Tác giả: Mộc Kim An
Editor: Huyên Ninh
Chương 36: . Truyện Phương Tây
Thẩm Tùng Lam đi vào phòng ngủ, mở cửa tủ ra, nhìn quần áo của Kiều Lộc đặt chỉnh tề ở bên trong, mỗi người một nửa tủ quần áo, thoạt nhìn không chút nào phù hợp, nhưng lại hài hoà vô cùng.
Tủ quần áo của vợ chồng mới cưới có phải cũng giống như vậy hay không, Thẩm Tùng Lam không khỏi suy nghĩ ở trong lòng.
"Lát nữa anh muốn tới siêu thị mua đồ ăn, em cũng đi với anh đi." Anh khép tủ quần áo lại hướng ra phía ngoài nói.
Kiều Lộc rửa nồi xong, lắc lắc nước trên tay, nghe được Thẩm Tùng Lam nói cũng đi vào phòng khách, "Được, vừa lúc để em tiêu thực."
Đã đến tháng bảy, cho dù đã là chạng vạng, nhưng thời tiết bên ngoài vẫn còn nóng bức. Vừa ra khỏi cửa, Kiều Lộc cảm thấy làn da của mình đều nóng lên.
"Chúng ta lái xe đi nhé." Thẩm Tùng Lam nhíu mi nhìn Kiều Lộc nói.
Kiều Lộc lắc đầu, nói: "Từ đây tới đó chỉ mười phút, lái xe đi cũng không tiện." Không chỉ lãng phí xăng, còn không biết có tìm được chỗ đậu xe hay không.
"Thời tiết rất nóng, có thể làm em thấy không thoải mái." Thẩm Tùng Lam băn khoăn nói.
Kiều Lộc mỉm cười nói: "Nếu là đi với anh, mấy vấn đề này có là gì."
Anh ngẩn người ra một lát, mới nở nụ cười, "Được, vậy chúng ta đi thôi."
Trên đường tuy rằng có các hàng cây lớn, nhưng đối với thời tiết nóng bức của mùa hạ thì cũng không có tác dụng gì, cũng may lâu lâu sẽ có một trận gió nhẹ mát lạnh thổi qua, làm giảm bớt nhiệt độ.
Lúc bước vào siêu thị, hơi mát điều hoà ập vào mặt, Kiều Lộc cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông của mình đều mở ra, cảm giác rất thoải mái.
Trái lại Thẩm Tùng Lam bình tĩnh vô cùng, anh không chịu chút ảnh hưởng nào bởi thời tiết, với thời tiết mùa hè như vậy anh sẽ sớm quen.
"Anh không cảm thấy nóng sao?" Kiều Lộc tò mò hỏi một câu.
Thẩm Tùng Lam nắm lấy tay cô đi lấy xe đẩy, vừa đi vừa trả lời: "Không có, trước kia vào mùa hè anh thường xuyên đi giám sát các công tác trang trí ở hiện trường, đừng nói là điều hoà, ngay cả quạt cũng không có, đã thành thói quen."
So với Thẩm Tùng Lam, Kiều Lộc cảm thấy mình đã quen ở với điều hoà, bởi vậy nên mới không thể chịu nóng.
"Mùa hạ tuy rằng có điều hoà sẽ thoải mái, nhưng em cũng không nên bật lạnh quá, cẩn thận sẽ cảm mạo." Anh cẩn thận dặn dò cô một câu.
Kiều Lộc không để ý mà xua xua tay: "Không sao đâu, nhiều năm nay em vẫn luôn như vậy, trước giờ đều không cảm mạo."
Đây không phải lần đầu tiên hai người đi siêu thị cùng nhau, vừa nói chuyện vừa đẩy xe tới khu rau củ.
Ước chừng đã tới nhiều lần, các dì nhân viên ở đây cũng nhận ra bọn họ, trêu chọc một câu: "Hai vợ chồng son lại tới mua đồ ăn đấy à."
Mặt Kiều Lộc lập tức đỏ lên, ngay cả không khí mát lạnh của siêu thị cũng không thể làm giảm nhiệt độ trên mặt cô.
Thẩm Tùng Lam ở một bên vô cùng tự nhiên đáp lại một câu: "Đúng vậy ạ."
"Hai vợ chồng nên thường xuyên cùng nhau đi dạo, người trẻ tuổi đừng suốt ngày ngồi ở nhà, dì về nhà cũng nhắc nhở con trai và con dâu, nên học tập hai vợ chồng con một chút." Dì bán hàng nói thêm một câu "vợ chồng", mặt Kiều Lộc liền đỏ lên thêm một tầng.
Mua xong thức ăn, Kiều Lộc cảm thấy bên ngoài siêu thị còn mát mẻ hơn.
"Em nên sớm làm quen một chút a." Thẩm Tùng Lam buồn cười nhìn cô.
Kiều Lộc: "......"
***
Ăn cơm xong, chuông điện thoại Kiều Lộc vang lên, thấy là mẹ Kiều gọi, cô vội chạy ra chỗ ban công, Thẩm Tùng Lam lúc này đang tắm rửa, cô yên tâm nhận điện thoại.
"Con hôm nay công việc không bận sao?" Mẹ Kiều hàn huyên vài câu sau liền hỏi.
Kiều Lộc nhìn cảnh đêm ngoài ban công, cong môi trả lời: "Vẫn như cũ thôi mẹ, vừa đến giao mùa liền có nhiều bệnh nhân. Mẹ sao lại hỏi cái này?"
Mẹ Kiều lẩm bẩm một câu: "Xem con có thời gian yêu đương hay không, mấy ngày hôm trước có đồng nghiệp giới thiệu cho mẹ......"
Kiều Lộc trực tiếp đánh gãy lời mẹ nói: "Mẹ, chúng ta lần trước đã hứa với nhau, ai đổi ý là chó con."
"Sao lại nói chuyện với mẹ như vậy." Mẹ Kiều giận dữ, nhưng dù sao cũng là chính mình hứa trước, lúc này cũng không dám nói cái gì.
Cô nói với mẹ, "Nhưng là chúng ta đã hứa với nhau, mẹ cũng không thể làm trái nha."
"Đã biết đã biết." Mẹ Kiều không kiên nhẫn mà đáp, " Tôi như thế nào cũng không thể bớt lo cho con gái, ai."
"......" Kiều Lộc cạn lời, mẹ cô mỗi lần đều dùng chiêu này, "Yên tâm, mẹ không thể bận tâm cho con gái hơn con đâu."
Mẹ Kiều xuỳ một tiếng, "Thật là mặt lớn, không biết xấu hổ."
"Mẹ mặt con rất nhỏ." Kiều Lộc cười hì hì nói.
Mẹ Kiều hừ một cái, nhưng Kiều Lộc có thể cảm giác tâm tình của mẹ đã tốt hơn rất nhiều, "Mẹ muối rất nhiều dưa chua, chờ làm xong sẽ đưa cho con."
Kiều Lộc cười nói: "Dạ, cảm ơn mẹ."
Cúp điện thoại, cô đứng ở bên cửa sổ nhìn cảnh đêm đến xuất thần, tiếng Thẩm Tùng Lam kêu lên làm cô hồi thần.
Cô đi tới trước cửa phòng tắm gõ cửa: "Anh kêu em sao? Quên lấy quần áo à?"
Cửa đột nhiên mở ra, Thẩm Tùng Lam mặc áo ngủ, tóc ướt dầm dề, cả người mang theo hơi ấm. Kiều Lộc bị cảnh tượng này doạ sợ tới mức lui về sau một bước.
"Em giúp anh cạo râu, thế nào?" Thẩm Tùng Lam lấy dao cạo râu nói, "Làm trao đổi, đợi lát nữa anh giúp em sấy tóc."
Kiều Lộc nhìn dao cạo râu trước mặt có chút dở khóc dở cười nói: "Đợi lát nữa anh bị thương cũng đừng trách em."
"Anh dạy cho em."
Lần đầu cầm dao cạo râu, tay của cô run run, rõ ràng là đã vô số lần cầm dao phẫu thuật, nhưng đối mặt với dao cạo râu lại làm cô khẩn trương.
Thấy cô xuất thần, Thẩm Tùng Lam ôm eo cô bế lên bồn rửa mặt, Kiều Lộc kêu lên một tiếng, hiển nhiên là không phản ứng kịp.
"Độ cao này vừa vặn thích hợp." Thẩm Tùng Lam hơi hơi cúi người, đưa mặt mình qua cho cô.
Hô hấp Kiều Lộc cứng lại, thiếu chút nữa bị doạ đến đứng tim, nhìn sắc đẹp trước mặt, cô muốn duy trì tinh thần tỉnh táo cũng rất khó khăn, hơn nữa anh còn muốn cô cạo râu cho anh, quả thực là khó hơn lên trời mà.
Thẩm Tùng Lam tự mình động thủ trước, điều chỉnh vị trí của dao cạo, sau đó cầm tay Kiều Lộc hướng dẫn, "Cứ như vậy từ từ tới, không cần khẩn trương."
Kiều Lộc đưa dao xuống dưới cằm, không khống chế nuốt nước miếng, trên mặt lộ rõ sự khẩn trương, tay run nhè nhẹ, chậm rãi cạo râu cho anh.
"Lúc em làm phẫu thuật cũng khẩn trương như vậy sao?" Thẩm Tùng Lam nhìn dáng vẻ của Kiều Lộc thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Hai tròng mắt nhìn chằm chằm cằm của anh, biểu tình nghiêm túc xưa nay chưa từng có, "Đừng nói chuyện, bằng không một hồi em không chú ý cạo rách da của anh làm sao bây giờ."
Thẩm Tùng Lam hơi cong môi: "Được, nghe em."
Kiều Lộc tập trung tinh thần, lấy ra mười phần chuyên chú, thật cẩn thận mà cạo râu cho anh. Cạo xong mà giống như làm xong một cuộc giải phẫu, cô thiếu chút nữa mà cạn kiệt sức lực.
Thẩm Tùng Lam nhìn gương ở đằng sau, tuy rằng vẫn chưa cạo sạch sẽ, nhưng đối với người mới mà nói cũng không tệ lắm.
"Thế mà không cạo rách da." Anh khẽ thở dài một tiếng.
Kiều Lộc chuyển tầm mắt nhìn anh, "Sao nghe giọng anh giống như có vài phần tiếc nuối vậy."
Thẩm Tùng Lam ôm cô xuống dưới, đem cô vòng trong ngực, Kiều Lộc còn đang ngẩn ra, anh đã kề bên tai cô nói: "Tiếp theo, đến lượt anh phục vụ cho em."
Đại não Kiều Lộc nổ tung, cô đột nhiên đẩy Thẩm Tùng Lam ra, "Đi ra ngoài, em muốn tắm rửa."
"Được." Thẩm Tùng Lam cười nhẹ một tiếng, "Anh chờ em."
Đương nhiên, cuối cùng Kiều Lộc cũng không để cho Thẩm Tùng Lam thực hiện được, cô đem cửa phòng tắm khoá chặt, trực tiếp sấy tóc xong mới ra ngoài.
Vì thế, đêm thứ hai, Kiều Lộc tắm rửa xong đưa tay vào tủ tìm máy sấy mới phát hiện không thấy đâu nữa.
Cô mở cửa, Thẩm Tùng Lam cầm máy sấy đứng ở kia, "Tìm cái này sao?"
"......" Kiều Lộc cạn lời, anh thật sự ấu trĩ, cần thiết làm tới trình độ này sao......
"Thẩm Tùng Lam, em phát hiện anh rất trẻ con, sấy tóc là chuyện gì ghê gớm lắm sao?"
Kiều Lộc đứng ở trước gương nhìn Thẩm Tùng Lam cắm phích vào ổ điện.
Anh chăm chú nhìn cô ở trong gương, sau đó cong môi cười nói: "Nếu không phải cái gì ghê gớm, sao em không để cho anh sấy giúp?"
"Em sợ anh làm em đau." Kiều Lộc nhấp môi nói.
Thẩm Tùng Lam cười như không cười mà nhìn cô: "Yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng."
Mặt Kiều Lộc đỏ lên, đoạn đối thoại này càng nghe càng cảm thấy không thích hợp......
Ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng kỳ thật trong lòng Thẩm Tùng Lam cũng đang khẩn trưởng, mới mở máy sấy lên, anh không kịp tránh ra mà thổi lên tóc của Kiều Lộc.
Cô xoa xoa da đầu, tức đến mức dậm chân: "Đã nói là không thể tin tưởng kỹ thuật của anh mà!"
Thẩm Tùng Lam có chút luống cuống tay chân, vội vàng nói: "Cho anh thêm một cơ hội, lần này nhất định sẽ không làm em đau."
"Em cảm thấy anh nên luyện tập thêm." Kiều Lộc cong cong khoé miệng nói, "Với tốc độ sấy này, tóc có thể tự hong gió mà khô......."
Thẩm Tùng Lam mở tốc độ yếu nhất, sức gió rất nhỏ, anh không dám mở lớn, chỉ có thể sấy từ từ.
"Muốn kỹ thuật của anh tăng lên, em cũng phải giúp anh a." Vẻ mặt anh nghiêm túc thảo luận.
Kiều Lộc làm ra biểu tình không còn gì luyến tiếc: "Anh sấy chậm một chút cũng không có việc gì."
May mắn tóc cô nhiều, bằng không để cho Thẩm Tùng Lam sấy, sớm muộn gì cô cũng hói đầu.
Khi đi ngủ, anh còn nhớ thương chuyện sấy tóc, "Lần sau anh sẽ làm tốt hơn."
***
"Em tìm được văn kiện của anh rồi, bây giờ em đem qua." Kiều Lộc cúp điện thoại.
Hôm nay cô nghỉ ngơi, ngủ đến mặt trời lên cao mới rời giường, vốn dĩ chuẩn bị tuỳ tiện làm chút gì đó ăn cho qua bữa, nhận điện thoại Thẩm Tùng Lam mới ra ngoài.
Cô biết công ty của anh ở đâu, nhưng cụ thể ở tầng nào thì không biết, chờ tới dưới cao ốc, thấy tin nhắn của Thẩm Tùng Lam kêu cô đi tới chỗ bãi đỗ xe ngầm.
Kiều Lộc hỏi bảo vệ, tìm được bãi đỗ xe, nhập mật khẩu, vừa mới đi vào thì thấy Thẩm Tùng Lam đứng ở bên xe.
Đưa văn kiện cho anh, Kiều Lộc cười trêu chọc nói: "Không nghĩ tới có một ngày anh cũng sẽ quên đem theo đồ."
Thẩm Tùng Lam tiếp nhận tài liệu lật xem một cái, sau đó bất đắc dĩ nói: "Anh cũng là người, cũng sẽ phạm những sai lầm nhỏ, đi thôi."
"Đi đâu vậy?" Kiều Lộc hỏi lại.
"Dẫn em đi ăn cơm a." Thẩm Tùng Lam nhìn đồng hồ, "Đã 11 giờ rưỡi, anh tưởng em mới rời giường không lâu, còn chưa ăn cơm."
Kiều Lộc cúi đầu phản bác một câu, "Em đang chuẩn bị làm, vì đưa văn kiện cho anh mới chậm trễ."
"Cho nên để bồi thường cho em, anh dẫn em đi ăn cơm." Thẩm Tùng Lam đi đến ghế phụ, giúp Kiều Lộc mở cửa ra.
Hai người lên xe, Thẩm Tùng Lam đặt văn kiện qua một bên, tay lại đụng tới con khủng long bên cạnh làm nó rơi xuống, đây là Hoắc Tân Viện đưa cho anh, nói là để trấn áp thần thú.
Kiều Lộc khom lưng nhặt lên, không khỏi trêu ghẹo nói: "Gần đây anh mắc lỗi có chút nhiều, còn vì chuyện sấy tóc mà hao tổn tinh thần sao?"
Thẩm Tùng Lam tốt xấu gì cũng là nhà thiết kế nội thất, cũng coi như là tay chân khéo léo, nhưng việc sấy tóc này làm anh suy sụp quá nhiều, đã làm ba lần, anh còn chưa tìm được bí quyết.
Anh nới lỏng cà vạt, việc này không làm hao tổn tinh thần mà làm tự tôn của anh bị tổn thương, "Kiều Lộc?"
"Dạ?"
"Tuy rằng anh sấy tóc không được tốt, nhưng là kỹ năng khác có tăng lên, có muốn biết là cái gì hay không?" Thẩm Tùng Lam ý vị thâm trường mà nhìn cô nói.
Kiều Lộc mê mang mà suy nghĩ, "Là cái gì?"
Thẩm Tùng Lam dùng tay ôm lấy eo cô, đem cô tới trong lòng ngực liền cúi đầu hôn lên, "Hôn em."