"Cô có đi khách không?"
"Đi khách là đi đâu ạ?"
"Một vị khách đại gia đang có nhu cầu giải quyết nhu cầu sinh lý, nếu cô đồng ý quan hệ với họ biết đâu lại có tiền để trả tiền phòng."
"Dạ không ạ! Cảm ơn anh."
Tôi dứt khoát trả lời anh quản lý khách sạn The Sunshine sau đó chạy thẳng về phòng của mình.
Hơn nửa tháng qua, đều như vắt chanh ngày nào tôi cũng xuống quầy lễ tân tìm gặp anh quản lý khách sạn để hỏi anh ta có liên hệ được với anh Kiên hay không?
Tôi là Nguyễn Mai Phương, năm nay tôi mười tám tuổi. Tôi sinh ra tại Pleiku, Gia Lai.
Còn người đàn ông tên Kiên là gã đã đưa tôi vào tình huống chết dễ hơn sống hiện tại. Tôi xin kể lại tóm tắt cho mọi người nghe thế này.
Tôi tốt nghiệp cấp ba và thi đậu khoa kế toán của trường đại học Tôn Đức Thắng thành phố Hồ Chí Minh. Nhưng đến thời điểm chuẩn bị nhập học mẹ kế tên Loan của tôi nói:
"Mục đích cuối cùng của mỗi người khi trưởng thành đều làm việc để kiếm tiền. Đi học năm năm đại học ra trường xong cũng phải xin việc làm kiếm tiền. Bỏ ra vài tháng đi học nghề rồi mở tiệm cũng kiếm tiền. Cái khác ở đây là cái nào bỏ ra ít thời gian hơn nhưng nhanh kiếm tiền hơn."
Mẹ kế của tôi nói dài dòng tôi không hiểu nên hỏi lại:
"Tóm lại ý của mẹ là gì?"
"Trung bình mỗi năm con đi học đại học hết khoảng một trăm triệu, năm năm hết gần năm trăm triệu. Con lấy số tiền đó đi học nghề rồi về mở tiệm làm chủ, chỉ cần sáu tháng sau con có thể tự kiếm được tiền. Không biết chừng bốn, năm năm sau lúc đám bạn của con học đại học ra trường con đã là tỷ phú rồi."
Nghe mẹ kế nói đến tỷ phú mắt của tôi sáng như sao.
Thực ra tôi chọn học kế toán là tính đến trường hợp ra trường sẽ làm cho công ty khai thác khoáng sản của ba tôi. Nhưng khi nghe mẹ kế phân tích, tôi quyết định không đi học đại học mà đi học một khóa Spa phun xăm thẩm mỹ và chăm sóc da tại Quy Nhơn.
Tôi chọn học ngành này bởi từ nhỏ tôi đã rất thích làm đẹp.
Ba tôi không hề biết quyết định của tôi vì ông ở lại công ty để quản lý công nhân khai thác vàng khoáng tại vùng sâu vùng xa, ở đó không có sóng điện thoại nên không tiện liên lạc.
Hành trang của tôi mang theo là bốn mươi lăm triệu trong tài khoản, trong đó học phí cả khóa học bốn mươi triệu và năm triệu là tiền ăn ở tháng đầu tiên.
Tôi đón xe khách xuống Quy Nhơn. Xui xẻo, xe đi tới đèo An Khê thì bị chết máy. Đợi đến gần tối xe vẫn chưa sửa được nên tôi và vài người quyết định xin đi nhờ xe khác.
Chúng tôi đi nhờ xe bảy chỗ của anh trai tên Kiên. Anh rất vui tính, dọc đường đi anh kể chuyện khiến chúng tôi cười ngất.
Tôi bị ấn tượng bởi chiếc răng khểnh của anh ta và việc tốt anh ta làm.
Có một chị gái bị rớt ví trên xe bị hỏng kia đã được Kiên thẳng tay rút một xấp tiền năm trăm ngàn không cần đếm đưa cho chị.
Lúc đó anh ta trong mắt tôi giống như một vị thiên sứ.
Chưa hết, tới thành phố Quy Nhơn trời đã tối nên Kiên nói tôi về phòng khách sạn anh ta thuê tháng ở tạm rồi ngày hôm sau đi tìm phòng trọ, anh còn nhấn mạnh cho tôi ở nhờ không lấy tiền.
Thấy tôi do dự Kiên lại nói:
"Tôi phải ra cảng Quy Nhơn có việc nên tối nay cô ở một mình, không cần lo tôi quấy rối đâu."
"Dạ vâng, cảm ơn anh ạ!"
Khách sạn Kiên ở là khách sạn năm sao The Sunshine nằm ngay bên bờ biển Quy Nhơn.
Sự sa hoa của khách sạn khiến tôi hoa mắt. Bốn mặt của khách sạn đều được trang trí bằng đèn màu, giữa sảnh lớn của khách sạn là chiếc đèn chùm cỡ đại bằng pha lê, từng chi tiết trong khách sạn đều sặc mùi tiền.
Tôi đúng kiểu một cô bé nhà quê lần đầu lên phố cứ ngơ ngơ ngác ngác.
Kiên dẫn tôi đến quầy lễ tân nói với nhân viên:
"Tối nay em gái này sẽ ở tạm phòng của anh một đêm, em làm thủ tục check in cho em ấy đi."
Tôi chợt nhớ ra suốt chặng đường chúng tôi nói chuyện nhưng chưa giới thiệu tên, tôi nói:
"Em tên Phương."
"Anh quên mất anh chưa giới thiệu, anh tên Kiên."
Tôi đưa cho nhân viên lễ tân thẻ căn cước công dân sau đó được Kiên đưa lên phòng.
Lần đầu tiên được vào một căn phòng sang xịn tôi không dám đụng vào bất cứ thứ gì.
Kiên hướng dẫn qua cho tôi cách sử dụng các vật dụng trong phòng rồi đi ngay, lúc đó tôi mới thể hiện tính tò mò khám phá mọi ngóc ngách trong phòng.
Tận hưởng cuộc sống sang chảnh tại căn phòng có view hướng biển đẹp như tiên cảnh một đêm ngày hôm sau tôi xuống quầy lễ tân xin lại thẻ căn cước công dân thì lễ tân nói:
"Xin lỗi cô, anh Kiên không có ở đây chúng tôi không giải quyết cho cô trả phòng được, nhỡ phòng của anh ấy bị mất đồ chúng tôi không chịu trách nhiệm. Vì vậy cô không thể lấy thẻ căn cước công dân đi ạ!"
Giải thích cách nào nhân viên lễ tân cũng không chịu tôi đành tặc lưỡi, vậy thì đành ở đây tận hưởng cuộc sống của một đại gia tới khi nào anh Kiên kia quay lại vậy.
Tôi xin vào học tại Spa có tiếng nhất ở Quy Nhơn cách khách sạn The Sunshine không xa. Sau khi đóng học phí cả khóa hàng ngày tôi đến đó học, tối tôi về khách sạn ngủ.
Thời gian cứ như vậy trôi qua khiến tôi quên mất mình đang ở phòng khách sạn năm sao do Kiên thuê, cho tới khi tôi ở được mười lăm ngày thì quản lý khách sạn gọi tôi xuống quầy lễ tân hỏi:
"Phòng cô đang ở hôm nay tròn một tháng chưa trả tiền phòng, phiền cô thanh toán tiền phòng cho khách sạn ạ!"
"Phòng này anh Kiên thuê, anh ấy cho tôi ở nhờ."
"Hiện tại chúng tôi không liên lạc được với anh Kiên. Mà người đang ở phòng này rõ ràng là cô vì vậy chúng tôi buộc phải lấy tiền của cô ạ!"
Nghe tới đây đầu óc của tôi bỗng choáng váng. Khách sạn không liên lạc được với anh ta thì làm sao tôi liên lạc được? Tôi đâu biết gì về anh ta ngoài cái tên.
Ý thức được chuyện không hay tôi cố gắng giữ bình tỉnh hỏi anh quản lý:
"Vậy tiền phòng tôi đang ở một tháng bao nhiêu tiền ạ?"
"Phòng cô đang ở là phòng VIP có giá ba triệu sáu trăm ngàn đồng một ngày đêm, một tháng chị phải trả một trăm lẻ tám triệu đồng ạ!"
Tôi giống như vừa bị quản lý khách sạn đập cho một gậy vào đầu, khó khăn lắm tôi mới mở miệng nói:
"Xin anh cho tôi thời gian để tôi nghĩ cách ạ!"
Những ngày tiếp theo tôi luôn sống trong hoang mang sợ hãi vì vậy tôi cũng không có tâm trạng để đi học.
Cả ngày tôi cầm điện thoại trên tay hết gọi cho ba lại gọi vào số của Kiên mà tôi xin được của quản lý khách sạn, nhưng cả hai người đều luôn trong tình trạng không liên lạc được.
Tôi có gọi về cho mẹ kế mấy lần nhưng nghe bà luôn miệng dặn tôi phải chi tiêu tiết kiệm, ba của tôi cả tháng chưa về nhà nên bà cũng đang kẹt tiền là tôi không dám mở miệng nói sự thật.
Cuối cùng tôi quyết định tới chỗ học xin lại học phí vì lý do mẹ ở quê ốm yếu tôi không thể tiếp tục theo học, để trả bớt cho khách sạn. Sau một hồi khóc lóc năn nỉ, giám đốc Spa nơi tôi theo học cũng trả lại cho tôi một nửa số tiền là hai mươi triệu đồng.
Lúc đưa hai mươi triệu đồng cho quản lý của khách sạn The Sunshine thì tôi nhận được gợi ý "đi khách" của anh nhưng tôi lập tức từ chối.
Mẹ ruột của tôi bỏ đi từ ngày tôi còn nhỏ. Tôi sống cùng ba, mẹ kế và một em gái kém tôi một tuổi. Mẹ kế rất ít quan tâm tới chuyện của tôi, những vấn đề tâm lý của con gái thường là ba tôi dạy bảo.
Ba nói ít nhưng câu nào cũng khiến tôi nhớ mãi.
Ba nói "Thứ quý giá nhất của người con gái là lần đầu tiên, mất đi lần đầu sẽ mất đi giá trị".
Bởi vậy từ "đi khách" ám ảnh khiến tôi không thể nào chợp mắt nổi. Sau một đêm trằn trọc suy nghĩ, trưa hôm sau tôi cũng quyết định xuống quầy lễ tân tìm quản lý của khách sạn.
"Em đồng ý đi khách nhưng với điều kiện đủ để trả tiền phòng."
Sai lầm đầu tiên trong đời khiến tôi phải chấp nhận mất đi giá trị của người con gái.