Chương 5 Bất ngờ.
Tôi không có thời gian gặm nhấm nỗi buồn bị mất đi lần đầu cho người xa lạ thậm chí tôi còn không biết tên của anh ta, ngay tối hôm sau đích thân mẹ kế của tôi đưa tôi xuống thành phố Hồ Chí Minh.
Sau một đêm di chuyển, chúng tôi đã có mặt tại miền đất hứa của tôi. Mẹ kế của tôi cũng chịu chi dẫn tôi tới Spa lớn nhất thành phố Hồ Chí Minh có tên Beauty nằm ngay ở trung tâm Quận 1 để học.
Spa Beauty là một tòa nhà bốn tầng có diện tích khá lớn. Các khóa học làm đẹp tại đây được chia theo các lĩnh vực làm đẹp khác nhau.
Tôi chọn học khóa học phun xăm thẩm mỹ trước. Khóa học này có học phí ba mươi triệu đồng, học trong ba tháng.
Mẹ kế của tôi nói học xong khóa này sẽ cho tôi học tiếp khóa chăm sóc da.
Sau khi đóng tiền học phí mẹ tôi đi tìm nhà trọ cho tôi ở.
Phải nói gần chỗ tôi học tìm nhà trọ cực khó. Yến ở nhà thì liên tục gọi điện hối mẹ tôi về vì một mình nó ở nhà sợ ma.
Tôi đành gọi điện cho bạn học cấp ba của tôi đang ở trọ tại quận Bình Thạnh tên Phúc để cầu cứu.
May mắn Phúc nói chỗ Phúc trọ có một phòng trống thế là tôi tới đó ở. Phòng tôi ở sát vách phòng của Phúc. Các phòng khác đều ở ghép hai ba người nhưng phòng của tôi và Phúc chỉ ở một người. Mấy người trong phòng trọ còn nói vui, dân Tây Nguyên toàn dân đại gia, ở trọ không cần ở ghép.
Mẹ kế chuyển khoản cho tôi thêm mười triệu để tôi đóng tiền nhà và tiền sinh hoạt.
"Tiền này với tiền hôm trước đi Quy Nhơn còn dư là đủ chi tiêu trong hai tháng đấy."
"Dạ vâng."
Tôi cũng không dám cãi lời mẹ vì tôi vừa phá mất gần năm mươi triệu của bà. Tôi suy nghĩ sẽ cố gói ghém để đủ tiền nhà và tiền sinh hoạt trong hai tháng.
Buổi tối hôm đó mẹ kế của tôi lên xe về luôn. Sợ tôi buồn, Phúc qua phòng của tôi nói chuyện.
Phúc là bạn học cùng lớp cấp ba, cậu theo tôi đăng ký nguyện vọng khoa kế toán trường đại học Tôn Đức Thắng. May mắn cả hai cùng đậu.
Khi xuống Quy Nhơn học nghề tôi chụp hình khoe trên Facebook, các bạn trong lớp tôi rất ngạc nhiên với lựa chọn của tôi trong đó có Phúc.
Phúc đã gọi điện mắng chửi tôi một trận, hiện tại được ở trọ gần tôi khiến Phúc rất vui.
"Hôm nay thứ bảy, tớ dẫn cậu đi dạo phố Nguyễn Huệ."
Tôi lắc đầu.
"Hay đi Landmark 81."
Tôi vẫn lắc đầu.
"Sao cậu giống như bà già thế? Chẳng giống lúc đi học cấp ba chút nào?"
Phúc nói đúng. Lúc còn đi học tôi là một lớp trưởng cực kỳ vui tính, suốt ngày cười đùa cùng đám bạn, nhiệt tình tham gia các hoạt động của trường lớp.
Sau sự việc xảy ra tại Quy Nhơn, tôi trầm tính hẳn. Tôi cũng không dám cho bạn bè của tôi học ở thành phố Hồ Chí Minh biết tôi vào đây học nghề ngoài Phúc.
"Có lẽ do mình nhớ nhà nên không muốn đi đâu cả."
Phúc cũng không gắng ép tôi nữa.
Tôi thích ứng với cuộc sống tại thành phố Hồ Chí Minh rất nhanh. Hàng ngày tôi đón xe buýt đi học rất nghiêm túc, tối về phòng trọ Phúc nấu cơm cho tôi ăn chỉ vì câu nói của tôi "Món canh ở đây họ nấu ngọt quá tớ ăn không quen."
Giáo trình dạy học của Spa Beauty cũng khác Spa Tiên Sa ở Quy Nhơn.
Ở Quy Nhơn tôi theo học mười lăm ngày chỉ được nhìn thợ làm đẹp cho khách và phụ thợ lấy đồ này đồ kia.
Còn ở đây chúng tôi được học lý thuyết cách vẽ chân mày đẹp, sau đó là cách vẽ chân mày phù hợp với từng loại khuôn mặt.
Đây là bài học đơn giản nhưng khó nhất. Chúng tôi đang chăm chú vẽ thì nghe tiếng nhân viên của Spa hô lên.
"Chị Huyền tới."
Ngọc Huyền là bà chủ của Spa. Tôi học được mấy ngày ở đây nhưng hôm nay mới được dịp gặp mặt.
Tôi nghĩ bà chủ chắc hẳn là người lớn tuổi không ngờ Ngọc Huyền chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi.
Dáng người của cô ta như người mẫu, gương mặt nhìn đẹp nhưng hơi đơ. Tôi nghĩ do hậu quả của việc cô ta phật thuật thẩm mỹ.
Từ đầu đến chân của cô ta đều được đắp bằng hàng hiệu, đó là kinh nghiệm xương máu này tôi có được sau khi tìm hiểu để biết giá trị của mấy món đồ người đàn ông kia cho tôi.
Ngọc Huyền đi lên phòng chúng tôi đang học ở tầng bốn nói:
"Ngày mai là lễ đính hôn của chị, chị muốn mượn sáu em đi bê tráp giúp có được không?"
Thực tế ngày mai là thứ bảy chúng tôi được nghỉ nên tôi cũng không ngại nhận lời.
"Dạ được ạ."
"Các em xuống dưới thử đồ để thợ sửa nha."
Sáng hôm sau chúng tôi tập trung tại Spa rất sớm để trang điểm sau đó được xe chở tới nhà Ngọc Huyền tại quận 2.
Tới đây tôi mới biết tại sao còn trẻ Ngọc Huyền lại sở hữu một Spa lớn như thế. Căn biệt thự của nhà cô tọa lạc trên một lô đất rộng cả ngàn mét muông, nhìn từ bên ngoài không khác một lâu đài nguy nga tráng lệ.
Ba của Ngọc Huyền tên Mai Thanh Tùng, ông là cán bộ cấp cao của sở tài nguyên và môi trường. Cô kết hôn với anh chàng tên Bình Minh, Con trai của ông Minh Hoàng chủ công ty vàng bạc đá quý lớn nhất thành phố có tên Bình Minh.
Sáu người bê tráp chúng tôi đều được trang điểm tỉ mỉ và mặc trang phục áo dài màu vàng nhạt. Còn cô dâu mặc áo dài màu đỏ.
Một chị học cùng tôi quê Trà Vinh nói với tôi:
"Ê tao thấy mày còn đẹp hơn cả nhỏ cô dâu đó."
Tôi vội bịt miệng chị ta lại:
"Chị nói bé thôi không chị Huyền đuổi em về bây giờ."
"Tao cũng thấy thế, hay mày thử đi thi hoa hậu đi." Người khác bói.
Tôi xấu hổ xua tay:
"Các chị đừng khen em nữa, coi chừng nổ mũi bây giờ."
Chúng tôi đang cười đùa thì ba mẹ của Ngọc Huyền đi ra chỗ chúng tôi nói:
"Mấy đứa đứng vào hàng đi, nhà trai tới rồi."
Nhìn theo ánh mắt của ông Thanh Tùng, tôi nhìn thấy một đoàn siêu xe nối đuôi nhau đang đi tới.
Chúng tôi nhanh chóng được người của bên tổ chức sự kiện hướng dẫn đứng vào hàng vào lối. Tôi là người đứng đầu tiên.
Ở quê tôi được nhờ đi bê quả nhiều lần nên không hề bỡ ngỡ, thậm chí tôi còn rất thích vì mỗi lần bê tráp sẽ được tiền lì xì. Có nhà chơi sang cho mỗi phong bì tới năm trăm ngàn.
Tôi nghĩ thầm nhà cô dâu giàu như vậy chắc chắn tiền lì xì sẽ rất lớn, nghĩ tới đây tôi bỗng cười tít mắt không thấy mặt trời.
"Xoảng."
Tiếng đổ vỡ ngay dưới chân mình khiến tôi ngưng cười, đập vào mắt tôi là gương mặt viết lên ba chữ "cấm tới gần" của anh chàng từng bị tôi chê "nhỏ và ngắn".
Chiếc áo dài truyền thống màu đỏ nền nã anh ta đang khoác trên người hoàn toàn không hợp với bản mặt của anh ta lúc này.