• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5 Lần đầu gặp Trầm Dư Niên
 
             Lần đầu Hạ Diệp Trầm gặp Trầm Dư Niên, cô thực sự không có cách nào phản ứng. Anh giống như một con dã thú muốn dùng sự cuồng nộ của mình để phát tiết hết những đau khổ của bản thân.  

             Lúc đó, Trầm Dư Niên không phải là người, mà là một sinh vật.   

             Đám người hét toáng lên trước sự xuất hiện của thứ vừa mới xông vào. Tóc tai "thứ đó" bù xù, trên mặt có một vết bỏng dài ghê rợn. Trong miệng thứ đó "gừ gừ" từng tiếng, khi thì rít lên giận dữ.  

             Nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh, Hạ Diệp Trầm thấy thứ kia bổ về phía mình, chân như chết tại chỗ. Mãi về sau, cô mới nhận ra đây là một người bằng xương bằng thịt. Mục tiêu của anh không phải là cô, mà là Trầm Thiết Vỹ đang đứng sau lưng.  

             Quả nhiên, người đàn ông vòng qua lưng cô, tấn công nhị thiếu gia của nhà họ Trầm.  

             Trầm Thiết Vỹ tránh ra xa. Bát đĩa, ly rượu rơi xuống đất vỡ tan, vương vãi khắp nơi. Nhậm Hạ Lan thét lên một tiếng:  

             "Mau, mau bắt nó lại."  

             Bảy tám người áo đen xông đến, hướng về phía người điên kia. Nhưng tư thế của họ không phải là muốn bắt giữ thông thường, mà là…  

             Muốn ấn người ngã trên mặt đất.  

             Từ nhỏ đã đánh nhau ở trên phố, Hạ Diệp Trầm rất hiểu đòn đánh này.  

             Dưới sàn đều là mảnh ly vỡ. Nếu như lúc này bị ngã xuống đây, chúng sẽ đâm vào da thịt người điên kia.  

             Đáng lẽ ra, Hạ Diệp Trầm có thể mặc kệ. Người đàn ông này sống hay chết vốn chẳng có liên hệ gì với cô cả. Nhưng khi nhìn thấy một đôi mắt vằn lên tia lửa, chứa đầy uất ức và căm hờn, cô lại động lòng.  

             Cũng ngập ngụa giữa sống và chết. Đây không phải là trạng thái của cô lúc này ư?  

             Tay chân còn hành động nhanh hơn đầu óc. Hạ Diệp Trầm bất chấp tất cả, lại gần ôm lấy anh ta, hét lớn:  

             "Mau lên, đến bắt anh ta đi. Tôi giữ được anh ta rồi."  

             Người điên hình như hơi ngỡ ngàng, sau đó phản kháng mạnh mẽ. Anh ta cắn vào hõm vai cô, cắn đến bật máu.  

             Mùi máu nhàn nhạt, tanh nồng, nhưng lại thoang thoảng hương trầm.  

             Hạ Diệp Trầm đau đến nhe răng, nhưng vẫn ôm người điên thật chặt. Đám vệ sĩ không biết vị khách này là ai, cũng không nỡ làm tổn thương cô gái mềm mại này, nên thay đòn định ra khi nãy bằng kéo mạnh người kia ra ngoài.  

             Khi Hạ Diệp Trầm thoát khỏi nanh vuốt của người điên cũng đã mất một mảnh da. Cô thở từng tiếng gấp gáp, lại lén dùng đầu mày khẽ liếc Trầm Thiết Vỹ. Ánh mắt hắn ta sâu thẳm, nhìn cô ngẫm nghĩ. Sợ bị nghi ngờ, cô khóc toáng lên như đứa trẻ yếu đuối, mới thành công chuyển ánh mắt kia sang hướng khác.  

             Bà Nhậm Hạ Lan yêu kiều tiến về phía này, dịu dàng nhìn người điên kia:  

             "Dư Niên, con đừng làm mẹ sợ mà. Ngoan, mau về phòng đi con."  

             Người này là Trầm Dư Niên.  

             Hạ Diệp Trầm đã nghe thấy tên anh ta rất nhiều lần trong lời của bà Nhậm Hạ Kiều nói cùng Dụ Sơ Thần.  

             Họ nói Trầm Dư Niên là đứa con hoang, con trai của người phụ nữ nông thôn hạ tiện bẩn thỉu. Lại nói, Nhậm Hạ Lan giữ lại mạng cho đứa con trai này cũng chỉ vì muốn hành hạ đến chết đi sống lại.  

             Trầm Dư Niên bị ba cánh tay lực lưỡng ghìm chặt, dù có phản kháng mạnh mẽ thế nào cũng không thể trốn thoát. Anh ta điên cuồng, muốn xông đến cắn Nhậm Hạ Lan. Bà đưa khăn tay lên chấm nước mắt:  

             "Con trai, mẹ phải làm thế nào đây?"  

