• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Đào Gia của Giang Thành.

 

Tên bảo vệ đó bị dọa một phen, nhanh chóng tránh người sang một bên, chiếc xe nhanh chóng vượt qua vị trí hắn đứng vừa nãy.

 

“Con mẹ nó, muốn đâm chết ông đây sao!”

 

Xe BMW đi vào nhà máy, đi về phía trước thêm hai phút, Tiêu Dương nhìn thấy máy trăm người tụ tập ở một chỗ cách đó không xa.

 

Từ chỗ họ đứng, có thể nhìn thấy mấy trăm người này đang chia thành hai phe.

 

Một đám người mặc quần áo màu xanh giống nhau, có vẻ như đều là công nhân của nhà máy này, trong đám đó có cả nam cả nữ, không ai dám nói câu gì.

 

Đứng đối diện với họ, có khoảng chục người đàn ông mặc áo phông màu đen, những người này đều cạo trọc đầu, cơ: bắp nổi lên trên cánh tay, trong tay cầm những cây gậy dài, cờ lê dài hoặc những thứ tương tự. Đôi mắt nheo lại, đầy thù địch.

 

“Dừng xe!” Tiêu Dương ngồi trong xe, nhìn thấy Trịnh Nguyệt Nhu trong đám đông. Lúc này, Trịnh Nguyệt Nhu hình như đang bị thương, đang nằm trong tay của Lý Mỹ Quyên, sắc mặt trắng bệch.

 

Tiêu Dương vội vàng từ trên xe phi xuống dưới, dùng sức chen qua đám người đó, đi đến giữa lối mà hai bên đang đứng đối diện nhau.

 

Trịnh Nguyệt Nhu đang nằm trong vòng tay của Lý Mỹ Quyên, máu trên mặt chảy ra không ngừng.

 

“Mẹ!” Tiêu Dương hét lên một tiếng, bổ nhào về phía đó, Trịnh Nguyệt Nhu cố gắng mở mắt ra, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Dương. Bà không ngờ rằng Tiêu Dương lại xuất hiện vào lúc này.

 

“Tiểu Dương, sao con lại đến đây? Không phải con đang ở trường sao?”

 

“Chị Nhu, là em gọi điện thoại cho Tiểu Dương đấy.” Lý Mỹ Quyên ở bên cạnh nói, “Tiểu Dương dù gì cũng là một đứa con trai, có nó ở đây, chúng ta sẽ mạnh hơn một chút.”

 

“Dì Mỹ Quyên, là ai đánh mẹ con ạ, sao ở đây lại có nhiều người như vậy?” Tiêu Dương hỏi.

 

“Chuyện nói ra thì rất dài, tóm gọn lại để nói, thì là nhà máy vẫn chưa phát lương hai tháng rồi, mà vẫn bắt bọn dì tăng ca ngày đêm, chỉ cần có chỗ không vừa ý, là sẽ trừ lương. Mọi người cũng là bị ép đến không còn cách nào khác, mới tụ họp lại để nói chuyện với ông chủ. Nhưng ai ngờ rằng, Lý Mỹ Quyên thở một hơi rồi nói, “Lương tâm của ông chủ bị chó ăn rồi, hắn ta không những không ra mặt để đàm phán với bọn dì, mà còn thuê một đám côn đồ đến, một lời không nói liền ra tay đánh người, chị Nhu là bị bọn họ đánh bị thương đó.”

 

Tiêu Dương nắm tay thành nắm đắm, vô cùng tức giận.

 

“Tiểu Dương, con nhanh chóng trở về trường học đi, đây không phải là nơi con nên đến.” Trịnh Nguyệt Nhu có gắng ngồi dậy, “Con đi nhanh đi, mẹ có thể tự giải quyết được vấn đề.”

 

Trịnh Nguyệt Nhu sợ Tiêu Dương bị bao vậy, không kiêm chế được thúc giục anh rời đi.

 

Nhưng Tiêu Dương đã đến rồi, đương nhiên không thể bỏ lại bà một mình được.

 

“Đi, định đi đâu?” Trịnh Nguyệt Nhu còn chưa nói xong, một giọng nói liền vang lên trong đám đông.

 

Tiêu Dương quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông xăm hình con rồng trên tay, đang nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt giễu cợt.

 

“Ông chủ nói rồi, ai dám tiếp tục gây chuyện, đánh gãy chân rồi nói tiếp.” Người đàn ông đó nheo mát lại, thở ra một làn khói thuốc, cầm cây gậy dài trong tay.

 

“Mẹ của tôi là do anh đánh hả?” Tiêu Dương nhìn hắn ta, lạnh lùng nói.

 

*Con mẹ mày, đánh mẹ mày mà anh Long cần phải ra tay sao, là ông đây đánh đó, sao nào?” Một người đàn ông có thân hình vạm vỡ cao tầm 1m90 đứng cạnh người đàn ông có hình xăm kia lên tiếng.

 

“Nhóc con, mày là loại hành nào vậy?” Người đàn ông ngạo nghễ chỉ vào Tiêu Dương, trong mắt tràn đầy kinh thường.

 

Với thân hình nhỏ bé đó của Tiêu Dương, một mình hắn ta có thể đánh được 10 người.

 

Tiêu Dương đứng dậy, lạnh lùng nhìn người đàn ông đó.

 

“Tiểu Dương, con đừng gây sự nữa, mau đi đi!” Trịnh Nguyệt Nhu lo lắng sắp khóc đến nơi, “Ai bọn họ cũng dám đánh, con mau đi đi!”

 

“Muốn đi cũng được, nhưng phải bò đi.” Người đàn ông đó cười lạnh một tiếng, sau đó giơ nắm đắm về phía Tiêu Dương.

 

Đám đông hít một hơi sâu, người đàn ông này được mệnh danh là người mạnh nhát trong đám lưu manh, nếu như bị hắn đánh trúng một quyền, không chết người cũng sẽ bị thương nặng.

 

Trịnh Nguyệt Nhu với Lý Mỹ Quyên căng thẳng không nói nên lời, Lý Mỹ Quyên có chút hối hận khi gọi Tiêu Dương đến đây. Nếu như cậu bé thật sự xảy ra chuyện gì, cả đời này bà cũng không thể yên lòng được.

 

Có điều Tiêu Dương căn bản không lo lắng chút nào. Với sức lực bây giờ của anh, căn bản không lo sợ đánh không lại người đàn ông kia.

 

Nắm đắm đó, anh căn bản không muốn tránh.

 

Khi nắm đấm của người đàn ông đó hướng về phía Tiêu Dương, Tiêu Dương giận dữ hét lên một tiếng, sau đó nhanh chóng giơ nắm đắm lên tiến về phía trước.

 

Trên mặt người đàn ông đó có chút khinh miệt, tên nhóc này không có não hay sao, một quyền của mình đủ để làm cho đôi vai của anh bị phé.

 

Nhưng cho dù như vậy, tên đó cũng không giảm đi sức lực dồn vào nắm đấm đó. Dù gì cũng có ông chủ đứng sau chống lưng, hắn ta căn bản không phải lo hậu quả sẽ xảy.

 

ra, hơn nữa, hắn ta cũng muốn dạy dỗ tên nhóc miệng vẫn còn hôi sữa này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK