Không đợi mẹ Tần đáp trả, Tần Huệ cao giọng: “Chuyện gì mà mọi người đều biết, mà cháu lại không biết? Chị Tiểu Phương, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chuyện gì xứng đáng để chị “tuyên dương” em khắp nơi vậy chứ?”.
Tần Phương tự cho rằng đã bắt được nhược điểm của Tần huệ, lúc này vẫn bình tĩnh không chút lo sợ: “Mày không biết? Bản thân mày muốn gả cho người có học thức để dễ làm người thành phố mà mày bảo là mày không biết? Không biết mà mày còn suốt ngày vây quanh học giả Vương. Tao buồn cười chết mất!”.
“Gì vậy, khoảng cách giữa người với người hơi gần một chút thôi thành ra là có tình tứ sao? Chị Tiểu Phương, lúc đi học chị xem bên người chị luôn có con trai vây quanh, như vậy chị muốn gả chồng lại còn không chỉ gả cho một người sao?”. Tần Huệ thẳng lưng, giọng điệu giễu cợt.
“Tần Huệ, mày đừng có lảng sang chuyện khác, tao đang nói chuyện của mày!”. Tần Phương tựa như một con mèo bị dẫm phải đuôi, ngay lập tức giơ nanh múa vuốt.
“Vậy lúc chị nói chuyện của tôi, tôi có đồng ý chưa? Chị đi khắp nơi nói tôi cùng cậu Vương kia dan díu, ngược lại lại không cho tôi nói chị sao?!”.
“Nhưng đâu có giống nhau, cái tao nói là sự thật, còn mày thì vu oan cho tao!”.
“Làm để nào để chứng minh chị đang nói sự thật, chị chứng minh cho tôi xem đi!”
“Được, mày đợi đó, tao kêu tên họ Vương kia tới đây cùng mày đối chất, đến lúc đó mày đừng có không nhận!”
Nói, Tần Phương lập tức đi tìm học giả Vương.
Mẹ Tần ở một bên bắt đầu thấy hoang mang, Tần Huệ thực ra cũng rất khẩn trương. Chỉ cần nguyên chủ còn chưa nói ra tâm ý của mình, như vậy thì không xem đấy là sự thật.
Một lát sau, Tần Phương thật sự dẫn theo 1 người con trai đi tới. Người con trai có đeo mắt kính, người đứng thẳng, hành vi cử chỉ đều toát ra vẻ của một người đọc sách hào hoa, phong nhã.
Nhìn anh ta một chút, Tần Huệ nghĩ thầm, xung quanh đều là trai nông thôn đặt mình vào vị trí nguyên chủ thì nguyên chủ thích cậu ta cũng là lẽ phải.
Tần Phương tự cho rằng đã bắt được nhược điểm của Tần huệ, lúc này vẫn bình tĩnh không chút lo sợ: “Mày không biết? Bản thân mày muốn gả cho người có học thức để dễ làm người thành phố mà mày bảo là mày không biết? Không biết mà mày còn suốt ngày vây quanh học giả Vương. Tao buồn cười chết mất!”.
“Gì vậy, khoảng cách giữa người với người hơi gần một chút thôi thành ra là có tình tứ sao? Chị Tiểu Phương, lúc đi học chị xem bên người chị luôn có con trai vây quanh, như vậy chị muốn gả chồng lại còn không chỉ gả cho một người sao?”. Tần Huệ thẳng lưng, giọng điệu giễu cợt.
“Tần Huệ, mày đừng có lảng sang chuyện khác, tao đang nói chuyện của mày!”. Tần Phương tựa như một con mèo bị dẫm phải đuôi, ngay lập tức giơ nanh múa vuốt.
“Vậy lúc chị nói chuyện của tôi, tôi có đồng ý chưa? Chị đi khắp nơi nói tôi cùng cậu Vương kia dan díu, ngược lại lại không cho tôi nói chị sao?!”.
“Nhưng đâu có giống nhau, cái tao nói là sự thật, còn mày thì vu oan cho tao!”.
“Làm để nào để chứng minh chị đang nói sự thật, chị chứng minh cho tôi xem đi!”
“Được, mày đợi đó, tao kêu tên họ Vương kia tới đây cùng mày đối chất, đến lúc đó mày đừng có không nhận!”
Nói, Tần Phương lập tức đi tìm học giả Vương.
Mẹ Tần ở một bên bắt đầu thấy hoang mang, Tần Huệ thực ra cũng rất khẩn trương. Chỉ cần nguyên chủ còn chưa nói ra tâm ý của mình, như vậy thì không xem đấy là sự thật.
Một lát sau, Tần Phương thật sự dẫn theo 1 người con trai đi tới. Người con trai có đeo mắt kính, người đứng thẳng, hành vi cử chỉ đều toát ra vẻ của một người đọc sách hào hoa, phong nhã.
Nhìn anh ta một chút, Tần Huệ nghĩ thầm, xung quanh đều là trai nông thôn đặt mình vào vị trí nguyên chủ thì nguyên chủ thích cậu ta cũng là lẽ phải.