             Trầm Thế Sơn lúc này mới xuất hiện:  

             "Còn không mau đưa thằng súc sinh này trở về phòng đi. Cũng đừng cho nó ăn cơm uống nước gì xem nó có thể cắn người được nữa không. Dọa đến các vị tân khách, ai chịu trách nhiệm đây? Nhà họ Trầm đúng là phạm phải nghiệp, nên mới sinh ra đứa con khùng khùng dại dại như thế này."  

             Đám đông bắt đầu lao xao:  

             "Chẳng trách Trầm đại thiếu không hề lộ mặt, hóa ra là một kẻ điên."  

             "Mẹ hắn ta ngày xưa cũng là mụ điên, thảm cảnh ngày đó trở thành ác mộng toàn thành Thiên Tân cơ mà."  

             Tai Hạ Diệp Trầm hơi chuyển động, muốn biết thêm để thỏa sự tò mò. Nhưng có lẽ ngại nhân vật chính ở chỗ này, không có ai nói quá nhiều.  

             Trầm Thiết Vỹ dịu dàng nhìn sang cô:  

             "Xin lỗi chị dâu, anh trai tôi có bệnh trong người. Cũng cảm ơn chị đã dũng cảm khống chế anh ấy. Để quản gia đưa chị đi xử lý vết thương, được không?"  

             Hạ Diệp Trầm không dám để ý đến Trầm Dư Niên quá nhiều, khiêm tốn gật đầu rồi theo chân quản gia vào phòng riêng.  

             Nghe nói Dụ Sơ Thần hôm nay muốn ở lại nhà họ Trầm, không biết để làm gì, phòng ốc cũng đã được người trong nhà chuẩn bị sẵn.   

             Nhưng khi trở lại trong phòng, thứ đợi Hạ Diệp Trầm không phải là thuốc sát trùng bông băng, mà là những cái tát của Dụ Sơ Thần:  

             "Cô giỏi rồi, muốn làm thánh nữ cứu vớt người khác đúng không? Nhìn dáng vẻ của cô bây giờ đi, bị một tên đàn ông cắn vào vai, lại cả người đều luộm thuộm. Cô còn xứng với vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Dụ không?"  

             Ánh mắt Hạ Diệp Trầm long lanh:  

             "Em… em sợ tên điên đó làm anh bị thương. Diệp Trầm vốn ít học, không nghĩ được sâu xa như vậy. Lúc đó, em chỉ nghĩ rằng hắn ta muốn tấn công anh, trong lòng lo lắng vô cùng. Đến khi kịp nhận ra đã thấy, thấy…"  

             Cô không nói hết câu, sụt sịt.  

             Dụ Sơ Thần hơi dịu xuống. Bàn tay hắn giơ lên, khẽ vuốt ve vết bầm bên khóe miệng Hạ Diệp Trầm:  

             "Đau không?"  

             Cô làm bộ cảm động:  

             "Sơ Thần, em đau."  

             Dụ Sơ Thần hơi ngẩn người, hắn cúi sát người cô. Hai người mặt đối mặt.  

             Giống như muốn hôn môi.  

             Nội tâm Hạ Diệp Trầm kháng cự vô cùng. Ở nhà hắn tám năm, tên biến thái này chưa từng động vào cô, cũng chưa từng hôn cô. Nếu như trước đó là sợ cô chưa đủ mười tám tuổi không thể lấy được thứ mà hắn cần, thì sau này…  

             Vấn đề ở chỗ hắn "không được", hơn nữa, cũng không hề có hứng thú với cô.  

             Dụ Sơ Thần  cũng không thực sự hôn xuống. Hắn cách cô khoảng 5cm, khẽ thở dài:  

             "Chút nữa anh có suy nghĩ hủy hoại em rồi."  

             Thân hình Hạ Diệp Trầm cứng đờ. Cả đời này cô cũng không muốn mình lọt vào trong tầm mắt của hắn, cuối cùng biến thành những cô gái thương tật đầy mình bị đưa ra khỏi căn phòng kia.  

             Dụ Sơ Thần hiển nhiên cũng thấy sự thay đổi đó của Hạ Diệp Trầm. Hắn cười khùng khục trong cổ họng:  

             "Yên tâm đi, vẫn chưa đến lượt em đâu."  

             Nói xong câu đó, hắn quay người đi, nhưng từng câu từng chữ vẫn ở lại trong căn phòng này, đè nặng lên ngực của Hạ Diệp Trầm. Cô ngồi phệt xuống đất, hai mắt hướng lên nhìn cánh quạt quay đều trên trần nhà.  

             Chưa đến lượt, không có nghĩa là không đến lượt. Một ngày nào đó, cô cũng sẽ trở thành tế phẩm xoa dịu sự tàn bạo của hắn.  

             Làm thế nào mới có thể thoát khỏi đây?  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK