Tác giả: Mộc Kim An
Editor: Huyên Ninh
Chương 5:
Cuối tháng ba, thời tiết đã dần dần ấm lên, đâu đâu cũng thấy mọi người mặc trang phục mùa xuân. Đặt biệt là các cô gái, các nhân viên nữ của Phạn Sang cũng không ngoại lệ.
Thời điểm lần đầu tiên Thẩm Tùng Lam đến công ty, cơ hồ mỗi nhân viên nữ của công ty đều ở trạng thái kích động. Công ty không quy định cấm nhân viên yêu đương, các cô đều có cơ hội.
Nhưng qua một thời gian ngắn, các nhân viên nữ đều dần từ bỏ, bởi vì người này là một bức tường, thậm chí so với bức tường còn vô cảm hơn.
Thẩm Tùng Lam bất luận khi nào tới công ty cũng luôn là một thân tây trang màu đen, cúc áo sơmi cài đến nút trên cùng, thắt cà vạt. Đối với nhân viên dù nam hay nữ đều lạnh lùng.
Các nhân viên nữ lúc đầu còn trang điểm tỉ mỉ, lâu dần đều trở nên tuỳ ý, đụng phải bức tường như anh, các cô cũng không còn tâm tình.
Nhưng hôm nay, tất cả nhân viên của Phạn Sang đều phát hiện rằng Thẩm tổng của họ không mặc một thân tây trang màu đen như cũ, mà đã đổi thành bộ tây trang màu xanh. Ngay cả khuôn mặt lãnh đạm ngày thường người sống chớ lại gần, hôm nay lúc tiến vào công ty đều mang theo ý cười nhàn nhạt.
Điều này khiến tất cả nhân viên hoang mang.
Có người bát quái còn kéo phó tổng Tề Khải hỏi, có phải ký được hợp đồng lớn nào không, cho nên Thẩm tổng mới có thể vui vẻ như vậy.
Tề Khải gõ gõ cửa văn phòng Thẩm Tùng Lam, sau đó mở cửa đi vào, lúc nhìn thấy Thẩm Tùng Lam, hắn cũng nhạy bén phát hiện, hôm nay tâm tình của Thẩm Tùng Lam không tồi.
"Sao lại vui vẻ như vậy, chẳng lẽ thật sự ký được hợp đồng lớn?" Tề Khải khó hiểu nhìn hắn.
Thẩm Tùng Lam thoáng ngẩn đầu, bên môi vẫn treo ý cười, "Cậu đi vào tìm tớ chỉ để hỏi vấn đề này?"
Tề Khải kéo ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, ánh mắt không ngừng đánh giá toàn thân Thẩm Tùng Lam, "Cậu hôm nay thật sự rất kỳ quái, gặp được chuyện vui?"
Thẩm Tùng Lam đan tay vào nhau, khuỷu tay đặt trên bàn làm viêc, ánh mắt nhìn Tề Khải cũng mang theo vài phần ý cười, "Đúng rồi, tớ còn chưa cảm ơn cậu tìm cho tớ căn phòng tốt như vậy, nói đi, muốn hậu tạ như thế nào?"
Tề Khải nhăn mày lại, dựa lưng vào ghế, vẻ mặt phòng bị nói: "Sao lại thế này, mấy hôm trước không phải cậu còn ghét bỏ sao, hiện tại đột nhiên muốn hậu tạ tớ, có âm mưu gì!"
Tề Khải lúc học đại học cùng phòng ngủ với Thẩm Tùng Lam, tự nhiên biết Thẩm Tùng Lam xấu xa đến mức nào, vô tình sẽ bị anh lừa, cho nên không thể không phòng.
"Chân thành cảm tạ, nếu cậu không muốn coi như tớ chưa nói." Thẩm Tùng Lam nhướng mày nói thẳng.
Tề Khải lập tức bất mãn kêu, "Ai ai ai, nào có như vậy, ai nói tớ không cần."
Thẩm Tùng Lam cười nói: "Quá thời hạn không chờ, những lời này không biết sao?"
Tề Khải tức giận bất bình: "Mọi người đều nói cậu hôm nay tâm tình tốt, tớ xem đây cũng quá tốt rồi đi."
Người này cũng quá ác đi, bất quá những lời này hắn không dám nói ra.
Ngay sau đó, Thẩm Tùng Lam đã cho anh thấy điều tồi tề hơn, hầu như tất cả các kết hoạch mà Tề Khải đưa ra đều bị từ chối.
Hắn tức giận đến mức đứng lên: "Mặc đồ màu xanh cũng không thể che giấu được đen tối trong lòng cậu!"
Thẩm Tùng Lam không tức giận, khẽ cười: "Tốt lắm, ngày mai tớ muốn xem bản kế hoạch mới."
Tề Khải: "......"
***
Tám giờ sáng, sau ca trực đêm, Kiều Lộc lê thân thể mệt mỏi về nhà. Về đến nhà, cô chỉ biết lăn ra ngủ không làm gì, tự nhiên cũng không thấy tin nhắn của Thẩm Tùng Lam.
Đợi đến hai giờ chiều, Kiều Lộc vì đói mới thức dậy, làm một bữa ăn đơn giản cho mình.
Tranh thủ thời gian rảnh lúc nấu ăn, cô mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Tùng Lam.
Thẩm Tùng Lam: Cậu đang đi làm sao? Lần trước ở bệnh viện thấy cậu giống như ăn cơm hộp, đừng quên ăn cơm. Chờ cậu rảnh, lại dẫn tớ đi xem các khu lân cận thế nào?
Kiều Lộc trên môi nở nụ cười, tuy rằng lời này có thể xuất phát từ sự quan tâm của bạn học cũ, nhưng cô chỉ thấy trong lòng ngọt ngào.
Thẩm Tùng Lam sau khi gửi tin nhắn này, cơ hồ là cách vài phút liền cầm di động lên xem một chút.
Kiều Lộc: Ngày mai và ngày kia tớ được nghỉ, nếu cậu có thời gian, tớ có thể mang cậu đi tham quan.
Kiều Lộc trả lời tin nhắn, vừa vặn là lúc Thẩm Tùng Lam kết thúc cuộc họp, mọi người đều cảm thấy áp lực ban đầu trong phòng họp đã biến mất vào lúc này.
"Có tiến bộ, nhưng hy vọng lần sau mọi người có thể đưa ra phương án tốt hơn, tan họp."
Những lời này của Thẩm Tùng Lam kết thúc, mọi người trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tan họp xong, mọi người đều trở lại chỗ làm việc của mình, chỉ có Tề Khải ở lại, hắn thấy Thẩm Tùng Lam nhìn chằm chằm di động, cũng có chút buồn bực, sau đó liền lặng lẽ tiến lại gần muốn nhìn một chút.
Ai ngờ, còn chưa tới đã bị Thẩm Tùng Lam phát hiện.
"Cậu không trở về làm việc sao?" Thẩm Tùng Lam cất di động, liếc hắn một cái. Tề Khải bĩu môi, xoay lưng đi ra ngoài.
Thẩm Tùng Lam ngay sau đó mở điện thoại trả lời Kiều Lộc: Hai ngày kia vừa hay tớ đều rảnh, cậu muốn lúc nào đi.
Kiều Lộc: Vậy ngày mai buổi chiều 1 giờ rưỡi đi.
Thẩm Tùng Lam: Được.
Thấy Tề Khải chầm chậm đi tới cửa phòng họp, Thẩm Tùng Lam ngẩng đầu gọi: "Ngày mai buổi chiều tớ có việc, không tới công ty."
Tề Khải đột nhiên quay đầu lại: "Cho dù cậu là tổng giám đốc, cũng không thể tuỳ tiện bỏ bê công việc đi."
Thẩm Tùng Lam đứng dậy, đi đến bên cạnh anh nói: "Việc liên quan đến đời người, tớ có đầy đủ lý do để bỏ bê công việc."
Tề Khải không nói nên lời, ông chủ luôn có nhiều lý do để nghỉ việc, anh ta có thể làm gì...
***
Ngày hôm sau, Kiều Lộc đang suy nghĩ xem mình nên mặc quần áo gì khi gặp Thẩm Tùng Lam, đến trưa cô vẫn chưa quyết định được, trong tuyệt vọng, cô định nhờ Bì Thanh Thanh giúp đỡ.
"Thanh Thanh, bây giờ cậu có thời gian không?" Kiều Lộc hỏi ngay khi cuộc gọi video vừa kết nối.
Bì Thanh Thanh lúc này vẫn đang ở nhà, nhìn đầu tóc bù xù của Kiều Lộc trong video, vội vàng hỏi: "Cậu đang làm gì vậy, ban ngày ban mặt diễn Liêu Trai?"
"Tớ buổi chiều có hẹn cùng anh ấy, hiện tại không biết nên mặc quần áo gì." Kiều Lộc buồn rầu nói.
Bì Thanh Thanh hứng thú bừng bừng để sát mặt vào camera, "Wow? Các cậu tiến triển cũng nhanh quá đi, đến giai đoạn hẹn hò rồi."
"Không phải." Mặt Kiều Lộc đỏ lên, "Anh ấy ở tiểu khu đối diện, muốn tớ dẫn đi làm quen các chỗ lân cận."
Bì Thanh Thanh tấm tắc một tiếng: "Các cậu này là duyên phận thần kì gì vậy, không phải anh ta có ý đồ với cậu đi, ở gần như vậy, lại hẹn ngày gặp mặt."
Kiều Lộc theo bản năng mà phủ nhận: "Sao có thể, muốn có ý đồ, cũng là ý đồ tớ lớn hơn."
Cô ngượng ngùng cúi đầu, vì buổi gặp mặt hôm nay, đã tưởng tượng không biết bao nhiêu cảnh tượng trong đầu.
Bì Thanh Thanh quen biết Kiều Lộc lâu như vậy, cũng chưa từng gặp qua bộ dáng e lệ thẹn thùng của cô, thật là cảnh tượng phi thường......
Cô cười một tiếng: "Đã có ý đồ, không bằng lớn một chút, trực tiếp đem anh ta lên giường!"
"......" Mặt mày Kiều Lộc mang theo một tia bất đắt dĩ, "Quần áo, chúng ta đang nói về quần áo, đừng nói sang chuyện khác."
Bì Thanh Thanh tầm mắt ở trên mặt Kiều Lộc lướt qua, "Cậu tuỳ tiện mặc a, dù sao lớn lên đẹp, mặc như thế nào đều đẹp."
"Tớ chọn mấy bộ." Kiều Lộc đem camera chuyển ra phía sau, "Cậu giúp tớ nhìn xem."
Bì Thanh Thanh nhìn nhìn, một lát sau nói: "Vậy chọn bộ áo len với váy chữ A đi, thoạt nhìn tri thức còn mang theo một chút gợi cảm."
"Đươc, vậy tớ liền mặc như vậy." Kiều Lộc cười tủm tỉm nói cảm ơn, "Thanh Thanh cảm ơn a."
Bì Thanh Thanh cười tinh nghịch: "Nếu cậu thành công, lúc đó lại nói cảm ơn cũng không muộn."
"Thành công gì a." Kiều Lộc không tự nhiên lẩm bẩm một câu, "Tớ cúp đây, tạm biệt."
Tắt cuộc gọi video, Kiều Lộc còn chạy đến phòng vệ sinh trang điểm nhẹ, này so với lần đầu tiên cô đi phỏng vấn ở bệnh viện còn khẩn trương hơn.
Đổi xong quần áo, lại xem một chút, Kiều Lộc phát hiện đã một giờ mười lăm, cô vội vàng mặc áo khoác vào, lúc này mới đeo túi xách chạy ra ngoài.
Còn chưa ra khỏi cửa tiểu khu, ở xa xa liền nhìn thấy Thẩm Tùng Lam đang chờ, bởi vì quá dễ thấy, cô không phát hiện cũng khó.
Kiều Lộc bước nhanh đến trước mặt Thẩm Tùng Lam, hơi thở gấp nói: "Ngại quá, tớ đến chậm, cậu đến từ lúc nào?"
Thẩm Tùng Lam kinh diễm mà nhìn Kiều Lộc một cái, gặp mặt Kiều Lộc hai lần, một lần cô mặt áo blouse trắng, một lần ở siêu thị cô tuỳ ý trang điểm. Hôm nay gặp mặt lần thứ ba, cũng là lần đầu tiên anh thấy Kiều Lộc mặc váy.
Lúc học cao trung, nữ sinh hiếm khi mặc váy, nếu có thì váy cũng dài qua đầu gối. Nam sinh cũng sẽ trộm thảo luận, nữ sinh nào mặc váy thì đẹp mẳt.
Khi đó Thẩm Tùng Lam khinh thường tham gia thảo luận những chủ đề này, mỗi khi nam sinh hỏi anh đáp án, anh ở trong đầu sẽ tưởng tượng bộ dáng Kiều Lộc mặc váy.
Hôm nay, anh rốt cuộc thấy được.
Thật sự rất đẹp.
Thẩm Tùng Lam thu hồi ánh mắt, ôn nhu nói: "Còn chưa tới 1 giờ rưỡi, cậu không đến trễ, là tớ tới quá sớm."
Kiều Lộc bởi vì chạy gấp, sắc mặt cũng có chút hồng, hít thở vài hơi, liền nói: "Gần đây có công viên rất đẹp, sớm hay muộn cũng có người đến tập thể dục, cũng khá đẹp, tớ dẫn cậu qua đó thế nào?"
Thẩm Tùng Lam khẽ gật đầu: "Nếu không xa, chúng ta liền đi bộ qua đó thôi."
***
Thật trùng hợp, hôm nay Thẩm Tùng Lam không mặc tây trang thường ngày mà thay thành một chiếc áo khoác bình thường. Màu sắc của chiếc áo khoác đó là màu nâu nhạt, lại giống với màu áo khoác của Kiều Lộc.
Hai người đi trên đường thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn về phía họ, bởi vì hai người mặc giống như đồ đôi.
Để tránh xấu hổ, Kiều Lộc chủ động nói chuyện: "Thực ra, những nơi vui chơi đều ở phố thương mại bên kia. Chúng ta bên này không tính là quá phồn hoa, nhưng phong cảnh của công viên vào các mùa đều rất tốt. Thỉnh thoảng cũng có một vài sinh viên đến đây để ký hoạ."
"Cậu có hay đến đây không?" Thẩm Tùng Lam nghiêng đầu hỏi cô.
Kiều Lộc lắc đầu: "Tớ hiếm khi đến. Dù sao thì bình thường công việc quá bận rộn, cũng rất mệt mỏi. Tớ không có ý tưởng gì khác ngoài việc muốn nghỉ ngơi."
Thẩm Tùng Lam suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Tại sao cậu lại chọn học ngành y?"
Bởi vì nhà anh mở bệnh viện, ba mẹ đều là bác sĩ, cho nên anh biết học y có bao nhiêu mệt, đặc biệt là đối với con gái, khảo nghiệm tâm lý rất nhiều.
Kiều Lộc mím môi không trả lời, ánh mắt Thẩm Tùng Lam cũng có chút phúc tạp, cô hỏi: "Còn cậu? Tại sao lại chọn chuyên ngành hiện tại."
Thật ra, cô còn muốn hỏi tại sao anh không chọn học ngành y. Cô luôn nghĩ anh sẽ chọn học ngành y.