Tác giả: Mộc Kim An
Editor: Huyên Ninh
Chương 25:
Kiều Lộc lúc này đang nằm trên giường nói chuyện thoại với Thẩm Tùng Lam, nghe giọng nói của anh truyền tới bên tai, phảng phất giống như anh nằm bên cạnh cô.
Hai má cô không khỏi ửng hồng, nhưng cũng may mắn Thẩm Tùng Lam không phải thật sự ở bên cạnh, bằng không cô sẽ đỏ mặt càng nghiêm trọng.
"Anh chừng nào thì trở về a." Kiều Lộc nhẹ giọng hỏi, kỳ thật cô cũng nhớ anh.
Thẩm Tùng Lam cười cười trả lời: "Anh đã mua vé ngày kia, ngày kia sẽ trở về."
Kiều Lộc tính một chút, ngày đó cô vừa lúc làm buổi sáng, xem ra không thể đi sân bay đón anh, "Ngày đó em đi làm, không thể gặp anh."
"Không có việc gì, chờ anh xử lý xong việc trong công ty, sẽ đi tìm em." Thẩm Tùng Lam nói.
Kiều Lộc cong cong mắt: "Được."
"Hôm nay anh đã nói cho ông nội và mẹ chuyện của chúng ta, bọn họ muốn anh mau đưa em về nhà." Thẩm Tùng Lam cười nói, "Kiều tiểu thư, khi nào thì em mới theo anh về nhà."
Kiều Lộc che mặt hô một tiếng: "Anh nói thật rồi sao!"
Giọng Thẩm Tùng Lam thập phần khẳng định mà trả lười: "Đương nhiên, hai chúng ta yêu đương lại không phải chuyện gì không thể nói? Như thế nào? Em muốn trả hàng sao?"
Kiều Lộc cười hỏi: "Anh sợ bị trả hàng sao?"
"Sợ." Thẩm Tùng Lam dứt khoát trả lời.
Kiều Lộc không khỏi bật cười: "Sẽ không, người yên tâm."
"Ừm, bất quá nếu em dùng nhiều anh cũng thấy tốt." Thẩm Tùng Lam cười khẽ một tiếng.
Kiều Lộc đầu oanh một tiếng thiếu chút nữa nổ tung, cô cảm thấy những lời này Thẩm Tùng Lam tựa hồ có ý tứ, vội vàng nói lắp bắp: "Thời gian không còn sớm, em muốn đi ngủ, ngủ ngon."
Thấy cô vội vàng cắt đứt điện thoại, Thẩm Tùng Lam khẽ cười cười nói, cũng nhẹ giọng nói một câu: "Ngủ ngon."
***
Thẩm Tế hôm sau mới về đến nhà, đi nhìn thoáng qua Thẩm Văn Sơn sau đó liền nói với Thẩm Tùng Lam: "Một lát nữa cùng ba ra ngoài ăn cơm."
Thẩm Tùng Lam nhíu nhíu mày hỏi: "Cùng ai?"
"Bác sĩ Lý, đi cảm ơn ông ấy lần này làm phẫu thuật cho ông nội con, thuận tiện hỏi một chút về tình hình của ông." Thẩm Tế trả lời.
Thẩm Tùng Lam không nghi ngờ đi theo, thẳng tới khi đi tới bàn ăn, nhìn đến một cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh bác sĩ Lý, lúc này anh mới hiểu rõ mục đích của buổi gặp mặt này.
"Đây là con gái của bác sĩ Lý – Lý Tố Nhu, các con tuổi cũng xấp xỉ nhau hẳn là có chung đề tài nói chuyện." Thẩm Tế giới thiệu xong, liền qua chỗ bác sĩ Lý, ngồi cùng ông ấy, mà Lý Tố Nhu cũng theo sau ngồi bên cạnh Thẩm Tùng Lam.
"Con chào bác Thẩm." Lý Tố Nhu chào Thẩm Tế một câu, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía Thẩm Tùng Lam mang theo tia kinh diễm, "Chào anh, em thường nghe bác Thẩm nhắc tới anh, em là Lý Tố Nhu."
Ánh mắt Thẩm Tùng Lam nâng lên một chút, toàn bộ mặt âm trầm tới cực hạn.
"Ông nội còn ở nhà, con đi về trước." Anh đứng lên nói.
Thẩm Tê nhăn mày lại: "Ông nội con có người chăm sóc rồi, con ở đây nói chuyện với Tố Nhu là được."
Thẩm Tùng Lam cười lạnh một tiếng: "Ngại quá, bạn gái của con sẽ ghen."
"Bạn gái?" Thẩm Tế sửng sốt.
Sắc mặt Lý Tố Nhu cũng thay đổi: "Anh có bạn gái?"
"Con xin phép." Nói xong, Thẩm Tùng Lam xoay người mở cửa đi ra ngoài.
"Con đứng lại!" Cho dù Thẩm Tế ở sau lưng kêu, anh vẫn không dừng lại.
Thẩm Tùng Lam ra khỏi phòng, tức giận trong mắt vẫn chưa nguôi, anh vừa đến thang máy, Lý Tố Nhu liền đuổi theo.
"Thẩm Tùng Lam, anh thật sự có bạn gái sao?" Cô hỏi.
Thẩm Tùng Lam không kiên nhẫn nhìn cô một cái: "Hôm nay là do ba tôi tự mình sắp xếp, tôi không hề biết, bằng không sẽ không tới. Còn nữa, tôi không cần phải chứng minh với cô."
Sắc mặt Lý Tố Nhu trắng nhợt, sau đó cứng đờ cười nói: "Anh biết bác Thẩm vẫn luôn tác hợp cho hai chúng ta, khoảng thời gian trước anh còn chưa có bạn gái, sao bây giừo liền đột nhiên nhảy ra một người."
"Ai tác hợp cô với ai, cùng tôi không quan hệ, tôi vẫn luôn từ chối rõ ràng, Lý tiểu thư tốt xấu gì cũng là người có học hành, sẽ không phải không hiểu lời tôi nói đi." Ánh mắt Thẩm Tùng Lam trở nên sắc bén.
Lý Tố Nhu biến sắc, thẹn quá hoá giận nói: "Thẩm Tùng Lam, tôi cũng không phải anh thì không thể, người theo đuổi tôi rất nhiều!"
Lúc này thang máy đúng lúc tới nói, Thẩm Tùng Lam không cùng cô nói lời vô nghĩa, trực tiếp vào thang máy, không chút do dự mà rời đi.
***
Thẩm Tế nhìn Lý Tố Nhu khóc lóc trở về, cảm thấy mắt hết mặt mũi, ngay sau đó liền trở về nhà.
Về đến nhà liền quát: "Thẩm Tùng Lam, con lăn ra đây cho ta!"
Mẹ Thẩm ở trong bếp vội vàng chạy ra, nhìn thấy ông tức giận cũng không biết chuyện gì, "Làm sao vậy? Sao lại tức giận? Ba còn đang ngủ, ông nhỏ giọng một chút."
Thẩm Tế đem tây trang trực tiếp ném lên sô pha, sau đó liền hỏi, "Nó đi đâu rồi?"
"Tôi cũng không biết a."
Thẩm Tùng Lam lúc này mới chậm rì rì xuống lầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thẩm Tế.
"Tôi hôm nay vất vả mới sắp xếp cho anh cùng Tố Nhu gặp mặt, anh nói anh có bạn gái thì để hôm khác nói không được sao. Cứ như vậy trực tiếp chạy lấy người, làm hại tôi mất mặt trước bác sĩ Lý!" Thẩm Tế nổi giận đùng đùng nói.
Thẩm Tùng Lam cười nhạo một tiếng: "Không phải ba sợ con biết có Lý Tố Nhu ở đó con sẽ không đi, cho nên mới cố ý gạt con sao? Vậy ba cũng nên biết chuyện mất mặt cũng là sớm muộn thôi."
Thẩm Tế tức giận đến đỏ mặt tía tai: "Tố Nhu sau đó khóc lóc chạy về, nói anh khi dễ con bé, anh nói với người ta thế nào?"
Con ngươi Thẩm Tùng Lam tối lại, ngay sau đó trào phúng cười một tiếng: "Ba xem ánh mắt ba cũng chẳng ra gì, nhiều năm như vậy quen với vệc được người khác nịnh hót, cũng không nhìn rõ xem người ta là ai."
"Anh!"
"Ba luôn luôn độc đoán, chưa bao giờ hỏi qua ý kiến của người khác." Thẩm Tùng Lam lạnh lùng nhìn ông, ngay sau đó nhìn về phía mẹ Thẩm, ánh mắt ôn nhu, "Con bây giờ đi thu dọn hành lý, hôm nay trở về Ninh Thành."
Nhìn Thẩm Tùng Lam lên lầu, Thẩm Tế tức giận nhìn bóng dáng anh mắng: "Bà xem, anh ta bây giờ đủ lông đủ cánh rồi đúng không, thế nhưng còn dám nói lại tôi!"
Mẹ Thẩm cau mày cắt ngang lời ông: "Ông nói nhỏ chút, đã nói ba đang nghỉ ngơi, ông muốn để ba nghe thấy sao!"
Thẩm Tế bất mãn tiếp tục nói: "Nó hôm nay trực tiếp phủi tay chạy lấy người, thiếu chút nữa làm tôi ở trước mặt bác sĩ Lý không dám ngẩng đầu, bà biết khộng?"
Mẹ Thẩm nghe xong ngọn nguồn sự việc, chuyện này trách nhiệm hoàn toàn là do Thẩm Tế, bởi vậy bà hoàn toàn không ủng hộ, "Ông xứng đáng, Tùng Lam đã có bạn gái, ông còn lừa con đi xem mắt. Đã nói ông bao nhiêu lần phải thương lượng trước, còn trách Tùng Lam, nếu là tôi tôi cũng tức giận."
Thẩm Tế vẻ mặt đau khổ: "Tôi......"
"Ông về sau còn như vậy, tôi sẽ chăm sóc tốt cho ba, sau đó trực tiếp dẫn người đến Ninh Thành ở với con. Cho ông ở nhà một mình, muốn như thế nào thì tuỳ ông." Mẹ Thẩm nói xong liền đi lên lầu.
Bị mẹ Thẩm nói một hồi, Thẩm Tế nghẹn đỏ mặt, một câu cũng không dám nói tiếp.
Thẩm Tùng Lam đang dọn hành lý, mẹ Thẩm gõ cửa đi vào.
"Lần này là ba con không đúng, mẹ đã giáo huấn rồi. Nhưng mà hôm nay con cũng có chỗ không tốt, như thế nào trên bàn ăn lại bỏ về."
Thẩm Tùng Lam mím môi: "Lúc ấy con quá tức giận, sẽ không có lần sau."
Mẹ Thẩm nhìn anh trêu ghẹo nói: "Như thế nào? Có phải sợ bạn gái ghen hay không?"
Thẩm Tùng Lam hơi hơi gật đầu: "Lúc ấy suy nghĩ trong đầu là sợ cô ấy biết sẽ đau lòng, nên muốn nhanh chóng rời khỏi đó."
"Mẹ hiểu." Mẹ Thẩm cười nói, "Nhưng mà Tố Nhu nói con khi dễ con bé có phải sự thật hay không?"
Thẩm Tùng Lam nhẹ giọng nói: "Con chỉ nói sự thật là con có bạn gái, lúc bỏ đi cô ta không khóc còn nói người theo đuổi cô ta rất nhiều."
"Mẹ tin tưởng con." Mẹ Thẩm tự nhiên tin tưởng Thẩm Tùng Lam, con trai bà ngoại trừ thành tích cao, thì EQ cũng cao, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu người khác. Cho nên đối với cô gái mà anh nhìn trúng, mẹ Thẩm tin tưởng sẽ có nhân phẩm tốt, rất yên tâm.
Bà cảm thán một câu: "Tố Nhu trước kia nhìn thấy mẹ đều rất nhiệt tình, không nghĩ tới sau lưng lại hồ đồ như vậy."
Thẩm Tùng Lam đem va ly kéo lại, sau đó nói: "Ông nội còn đang ngủ, chờ ông tỉnh mẹ nói giúp công ty con có việc nên trở về trước."
"Mẹ biết rồi, con yên tâm." Mẹ Thẩm vỗ vỗ bờ vai anh. "Nhớ rõ sớm đem người dắt về cho mẹ nhìn đấy."
Thẩm Tùng Lam bất đắc dĩ cười cười: "Bây giờ chưa tới lúc, con sợ dắt cô ấy về sẽ khiến cô ấy chịu uỷ khuất."
"Con lo lắng ba con sao?" Mẹ Thẩm hỏi, "Con yên tâm, có mẹ ở đây, ông ta không dám nói loạn dâu. Nếu ông già đó dám không vui, mẹ sẽ cho ông ta biết nhà này ai làm chủ!"
Thẩm Tùng Lam nhịn không được cười một tiếng, anh ôm mẹ Thẩm, ôn nhu nói: "Mẹ, con đi trước."
Mẹ Thẩm vỗ vỗ lưng anh: "Tốt, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân."
***
Lúc đặt vé, Thẩm Tùng Lam đã nói với Kiều Lộc.
Kiều Lộc hỏi thời gian chuyến bay của anh, muốn ra sân bay đón, lúc đầu Thẩm Tùng Lam cự tuyệt, nhưng rất nhanh đã bị cô thuyết phục. Lần đầu tiên được bạn gái ra sân bay đón, anh rốt cuộc cũng có thể trải nghiệm cảm giác này.
Trên máy bay, ngồi cách Thẩm Tùng Lam một dãy ghế là một nữ sinh khoảng hai mươi tuổi, mặc một cái áo đầm dây, bên ngoài khoác một chếc áo len hở cổ. Nhìn chằm chằm vào Thẩm Tùng Lam, ánh mắt trần trụi, không hề che giấu.
Thẩm Tùng Lam hơi nhíu mày, bất quá loại tình huống này thường xuyên suất hiện, nhịn một chút liền qua.
Máy bay đáp xuống Ninh Thành, đang ở trên xe trung chuyển, nữ sinh ban nãy lại gần nói: "Anh trai, có thể thêm Wechat không? Có thể ngồi cùng một chuyến bay đó cũng là một loại duyên phận."
Thẩm Tùng Lam không liêsc nhìn cô, chờ xe dừng lại, trực tiếp lấy hành lý của mình: "Tôi đã có bạn gái."
Cô gái này vẫn theo anh đi ra ngoài: "Em không có ý gì, chỉ là em học nhiếp ảnh, thấy anh rất đẹp, thích hợp làm người mẫu. Hơn nữa thêm Wechat bạn gái anh cũng không biết.
Thẩm Tùng Lam nhíu mày, không đáp lời, lập tức đi ra ngoài.
Vậy mà cô gái kia vẫn không từ bỏ: "Chuyện này cũng không có gì a, chỉ là làm người mẫu, bạn gái anh sẽ không nhỏ nhen như vậy đi. Nếu em có bạn trai đẹp trai như vậy nhất định sẽ để cho anh ấy làm."
Thẩm Tùng Lam hạ giọng nói: "Bạn gái tôi rất hào phóng, nhưng tôi không hào phóng, tôi sẽ để ý. Cô tìm nhầm người rồi."
Không cùng cô ta dây dưa, Thẩm Tùng Lam kéo va ly nhanh chóng đi, anh mở đi động, thấy tin nhắn của Kiều Lộc nói đã chờ ở cửa sân bây, bước chân lập tức tăng nhanh, nóng lòng muốn nhìn thấy cô.
"Em ở đâu?" Thẩm Tùng Lam không nhịn được, gọi điện thoại cho Kiều Lộc.
Âm thanh bên phía Kiều Lộc hơi ồn, "Em ở tiệm trà sữa gần cổng sân bay, anh mau tới đây đi."
Thẩm Tùng Lam cúp điện thoại, nhìn chung quanh một vòng, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng Kiều Lộc, vội vàng bước qua.
Mà Kiều Lộc vừa lúc mua xong hai ly đồ uống, chờ cô quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Tùng Lam đứng ở kia.
Nhìn thấy anh, đôi mắt Kiều Lộc tự động cong thành vần trăng non, "Cho anh." Cô đem một ly đưa cho anh.
Thẩm Tùng lam uỷ khuất mà mở miệng: "Anh vừa rồi thiếu chút nữa gặp phải lừa đảo, em không an ủi anh sao?"
"Lừa đảo cái gì?" Vẻ mặt Kiều Lộc tò mò hỏi.
Ngay sau đó Thẩm Tùng Lam đem chuyện vừa rồi kể cho cô nghe, Kiều Lộc nghe xong hết sức vui mừng mà nở nụ cười.
"Cho nên gương mặt này của anh thật là có vấn đề, về sau nên cất giấu ở nhà cho tốt."
"Em không khen anh sao?" Thẩm Tùng Lam hỏi.
Kiều Lộc giơ ngón tay cái cho anh một lịke, "Làm rất tốt, bạn trai như vậy làm em rất yên tâm."
Bỗng dưng, cô nói đùa một câu, "Nếu hiện tại hai ta là người lạ, em xin số điện thoại anh sẽ cho sao?"
"Sẽ không." Thẩm Tùng Lam lắc đầu, nhìn vẻ mặt có chút kinh ngạc của Kiều Lộc, lại bổ sung một câu, "Anh sẽ trực tiếp đem chìa khoá nhà cho em."