• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Đến cậu rồi.

Tiêu Dương cũng quen rồi, trong lòng không hề cảm thấy khó chịu, trực tiếp đi tới chỗ ngồi của mình.

“Dương Tử, đến rồi.” Bạn cùng bàn Trương Đông của Tiêu Dương lên tiếng chào, sau đó cầm một cái bánh trứng ngồi ở chỗ ăn.

“Cậu không ăn sáng sao?” Tiêu Dương hỏi.

“Bố mẹ mình quá bận, căn bản không có thời gian quản mình.” Trương Đông một bên ăn bánh trứng, một bên ậm ờ nói chuyện. “Ồ đúng rồi, hôm nay cậu nên cẩn thận Quách Lăng Phong một chút, ngàn vạn lần đừng trêu chọc hắn. Tối qua hắn đem theo một đám người đến tìm cậu, xem bộ dạng đó thì hình như là muốn tìm cậu để gây chuyện. Cậu lại đắc tội với hắn lúc nào vậy?”

Tiêu Dương lập tức sa sầm mặt mày: ” Hắn ta tìm mình gây chuyện còn cần có lý do sao?”

Trương Đông gật đầu, Quách Lăng Phong là học sinh hư đốn của trường, bắt nạt người khác quả thật là không cần lý do, một lời không vừa ý liền lập tức đánh người. Một lúc sau, học sinh trong lớp lần lượt đến đông đủ. Quách Lăng phong cũng đi vào phòng học, thấy Tiêu Dương ngồi ở chỗ ngồi, liền cười nham hiểm.

Hắn rút điện thoại ra, dùng wechat gửi đi một tin nhắn: ” Nhanh chóng đến lớp 12/ 6, tên nghèo nàn đến rồi.”

Trong nhóm sôi nổi hẳn lên.

“Tên tiểu tử này còn dám đi học?”

” Mẹ nó, người phụ nữ của lão đại hắn cũng dám tán, chán sống!”

“Giết chết nó đi.”

Rất nhanh, mấy tên nhuộm tóc vàng hoe đã xông vào lớp Tiêu Dương, nhìn đến chỗ Tiêu Dương, cười nham hiểm. Tất cả mọi người trong lớp đều nhìn mấy người này, có vài người trong số họ còn bắt đầu âm thầm cười trên đau khổ của người khác. Hội thái tử tập hợp, nhất định là muốn gây chuyện với người khác. Có trò hay xem rồi. Lúc này, Quách Lăng Phong từ chỗ ngồi đứng dậy, vẫy tay với mấy người trong nhóm đang đứng ở cửa lớp, mấy tên đó lập tức đi đến chỗ hắn.

“Lão đại, hôm tay xử hắn ta như nào?” Tên đang nói chính là Đỗ Hàng lớp bên cạnh 12/5, một tên chó chạy vặt đầy trung thành của Quách Lăng Phong, vô cùng nham hiểm.

Quách Lăng Phong cười nhạt, : ” Không gấp, từ từ chơi.”

Hắn ngạo mạn đi tới bàn Tiêu Dương, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Dương, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, sau đó đưa một chân dẫm lên bài thi của Tiêu Dương, nói: ” Tên nghèo, mày vẫn dám đi học à?”

“Trường học cũng đâu phải nhà cậu, sao tôi lại không dám.” Tiêu Dương nhíu mày, hỏi lại.

“Ồ, mấy ngày không gặp, tên nghèo có thêm bản lĩnh rồi sao?” Quách Lăng Phong có chút bất ngờ, tiều từ này từ trước tới nay đều không dám nói như vậy.

“Quách thiếu gia, nếu không có chuyện gì, mời cậu đi cho, tôi phải học bài rồi.” Tiêu Dương đem bài thi từ dưới chân hắn rút ra, thản nhiên nói.

Thấy dáng vẻ không thèm để ý của Tiêu Dương, Quách thiếu gia và mấy tên đàn em của hắn vô cùng tức giận. Con mẹ nó, tên tiểu tử này muốn chầu trời hay sao ?

” Tiêu Dương, lá gan của mày lớn thật, người con gái của lão đại cũng dám tán?” Đồ Hàng hùng hổ nói.

” Tôi tán người con gái của lão đại cậu.?” Tiêu Dương nhíu mày hỏi: ” Có lầm không vậy, tôi tán người con gái của lão đại cậu bao giờ?”

” Mẹ nó, mày còn không dám nhận, thứ năm tuần trước, ở trước cổng trường mày cùng hoa khôi Lam Hinh Nhụy nói chuyện có phải hay không?” Đỗ Hàng chỉ vào lỗ mũi của Tiêu Dương mắng.

Tiêu Dương đột nhiên nhớ lại, thứ năm tuần trước anh đúng là có cùng hoa khôi nói chuyện, nhưng lúc đó là vì anh thấy hoa khôi đánh rơi bài thi nên nhặt lên trả lại, ngoài ra thì không nói gì khác.

Hoa khôi Lam Hinh Nhụy là kiểu người vô cùng xinh đẹp, Tiêu Dương mặc dù cũng ngưỡng mộ, nhưng giữa hai người, dù là gia thế hay thành tích học tập, cũng có có sự chênh lệch quá lớn, hơn nữa Lam Hinh Nhụy cao ngạo giống như một công chúa, Tiêu Dương tự cảm thấy bản thân không thể có được , nên đối với Lam Hinh Ngụy anh cũng không hề có những ý nghĩ kia.

Anh đột nhiên hiểu ra, vì sao Quách Lăng Phong lại tìm đến mình gây chuyện. Nghe nói hắn gần đây đang điên cuồng theo đuổi hoa khôi của trường, chỉ cần hắn phát hiện có người cùng hoa khôi nói chuyện, liền không ngừng đánh.

“Ông hôm nay nhắc lại một lần nữa, mấy người nghe cho kỹ đây, hoa khôi là của tao, bất kỳ nam sinh nào cũng không được làm quen với cô ấy. Nếu ông nhìn thấy, hậu quả sẽ giống như tên nghèo nàn này!”

Quách Lăng Phong nhìn cả lớp, lạnh lùng nói. Nam sinh trong lớp không dám nói gì, tất cả đều câm như hến.

Quách Lăng Phong nói xong mấy lời kia, xoay người, nhìn Tiêu Dương, bỗng nhiên hắn cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp đứng lên bàn học của Tiêu Dương, một lần nữa giẫm lên sách của Tiêu Dương, dùng lực chà đạp.

Sách tiếng anh của Tiêu Dương, ở dưới chân của hắn, rất nhanh đã bị chà đạp không còn hình dáng. Không chỉ có sách, ngay cả bút của Tiêu Dương, sổ văn cổ, đều bị Quách Lăng Phong dùng chân chà đạp.

Tiêu Dương vẫn không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Anh chính là muốn xem xem, hôm nay Quách Lăng Phong sẽ bắt nạt anh như thế nào?

Trong lớp yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Tiêu Dương và Quách Lăng Phong. Hai phút sau, Quách Lăng Phong dường như cũng chơi chán rồi, nhưng hắn cũng không từ bàn học nhảy xuống, mà ngồi xổm xuống, từ trên cao nhìn Tiêu Dương, cười nham hiểm: ” Tên nghèo nàn, nếu như hôm nay không muốn bị đánh chết thì mau đem ít tiền ra đây, để các anh em ở đây bớt giận một chút.”

Quách Lăng Phong căn bản không phải là muốn tiền, hắn đường đường là đại thiếu gia Quách gia, sao có thể thiếu tiền. Hắn chính là muốn làm khó Tiêu Dương, khiến hắn mất mặt trước tất cả bạn học.

” Cậu muốn bao nhiêu?” Tiêu Dương ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn hắn. Trong lòng anh nghĩ, nếu như tên ngu ngốc này muốn chơi vậy thì hôm nay anh sẽ cùng hắn chơi đến cùng.

“Tao biết mày chẳng có bao nhiêu tiền, một tên nghèo thì có thể có bao nhiêu tiền? Như vậy đi, mày đưa năm ngàn tệ ra đây, coi như là cho các anh em tiền hút thuốc lá.” Quách Lăng Phong nhìn Tiêu Dương, trong mắt tràn đầy vẻ hài hước.

Năm ngàn tệ đối với Tiêu Dương mà nói đương nhiên là số tiền lớn. Quách Lăng Phong cảm thấy anh sẽ không thể lấy ra khoản tiền này nên mới đòi nhiều như vậy.

” Quách Lăng Phong, chúng ta dù sao cũng là bạn học, cậu cũng không thể lúc nào cũng bắt nạt Tiêu Dương.” Trương Đông đứng ở một bên không thể nhịn tiếp được lên tiếng phản đối.

Bốp!

Một tiếng bạt tai vang lên, trên mặt Trương Đông hằn lên một bàn tay.

“Mẹ kiếp, Quách thiếu dạy dỗ người khác, mày cũng dám lắm lời.”

Trương Đông bị ăn một bạt tai, toàn bộ gò má nhất thời sưng lên. Nhưng cậu biết mình đánh không lại Đỗ Hàng nên chỉ có thể tức giận nhìn hắn.

“Mẹ kiếp, nhìn cái gì, không phục đúng không?” Đỗ Hàng chỉ tay vào lỗ mũi Trương Đông, nắm đấm lần nữa dâng lên.

Nhưng tại giây phút mọi người nghĩ Trương Đông bị đấm, Tiêu Dương liền ra tay.

Bốp!

Nắm đấm của Đỗ Hàng bị Tiêu Dương vững vàng bắt lấy!

Sau đó, Tiêu Dương đột nhiên đưa tay phải lên, mạnh mẽ tát lên mặt Đỗ Hàng.

Một tiếng bốp vang lên, khiến tất cả học sinh trong lớp không khỏi bất ngờ! Đỗ Hàng bị Tiêu Dương tát lùi lại vài mét.

Mọi người đều biết Đỗ Hàng là học sinh thể dục rất ưu tú, thể lực và tốc độ không giống người bình thường. Vậy mà hắn lại bị Tiêu Dương tát một phát lùi lại vài mét, thật không thể tưởng tượng được.

“Đánh tao, tên nghèo này hôm nay lên cơn rồi sao, ngay cả người của thái tử tao cũng dám đánh.”

“Có trò hay để xem rồi, Tiêu Dương hôm nay nhất định bị đánh chết, tránh xa một chút, đừng để máu bắn lên người.”

“Xem trò hay, đừng nói chuyện”

Trong phòng học hò hét ầm ĩ, học sinh các lớp cũng châu đầu ghé tai vào xem, bàn luận xem tiếp theo sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra. Có điều rất rõ ràng, trừ Tiêu Dương thì tất cả mọi người đều nhận định hôm nay Tiêu Dương sẽ bị đánh chết.

” Mẹ nó chứ!” Đỗ Hàng vừa bị Tiêu Dương tát một phát, sửng sốt mấy giây mới lấy lại thần chí. Hắn giống như một con chó nổi điên, hét lên một tiếng, giơ nắm đấm xông đến chỗ Tiêu Dương.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào Đỗ Hàng và Tiêu Dương, Đỗ Hàng phát điên lên sẽ không giống bình thường, trước kia đã từng có người làm vậy với hắn và bị hắn bẻ gãy một chân tại chỗ.

Tốc độ của Đỗ Hàng thực sự rất nhanh, không hổ là học sinh thể dục, tố chất thể lực thật sự rất lợi hại, nắm đấm mang theo sự phẫn nỗ trong nháy mắt đánh đến trước mặt của Tiêu Dương.

“Tiêu Dương lần này chết chắc rồi.” Đây là ý nghĩ của tất cả mọi người lúc này.

Nhưng Tiêu Dương chỉ cười lạnh một tiếng, khi nắm đấm gần đến đầu anh lập tức linh hoạt né tránh, sau đó nháy mắt bắt được cánh tay của Đỗ Hàng, một cách gọn gàng đem hắn vật ngã. Mọi người há mồm trợn mắt nhìn, Đỗ Hàng vị quật ngã bay thẳng đến bục giảng, cuối cùng đụng vào bảng đèn! May là Tiêu Dương chỉ dùng ba phần sức lực, bằng không tấm bảng đen kia nhấn định bị vỡ tan. Bên trong lớp học lập tức im lặng như tờ, sắc mặt Quách Lăng Phong tái xanh!

Hắn vô cùng bất ngờ, tên Tiêu Dương này như vậy mà lại có thân thủ kinh người, ngay cả thuộc hạ mạnh nhất của hắn của bị ném ra ngoài. Dĩ nhiên, trừ bất ngờ, hắn còn rất tức giận, tên nghèo nàn Tiêu Dương này, chính là đang công khai khiêu chiến quyền uy của thái tử! Người là lão đại của nhóm thái tử là hắn đây, hôm nay nhất định phải bóp chết Tiêu Dương.

” Tất cả đều lên cho tao, giết chết tên nghèo kia cho tao, có chuyện gì xảy ra tao sẽ chịu trách nhiệm!” Quách Lăng Phong tức giận đến nỗi mắt cũng đỏ lên, hét lớn, mấy tên đàn em đồng loạt xông đến chỗ Tiêu Dương.

Tiêu Dương hừ lạnh một tiếng, chân phải đá lên, trực tiếp đá bay tên tiểu tử đầu tiên. Tên tiểu tử này thống khổ rên rỉ một tiếng, cảm giác giống như mình bị lực đạo vô cùng mạnh đánh trúng, thiếu chút nữa thì ngất đi. Sau những âm thanh bùm bùm bốp bốp, toàn bộ đàn em của Quách Lăng Phong đều nằm lăn quay trên mặt đất.

Tiêu Dương ngửa đầu nhìn Quách Lăng Phong đang ngẩn ngơ đứng trên bàn, sờ sờ mũi nói” Quách thiếu gia, đến cậu rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK