Việc gì rồi cũng phải đến nhưng không nghĩ là nhanh như vậy.
Bố mẹ Tần đi không bao lâu, Tần Huệ liền nghe thấy ở cửa có tiếng bước chân ngày càng đến gần, vội vàng ra ngoài xem.
Chỉ thấy một dáng người cao gầy, bộ dáng một người phụ nữ trưởng thành mang theo giỏ tre, đi nhanh tới chỗ Tần Huệ: “Em gái, có khỏe không? Chị nghe mẹ nói hôm trước em ngất xỉu nên về nhà thăm.”
Tần Huệ nhìn người phụ nữ trước mắt có mặt mày tương tự mình, khẳng định đây là Tần Như. “Em không sao… chị.”. Tần Huệ đối với chị gái có vẻ thoải mái, hào phóng này cũng sinh ra thiện cảm.
“Chị còn tưởng có việc gì lớn, làm chị sợ chết đi được. Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”. Tần Như nói, đem giỏ tre đưa cho Tần Huệ: “Chị mang về một ít trứng gà với đồ ăn, tốt nhất em vẫn phải bồi bổ thêm, ngất xỉu cũng không phải chuyện tốt gì.”.
Nghe Tần Như nói thế, trong lòng Tần Huệ cảm thấy ấm áp: “Chị, chị ăn cơm chưa, chưa ăn thì trong nồi vẫn còn.”.
Tần Như đã gả tới nhà họ Lâm ở làng bên 3 năm trước rồi. Chiều hôm qua nghe thấy mẹ Tần cho người báo tin cho cô, nói là Tần Huệ ngất xỉu, bảo nàng về nhà. Hai thôn cách nhau không xa nhưng Tần Như vẫn không yên tâm. Sáng sớm hôm nay gấp gáp quay về.
Giữa trưa, Tần Như nấu cơm, Tần Huệ trợ giúp, chờ bố Tần mẹ Tần về nhà ăn cơm.
Ăn cơm xong, thấy Tần Như muốn đi xuống bếp rửa bát cũng Tần Huệ, mẹ Tần vội vàng kéo lại.
“Mẹ, mẹ làm sao á? Em gái không phải vừa mới đỡ hả, để con đi giúp em.”.
“Thân thể không có gì nghiêm trọng. Mẹ còn có thể ngược đại nó hả? Là có chuyện quan trọng đó.”. Mẹ Tần nói rồi kéo Tần Như qua một bên, thì thầm to nhỏ một hồi.
“Thật sự? Không thể nào.”. Nghe mẹ Tần kể hết sự tình, Tần Như nghi hoặc.
“Mẹ và bố mày cũng không biết thật giả như nào. Hôm trước hỏi nó, còn làm nó hôn mê. Chỉ là bảo mày đi hỏi thăm, nhưng hỏi khéo một chút, chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ đâu.”
“Vâng, để con hỏi. Chỉ có điều, từ bé con với em tính cách không giống nhau, cũng không chắc em có đồng ý nói với con hay không.”
—-------------
Bố mẹ Tần đi không bao lâu, Tần Huệ liền nghe thấy ở cửa có tiếng bước chân ngày càng đến gần, vội vàng ra ngoài xem.
Chỉ thấy một dáng người cao gầy, bộ dáng một người phụ nữ trưởng thành mang theo giỏ tre, đi nhanh tới chỗ Tần Huệ: “Em gái, có khỏe không? Chị nghe mẹ nói hôm trước em ngất xỉu nên về nhà thăm.”
Tần Huệ nhìn người phụ nữ trước mắt có mặt mày tương tự mình, khẳng định đây là Tần Như. “Em không sao… chị.”. Tần Huệ đối với chị gái có vẻ thoải mái, hào phóng này cũng sinh ra thiện cảm.
“Chị còn tưởng có việc gì lớn, làm chị sợ chết đi được. Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”. Tần Như nói, đem giỏ tre đưa cho Tần Huệ: “Chị mang về một ít trứng gà với đồ ăn, tốt nhất em vẫn phải bồi bổ thêm, ngất xỉu cũng không phải chuyện tốt gì.”.
Nghe Tần Như nói thế, trong lòng Tần Huệ cảm thấy ấm áp: “Chị, chị ăn cơm chưa, chưa ăn thì trong nồi vẫn còn.”.
Tần Như đã gả tới nhà họ Lâm ở làng bên 3 năm trước rồi. Chiều hôm qua nghe thấy mẹ Tần cho người báo tin cho cô, nói là Tần Huệ ngất xỉu, bảo nàng về nhà. Hai thôn cách nhau không xa nhưng Tần Như vẫn không yên tâm. Sáng sớm hôm nay gấp gáp quay về.
Giữa trưa, Tần Như nấu cơm, Tần Huệ trợ giúp, chờ bố Tần mẹ Tần về nhà ăn cơm.
Ăn cơm xong, thấy Tần Như muốn đi xuống bếp rửa bát cũng Tần Huệ, mẹ Tần vội vàng kéo lại.
“Mẹ, mẹ làm sao á? Em gái không phải vừa mới đỡ hả, để con đi giúp em.”.
“Thân thể không có gì nghiêm trọng. Mẹ còn có thể ngược đại nó hả? Là có chuyện quan trọng đó.”. Mẹ Tần nói rồi kéo Tần Như qua một bên, thì thầm to nhỏ một hồi.
“Thật sự? Không thể nào.”. Nghe mẹ Tần kể hết sự tình, Tần Như nghi hoặc.
“Mẹ và bố mày cũng không biết thật giả như nào. Hôm trước hỏi nó, còn làm nó hôn mê. Chỉ là bảo mày đi hỏi thăm, nhưng hỏi khéo một chút, chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ đâu.”
“Vâng, để con hỏi. Chỉ có điều, từ bé con với em tính cách không giống nhau, cũng không chắc em có đồng ý nói với con hay không.”
—-------------