Tác giả: Mộc Kim An
Editor: Huyên Ninh
Chương 13:
Ninh Thành vào tháng tư vẫn còn chút lạnh, Kiều Lộc kéo lại áo khoác trên người, đẩy cửa tiệm cà phê của Bì Thanh Thanh.
Bởi vì là ngày mưa, khách trong tiệm không quá nhiều, nhân viên cũng không quá bận rộn.
Bì Thanh Thanh nhìn thấy Kiều Lộc tới, cho rằng là cô tới báo tin vui, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy u sầu của cô, không khỏi nghi hoặc mà hỏi: "Làm sao vậy? Không phải hôm qua cậu nói Thẩm Tùng Lam muốn cùng cậu yêu đương sao? Biểu tình này là thế nào?"
Tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Kiều Lộc ghé vào trên bàn không nói lời nào.
Buổi tối hôm trước Thẩm Tùng Lam xác thực nói với cô như vậy, chính tai cô nghe được.
Lúc ấy trời đã tối, Thẩm Tùng Lam thừa dịp men rượu còn trong người, đem lời vẫn luôn giấu trong lòng nói ra, "Yêu đương. Kiều Lộc, tớ muốn cùng cậu yêu đương."
Kiều Lộc thậm chí cho rằng chính mình đang nằm mơ, bằng không chính là nghe lầm, cô ngây người đứng ở đó.
Thẩm Tùng Lam thấy Kiều Lộc thật lâu không đáp lại, liền nhấp môi nói thêm một câu: "Nếu cậu không muốn, chúng ta có thể từ từ tiến triển."
Kiều Lộc khiếp sợ nhìn anh: "Cậu say rồi phải không? Có biết mình đang nói cái gì sao?" Tuy rằng trong lòng cô rất vui vẻ, nhưng đối với việc này cảm thấy không chân thật.
Thẩm Tùng Lam thở dài một tiếng: "Tuy rằng tớ uống rượu, nhưng là mỗi câu tớ nói đều là thật lòng."
Kiều Lộc sững sờ, đây là lần thứ hai trong đêm nay cô bị bạo kích.
"Tớ chờ câu trả lời của cậu." Nói xong câu này, Thẩm Tùng Lam mới xoay người rời đi.
......
Nghe Kiều Lộc kể lại xong, Bì Thanh Thanh hận rèn sắt không thành thép nhìn cô: "Vậy cậu lúc ấy sao không trực tiếp xông lên ôm anh ta?"
"Tớ lúc ấy bị khiếp sợ không biết nói thế nào, động cũng không dám động, còn cảm thấy chính mình đang nằm mơ." Kiều Lộc thở dài nói.
"Vậy nếu anh ta nói chờ cậu trả lời, cậu làm sao lại không đi tìm anh ta?" Bì Thanh Thanh lại hỏi.
Kiều Lộc đột nhiên ngước mắt: "Vấn đề là ở đây, tớ lấy can đảm, sau đó lúc gọi điện thoại cho anh ấy, phát hiện di động bị tắt máy......"
Vẻ mặt Bì Thanh Thanh hiện lên chấm hỏi: "Cái quỷ gì vậy?"
Kiều Lộc cuộn tròn ở một góc sô pha, cả người đều lộ vẻ buồn chán, "Tớ cũng đã gửi tin nhắn, nhưng mà cũng không thấy trả lời, có lẽ anh ấy có chuyện gì đó......"
Lúc này Kiều Lộc thập phần không xác định, đây là việc khiến cô suy nghĩ suốt hai ngày nay, lúc đi làm cũng khiến cô bận tâm.
"Cậu gặp toàn những chuyện gì, được thổ lộ xong thì đối phương biến mất, sẽ không phải cố ý lừa cậu đi, nhưng ngày cá tháng tư đã qua rồi a." Bì Thanh Thanh nhìn bộ dáng nhỏ yếu bất lực của Kiều Lộc, cũng không dám cười cô.
Kiều Lộc thở dài một hơi: "Có lẽ là có việc gì gấp đi."
Cô gãi gãi tóc, rõ ràng chính mình mới là người được thổ lộ, nhưng tưởng như chính mình mới là người đi thổ lộ, trong lòng thấp thỏm bất an.
***
Thẩm Văn Sơn vào phòng phẫu thuật được năm tiếng đồng hồ, Thẩm Tùng Lam cùng mẹ Thẩm cùng nhau ngồi bên ngoài phòng chờ, trừ hai người, họ hàng của Thẩm gia cùng với một ít học sinh của Thẩm Văn Sơn cũng có mặt.
Thẩm Tùng Lam ngồi xổm bên cạnh mẹ Thẩm, anh nắm lấy tay mẹ an ủi nói: "Ba cũng ở bên trong, lại có bác sĩ Lý tự mình mổ chính, phẫu thuật lần này nhất định sẽ không có việc gì."
Mẹ Thẩm cũng là bác sĩ, bà biết bất luận là phẫu thuật gì cũng đều có mức độ nguy hiểm nhất định, trong lòng vẫn chưa giảm bớt lo lắng. Thẩm Văn Sơn tuổi tác đã lớn, hiện giờ đã 75 tuổi, tuy nói vẫn luôn rèn luyện, thân thể cũng tốt. Nhưng được chuẩn đoán là ung thư thực quản, lúc này làm phẫu thuật nguy hiểm không cần nói cũng biết.
"Sẽ bình an." Mẹ Thẩm vỗ vỗ tay Thẩm Tùng Lam, như là tự an ủi chính mình.
Thẩm Tùng Lam chiều hôm qua nhận được điện thoại của mẹ Thẩm, sau đó từ công ty trực tiếp ra sân bay, một phút cũng không chậm trễ.
Tuy rằng năm đó vì việc thi đại học mà cùng người nhà có chút xa cách, đặc biệt là Thẩm Tế cùng Thẩm Văn Sơn, nhưng Thẩm Tế tự nhiên cũng hy vọng đứa con trai này trở về. Thẩm Văn Sơn cũng vậy, dù sao cũng là cháu trai duy nhất.
Sau khi xác định lịch mổ, ngày thứ hai bác sĩ Lý liền đưa ra các phác đồ sau đó bắt đầu giải phẫu, hiện giờ đã qua năm tiếng, cửa phòng phẫu thuật như cũ không có động tĩnh gì.
"Nhân cơ hội này, con cùng ba giảng hoà đi, nào có ba con nào lại thù hận nhau chứ." Mẹ Thẩm vội vàng nói một câu.
Thẩm Tùng Lam giật giật khoé môi, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài, "Chờ ông nội phẫu thuật xong rồi nói sau."
Mẹ Thẩm nhìn thoáng qua cửa phòng phẫu thuật, cũng thở dài một hơi, hai ba con này một người so một người còn cứng đầu hơn.
Chờ đợi giải phẫu là một quá trình dày vò, sau sáu tiếng đồng hồ, phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng mở cửa, bác sĩ Lý mở lời báo bình an, "Ông Thẩm tình hình đều ổn, giải phẫu rất thành công."
Mẹ Thẩm vội vàng đứng lên, nghe xong lời này, tất cả sức lực nãy giờ như bị tan hết, nếu không phải có Thẩm Tùng Lam đỡ, chỉ sợ đã tê liệt ngã xuống.
Nghe vậy, Thẩm Tùng Lam cũng lộ ra nụ cười an tâm.
***
Bì Thanh Thanh chuẩn bị cho Kiều Lộc một cái bánh kem cùng sữa bò, ngày thường thấy bánh kem hai mắt Kiều Lộc sẽ sáng lên, giờ phút này cả người đều là héo lả.
Thấy vậy, cô không đành lòng hỏi: "Nếu không cậu lại gọi thêm vài cuộc điện thoại hỏi một chút."
Kiều Lộc lấy điện thoại ra, gọi trước mặt Bì Thanh Thanh, nhưng trong điện thoại vẫn là giọng nữ lạnh như băng: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được......"
"Thấy không, tớ cũng không biết làm sao bây giờ, đã hai ngày rồi." Kiều Lộc bất đắc dĩ nói.
Ánh mắt Bì Thanh Thanh chợt loé, như là nghĩ tới cái gì, sắc mặt cũng trở nên khó coi: "Thẩm Tùng Lam không phải là PUA đi?"
Kiều Lộc không hiểu nhìn cô: "PUA là cái gì?"
"PUA là những người đàn ông đã trải qua quá trình học tập có hệ thống và rất giỏi trong việc tán gái. Bọn họ chuyên môn đi săn người, sử dụng các loại kịch bản, sau đó khống chế tình cảm của các cô gái." Bì Thanh Thanh cau mày trả lời.
Kiều Lộc ngây người: "Đây là bán hàng đa cấp sao?"
Bì Thanh Thanh lạnh giọng trả lời: "Gần giống với bán hàng đa cấp, nhưng không giống nhau, PUA chính là tổ chức chuyên môn đi hại phụ nữ."
Kiều Lộc ngây ngẩn cả người: "Thế mà lại có một nhóm người vậy......" Nhưng mà cô rất nhanh phản ứng lại, ngay sau đó khiếp sợ nhìn Bì Thanh Thanh: "Cậu cảm thấy Thẩm Tùng Lam là PUA?"
"Tớ chỉ thấy có điểm giống, đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, giai đoạn trước dùng thủ đoạn nói chuyện với cậu, lúc cậu buông lỏng liền thổ lộ, làm nhiễu loạn tâm tư, sau đó biến mất. Lúc này cậu sẽ sập bẫy." Bì Thanh Thanh nói một cách kinh khủng, đem Kiều Lộc doạ ngốc.
Kiều Lộc gian nan mở miệng: "......Chắc không phải đi......"
Bì Thanh Thanh đưa điện thoại qua, sau đó lên mạng tra PUA cho Kiều Lộc xem, "Bọn họ thao túng phụ nữ, làm cho bọn họ tự sát, là một tổ chức đáng sợ."
Kiều Lộc cầm lấy điện thoại của Bì Thanh Thanh xem, càng xem trong lòng càng khiếp sợ, cái PUA này như một tổ chức ma giáo, nhưng trong lòng cô phủ nhận, "Thẩm Tùng Lam chắc không phải đâu, chúng tớ là bạn học cao trung, không phải người xa lạ a."
Bì Thanh Thanh nhìn cô nói: "Nhưng cậu cũng nói, hai người đã mười năm không gặp, nhiều năm như vậy, cậu biết anh ta trải qua những gì sao?"
Kiều Lộc bị hỏi á khẩu không trả lời được.
"Theo tớ thấy, qua mấy ngày anh ta sẽ xuất hiện, sau đó tìm vài lý do, ví như công ty xảy ra chuyện hoặc là trong nhà có người sinh bệnh, làm cho cậu tin tưởng anh ta. Kỳ thật anh ta biến mất trong khoảng thời gian này để làm cho cậu đối với anh ta tăng thêm cảm giác không muốn rời xa, do đó càng không muốn cách xa anh ta." Bì Thanh Thanh phân tích.
Kiều Lộc: "......"
Lúc này cô đang ngẩn người, không biết nên trả lời thế nào.
Bì Thanh Thanh nhìn sắc mặt trắng bệch của Kiều Lộc, cũng biết đã doạ tới cô rồi, vội vàng an ủi nói: "Tớ chỉ giả thiết tình huống xấu nhất, có lẽ không phải như vậy, chỉ là tớ suy nghĩ nhiều."
Kiều Lộc cười một cái: "Tớ biết cậu chỉ là lo lắng cho tớ, tớ sẽ cẩn thận."
Bất quá trong lòng cô hiện tại thật sự không cách nào bình tĩnh, cũng không cách nào tưởng tượng Thẩm Tùng Lam là loại người này, có lẽ cô nên cẩn thận xác nhận lại một chút.
Vì thế, sau khi rời khỏi tiệm cà phê của Bì Thanh Thanh, Kiều Lộc đi qua một cửa hàng hoa gần đó, mua một đoá hoa cúc trắng. Cô đứng cạnh thùng rác trên đường, bắt đầu bứt cánh hoa.
"Thẩm Tùng Lam phải......"
"Thẩm Tùng Lam không phải......"
Ông trời giống như đùa giỡn với Kiều Lộc, sau khi đếm tới cánh hoa Thẩm Tùng Lam không phải, lại chỉ còn một cánh cuối cùng......
************************************************************************
Thẩm Tùng Lam:...... Tôi đã biết không dễ dàng như vậy. [Tạm biệt]