Chương 17 Vương Đại Lực
Dụ Sơ Thần thực sự bị hạ độc.
Trở lại phòng giam, trong đầu Hạ Diệp Trầm chỉ còn quanh quẩn chi tiết đó. Cô vốn nghĩ rằng Nhậm Hạ Kiều làm giả báo cáo để vu oan mình, nhưng lại không ngờ đó hoàn toàn là sự thật.
Cô không hề hoài nghi những lời này của Lương Duật Thành.
Cô ở nhà họ Dụ tám năm. Dụ Sơ Thần ban đầu ít nói, nhưng cũng là người lịch sự nho nhã. Hắn ta không hề yêu quý gì cô, nhưng cũng không làm khó, thi thoảng có đồ ăn ngon còn mang đến phòng chia cho cô một ít.
Biết rằng Hạ Diệp Trầm muốn đọc sách, hắn mỗi lần đến thăm cô sẽ mang một cuốn, sau đó bỏ quên ở trong phòng. Bây giờ nghĩ lại, giống như hắn cố ý mang theo những cuốn rất dễ hiểu mà cô có thể đọc được.
Nhưng đến năm thứ năm thứ sáu, Dụ Sơ Thần bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn. Trong mắt hắn lúc nào cũng có tia máu, dáng vẻ mệt mỏi. Đến khi cô đủ mười tám tuổi, cùng hắn dọn ra nhà riêng. Dụ Sơ Thần không hề động đến cô, hai người ở khác phòng, mỗi lần gặp nhau Hạ Diệp Trầm đều thấy thần sắc của hắn ngày một kém đi. Rồi sau đó, cô mới phát hiện hắn bị bất lực, lại có những trò tra tấn biến thái đối với những người phụ nữ khác.
Nói như vậy, Dụ Sơ Thần bị hạ độc không phải mới gần đây, mà đã ba bốn năm rồi. Hắn trở nên điên cuồng như thế, một phần cũng do loại thuốc đó mà ra.
Cô nhìn Từ Nhất Nặc, cảm thán:
"Hào môn thật đáng sợ. Bất cứ sinh mệnh nào mất đi đều có âm mưu. Đến lúc chết rồi vẫn không hiểu mình đắc tội với ai."
Từ Nhất Nặc cười cười:
"Không chỉ hào môn như vậy đâu. Cuộc đời vốn như vậy. Cô sống lâu thêm vài năm nữa sẽ quen mà thôi."
Hạ Diệp Trầm thở dài:
"Có lẽ vậy... Cô biết không, hôm nay Lương Duật Thành tìm đến tôi vì có người giúp tôi kêu oan. Nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng ra khỏi nhà, chỉ có bạn bè là A Nhiễm. Người đó là ai đây?"
Từ Nhất Nặc trầm ngâm:
"Có lẽ là người giúp việc trong nhà cô chăng?"
Hạ Diệp Trầm không tin. Người giúp việc trong nhà họ Dụ không ai coi cô ra gì. Mà Dụ Sơ Thần trong mắt người đời lúc nào cũng là người đạo mạo tri thức. Sẽ không có ai biết hắn ta biến thái và tởm lợm đến mức nào.
Ngay cả cô của ba bốn năm trước cũng không hề hay biết.
Nhưng những suy nghĩ đó cô sẽ không nói ra. Cô sờ bụng mình, nét mặt rạng rỡ:
"Bụng không đau nữa. Có lẽ đứa bé đang rất bình an. Ra tù rồi, tôi sẽ cố gắng nuôi dạy nó, cho nó những gì tốt đẹp nhất mình có."
Cô vẫn vững tin tương lai của mình rất tươi đẹp, ít nhất, có Lương Duật Thành giúp đỡ. Anh ta nổi tiếng là luật sư có danh, luôn bào chữa cho những người yếu thế, và toàn thắng.
Thái Linh đến báo một lần nữa rằng Lương Duật Thành sẽ trở lại vào ngày mai, với tư cách là luật sư biện hộ cho Hạ Diệp Trầm. Nhưng cô đợi hết ngày hôm đó, cho đến hôm sau, anh ta hoàn toàn bặt vô âm tín.
Từ Nhất Nặc trái lại rất lo lắng:
"Lẽ nào anh ta sợ hãi động đến giới chính trị và tài phiệt nên đã bỏ chạy rồi."
Hạ Diệp Trầm không tin. Anh ta hứa rằng sẽ giành lại công bằng cho cô với thái độ chắc chắn như thế. Một người như anh ta không có lý nào lại đến hứa một lời rồi chạy trốn cả.
"Anh ấy sẽ đến. Có lẽ là có chuyện gì chậm trễ chăng?"
Hạ Diệp Trầm đợi lại đợi, cuối cùng không đợi được Lương Duật Thành, mà là Nhậm Hạ Kiều.
Bà ta đứng bên kia tấm kính trong suốt, nhếch mép cười thâm độc:
"Nghe nói cô tìm được đồng minh có thể giúp mình giải oan rồi?"
"Bà làm gì anh ấy rồi?" - Hạ Diệp Trầm không phải kẻ ngu, tất nhiên sẽ hiểu được bà ta đang mớm lời chuyện gì.
Nhậm Hạ Kiều dùng một tay che miệng, một tay lại lấy điện thoại ra khỏi túi xách. Tay bà ta lướt lướt một hồi, cuối cùng đưa nó ra trước mặt cô:
"Một thứ trưởng nhỏ nhoi cũng đòi so sánh với nhà họ Nhậm. Đúng là tìm đường chết!"
Hạ Diệp Trầm mở to mắt nhìn màn hình điện thoại, thấy được một bài báo mới nhất.
"Con trai thứ trưởng Bộ Ngoại giao bị tai nạn trên đường cao tốc."
Nhậm Hạ Kiều không để cô xem lâu. Bà ta thu lại điện thoại, giọng điệu cảnh cáo:
"Lời này dành cho Dụ thiếu phu nhân, nếu không muốn nhiều người chết vì mình, vậy thì nhanh chóng nhận tội đi. Tôi có đủ cách khiến cho bố A Nhiễm bị mang tội danh gì đó mà vào tù, chứ không cần thiết phải giết ông ta. Cũng giống như... Lương Duật Thành."
Hạ Diệp Trầm lần nữa trở lại nhà giam. Cửa nhà giam vừa đóng lại, cô đã đứng tựa vào tường, để mặc cho cả người khuỵu xuống. Từ Nhất Nặc hoảng hốt:
"Sao vậy?"
Cô gục đầu vào vai người bạn mình mới gặp, khóc như một đứa trẻ:
"Lương Duật Thành, anh ấy gặp tai nạn rồi. Nhất Nặc, trên đời này, không có công lý dành cho chúng ta đâu."
Bàn tay để trên lưng của Hạ Diệp Trầm run run, Từ Nhất Nặc cũng không biết nói gì hơn. Cô lẩm bẩm nhắc lại:
"Chị đã biết từ lâu rồi. Trên đời này, chúng ta là những người không thể chạm đến công lý."
Hạ Diệp Trầm nhắm mắt lại, ép cho nước mắt chảy ra:
"Em không nghĩ rằng mình vô tội, nhưng không muốn bị người khác ép mình vào tội danh âm mưu giết người. Em muốn đòi công bằng lại cho A Nhiễm, nhưng lại hại thêm Lương Duật Thành. Vậy có phải càng thêm tội nghiệt hay không?"
"Chúng ta không có tội. Những người muốn sống một cách chính đáng không bao giờ có tội."
Kể từ hôm đó đến hai ngày sau, Lương Duật Thành cũng không hề đến. Mà phiên xét xử thứ hai của cô cũng còn ba ngày nữa là bắt đầu. Hạ Diệp Trầm nằm chết lặng trên giường phạm nhân, chấp nhận số phận.
Cô nhớ đến rất nhiều thứ.
Năm đó, mẹ U Lan để lại cho cô một chiếc vòng gỗ trầm, nói rằng đây là thứ quan trọng nhất của bà. Cô nhận lấy, cũng là nhận lấy phần cuộc đời bà coi trọng nhất.
Nếu như cô chết rồi, sẽ không có ai kế tục tinh thần bất khuất của cây Trầm.
Phương Nam có cây lớn, tên gọi là Trầm.
"Chị Nhất Nặc, em muốn trốn khỏi đây!" - Cô nhỏ giọng, kéo tay người đang nằm cạnh mình.
Từ Nhất Nặc giật mình:
"Em đừng làm trò dại dột. Nơi này canh chừng rất nghiêm ngặt, chúng ta không trốn được đâu."
"Không trốn được cũng phải trốn. Em không muốn chết ở chỗ này. Con của em, cũng chưa ra đời."
Hạ Diệp Trầm tiếng nhỏ dần, sau đó dần chìm vào giấc ngủ.
Đêm dần dần sâu, nhà giam tăm tối. Mấy quản ngục già ngồi chơi mạt chược, la hét om sòm.
Lão Lý hạ một quân, nhai lép nhép miếng kẹo cao su trong miệng:
"Vương Đại Lực, cậu không nghỉ ngơi đi à? Tối rồi, đến giờ ăn chơi thôi. Nơi cậu được phân công đi tuần là khu trại nữ, nơi đó an toàn lắm, không lo xảy ra chuyện đâu."
Người tên Vương Đại Lực kéo sụp chiếc mũ xuống, gật đầu:
"Các chú cứ chơi đi. Dù sao cũng cần phải cẩn thận. Phạm nhân nữ nhiều khi cũng rất nguy hiểm."
Lão Lý phất tay:
"Đúng là người trẻ, chẳng linh hoạt chút nào. Được rồi, đi đi."
Vương Đại Lực vâng vâng dạ dạ quay người đi. Anh ta đứng trên hành lang sáng trưng, nhìn về phía phòng giam số mười ba.
Nữ quản ngục đã ngủ gật. Các phòng đều đã tắt đèn.
Rút điện thoại trong túi ra, Vương Đại Lực bấm liền mấy số. Đầu dây bên kia tút dài từng tiếng.
"A lô?"
"Anh hứa sẽ đến gặp một người, anh có nhớ hay không?"
Bên kia điện thoại ngập ngừng:
"Anh là ai?"
"Tôi là người kêu oan."
"Tôi bị người ta theo dõi. Nếu như đến tìm cô ấy lúc này chẳng khác nào đưa mạng cho người ta giết cả. Tôi đang xem mình có thể điều tra từ đâu!"
Vương Đại Lực gạt phăng:
"Không cần anh điều tra. Chứng cớ chứng minh thân phận của Hạ Diệp Trầm, cái chết của A Nhiễm, tôi đều đã nắm trong tay."