• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27:

 

Tiêu Dương ngây người ra, vạn phật thủ không phải kĩ năng nỗi tiếng nhất của ông lão hay sao? Sao lại dễ dàng truyền dạy cho mình như vậy? Xem ra ông lão tuyệt đối trung thành với bố mình.

 

“Chiêu đầu tiên của vạn phật thủ, vạn phật thủ bái đường.”

 

Dút lời mắt ông lão đột nhiên ngưng đọng lại, chỉ nhìn thấy hai tay ông ấy hợp lại, đột nhiên hướng về phía trước, không khí xung quanh đột nhiên trở nên mạnh mẽ, Tiêu Dương bị đẩy về phía sau máy bước.

 

Thật lợi hại,Tiêu Dương thầm nghĩ. Ánh mắt có hứng thú nhìn về phía ông lão.

 

Sau khi chuyện kì lạ kia xảy ra trên người anh, mọi phương diện trên người anh đều được nâng cao một cách đáng kể, điều anh thiếu nhất bây giờ chính là một người dạy anh võ công một cách chính thống.

 

Sự xuất hiện của ông lão, quả nhiên là một điều tuyệt vời, Tiêu Dương đương nhiên rất kích động, huống hồ, ông lão còn dạy anh tuyệt chiêu vạn phật thủ.

 

Bởi vì dung hòa với linh hồn của ông lão, vì vậy trí nhớ và năng lực giác ngộ của Tiêu Dương cao thêm vài phần, anh nhắm mắt lại, ghi nhớ những chiêu thức vừa nhìn thấy, bắt đầu xuất chiêu.

 

Tuy nhiên, trong tay anh, bình thường một cách kì lạ, không tạo ra bắt kì năng lượng nào trong không khí.

 

“Công phu này, cần phải có nội lực thâm hậu, người lĩnh ngộ nhanh, chỉ cần luyện nửa năm là có thể nhập môn, luyện hai năm là sẽ thành công.” Ông lão dịu giọng nói: “Thiếu chủ, cậu không cần quá vội vàng như vậy, bây giờ tôi sẽ dạy cậu cách tu luyện nội lực, khi nội lực của cậu đạt đến trình độ nhất định, thì tiếp tục luyện vạn phật thủ, như vậy là thành công được một nửa rồi.”

 

Tiêu Dương gật đầu.

 

Sau đó ông lão giảng cho Tiêu Dương cách tu luyện nội lực, giảng trong vòng nửa tiếng. Nói về cách hít thở, hấp thụ khí lực của trời đất vào bản thân, Tiêu Dương rất nhanh chóng liền lĩnh ngộ được.

 

Anh nhắm mắt lại, trong lòng thầm đọc lại mấy bí kíp, đột nhiên có một luồng khí trỗi dậy từ xung quanh anh.

 

Tiêu Dương có thể cảm nhận được luồng không khí xung quanh, dường như đang thông qua cánh tay của mình, chằm chậm truyền vào cơ thể mình.

 

Tích lũy được năng lượng nhất định, tay của Tiêu Dương đột nhiên hợp lại, đưa tay ra phía trước, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, một nguồn năng lượng không nhỏ.

 

Ông lão đầy kinh ngạc.

 

Ông đột nhiên đi đến trước mặt Tiêu Dương, giơ tay ra bắt mạch cho anh.

 

Sau khi làm xong, mặt ông lão lại một lần nữa tràn đầy sự: ngạc nhiên: “Trước kia thiều chủ từng tu luyện nội công?”

 

Tiêu Dương lắc đâu, “Không có, ông là người đâu tiên dạy cháu nội công.”

 

“Không thể nào. Tôi vừa bắt mạch cho thiếu chủ, trong người cậu có một luồng nội lực không nhỏ.” Ông lão nhìn Tiêu Dương, đầy nghi ngờ.

 

Tiêu Dương thót tim, không biết nói như nào. Khẳng định bản thân dựa theo cách tu luyện nội công, nên mới có lực như vậy xuất hiện.

 

Có điều tu luyện nội công, cũng rất dễ dàng mà, không cảm thấy khó khăn chút nào.

 

Nếu như có người biết được cách nghĩ của Tiêu Dương, nhất định sẽ thổ huyết, bởi vì, có một số người, dùng cả đời của mình, vẫn chưa tu luyện được nội công, mà cậu nhóc này dùng thử phương pháp đơn giản nhất, liền có được một lực không hề nhỏ, sự khác biệt giữa người với người, sao lại lớn đến như vậy?

 

Anh nhìn ông lão, thành thật nói: “Tiền bối, lúc nãy cháu chỉ làm theo cách mà ông dạy cháu, điều khiển không khí, nên mới có thể thành công.”

 

Ông lão có chút choáng váng, nhưng nhanh chóng lấy lại được thần sắc như bình thường: “Xem ra thiếu chủ với các chủ giống nhau, đều là người tài, Tiêu Gia có hi vọng được phục hưng lại rồi.”

 

“Thiếu chủ, vạn phật thủ mà lão phu dạy cậu, cậu phải chăm chỉ luyện tập, nội lực càng thâm hậu, lực phát ra càng mạnh.”

 

Tiêu Dương gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng.

 

Ông lão cười với anh, một nụ cười nhân hậu. Đây là lần đầu tiên Tiêu Dương thấy ông lão cười.

 

“Được rồi thiếu chủ, lão phu còn có chuyện khác, đi trước đây. Đợi thiếu chủ luyện tốt chiêu đầu tiên của vạn phật thủ, lão phu sẽ đến dạy cậu chiêu thứ hai.”

 

Nói xong, ông lão rời đi.

 

Tiêu Dương đột nhiên ở phía sau gọi lại: “Tiền bối, đợi chút.”

 

*Thiếu chủ còn có chuyện gì sao?” Ông lão quay người lại, hỏi Tiêu Dương.

 

Tiêu Dương mấy máy môi hỏi: “Tiền bối, cháu muốn hỏi một chút, ông vừa nói với cháu, muốn mở được được cái đỉnh đồng đó, cần phải có chín viên đá linh lung, ông có thể nói cho cháu biết, đá linh lung như thế nào không?”

 

Tiêu Dương hỏi điều này vì anh cảm thấy sự biến mắt của bố anh có liên quan đến cái việc đào trộm mộ kia. Chỉ cần tìm được chín viên đá linh lung, mở được cái đỉnh đồng đó, tìm được chỗ của lăng mộ cổ đó, có thể sẽ tìm thấy bố anh.

 

Ông lão nhìn Tiêu Dương, ánh mắt có chút sáng lên.

 

Ông lão chậm rãi nói: “Tôi cũng chưa nhìn viên đá ấy, nhưng mà, có nghe nói qua, chín viên đá đó đều có hình rồng và có màu đen, với ý nghĩa khác, có lẽ là tượng trưng cho việc long vương sinh ra chín người con trai. Mỗi viên đá đều có trạng thái không giống nhau, nhưng nhất định đều có hình rồng và có màu đen.

 

Hình rồng, màu đen, cổ ngọc?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK