Chương 15 Tin đến bất ngờ
Hôm nay là phiên thẩm đầu tiên của Hạ Diệp Trầm. Từ Nhất Nặc dậy từ sáng sớm, trong khi đám phạm nhân vẫn còn đang ngái ngủ. Cô ta đứng trước mặt cô, hừ lạnh:
"Tôi tưởng cô ngoan cường thế nào, hóa ra cũng nhận tội không thuộc về mình!"
Hạ Diệp Trầm lấy tay gỡ mái tóc rối bù của mình, không hề nhìn người đối diện.
"Sao cô biết tôi bị oan."
Từ Nhất Nặc bật cười:
"Hạng người như cô không phải dạng đàn bà thâm độc, hạ thuốc cho chồng hàng ngày đâu. Nói cô dùng một gậy đập chết tươi hắn ta thì nghe được."
Lúc này Hạ Diệp Trầm mới chú ý đến vị nữ phạm nhân có tiếng nói nhất phòng giam này. Cô sinh ra tò mò:
"Vậy còn cô? Cô cho người ta chết kiểu gì?"
Từ Nhất Nặc hơi ngẩn người, giống như nhớ đến một ký ức xa xôi nào đó. Phải mấy giây sau mới bật ra được hai chữ:
"Thiêu chết!"
"Nghi phạm Hạ Diệp Trầm, đi thôi!"
Hạ Diệp Trầm chưa kịp phản ứng đã nhận được cái nháy mắt của Từ Nhất Nặc. Cô đứng dậy, theo chân người áp giải phạm nhân ra ngoài.
Tòa án, xưa nay vẫn là nơi đòi lại công lý của nhân dân. Mà việc cô sống hay chết, cũng do những người ngồi trên ghế thẩm phán kia quyết định.
Nhậm Hạ Kiều mặc áo tang ngồi bên hàng ghế bị cáo. Mắt bà đỏ rực, nhìn Hạ Diệp Trầm đầy căm thù. Trong lòng cô xẹt qua chút áy náy, nhưng ngay lập tức tan thành sương khói. Bà ta dung túng con trai làm càn, tước đi sinh mệnh của người khác. Nếu như cô không chính tay xử hắn, tương lai không biết còn bao nhiêu người sẽ chết nữa.
Luật sư bên bị cáo đứng lên, đọc liền một mạch những tội danh mà nhà họ Dụ áp lên cô: bất hiếu với cha mẹ chồng, có nhiều mối quan hệ nam nữ ngoài luồng, hạ độc mãn tính, trực tiếp giết người.
Sau đó bên Viện Kiểm Sát cũng đọc công khai lời khai nhận của cô.
Luật sư biện hộ là người thêm vào cho có, nói vài câu nhàn nhạt, không có tác dụng gì.
Thẩm phán gọi tên:
"Hạ Diệp Trầm, những lời mà luật sư bị cáo và Viện Kiểm Sát nói, cô có nhận hay không?"
Hạ Diệp Trầm nhìn mấy chữ tượng trưng cho công lý được dán trên tường. Cô ít học, nhưng vẫn biết đọc.
Nơi này, là nơi đòi lại công lý cho nhân dân. Cô muốn đánh cược, uy quyền của hai nhà Trầm, Dụ có thể che mờ chân lý hay không.
"Tôi không nhận tội! Tôi thay đổi lời khai."
Tất cả mọi người đều lao xao. Nhậm Hạ Kiều bật dậy, gào lên:
"Hạ Diệp Trầm, mày không biết xấu hổ. Mày đã giết chết con tao, nhân chứng vật chứng đều có. Bây giờ trời phật cũng không cứu nổi mày đâu!"
Hạ Diệp Trầm không quan tâm đến lời nói của bà ta, lặp lại lần nữa:
"Tôi không nhận tội cố ý giết người. Hành vi của tôi là tự vệ chính đáng. Lời khai kia là do bên Viện Kiểm Sát tra tấn hỏi cung trái luật, lại lấy tính mạng người nhà của A Nhiễm, người giúp việc cũ trong gia đình để ép tôi."
Ba vị thẩm phán nhìn nhau, đen mặt:
"Cô nói những cái đó có chứng cứ gì không?"
Tất nhiên không có chứng cứ!
"Cô nói Viện Kiểm Sát tra tấn bất hợp pháp, có bằng chứng không?"
Càng không có. Những người lấy cung làm việc trong ngục được hàng chục năm, có một vài thủ đoạn sẽ khiến tù nhân đau đến chết đi sống lại, nhưng không hề để lại bất cứ vết thương nào. Những lời cô nói ra hoàn toàn vô căn cứ, cũng chẳng có cách nào lật lại bản án này.
Điều duy nhất cô có thể làm là bảo vệ người nhà của A Nhiễm:
"Tôi biết các người sẽ không tin. Nhưng giữa tòa án của công lý này, tôi muốn nói rằng, nếu như người nhà của A Nhiễm xảy ra chuyện gì, tất cả đầu do nhà họ Dụ đứng sau. Từ đầu đến cuối tôi không hề nhận tội cố ý giết người. Tôi đứng đây, khước từ toàn bộ tội danh mà các người gán ghép."
Vừa nói, cô vừa dùng khóe mắt khẽ liếc Nhậm Hạ Kiều. Bà ta ngồi bên cạnh, mặc dù giả bộ bình tĩnh, nhưng vẫn không che giấu được sự tức giận xen lẫn với bất an.
Hạ Diệp Trầm lần nữa bị áp giải trở về phòng giam. Những nữ phạm nhân đã chờ đợi cô sẵn.
"Các người muốn làm gì?"
Người phụ nữ lần đầu tiên gặp mặt đã làm khó cô, Hàn Băng Băng đứng lên trước:
"Đúng là đồ không muốn sống. Có người nói với tụi này chỉ cần chăm sóc cô thật tốt, mấy ông bà già, con cái của tụi tao sẽ có người chăm lo. Vì vậy cảm phiền mày chịu nhục một chút rồi!"
Hạ Diệp Trầm thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười. Nhậm Hạ Kiều từ xưa nay vẫn ấu trĩ như vậy. Bà ta chỉ biết lấy tiền đè người, hoặc là dùng nỗi đau thể xác mà đập tan khát vọng của người khác.
Cô xắn tay áo tù của mình lên, híp mắt nhìn mấy người trước mặt:
"Đã lâu không đánh nhau. Lên hết đi!"
Đám người ngơ ngẩn khi thấy khí chất của Hạ Diệp Trầm hoàn toàn thay đổi. Hàn Băng Băng đánh một người gần nhất, quát lên:
"Đồ vô dụng. Còn chờ gì nữa. Cô ta đánh lại được năm người chúng ta chắc?"
Đám người lấy lại được tinh thần, cùng lúc lao đến. Hạ Diệp Trầm vẫn đứng im một chỗ, khi họ đến sát người mới tung chân, đạp người béo nhất ngã ra, kéo theo hai người khác.
Phạm nhân nhốn nháo, nhưng sẽ không có quản ngục nào đến can ngăn.
Hàn Băng Băng không ngờ Hạ Diệp Trầm lại mạnh đến vậy. Cô ta cùng với một người khác vòng về hai phía, bao vây cô ở giữa. Ba người quấn lấy nhau, đấm, đá, giật tóc, không chiêu trò gì không làm.
Hạ Diệp Trầm không có chút võ nào, chỉ biết dùng mấy đòn đánh nhau ngoài phố phường. Nhưng một người khó địch được năm, cô bị dồn vào góc tường, hai người giữ chặt hai tay. Mụ béo khi nãy ghi thù, vật mạnh cô ngã xuống đất.
Hàn Băng Băng đứng trên cao, chân giẫm lên người cô, nhếch mép:
"Hạ Diệp Trầm, mày mạnh thế nào đi chăng nữa cũng nằm rạp quỳ dưới chân tao đấy thôi."
Hạ Diệp Trầm nhìn cô ta, không mảy may tức giận:
"Chó cắn theo đàn. Chẳng qua như thế mà thôi! Hự!"
Chân Hàn Băng Băng giẫm xuống ngực, khiến cô đau đến nỗi không thốt lên lời. Cô ta lại thu chân về, nói cùng mấy người còn lại:
"Đánh! Đánh cho nó không thể nào bò dậy được nữa mới thôi!"
Vừa mới dứt lời, còn chưa kịp để Hạ Diệp Trầm thở, những bàn chân liên tiếp đá tới.. Mặt, xương sườn, bụng,... Tất cả chỗ hiểm đều có người đánh vào. Cô chỉ có thể yếu ớt che đi phần đầu.
Mụ béo hạ chân mạnh nhất, vừa đá vừa rủa:
"Đá chết mày đồ không biết chết sống!"
Một cú như trời giáng vào bụng. Hạ Diệp Trầm cảm nhận được cơ mặt của mình run lên từng hồi, cũng nhận ra sự thay đổi trên cơ thể mình. Bụng dưới quặn thắt. Linh cảm ập đến khiến cô hoảng hốt, che chắn nơi đó.
Dường như nơi này có thứ cô không thể mất đi vậy.
Đám người càng đánh càng hăng, không đếm được bao nhiêu đòn. Đúng lúc Hạ Diệp Trầm cảm thấy được vị tanh ngọt trong cổ họng, Từ Nhất Nặc hét lên:
"Dừng tay!"
Hàn Băng Băng dù có hung hăng đến đâu, cũng phải thu chân về. Ở trong nhà giam này, lời nói của Từ Nhất Nặc vô cùng có trọng lượng.
"Diệp Trầm, cô, cô sao rồi?"
Từ Nhất Nặc đỡ Hạ Diệp Trầm lên, khẽ chỉnh lại cho cô mái tóc đã trở nên rối bù. Trong ánh mắt cô ấy tràn đầy sự khiếp sợ. Hạ Diệp Trần lại bâng quơ như không:
"Chưa chết được!"
Từ Nhất Nặc lắp bắp, ghé sát vào tai người mặt mũi tái nhợt đang bị mình ôm:
"Cô... Cô có..."
"Có gì?" - Hạ Diệp Trầm nhíu mày hỏi lại.
"Cô có thai sao?"