• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29:

 

Am!

 

Một luồng khí vô hình đột nhiên tiêu tan cùng với âm thanh bị bóp nghẹt trong không khí, giống như một quả bom bị nổ tung, Triệu Thanh Thanh, người tấn công vào lưng của Tiêu Dương, trực tiếp bị đầy ra.

 

Tiêu Dương chỉ sử dụng một chút lực của chiêu đầu tiên của vạn phật thủ, không ngờ lại sinh ra lực mạnh như vậy.

 

Triệu Thanh Thanh bị ngã xuống đất, gương mặt trắng bệch.

 

Cô vốn dĩ cho rằng, người như Tiêu Dương, cô chỉ dùng ba chiêu là có thể đánh bại, nhưng bây giờ, lại bị người này làm ngã xuống đắt.

 

Triệu Thanh Thanh cắn môi, mặt trắng bệch, hổ thẹn nói không nên lời.

 

Tiêu Dương lạnh lùng nhìn cô một mắt, sau đó quay người rời đi.

 

Nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Dương, Đào Yểu Yểu đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.

 

Thực ra chuyện vừa rồi, là họ cố ý gây ra.

 

Nguyên nhân là bởi vì, hai người bạn thân của cô, Triệu Thanh Thanh và Trương Lam Lam, nghe nói cô tìm một học sinh lớp 12 làm sư phụ, đều vô cùng nghi ngờ thực lực của người đó, Đặc biệt là Triệu Thanh Thanh, bản thân mình đã đạt đến cảnh giới đầu tiên của võ giả, vì vậy cô nói muốn thăm dò một chút võ công của Tiêu Dương.

 

Đào Yếu Yêu mặc dù có chút không thỏa hiệp, nhưng cuối cùng cũng mặc nhận rồi. Thực ra Đào Yểu Yểu cũng muốn xem năng lực thực sự của Tiêu Dương. Lần trước mặc dù nhìn thấy Tiêu Dương đánh bại bảo vệ của mình, nhưng lúc đó anh ra tay quá nhanh, cô không kịp nhìn.

 

Lần này Tiêu Dương lại càng làm cho cô ngạc nhiên hơn, tùy tiện đánh một quyền, mà cũng có thể có lực mạnh như: vậy.

 

Đào Yểu Yểu không quan tâm đến Triệu Thanh Thanh bị đánh bại, mà hưng phấn nắm chặt đầu ngón tay lại. Xem ra người sư phụ này của mình, tìm đúng người rồi.

 

Vừa nãy Tiêu Dương ra tay làm cho ba người họ ngây người ra.

 

Tiêu Dương có chút buồn bực quay về lớp. Lúc này đúng là giờ giải lao, Lâm Quả Quả đang ngồi ở chỗ của Tiêu Dương, nói chuyện cùng với Lam Hinh Nhụy.

 

Hai người đó nhìn thấy Tiêu Dương đi vào, gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng.

 

Lâm Quả Quả hừ lạnh một tiếng, ôm quyển sách của mình trở về chỗ.

 

Tiêu Dương cười khổ một tiếng, xem ra hai người này vẫn chưa vừa lòng với anh.

 

Anh cũng không nói gì, ngồi xuống bên cạnh Lam Hinh Nhụy.

 

“Này.”

 

Tiêu Dương đang nghĩ làm sao mới có thể sửa được xe của Đào Yêu Yêu, thì nghe tiếng của gọi lạnh lùng của Lam Hinh Nhụy.

 

*Ừm? Hoa khôi có chuyện gì sao?” Tiêu Dương nhìn Lam Hinh Nhụy nói.

 

“Nói với cậu rồi, đừng có gọi tôi là hoa khôi.” Lam Hinh Nhụy nhăn mày lại, “Lúc nãy cậu trồn học để đi đâu vậy?”

 

“Ò, trong nhà có chuyện gấp, tôi cần phải đi xử lí. Làm sao?” Nghe tháy Lam Hinh Nhụy hỏi, có chút quan tâm đên bản thân, Tiêu Dương có chút bât ngờ.

 

“Không có gì, lần sau cho dù có chuyện gấp, cũng nên nói với người lớp trưởng là tôi một chút, cậu có phải là không đặt người lớp trưởng này trong mắt không?” Lam Hinh Nhụy có chút tức giận nhìn anh.

 

“Xin lỗi, lớp trưởng đại nhân, lần sau tôi sẽ nhớ,” Tiêu Dương cười haha, anh quên mắt, mỹ nữ này ngoài là hoa khôi của trường ra, còn là lớp trưởng lớp anh.

 

“Vừa nãy cô giáo Mục đến tìm cậu, nói là cậu đến phòng làm việc của cô.” Lam Hinh Nhụy nói.

 

Tiêu Dương gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi đến phòng làm việc của Mục Thanh Thuyền.

 

Mà lúc này, trong lớp học đột nhiên vang lên giọng nói.

 

*A, ví tiền của tôi bị mắt rồi! Trời ơi, lớp mình có trộm.”

 

Cả lớp nhìn về phía phát ra tiếng nói, hóa ra người đó là Lý Yên, cô đang vội vàng lục lại balo của tôi, vừa tìm ví tiền vừa lên tiếng.

 

*Ví tiền của tôi bị mắt rồi, tiết học trước vẫn ở trong balo của tôi mà, bây giờ không thấy nữa, nhất định là có người đã trộm.” Lý Yên nói một cách lo lắng.

 

“Tôi cảm thấy, tên trộm này nhát định là người trong lớp.”

 

Người lên tiếng là Phùng Lỗi, hắn đứng dậy, nhìn quanh lớp học một lượt, khi hắn nhìn đến chỗ Tiêu Dương, ánh mắt tràn đầy ác ý.

 

“Lớp trưởng, nêu như tên trộm là người trong lớp mình, chúng ta có phải là nên lục soát một chút.” Phùng Lỗi hướng về phía Lam Hinh Nhụy, nói.

 

Lam Hinh Nhụy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi nghĩ là chúng ta nên báo cảnh sát, chuyện này cứ giao cho cảnh sát giải quyết. Chúng ta không có quyền lục soát đồ riêng tư của người khác, như vậy là phạm pháp.”

 

“Lớp trưởng, cậu làm như vậy, tên trộm sẽ chạy đi đó. Từ lúc báo án cho đến khi cảnh sát đến, phải mắt một khoảng thời gian, khoảng thời gian này, tên trộm hoàn toàn có thời gian chuẩn bị, đem ví tiền đặt ở chỗ cảnh sát không tìm thấy.” Lý Yên không đồng ý với Lam Hinh Nhụy, lên tiếng phản đối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK