• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2 Một đêm phong lưu
 
             Người đàn ông nhíu mày lại. Trong đêm tối, ánh mắt anh giống như loài sói săn nguy hiểm đang chuẩn bị cắn ngập cổ con mồi, đối với một màn xuân sắc ở trước mặt không hề rung động.  

             Bị một người đàn bà trói lại trên giường chuẩn bị cưỡng bức, bất cứ tên đàn ông nào cũng không thể vui vẻ. Nếu như bây giờ còn chút sức lực nào, anh nhất định sẽ bẻ gãy cổ cô ta ra, ném ra ngoài bìa rừng cho chó sói.  

             Hạ Diệp Trầm vẫn không biết mình đã chết bao nhiêu lần trong ý thức của người đàn ông. Cô cúi người xuống, cưỡi trên vòng eo săn chắc có lực của anh. Bàn tay mềm mại như măng non lướt trên da thịt cứng rắn, vừa lột quần áo, vừa muốn đốt lên lửa nóng.  

             Những điều này cô đã xem qua rất nhiều lần để lấy kinh nghiệm.  

             Nhưng Hạ Diệp Trầm vuốt ve rất lâu rồi, quần áo cũng cởi ra bằng sạch, thân thể bên dưới vẫn không có chút phản ứng nào.  

             Cô luống cuống, cắn cắn môi mình, rồi đưa ra quyết định.  

             Dựa vào trực giác, Hạ Diệp Trầm tìm được chính xác vị trí đôi môi của người nằm bên dưới mình. Bằng bản năng, cô dùng môi mình đụng trên đụng dưới, ma sát, dùng chiếc lưỡi nhỏ nhắn luồn vào trong khoang miệng anh. Bàn tay mịn màng vẫn dây dưa với lồng ngực cường tráng.  

             Tay anh ta đang cử động rất yếu ớt, muốn cởi bỏ trói buộc của bản thân. Hạ Diệp Trầm cau mày, lấy một tay đè lại:  

             "Nằm yên! Rất nhanh sẽ xong việc. Sau đó tôi sẽ cho anh một khoản tiền để làm ăn. Không nuôi được anh cả đời, nhưng tạm thời cũng không cần đi ăn xin nữa."  

             Vừa nói xong, cô lại tiếp tục "công việc" của mình.  

             Hơi thở của người đàn ông trở nên nặng nề hơn, những chỗ cần phản ứng vẫn nằm im bất động. Hạ Diệp Trầm thật muốn khóc, lẽ nào người mà cô vô tình nhặt được trên đường cũng là kẻ bất lực hay sao?  

             Cô khóc thật, những giọt nước mắt cứ rơi tí tách trên lồng ngực của anh. Cô cảm thấy mình thật hèn kém, ngay cả ý thức trả thù yếu ớt thế này cũng không làm được.  

             Phương Nam có cây lớn? Cô không xứng đáng được làm cây lớn trong ký ức của mẹ kia.  

             Hơn nữa, nếu lần này trở về không có thứ để giao cho Dụ Sơ Thần, cô sẽ bị đánh đến chết.  

             Người đàn ông im lặng nhìn người phụ nữ đang lặng lẽ khóc. Cô ta khóc, nhưng không gây ra bất cứ tiếng động nào, như muốn nuốt hết lệ vào trong.  

             Những giọt nước mắt vẫn lăn trên da thịt lành lạnh, độ nóng khi mới chạm vào đã không còn, nhưng lại đốt nóng ở một vị trí khác.  

             Hạ Diệp Trầm đang chìm trong tuyệt vọng, chợt nhận ra sự biến đổi đó. Cô lại lần nữa leo lên người Trầm Dư Niên, mở miệng nói một câu "xin lỗi" rồi trầm mình xuống.  

             Đau đớn như xé rách, nóng bỏng đến kinh người. Hạ Diệp Trầm bị hai cảm giác này tra tấn, cả người run lên bần bật.  

             Người đàn ông cũng không sung sướng gì, mồ hôi đã rịn đầy trên trán. Anh đè nén sự thống khổ và khoái cảm, gằn lên.  

             "Thả lỏng, từ từ hạ người xuống."  

             Cô máy móc làm theo. Qua một lúc lâu, hai người dần thích ứng được đối phương, Hạ Diệp Trầm bắt đầu chuyển động trên dưới. Trong quá trình này, không hề có một chút sung sướng nào. Cô gái mím chặt môi, hàm răng va vào nhau từng tiếng lạch cạch.  

             Sự xé rách từ thể xác, mà cũng là sự hủy hoại bên trong linh hồn. Đời này của cô đã hoàn toàn sa đọa, không thoát được, cũng không sao kháng cự được.  

             Nếu như có thể chết ngay tại đây, vậy thì tốt quá.  

             Mặt của Hạ Diệp Trầm cúi xuống, đôi môi cô phả hương thơm bên cạnh cần cổ của người đàn ông. Mái tóc xõa mang theo mùi gỗ trầm thoang thoảng, một mùi hương đáng lẽ ra không nên xuất hiện trên cơ thể của người phụ nữ.  

             Nhất thời, trong căn phòng đều là hương là sắc, ngập tràn hơi thở của tình dục. Ngoài kia, trăng trốn trong mây.  

             Thời gian gần như chết lặng, sự giao hòa thể xác kết hợp với tra tấn của linh hồn. Giây phút cuối cùng, Hạ Diệp Trầm dừng lại, nằm xuống một bên giường nhìn ánh trăng ngoài kia. Cô mở túi xách ra, lấy ra vài tờ tiền mỏng:  

             "Tôi không có nhiều. Giờ tôi cởi trói cho anh, hãy rời khỏi đây ngay lập tức."  

             Cô biết, Dụ Sơ Thần nhất định sẽ không tha cho bất cứ ai vướng vào chuyện này.  

             ***  

             Chiếc xe sang trọng lần nữa trở về biệt thự của Dụ gia, nhưng linh hồn của Hạ Diệp Trầm đã không thể nào trở về nữa được rồi.  

             Cô máy móc mở cửa xe bước xuống, thấy được một người đang đứng trước cửa biệt thự, bèn ngoan ngoãn tiến tới, chào một tiếng:  

             “Mẹ!”  

             Chát!  

             Âm thanh chói tai giọt vào tai Hạ Diệp Trầm, đến khi cô biết nó là gì, một bên má đã đau rát.  

             Không biết phải bôi thuốc gì, lại bao nhiêu lâu mới khỏi. Cô cúi đầu nhìn mấy ngón chân trắng sứ của mình, thầm nghĩ.  

             Người này, đúng là mẹ chồng của cô đấy, bà Nhậm Hạ Kiều. Bà đến đây chỉ có một lý do duy nhất mà thôi.  

             “Con đàn bà lăng loàn, đến bây giờ còn đi chơi không về. Cái thời gian mày tụ tập đú đởn bên ngoài, chi bằng ở bên cạnh hầu hạ Sơ Thần, sinh con nối dõi cho nhà họ Dụ có hơn không? Hay để tao rạch nát mặt mày ra, để xem mày còn dám trưng cái vẻ mặt hồ ly tinh này ra ngoài đường dụ dỗ đàn ông không nhé?”  

             Biết ngay mà! Lại là cái lý do sinh con dưỡng cái. Hạ Diệp Trầm cảm thấy trong lòng mình lại dâng lên nỗi ngán ngẩm. Lý do mắng chửi của mẹ chồng cô chẳng bao giờ mới mẻ cả.  

             “Cô câm à?” - Bà Nhậm Hạ Kiều xếch ngược mắt lên, lại muốn tát thêm cái nữa.  

             Hạ Diệp Trầm sợ rúm người, cái tát này mà rơi trên mặt thì chắc chắn mấy ngày nữa cũng chẳng cần ăn cơm. Nghĩ thế, cô mới không mặn không nhạt trả lời:  

             “Là anh Sơ Thần muốn con đi ra ngoài cho khuây khỏa!”  

             Chát!  

             Một cái tát nữa lại rơi trên má còn lại. Hạ Diệp Trầm âm thầm hối hận. Biết vậy đã chẳng trả lời. Cuối cùng vẫn không lãi được cái tát nào cả.  

             “Mẹ! Mẹ đừng trách Tiểu Trầm, là con muốn cô ấy đi ra ngoài. Ở trong nhà quá lâu buồn bực cũng ảnh hưởng đến việc sinh cháu nội đích tôn cho mẹ mà.” Dụ Sơ Thần lúc này mới từ trong nhà chậm rãi bước ra, kéo co lấy cánh tay bà Nhậm mà khuyên nhủ.  

             Những lời này đụng đến điểm đen của bà Nhậm. Bà lườm nguýt Hạ Diệp Trầm một hồi, sau đó vỗ vỗ lên mu bàn tay của Dụ Sơ Thần:  

             “Phải rồi, phải sinh cháu. Nhà họ Dụ chỉ có mình con, không thể chậm trễ được. Nếu con ả này không đẻ được, hay con có muốn mẹ chọn cho con mấy người vợ khác không?”  

             “Mẹ, đừng nói vậy!” - Dụ Sơ Thần đáp lại thật ôn hòa, bước lên vài bước ôm Hạ Diệp Trầm vào trong lòng, ra vẻ một kẻ tình thâm:  

             “Mẹ! Con chỉ yêu một mình Diệp Trầm. Chúng con còn trẻ mà. Chậm nhất ba tháng sau, chúng con nhất định sẽ cho mẹ câu trả lời. Phải không em?”  

             Nói xong, hắn ta còn bóp mạnh vào một bên cánh tay của cô.  

             “Dạ vâng, tất nhiên rồi ạ.” - Cô cười cười, nén lại sự đau đớn.  

             Nhậm Hạ Kiều nhìn hai người, có chút chướng mắt:  

             "May cho cô được cao nhân chỉ điểm có tướng vượng phu, nếu không, tôi nhất định sẽ không để dòng máu hạ tiện của cô mang làm bẩn cháu đích tôn của mình đâu."  

             Hạ Diệp Trầm nhìn sắc mặt mẹ chồng, bỗng nhiên muốn chỉ thẳng vào mặt bà ta mà khinh bỉ.  

             Cháu đích tôn của bà, sau này sẽ có nửa dòng máu hạ tiện của tôi, lại có nửa dòng máu hạ tiện của một tên ăn mày. Vừa nghĩ đến đã sung sướng vô cùng.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK