Mục lục
Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận - Lương Tiểu Ý (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Là do anh không hiểu rõ Tiểu Ý

Tô Lương Mặc ngủ đến giữa trưa ngày thứ hai mới rời giường. Sau khi chuẩn bị ổn thỏa anh cũng không tiếp tục ở lại nhà mà lái xe đến bệnh viện. Anh tất nhiên sẽ không lãng phí thời gian và sức lực của mình đi xem người mà mình chán ghét và căm hận, bằng không anh đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Lương Tiểu Ý gắng gượng đi ra khỏi phòng ngủ, dáng người xiêu xiêu vẹo vẹo cố gắng hết sức mới đi đến cửa của căn biệt thự. Cô siết chặt tay nắm cửa rồi vặn, “lạch cạch”, cửa lại bị khóa từ bên ngoài.

Lương Tiểu Ý gần như tuyệt vọng mà ngã ÝỶ——._ – xi SP LĂP c„ ; ngôi xuống nền nhà đá cẩm thạch, chiếc áo sơ mi rúm ró treo trên người chẳng đủ để chống lại hơi lạnh của nền đá cẩm thạch.

Cô không còn sức nữa, Lương Tiểu Ý dựa vào chút sức lực cuối cùng của mình, ba bước lảo đảo, năm bước ngã sõng soài mà bò lên tầng hai, cuối cùng ngã xuống trước cửa phòng mình, cô cũng không còn đủ sức để tiếp tục bò dậy nữa.Cô gần như dùng một chút sức lực cuối cùng của mình bò tới bên cạnh giường, run rẩy cầm lấy điện thoại. Ấn xuống phím số “1”, điện thoại vang lên hai hồi chuông liền bị đối phương gác máy.

Bên môi Lương Tiểu Ý xuất hiện một nụ cười chế giễu nhợt nhạt, cô biết rõ kết quả nếu gọi điện cho anh nhưng trong giờ phút này vẫn cứ gọi cho anh đầu tiên. Ngốc quá! Lương Tiểu Ý mày là đồ ngố!

cTrước giờ cô đều kìm nén không dám khóc.

¿ Nhưng mà hôm nay, nước mắt lại giống như vỡ đê nóng hổi lặng im mà rơi xuống khuôn mặt phúng phính như trẻ con.

Run rẩy nhấc điện thoại lên, ấn vào số điện thoại quen thuộc. Điện thoại vang lên hai tiếng ngay lập tức được kết nối.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam dễ nghe quen thuộc: “Tiểu Ý? Là em sao?”

“Savvy, cứu em..” Lương Tiểu Ý không còn chút sức lực nào chỉ kịp thốt lên tiếng kêu cứu với đầu dây bên kia điện thoại, mắt cô tối sầm lại rồi ngất đi. Điện thoại nặng nề mà rơi xuống sàn nhà.

Nếu một người đau đến một mức độ nhất định, thực sự sẽ bị nó tra tấn đến chết.

“Alo? Alo alo? Tiểu Ý? Tiểu Ý! Em đợi anh, anh lập tức đến ngay!” Giọng nam dễ nghe đầu bên kia điện thoại trở nên nghiêm túc, lộ ra sự lo lắng của anh.

Sân bay thành phố S.

Người đàn ông ngoại quốc với mái tóc xoăn màu hạt dẻ nổi bật đứng giữa sân bay. Dáng người cao lớn kết hợp với khuôn mặt điển trai như Apollo khiến anh vô cùng nổi bật giữa đám đông.

Người đàn ông ngoại quốc vội vàng mở hệ thống định vị của điện thoại tìm kiếm mục tiêu của anh ta.

Chẳng mấy chốc, anh ta đã tìm thấy!

Không lãng phí một giây phút nào, anh nhanh chóng chặn lại một chiếc taxi: “Đến chỗ này!”

Ngay sau khi lên xe anh lập tức đặt điện thoại di động vào tay lái xe, vội vàng thúc giục: “Nhanh lên! Mạng người quan trọng! Bác tài, bác nhanh lên một chút!” Nói xong thì lấy từ trong ví da tất cả tiền mặt của mình: “Bác tài, đây là tất cả tiền trên người tôi, bác nhanh lên giúp tôi!”

““PTái xe nhìn một sấp tiền đỏ trong tay mắt liền sáng lên, hắng giọng hét to: “Được, cậu ngồi cho chắc: Lái xe nhanh chóng khởi động xe, một chân đạp phanh, xe phóng nhanh như chớp chỉ để lại phía sau một làn khói.

“Thưa anh, đây là biệt thự tư nhân, xin hỏi anh có hẹn trước không?”

Savvy bị chặn bên ngoài dấy biệt thự Lý Ân khu Tứ Hoàn.

“Chào anh, tôi là Savvy, lí do tôi đến đây là bởi bạn tôi vừa gọi điện cho tôi cầu cứu, cô ấy hình như một mình ở trong biệt thự và đang lên cơn bệnh. Mong anh giúp người bạn này của tôi” Mặc dù Savvy vô cùng lo lắng, anh ta cũng không che dấu sự lo lắng của mình, nhưng vẫn không bỏ qua =— đa 6.8 phép lịch sự tối thiểu.

Bảo vệ hơi do dự một chút, nhìn vẻ ngoài nho nhã lễ độ, cử chỉ hào phóng của người đàn ông ngoại quốc trước mắt, nhìn thái độ đúng mực của anh ta rất giống với những người thuộc xã hội thượng lưu thường hay ra vào khu biêt thự này, mới hỏi: “Anh có biết là căn biệt thự nào không?”

“Căn số 11, căn biệt thự số 11”

Người bảo vệ trung niên vừa nghe thấy căn số 11 liền kì quái mà nhìn Savvy một cái, “ Anh nói là căn số 11? Ngài chắc chắn là căn số 11 chứ?”

“Đúng vậy, chắc là không sai đâu, điện thoại của bạn tôi có cài đặt định vị, lúc cô ấy gọi điện cầu cứu tôi mới nói hai câu liền không có tiếng động gì nữa. Tôi nghĩ có khả năng cô ấy bị ngất trong căn biệt thự số 11. Anh nhất định phải giúp chúng tôi.”

T “Được, ngài ngồi lên xe tuần tra công cộng của tôi. Khu này tôi rất quen thuộc, để tôi đưa ngài đi”

Trên cả đoạn đường Savvy đều vô cùng lo lắng, xe tuần tra dừng lại trước một căn biệt thự ba tầng phong cách châu Âu , Savvy lập tức lao xuống khỏi xe tuần tra, vừa gõ mạnh vào cánh cửa vừa hướng bên trong gọi to: “Tiểu Ý? Tiểu Ý?

Em có nghe thấy không?”

Cửa dùng khóa mật mã, nhìn cũng vô cùng kiên cố, Savvy chỉ nhìn một cái liền từ bỏ ý tưởng phá cửa, ngược lại nhặt một hòn đá trong bồn hoa lên.

“Thưa anh, anh muốn làm cái gì? Đột nhập chỗ ở của người khác là trái pháp luật” Bảo vệ thấy tình hình không ổn, vội vàng giữ chặt tay Savvy. Nếu cứ để việc phá cửa sổ đột nhập vào biệt thự này xảy ra trước mặt anh ta thì anh ta NG không cần tiếp tục làm bảo vệ nữa.

Thân hình của bảo vệ trước mặt Savvy cao to căn bản chẳng đủ để làm anh lo lắng, sự quyết đoán chợt lóe lên trong con người màu nâu của Savvy,, anh ta mặt mày nghiêm túc mà nói: “Anh bảo vệ, xin lỗi anh, tôi không thể để Tiểu Ý của tôi xảy ra chuyện nên chỉ có thể gây rắc rối cho anh”

.Trong lúc nói chuyện, Savvy một tay đẩy bảo vệ ra, một tay khác lập tức cầm hòn đá trong tay lên đập vỡ cửa sổ.

Ô cửa sổ bị đập vỡ một mảng, Savvy vội vàng luồn một cánh tay vào bên trong mở chốt cửa, sau đó nhảy vào bên trong biệt thự lo lắng mà tìm kiếm bóng dáng Lương Tiểu Ý.

Bảo vệ ở bên ngoài biệt thự nhìn Savvy phá cửa sổ nhảy vào trong, sắc mặt liền trở lên vô cùng khó coi, cũng không tiếp tục do dự nữa, nhanh chóng lấy ra điện thoại được phân phát mà “ha gọi điện thoại.

“Ngài Tô, tôi rất xin lỗi vì làm phiền đến ngài nhưng mà vừa rồi ở biệt thự Lý Ân của ngài đã xảy ra một chuyện cực kì nghiêm trọng. Tôi bắt buộc phải báo cáo với ngài ngay lập tức.”

Bên trong bệnh viện England, Tô Lượng Mặc cất lại điện thoại, biểu cảm khó đoán.

Lương Tiểu Ý lại đang chơi trò gì đây? Thế mà còn dám hợp tác với nhân tình đột nhập vào biệt thự của anh? Bị ngất? Tối hôm qua vẫn còn khỏe mạnh, qua một buổi sáng hôm nay lại gặp nguy hiểm đến tính mạng, lâm vào hôn mê?

Cho rằng anh là trẻ con ba tuổi, dễ bị lừa như Vậy sao?

Nhớ lại chuyện ngày hôm qua sau khi kí tên đăng ký ở Cục Dân Chính, Lương Tiểu Ý xách theo hành lí chuẩn bị trốn thoát khỏi anh ta. Giờ phút này Tô Lương Mặc hoàn toàn không hề chú ý tới việc anh đem hành động rời khỏi thành phố S của Lương Tiểu Ý biến thành trốn thoát khỏi anh. Anh căn bản không hề ý thức được tất cả hàm ý phía sau suy nghĩ này nói lên điều gì.

Điều này cũng dẫn đến thái độ hờ hững và lạnh lùng tàn nhẫn của anh đối với Lương Tiểu Ý trong cuộc hôn nhân của hai người, để rồi ngày tháng sau này chìm trong hối hận nhưng lại không cách nào thay đổi, dùng một câu nói đang nổi bây giờ để diễn tả thì chính là: không tìm đến cái chết thì không phải chết.

Tô Lương Mặc của hiện tại đang ở trên con đường tìm cái chết, anh đã chạy càng ngày càng xa.

Ngay giây phút Savvy tìm thấy Lương Tiểu Ý, trái tim anh ta dường như muốn ngừng đập. Anh _—— : k cũng thường xuyên nhìn thấy những lần phát bệnh trước đó của Lương Tiểu Ý, nhưng chưa có lần nào kinh khủng như lần này.

Nếu như cảnh tượng trước mắt phải dùng một từ để miêu tả thì Savvy chỉ có thể dùng một từ :địa ngục.

Không phải cảnh tượng trong phòng như địa ngục. Mà là chỉ nhìn Lương Tiểu Ý đang co quắp nằm trên mặt đất, liền sẽ nghĩ rằng người phụ nữ này nhất định từ trong địa ngục bò ra ngoài.

Nền nhà màu be nhiễm ướt một tầng mồ hôi, Savvy không dám tin tưởng, rốt cuộc cô đã phải chịu đựng đau đớn đến mức nào mới có thể khiến cho tất cả nền nhà dưới người dính nhiều mồ hôi đến như vậy.

Anh ta ba bước gộp thành hai bước, không dám trì hoãn, lập tức bế cô gái dưới đất lên. Đến khi ôm Lương Tiểu Ý dậy anh ta mới có thể nhìn rõ các vết thương trên người cô.

Hút!

Cô chỉ vội vàng mà mặc vào một chiếc áo màu xanh nhạt, cách nhau bởi lớp một vải nhưng Savvy vẫn có thể khẳng định, dưới tấm áo sơ mi không lớp vải nào khác. Chiếc áo sơ mi dáng dài miễn cưỡng che đậy được bờ mông trần trụi của cô, còn đôi chân trắng xanh xao có chút đầy đặn lại lộ ra bên ngoài.

Không ai hiểu cô gái Lương Tiểu Ý này bảo thủ đến mức độ nào hơn Savvy. Cô mặc quần áo, đến bả vai cũng không muốn để lộ, cả năm đều mặc quần dài, cho dù ngầu nhiên mặc váy một lần, cũng phải là kiểu váy dài đến bắp chân.

Nhưng mà hôm nay, trên người cô gái bảo thủ đến mức giống như đang sống ở cổ đại này lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt. Chuyện này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ rằng trong tình huống lúc bấy giờ cô hoàn toàn không có đủ sức lực để mặc quần áo chỉnh tề!

Trái tim đau đớn một cách dữ dội, Savvy cũng không dám tiếp tục trì hoãn, ôm trọn lấy người đang hôn mê là Lương Tiểu Ý, ba bước gộp thành hai bước, chạy nhanh xuống dưới lầu.

Lúc Savvy xông ra khỏi biệt thự, đúng lúc một nhóm vệ sĩ mặc âu phục màu đen từ ngoài cổng xông vào.

Phía sau đám vệ sĩ mặc âu phục màu đen kia, một người đàn ông có dáng người cao lớn ung dung đi tới.

Khi nhìn tới bóng người màu xanh nhạt đang nằm trong vòng tay của Savvy, anh vô thức cau mày lại đến khi nhìn lên, đối diện với đôi con ngươi mang sắc nâu giận dữ của người đàn ông ngoại quốc đứng ngoài cửa, Tô Lương Mặc nheo mắt lại đầy nguy hiểm.

Hai người phong cách bất đồng, cũng đều vô cùng đẹp trai, đứng cách nhau hai mét, ai cũng không nói chuyện, ánh mắt dừng lại trên người lẫn nhau, như thể đang đánh giá đối thủ.

Sau cùng, Savvy lạnh nhạt rút lại ánh mắt, ôm lấy Lương Tiểu Ý, sải bước lướt qua bên người Tô Lương Mặc.

Một cánh tay thon dài vươn ra ngăn trước người Savvy, kéo lại cơ thể đang chuẩn bị rời đi của anh ta.

Đôi môi của Tô Lương Mặc cợt nhả nhếch lên, mở miệng rồi hỏi: “Anh định mang vợ tôi đi đâu?”

Nghe thấy từ “vợ”, con ngươi màu nâu của Savvy co rúm lại, kinh ngạc quay người lại nhìn về phía người đàn ông với phong thái bình tĩnh đang ngăn cảnh anh ta: “Vợ? Tiểu Ý đã kết hôn rồi ư?”

Sau khi bình tĩnh lại, nhìn Tô Lương Mặc, anh giống như đã hiểu ra điều gì đó.

““PHlátcá mọi chuyện của Tô Lương Mặc cùng với chuyện Lương Tiểu Ý quen biết anh như thế nào, Savvy đương nhiên cũng biết ít nhiều, anh ta đã từng rất hâm mộ Tô Lương Mặc, người đàn ông có được tình yêu của Lương Tiểu Ý nhất định ưu tú hơn anh ta.

Mà bây giờ một hồi nói chuyện cơ bản đã giúp Savvy xác nhận được anh chính là Tô Lương Mặc, bởi vì ngoài Tô Lương Mặc ra, Lương Tiểu Ý tuyệt đối sẽ không kết hôn với bất kì người đàn ông nào.

Trong mắt Tô Lương Mặc lóe lên sự giận dữ.

Tiểu Ý? Gọi thân mật như vậy?

“Không cần biết anh có chấp nhận chuyện này hay không thì trên thực tế người phụ nữ mà anh đang ôm trong lòng này, ngày hôm qua cô ấy đã trở thành vợ hợp pháp của tôi. Quý ngài, anh có biết anh đang ôm “vợ” người khác không!”

“Tô Lương Mặc, là anh ép Tiểu Ý đúng không!

Tiếu Ý sẽ không kết hôn với ai cả”

Nghe thấy lời nói này của Savvy, Tô Lương Mặc không biết vì sao người đàn ông trước mắt ngay lần đầu tiên gặp lại biết tên của anh, nhưng ngay sau đó anh đã hiểu, người xuất sắc như anh thường xuyên có thể nhìn thấy trên màn hình, có người nhận ra cũng không phải kì lạ. Nhưng bị một câu nói của người khác lộ ra sự thật, Tô Lương Mặc trong phút chốc trở nên nóng nảy: “Anh làm sao biết là tôi ép cô ta? Người phụ nữ này đã yêu tôi từ lâu, trên thực tế, cô ta còn ước gì tôi lấy cô ta làm vợ”

Đôi mắt màu nâu của Savvy lạnh nhạt nhìn Tô Lương Mặc, hờ hững thốt ra một câu: “Tô Lương Mặc, anh không hiểu Tiểu Ý, băng không anh sẽ không nói ra câu như thế này”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK