Mục lục
Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận - Lương Tiểu Ý (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 195

 

Ngắt điện thoại, Tô Lương Mặc nhìn xuống điếu thuốc đã cháy được hơn nửa trong tay, anh hơi híp mắt, con ngươi sâu thẩm lóe lên một tia sáng khiến người ta nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì. Anh giơ tay ra, đầu thuốc lá rơi xuống tập văn kiện đặt trên bàn làm việc bằng thạch anh.

 

“Xoẹt” một tiếng, đầu thuốc lá lụi tàn, tập văn kiện cũng bị cháy mất hai chữ phía sau, bên trên viết rõ ràng: “Wayne, Klutz”.

 

Anh quay người lạnh lùng đi ra khỏi phòng sách, thân hình cao gầy của Tô Lương Mặc xuất hiện ở trước cửa phòng ngủ trên tầng 3. Anh yên lặng đẩy cánh cửa, khoảnh khắc cánh cửa mở ra, vẻ lạnh lùng trên mặt anh dần dịu xuống, thay vào đó là nụ cười nhàn nhạt ở khóe miệng. Có lẽ chính anh cũng không biết, khi thân hình chẳng có gì đặc biệt của cô gái không mấy xinh đẹp nằm trên giường kia chạm vào đáy mắt anh, trái tim giống như khối băng của anh đã tan chảy thành nước, một góc trái tim đã bám bụi lại vì cô mà trở nên dịu dàng.

 

Lương Tiểu Ý ngây ngốc nhìn những đầu ngón chân ướt át của mình, cô không hề chú ý đến bóng dáng cao gầy đang tiến đến.

 

“Vợ, anh đưa em ra sân bay nhé” Giọng người đàn ông mang theo ý cười vang lên bên tai Lương Tiểu Ý.

 

Lương Tiểu Ý nghe thấy giọng nói này, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, người đàn ông xấu xa này sao còn dám nói đưa cô ra sân bay chứ?

 

Lương Tiểu Ý trợn mắt nhìn Tô Lương Mặc, ngón tay cô chỉ vào những vết hôn chỉ chít trên cơ thể mình, tức giận nói: “Tô Lương Mặc, tự anh nhìn chuyện tốt mà anh làm đi! Bây giờ em thành như thế này, còn anh lại trở thành người tốt, đưa em đến sân bay? Đi thế nào?” Khắp cơ thể cô, từ trên xuống dưới có chỗ nào không lưu lại vết hôn của anh chứ.

 

Anh bị cô giáo huấn, liền giả vờ ngây ngốc: “Sao lại không đi được? Bây giờ đi vẫn còn kịp mà”

 

Con mẹ nó?

 

Cô đang nói với anh chuyện này sao? Vốn dĩ tính tình Lương Tiểu Ý vô cùng tốt, nhưng bây giờ cũng bị anh chọc đến mức lửa giận ngút trời.

 

“Em bây giờ như thế này, anh nhìn đi” Cô vội vàng chỉ ra sau tai: “Tô Lương Mặc, đến chỗ này anh cũng không bỏ qua.

 

Chẳng nhẽ giữa trời mùa hè nóng nực em phải đeo bịt tai, đeo khẩu trang, quàng khăn quàng cổ để che đi những vết tích này à”

 

Kế sách của anh cũng thật hoàn hảo, lưu lại dấu vết đáng xấu hổ trên khắp người cô, sau đó lại đến giả làm người tốt nói đưa cô đến sân bay… “Tóm lại, em như thế này chắc chắn không thể ra khỏi cửa được!” Bộ dạng cô giống như muốn nói tự anh xem mà giải quyết đi, đợi xong chuyện cô sẽ tính sổ với anh sau.

 

Ánh mắt anh xẹt qua một tia xảo quyệt, anh nhìn Lương Tiểu Ý hỏi: “Vậy, vợ, rốt cuộc là em không ra sân bay nữa đúng không?”

 

“Không đi!” Lương Tiểu Ý nghĩ đến liền đau đầu, cô đi thế nào được chứ?

 

Tô Lương Mặc thu lại ánh mắt, không nói gì, hàng lông mi dài che đi vẻ đắc ý trong đáy mắt… Mưu kế thành công.

 

“Vợ, em thực sự không đi nữa?”

 

“Không đi, không đi” Đi thế nào chứ? Khăn quàng cổ + khẩu trang + bịt tai? Còn không thể đi dép nữa, vì chân cô cũng bị anh lưu lại vết hôn đỏ rực vô cùng xấu hổ… Thậm chí Lương Tiểu Ý còn không dám tưởng tượng, nếu cô ăn mặc như thế xuất hiện ở sân bay quốc tế thành phố S, có khi nào trước khi gặp được Savvy, cô đã bị an ninh sân bay coi là phần tử vũ trang khủng bố nên bắt cô lại không?

 

Nghĩ đến đây, Lương Tiểu Ý oán hận trừng mắt nhìn bộ dạng ung dung của Tô Lương Mặc, sự tủi thân uất ức trào lên: “Tất cả là tại anhI”

 

Năm đấm mập mạp đập xuống bên cạnh cơ thể Tô Lương Mặc, những uất ức trong lòng Lương Tiểu Ý như vừa được khơi thông, muốn ngăn cũng không thể ngăn lại được. Nghĩ đến Savvy luôn ủng hộ cô, cô cảm thấy vô cùng áy náy, là bạn tốt mà đến việc ra sân bay tiễn người ta cũng không được, mũi cô cay cay. Cô lại giơ tay nện thêm một cú đấm nữa: “Đều tại anh… anh có biết Savvy là người bạn rất quan trọng với em không, không có anh ấy, có lẽ em…” Đã chết từ lâu rồi.

 

Có những chuyện cô không thể nói, nhưng cô cũng không ngăn được cảm giác áy náy với Savvy, anh đã giúp cô rất nhiều. Tròng mắt Lương Tiểu Ý đỏ lựng, nước mắt cô “tí tách tí tách” rơi xuống, rơi thẳng vào trái tim một người nào đó, khiến người đó đau đớn.

 

Savvy quan trọng với cô như thế sao? Tô Lương Mặc buồn bực suy nghĩ, cảm giác buồn bực khó chịu này mới chỉ xuất hiện sau khi anh sống chung với Lương Tiểu Ý. Cảm giác này…thực sự không hề thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK