Nam tử mở miệng, trong giọng nói không chút nào che giấu sự trêu tức trong đó!
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc nguyên bản đang ngượng ngùng lại kích động khi rình coi, trên mặt lập tức một…
Có một loại cảm giác làm chuyện xấu, bị đại nhân phát hiện rất quẫn bách!
Trong lòng lại lấy ảo não ngượng ngùng, chỉ kém không trực tiếp tìm cái động chui xuống để bị quên đi!
Hảo dọa người a!
Chính mình nhìn lén mỹ nam tử, cư nhiên bị người ta phát hiện!!!
Đồng Nhạc Nhạc trong lòng ngượng ngùng không thôi, bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp mang theo sung sướng, không ngừng quanh quẩn.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc thật sự không biết nói gì, cũng không biết là quá mức kích động, vẫn là quá mức dọa người, có lẽ hai thứ đều có!
Một cái lảo đảo, Đồng Nhạc Nhạc cư nhiên trực tiếp từ trên cái giỏ trúc ngã xuống!!!
Mà ở dưới thân Đồng Nhạc Nhạc, là ôn tuyền nước gợn sóng lăn tăn.
Đồng Nhạc Nhạc rơi xuống bên trong ôn tuyền, ‘phù phù’ một tiếng, bọt nước văng khắp nơi!
Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân bị một dòng nước ấm gắt gao vây quanh, cảm giác rất là thoải mái!
Đồng Nhạc Nhạc biết bơi!
Cho nên, khi rơi vào bên trong ôn tuyền, liền lập tức buông tay buông chân, tự do tự tại bơi lội.
Chính là, trên người đầy băng, thật sự đáng ghét!
Khiến cho nàng bơi ở dưới nước, cả người không được tự nhiên!
Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức vươn móng vuốt, ‘răng rắc răng rắc’ vài cái, trên người băng bó quấn quýt liền lập tức rơi xuống.
Trên người không hề trói buộc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả người đều nhả ra khí.
Không ngừng vươn móng vuốt, trong chốc lát dùng cầu bào thức, trong chốc lát bụng đã ngửa lên mà di động…
Bộ dáng tự do tự tại, thoải mái vô cùng, làm cho Huyền Lăng Thương vừa rồi còn bởi vì Đồng Nhạc Nhạc rơi xuống ôn tuyền mà kinh hồn táng đảm xem đến ngốc lăng một chút!
Trời biết, lúc chứng kiến tiểu tử này rớt xuống nước, Huyền Lăng Thương sợ tới mức trong lòng muốn hét lên.
Hai chân tiến lên, liền tính toán nhảy xuống nước vớt tiểu điêu kia lên.
Ai biết, còn không chờ hắn hành động, bên trong ôn tuyền, liền toát ra một cái lông xù nhỏ.
Chỉ thấy này tiểu điêu, sau khi rơi vào trong nước, không hoảng hốt bấn loạn, hơn nữa, còn giống như phi thường thích ý vui mừng.
Hơn nữa, làm cho Huyền Lăng Thương kinh ngạc chính là kỹ năng bơi của nó cư nhiên tốt như vậy.
Trên người đầy băng, cũng không biết khi nào thì bị nó cởi bỏ, lộ ra nguyên bản lông xù nhỏ.
Kia lông xù bị ngâm trong nước, rất giống là một đoàn bông, phiêu phù ở bên trong ôn tuyền.
Bộ dáng kia vừa trông rất buồn cười, lại rất đáng yêu!
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương ánh mắt lẫn khóe miệng, lại gợi lên một nụ cười nhợt nhạt.
Thần tình sủng nịch nhìn tiểu điêu đang ở trong ôn tuyền, tự do tự tại bơi lội, Huyền Lăng Thương cũng “bùm” một tiếng, nhảy vào bên trong ôn tuyền.
Huyền Lăng Thương nhảy xuống, nhất thời bọt nước văng khắp nơi, tầng tầng hơi nước, lại đem thân mình nho nhỏ của Đồng Nhạc Nhạc ở trong nước đánh một vòng tròn!
Hơn nữa, còn không cẩn thận, uống một hớp lớn nước suối, Đồng Nhạc Nhạc bị ngộp!
Thật vất vả theo trong nước toát ra đến sau, Đồng Nhạc Nhạc lại trừng mắt nhìn đầu sỏ gây chuyện với thần tình ai oán!
Bất quá, khi nhìn thấy ánh mắt mang theo tà khí cùng trêu tức của nam tử, tất cả ai oán của Đồng Nhạc Nhạc lập tức tan thành mây khói!
Trong lòng chính là ảo não vừa thẹn vừa oán thầm một câu…
Yêu nghiệt.
Chương 24: Ôn tuyền 3 !
Sau khi oán thầm một câu , Đồng Nhạc Nhạc liền không hề để ý tới yêu nghiệt kia nữa. Nàng tiếp tục tự do tự tại vẫy vùng ở trong ôn tuyền!
Trong cô nhi viện nàng ở trước kia , phía trước là một hồ nước. Lúc còn nhỏ, nàng liền thường xuyên ra đó bơi lội, thuận tiện bắt cá ăn!
Cho nên, khả năng bơi lội của Đồng Nhạc Nhạc là tốt nhất trong cô nhi viện.
Có đôi khi, Đồng Nhạc Nhạc đã đói bụng , nước dãi chảy ròng ròng, nàng liền nhảy vào trong hồ bắt cá ăn.
Hồi tưởng chuyện lúc trước, kỳ thật mặc dù nàng là cô nhi, nhưng có lẽ rất vui sướng.
Đồng Nhạc Nhạc trong lòng hồi tưởng, lại bơi đến mệt nhoài, cả người tựa như cái xác không hồn, ngửa mặt lên trời tùy ý cho thân thể trôi lững lờ ở trên mặt nước.
Sóng nước trong veo, hơi nước lượn lờ. Nước suối ấm áp đang nhẹ nhàng bao quanh lấy nàng. Cảm giác đó, thoải mái đến mức làm cho người ta muốn ngủ. . .
Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc quả thật nhắm nghiền đôi mắt , nặng nề tiến vào trong giấc mộng đẹp . . .
Khi Huyền Lăng Thương nhắm mắt rồi chợp mắt được một lúc lâu, đến lúc hắn mở mắt ra thì thấy, tiểu điêu nhi này đã trôi lững lờ ở trước mặt mình, con ngươi đen nhánh nhắm tịt, nàng đã chìm vào giấc ngủ .
Thấy vậy, gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương đầu tiên là sửng sốt. Nhưng lập tức, trên mặt hiện lên vài phần không biết làm sao và sủng nịch.
“Tiểu quỷ này. . .”
Như vậy mà cũng có thể ngủ, cũng chỉ có nó . . .
Trong lòng suy nghĩ, Huyền Lăng Thương liền từ từ đưa tay, dè dặt ôm tiểu điêu nhi đang trôi lững lờ ở trên mặt nước vào trong lòng.
Sau đó, cả người cũng ‘Roạt’ một tiếng, từ từ đi ra khỏi ôn tuyền . . .
. . .
Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, cả thân thể của mình đang bay lơ lửng ở giữa một biển mây mềm mại, thoải mái như thế.
Chỉ là sau đó, nàng lại cảm giác trên người có vật gì vậy, dường như đang lau đi lau lại cho nàng . . .
Trong lòng nghi hoặc, Đồng Nhạc Nhạc chỉ là từ từ mở mắt ra mà nhìn một chút.
Chỉ thấy một nam nhân để trần nửa người trên , chàng đang cầm một cái khăn lông mềm mại, nhẹ nhàng chà lau bộ lông trên người nàng .
Có lẽ là nhận thấy được ánh mắt của nàng, nam nhân chỉ là lẳng lặng nhìn qua nàng, còn động tác của tay vẫn không hề dừng lại .
Ánh mắt của nam nhân là dịu dàng như vậy .
Động tác của tay cũng là nhẹ nhàng như thế .
Cảm giác được người dịu dàng che chở như vậy, thật là tốt!
Nếu như đây chỉ là một giấc mộng, thì nàng chỉ mong, giấc mộng này không nên tỉnh lại. . .
. . .
Trong thời gian Đương Đồng Nhạc Nhạc vẫn chưa tỉnh ngủ , nàng chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái .
Cảm giác rằng, chính mình đang nằm ở một nơi cực kì đàn hồi mà ấm áp , cực kì thoải mái, đều khiến cho nàng không muốn tỉnh giấc .
Chóp mũi, đã ngửi thấy được, đó là một mùi vị Long Tiên Hương thoang thoảng, cực kì dễ ngửi!
Đã biết bao nhiêu thời gian, chính mình không được ngủ thoải mái như vậy! ?
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang nghĩ ngợi, đột nhiên, nàng nghe thấy một âm thanh cố ý đè thấp , chậm rãi vang lên bên cạnh nàng .
“Hoàng thượng, nên vào triều .”
“Hoàng thượng. . .”
Nghe được âm thanh bất thình lình, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng chau chau hàng mi, hình như hơi bất mãn với việc có người đột nhiên quấy rầy nàng .
Vào đúng thời điểm này, bên tai nàng liền truyền đến một âm thanh khàn khàn trầm thấp .
“Nhỏ giọng một chút.”
Nam nhân mở miệng, giọng điệu cũng là tận lực đè thấp.
Chỉ là, vẫn bị Đồng Nhạc Nhạc thính tai nghe được.
Nghe thấy âm thanh dễ nghe như thế, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng giật giật lỗ tai, sau đó từ từ mở ra đôi mắt có hơi nhập nhèm .
Đập vào mắt, đầu tiên là ánh vàng rực rỡ chói mắt lúc rạng đông!
Đồng Nhạc Nhạc mới tỉnh lại, làm sao chịu được ánh sáng chói mắt sáng rỡ này. Vì vậy, trong nháy mắt mở mắt ra, nàng lại lập tức khom lưng, dúi cái đầu nhỏ lông xù kia vào giữa các móng vuốt nần nẫn thịt .
Nàng cũng không biết, chính mình hành động theo bản năng, nhưng rơi vào trong mắt người nào đó , lại là dễ thương như vậy!
Ngắm nhìn Tiểu quỷ tham ngủ đang nằm ở trong ngực mình, ánh mắt Huyền Lăng Thương không khỏi dịu hẳn đi.
Thật sự là Tiểu quỷ dễ thương !