Được thôi, vận mệnh sắp xếp, không chống lại được thì chấp nhận thôi.
Tần Huệ chỉnh sửa lại suy nghĩ rồi xuống giường, nhìn quanh một chút là xem hết căn phòng chỉ có mười mấy tấm bình phong. Trong phòng ngoại trừ giường, thì cũng chỉ có cái tủ quần áo bằng gỗ nhỏ, một cái bàn ghế cũ nát, dấu vết trên bàn cho thấy tuổi tác bất thường của nó nhưng lại tận lực làm nhiệm vụ của riêng nó.
Tần Huệ ngồi trên ghế, cầm lấy gương để xem bộ dạng hiện tại của mình. Người trong gương giống y đúc Tần Huệ khi mới vào đại học. Gương mặt trái xoan xinh xắn, mặt mày thanh tú, mũi cao thẳng tinh xảo, môi hồng răng trắng. Có lẽ thay đổi linh hồn là lý do, ngày trước là khí chất âm u, lầm lì, hiện tại có thể nhận ra có phần dịu dàng động lòng người.
Trong bụng phát ra vài tiếng kháng nghị, Tần Huệ không nhìn tiếp vẻ ngoài của mình nữa, ngược lại cầm lược nhanh nhẹn chải tóc tết thành hình bánh quai chẻo rồi đẩy cửa đi ra rửa mặt. Rửa mặt xong, Tần Huệ xuống bếp, thấy trên bếp có cái nắp nồi, nhấc nắp nồi ra thì thấy một bát canh trứng. Có lẽ là mẹ Tống nghĩ là Tần Huệ hôn mê, thân thể cần được bồi bổ. Tần Huệ đem ra ngoài, rồi ăn từ từ, chậm rãi.
Ăn xong bát canh trứng, Tần Huệ nhất thời không biết nên làm gì, bây giờ cũng chỉ tầm hơn 9 giờ sáng, nấu cơm trưa thì vẫn còn sớm, cô đành lấy cái gỗ nhỏ ngồi dưới gốc cây hòe trong sân, im lặng thẫn thờ.
Nhìn căn nhà nhỏ trước mặt, tuy rằng chỉ là một ngôi nhà đắp bùn đất, nền đất đỏ, so với những ngôi nhà phong cách phương Tây ở nông thôn mà Tần Huệ nhìn thấy thời hiện đại còn kém xa lắm, không có đẹp bằng. Nhưng bù lại trong nhà ngăn nắp, bàn ghế đều được đặt gọn gàng, ngay cả củi để nấu cơm cũng được xếp theo hàng theo lối ở dưới mái hiên nhà, có thể thấy được người trong nhà này ít nhất là yêu sạch sẽ.
Nhà ông cụ Tần có nhiều con cháu, phòng ốc cũng to hơn bình thường một chút, nhà chính có ba gian phòng, gian ở giữa là nhà chính, phòng phía đông là của vợ chồng Tần Hòa Vĩ, gia đình anh cả Tần Huệ ở phòng phía Tây; anh hai cùng em trai ở hai gian phía đông; mà phía tây có hai gian phòng vốn là của chị em Tần Huệ, nhưng từ khi Tần Như kết hôn, chỉ còn lại Tần Huệ ở một mình; một phòng còn thừa dùng để nấu cơm hoặc đặt một ít dụng cụ gì đó.
Nhìn thời gian cũng sắp đến giữa trưa, Tần Huệ đi xuống bếp nhìn xem có gì để nấu không. Đi vào, Tần Huệ phát hiện, cô không biết đánh lửa. Loay hoay một hồi lâu, khói đen dày đặc khiến cô không ngừng rơi nước mắt, củi trong bếp vẫn y nguyên không có chút ánh lửa nào. Không thể chịu được nữa, Tần Huệ dụi dụi mắt muốn đi ra ngoài tránh khỏi gian bếp, vừa đi ra ngoài thì đụng phải Tống Quế Hương về nhà nấu cơm.
“Ai u, có chuyện gì thế này? Trong nhà sao lại ngập khói như vậy? Mày đã làm gì rồi!”. Tống Quê Hương một bên ghét bỏ nhìn làn khói đen dày đặc, một bên lại nhìn Tần Huệ đỏ bừng cả hai mắt, hỏi cô: “Sao có đánh lửa thôi mà mày lại không làm được?”.
Tần Huệ khẩn trương, quệt nước mắt, ngập ngừng đáp: “Con… Con không biết tại sao lại thế nữa. Con thắp lên rồi, nhưng mà không… không cháy.”
Tống Quế Hương liếc cô một cái: “Được rồi, đi qua một bên đi, để mẹ làm.”
Chờ bà đi đến phòng bếp, Tần Huệ còn nghe thấy tiếng bà lẩm bẩm: “May mà tao về về kịp, chứ không còn tưởng là nhà bị cháy rồi….”
Tần Huệ chỉnh sửa lại suy nghĩ rồi xuống giường, nhìn quanh một chút là xem hết căn phòng chỉ có mười mấy tấm bình phong. Trong phòng ngoại trừ giường, thì cũng chỉ có cái tủ quần áo bằng gỗ nhỏ, một cái bàn ghế cũ nát, dấu vết trên bàn cho thấy tuổi tác bất thường của nó nhưng lại tận lực làm nhiệm vụ của riêng nó.
Tần Huệ ngồi trên ghế, cầm lấy gương để xem bộ dạng hiện tại của mình. Người trong gương giống y đúc Tần Huệ khi mới vào đại học. Gương mặt trái xoan xinh xắn, mặt mày thanh tú, mũi cao thẳng tinh xảo, môi hồng răng trắng. Có lẽ thay đổi linh hồn là lý do, ngày trước là khí chất âm u, lầm lì, hiện tại có thể nhận ra có phần dịu dàng động lòng người.
Trong bụng phát ra vài tiếng kháng nghị, Tần Huệ không nhìn tiếp vẻ ngoài của mình nữa, ngược lại cầm lược nhanh nhẹn chải tóc tết thành hình bánh quai chẻo rồi đẩy cửa đi ra rửa mặt. Rửa mặt xong, Tần Huệ xuống bếp, thấy trên bếp có cái nắp nồi, nhấc nắp nồi ra thì thấy một bát canh trứng. Có lẽ là mẹ Tống nghĩ là Tần Huệ hôn mê, thân thể cần được bồi bổ. Tần Huệ đem ra ngoài, rồi ăn từ từ, chậm rãi.
Ăn xong bát canh trứng, Tần Huệ nhất thời không biết nên làm gì, bây giờ cũng chỉ tầm hơn 9 giờ sáng, nấu cơm trưa thì vẫn còn sớm, cô đành lấy cái gỗ nhỏ ngồi dưới gốc cây hòe trong sân, im lặng thẫn thờ.
Nhìn căn nhà nhỏ trước mặt, tuy rằng chỉ là một ngôi nhà đắp bùn đất, nền đất đỏ, so với những ngôi nhà phong cách phương Tây ở nông thôn mà Tần Huệ nhìn thấy thời hiện đại còn kém xa lắm, không có đẹp bằng. Nhưng bù lại trong nhà ngăn nắp, bàn ghế đều được đặt gọn gàng, ngay cả củi để nấu cơm cũng được xếp theo hàng theo lối ở dưới mái hiên nhà, có thể thấy được người trong nhà này ít nhất là yêu sạch sẽ.
Nhà ông cụ Tần có nhiều con cháu, phòng ốc cũng to hơn bình thường một chút, nhà chính có ba gian phòng, gian ở giữa là nhà chính, phòng phía đông là của vợ chồng Tần Hòa Vĩ, gia đình anh cả Tần Huệ ở phòng phía Tây; anh hai cùng em trai ở hai gian phía đông; mà phía tây có hai gian phòng vốn là của chị em Tần Huệ, nhưng từ khi Tần Như kết hôn, chỉ còn lại Tần Huệ ở một mình; một phòng còn thừa dùng để nấu cơm hoặc đặt một ít dụng cụ gì đó.
Nhìn thời gian cũng sắp đến giữa trưa, Tần Huệ đi xuống bếp nhìn xem có gì để nấu không. Đi vào, Tần Huệ phát hiện, cô không biết đánh lửa. Loay hoay một hồi lâu, khói đen dày đặc khiến cô không ngừng rơi nước mắt, củi trong bếp vẫn y nguyên không có chút ánh lửa nào. Không thể chịu được nữa, Tần Huệ dụi dụi mắt muốn đi ra ngoài tránh khỏi gian bếp, vừa đi ra ngoài thì đụng phải Tống Quế Hương về nhà nấu cơm.
“Ai u, có chuyện gì thế này? Trong nhà sao lại ngập khói như vậy? Mày đã làm gì rồi!”. Tống Quê Hương một bên ghét bỏ nhìn làn khói đen dày đặc, một bên lại nhìn Tần Huệ đỏ bừng cả hai mắt, hỏi cô: “Sao có đánh lửa thôi mà mày lại không làm được?”.
Tần Huệ khẩn trương, quệt nước mắt, ngập ngừng đáp: “Con… Con không biết tại sao lại thế nữa. Con thắp lên rồi, nhưng mà không… không cháy.”
Tống Quế Hương liếc cô một cái: “Được rồi, đi qua một bên đi, để mẹ làm.”
Chờ bà đi đến phòng bếp, Tần Huệ còn nghe thấy tiếng bà lẩm bẩm: “May mà tao về về kịp, chứ không còn tưởng là nhà bị cháy rồi….”