởng chăm chỉ, mỗi ngày gõ hơn mười tiếng đồng hồ, mẹ nó còn bị biên tập độc giả thúc giục thúc giục thúc giục!

Làm cho nàng mỗi ngày đồng thời **, chuyện thứ nhất chính là gõ chứ đến trời tối!

Tóc rụng một dúm một dúm, mỡ bụng một lớp một lớp, vành mắt đen, táo bón sang trĩ đó là chuyện thường.

Kiếp sống khổ bức gõ chữ như thế, làm cho nàng hận không thể vứt bỏ quên đi!

Bất đắc dĩ, phòng cho thuê phí điện nước phí ăn uống đè tới, nàng chỉ có thể mỗi ngày cắn chặt khớp hàm, mỗi ngày rau xanh củ cải kề bên.

 

Chương 2: Xuyên qua thành tiểu thú 2

Gần đây, nàng lại vì tiết kiệm tiền, liền tới một gian ‘ siêu thị tiện lợi ‘ mới khai trương dưới lầu mua một hộp cafe !

Cái ‘ siêu thị tiện lợi ‘ này, cửa hàng ví như tên, quả nhiên cái gì cũng so với bên ngoài tiện lợi một nửa !

Vâng một nửa !

Đồng Nhạc Nhạc đứng ở cửa siêu thị chống nạnh cười hô hố chỉ kém không bị người tưởng là kẻ điên thôi!

Sợ qua thôn này sẽ không có cửa hàng này, Đồng Nhạc Nhạc lại càng kiên quyết quyết tâm, mua vài hộp tước sào cafe về tồn lương, nghĩ về sau đêm nhai nhất định sẽ không phiền muộn.

Ai biết, đêm đó trở về ngâm nước một ly cafe, Đồng Nhạc Nhạc vừa uống, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp !

Dù sao, uống quen hương vị tước sào cafe rồi, Đồng Nhạc Nhạc vừa uống, liền cảm thấy hương vị cafe này kỳ lạ, nhìn lên, mới biết được caffe này lại quá hạn rồi!

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ kém tức giận không lật bàn!

” Mẹ nó ! Quả nhiên là hàng tiện lợi bán không tốt! Mẹ nó cư nhiên lại là cafe quá hạn! ! ! ”

Đồng Nhạc Nhạc quả thực bực bội điên rồi!

Chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí vẫn tức giận thẳng tắp nhảy lên ót. Ngay sau đó trước mắt tối sầm, hai mắt khẽ đảo, liền hôn mê bất tỉnh.

Đợi nàng sau khi tỉnh lại, liền phát hiện mình đang nằm bên dòng suối nhỏ này!

Hơn nữa, còn phát hiện, bản thân biến thành một con chồn trắng như tuyết. . . . . .

Đối với chuyện này, Đồng Nhạc Nhạc chịu đả kích không nhỏ, khóc không ra nước mắt.

Không thể tưởng tưởng, mệnh nàng khổ bức như vậy!

Lại vì uống cafe quá hạn mà chết !

Chỉ là, nàng chết cũng đã chết rồi, vì sao lại biến thành một con chồn! ?

Chẳng lẽ, nàng là bởi vì đã chết, Tá thi hoàn hồn, xuyên qua đến trên người con chồn này ! ?

Nhưng mà, nơi này rốt cuộc là đâu ! ?

Đồng Nhạc Nhạc chậm rãi từ giữa bi kịch phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn bốn phía chung quanh.

Trời, trong sạch như được tẩy, xanh thẳm không gì sánh được!

Nàng thật đúng là chưa từng thấy trời xanh mà !

Hơn nữa hiện tại nàng hẳn là ở thôn quê !

Cụm núi xa xa liền nhau, cao ngất nhập trời !

Dòng suối nhỏ trước mắt này, suối nước trong suốt, ngồi xổm bên dòng suối nhìn khe suối, lại có thể nhihfn thấy bên trong dòng suối, một đám cá con không ngừng tự do tự tại bơi qua bơi lại.

Đồng Nhạc Nhạc chính là lần đầu nhìn thấy, có dòng suối nhỏ trong veo như vậy mà!

Dù sao, tại đây một xã hội bầu không khí ô nhiễm nghiêm trọng, làm sao còn có thể nhìn thấy dòng suối trong veo như vậy! ?

Còn có rừng cây phía sau nàng, đại thụ trăm năm cao ngất nhập trời, nhánh cây giăng khắp nơi.

Lá cây tươi tốt kia, lại dày đặc vô cùng, dường như hình dáng được thiên nhiên bảo hộ che chở, đem ánh mặt trời trên đỉnh ngăn che thật kín.

Khiến cho gió rừng từ từ thổi tới, rất mát lạnh vô cùng !

Lẳng lặng đánh giá bốn phía, Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy nghi hoặc.

” Trời ạ ! Chuyện này rốt cuộc là làm sao?”

Trong lòng còn đang nghi hoặc, lỗ tai Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên nghe được âm thanh, hướng trong rừng cây, truyền đến một hồi tiếng bước chân sột soạt, hình như có người hướng tới hướng nàng bên này đi tới.

Nghe vậy, Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ.

Cũng trong lúc nhất thời quên mất, bản thân hiện tại đã biến thành một con chồn trắng.

Hiện tại nàng thầm nghĩ tìm người hỏi một chút, nàng hiện tại rốt cuộc là đang ở đâu! ?

Vì thế, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức cất bước đi, hướng phía trước nhanh chóng chạy đến.

Tuy rằng xuyên qua thành tứ chi động vật, nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc chạy nhanh đứng dậy, lại một chút cũng không có cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa, Đồng Nhạc Nhạc cũng chưa từng nhận thấy được, mình đứng chạy, nhanh như thiểm điện…

Chỉ là, khi Đồng Nhạc nhạc nhìn thấy, từ trong rừng bước ra vài tên đại hán, cả người lập tức chấn động.

Bởi vì, quần áo mấy người đại hán này , không phải là quần áo người hiện đại mặc! ! !

Trong lòng chấn động, Đồng Nhạc Nhạc lại tinh tế đánh giá mấy người đại hán từ trong rừng cây đi ra.

Chỉ thấy mấy người đại hán này, mặc trường sam bằng sợi gai xù xì, trên đầu không phải buộc đuôi ngựa cao cao, chính là toàn bộ buộc lên thành dáng bánh mì.

Ở phía sau lưng bọn họ chắc là bên hông, không phải cưng tiễn chính là đại đạo chủy thủ linh tinh các loại.

Trên chân, giầy cỏ đen. . . . . . .

Nhìn thấy quần áo mấy người đại hán này, cả người Đồng Nhạc Nhạc giống như ngũ lôi nổ ‘ đùng đoàng ‘ một tiếng, hoàn toàn chấn động!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang