Mục lục
Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận - Lương Tiểu Ý (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 140

 

Đại Bàn càng nói càng kích động, “Tiểu Bàn, cậu không biết đâu, từ sau hai chuyện đó, tớ đã luôn chú ý Ôn Tình Noãn, tớ sợ cô ta lại ra tay với cậu lần nữa.

 

Nhưng có lẽ cô ta cho rằng mấy tên côn đồ kia đã thành công, nên cô ta cũng không tiếp tục làm ra chuyện ác nào nữa, nhưng vẫn thường xuyên ngấm ngầm làm chút việc hại cậu.

 

Sau khi tớ thấy, cũng không thể vạch trần cô ta, chỉ có thể vào thời điểm thích hợp, lén lút giúp cậu một chút. Nếu như nói thật với cậu, tớ lại sợ cậu không tin. Dẫu sao lúc đó tình cảm giữa cậu cùng Ôn Tình Noãn rồi. Hơn nữa tớ cũng sợ sau khi nói chuyện này với cậu, cậu sẽ trách tớ không nghĩa khí, lúc ấy không giúp cậu. Xin lỗi, Tiểu Ý” Cuối cùng, Đại Bàn lại xin lỗi Lương Tiểu Ý lần nữa.

 

Thật ra thì Lương Tiểu Ý không hề trách Đại Bàn, trái lại còn rất cảm kích cô ấy. Cô cảm thông cho Đại Bàn, lúc ấy Đại Bàn cũng chỉ là một nữ sinh lớp mười một, gặp phải loại chuyện như vậy không sợ mới là lạ, có thể lấy dũng khí mạo hiểm không sợ bị phát hiện, lén lút ném cho cô cây dao gọt trái cây, Lương Tiểu Ý đã cảm thấy Đại Mập rất giỏi rồi.

 

“Những chuyện kia cũng không cần nói” Sau khi đã nghe chuyện kinh khủng nhất rồi, những chuyện khác còn cần thiết nghe tiếp sao?

 

“Nhưng Tiểu Bàn, cậu có từng nghĩ, hoàn cảnh gia đình của Ôn Tình Noãn lúc học cấp ba không hơn gì chúng ta, sao cô ta lại có thể có nhiều tiền như vậy chứ?” Đối với một đứa trẻ trong gia đình bình thường, đống tiền đó quả thật rất rất nhiều.

 

Sắc mặt Lương Tiểu Ý trắng nhợt….giống như nhớ đến gì đó, “Người khác cho cô ta”

 

Đại Bàn vừa nghe vậy, cũng không nói chuyện… Ai có thể cho cô ta chứ? “Người khác” này ngoại trừ Tô Lương Mặc ra, hai người cũng nghĩ không ra được còn ai có nhiều tiền như thế.

 

Năm nghìn nhân dân tệ đối với một gia đình như Ôn Tình Noãn có thể nói là một khoản tiền không nhỏ, ba mẹ của Ôn Tình Noãn tuyệt đối sẽ không cho Ôn Tình Noãn nhiều tiền như vậy. Người khác cũng không có khả năng sẽ cho Ôn Tình Noãn,….Lương Tiểu Ý nhớ đến năm đó dường như Ôn Tình Noãn thường xuyên ở trước mặt cô nói Tô Lương Mặc đối xử với cô tốt thế nào, hôm nay mua cho cô cái gì, ngày mai lại đưa cho cô cái gì.

 

“Tiểu Ý, cậu có ổn không?” Đại Bàn lo âu hỏi.

 

Lương Tiểu Ý lắc đầu một cái, đứng lên, “Tớ không sao, chuyện cũng đã qua rồi. Tớ muốn quên đi đoạn quá khứ không vui này, quý trọng cuộc sống hiện tại” Chuyện Ôn Tình Noãn đã làm, có lẽ Tô Lương Mặc cũng không biết, Lương Tiểu Ý tự an ủi bản thân như vậy.

 

Cô lảo đảo đi ra ngoài cửa, Đại Bàn thấy dáng có thể ngã xuống bát cứ lúc nào của cô, lập tức vội vàng đuổi theo: “Cậu chờ một chút, tớ đưa cậu về nhà”

 

“Không cần, tớ….không sao”

 

“Lương Tiểu Ý, cậu chính là như bất gặp phải chuyện gì, bị tổn thương gì, cậu cũng chỉ biết nói cậu không sao, cậu không sao? Có thể không sao sao!? Cậu cho rằng Thẩm Quân Hoa tớ bị mù à? Cậu thử xem dáng vẻ cậu bây giờ xem, tớ có thể yên tâm để cậu về một mình ư? Nếu xảy ra chuyện gì, tớ sẽ áy náy cả đời, hơn nữa tớ cũng không muốn mất đi bạn học cũ, bạn bè cũ như cậu.” Đại Bàn đột nhiên vô cùng tức giận, căm tức nhìn Lương Tiểu Ý.

 

“Chính cậu nói, đại học tớ cùng cậu thi vào thành phố S, chỉ sợ đến lúc đó Ôn Tình Noãn lại tới tốn thương cậu. Kết quả Ôn Tình Noãn thi đến phương Bắc, đại học tớ ở cùng với cậu, sau đó cậu không nói lời nào chạy ra nước ngoài, một cú điện thoại một chút tin tức cũng không có, cậu biết một mình tớ ở trong nước lo lắng thế nào không?

 

Đến tận mấy hôm trước tớ mới biết cậu về nước, kết quả †ớ căn bản không tìm được cậu. Bây giờ vất vả lắm mới gặp cậu, cậu lại như vậy, cậu thật sự xem Thẩm Quân Hoa này là bạn cậu sao? Nếu cậu dám nói vậy, Thẩm Quân Hoa tớ sau này sẽ không xuất hiện trước mặt Lương Tiểu Ý cậu nữa” Tức chết đi được, đồ ngốc này ngoại trừ nói “Tớ không sao” lại không biết kêu đau, kêu mệt, kể ra ấm ức một chút sao?

 

Từ sau khi về nước, đây là người bạn đầu tiên quan tâm cô như vậy. Thoáng chốc lòng Lương Tiểu Ý trở nên ấm áp.

 

“Này, Đại Bàn, cậu đừng tức giận, tớ để cậu đưa tớ về nhà là được chứ gì?” Lương Tiểu Ý cảm thấy Đại Mập lúc tức giận không phải dễ trêu chọc, có chút rất giống người đàn ông kia.

 

Đại Bàn cùng em họ Phương Kỳ đưa Lương Tiểu Ý về biệt thự Lý Ân. Lương Tiểu Ý nói: “Các cậu vào ngồi một chút đi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK