Chương 3 Vừa nhỏ vừa ngắn.
Tôi vội mở mắt ra xem xét thì thấy anh ta đang ngồi gần đó nhìn tôi chằm chằm giống như thú giữ đang nhìn con mồi. Dù là biểu cảm dọa người nhưng trông anh ta cực kỳ đẹp trai.
Tôi thở phào một hơi, xem ra tôi còn may mắn vì không bị anh ta lừa gạt.
Tôi cố ngồi dậy nhưng vì cơ thể đau mỏi khiến tôi ngồi dậy một cách khó khăn.
Đúng lúc này điện thoại của anh ta đổ chuông. Anh ta không thèm đi nơi khác nghe điện thoại mà vẫn ngồi tại chỗ nghe máy, ánh mắt anh ta vẫn không hề rời khỏi người tôi.
"A lô."
Không biết đầu bên kia nói gì? Anh ta đáp lại với giọng bất cần đời:
"Nói chuyện người lớn đâu cần con phải có mặt."
Đầu bên kia nói gì đó anh ta tiếp tục đáp lại, giọng điệu có phần mỉa mai:
"Ba nói với cô ta hôm nào động phòng con chắc chắn sẽ có mặt."
Dứt lời anh ta liền cúp máy.
Trong suốt quá trình nói chuyện điện thoại, ánh mắt của anh ta vẫn giám sát nhất cử nhất động của tôi.
Bất chấp chiếc máy soi đang bắn về phía mình, bất chấp hiện tại tôi đang trần như nhộng, tôi tung chăn ra khỏi người để xuống giường. Đập vào mắt tôi là vết máu đỏ chói mắt và loang lổ chất dịch trên tấm ga giường trắng tinh.
Giây phút anh ta cướp đi lần đầu tiên của tôi, tôi không khóc nhưng khi nhìn thấy dấu vết này không hiểu sao nước mắt tôi cứ vậy ứa ra.
Tôi chính thức trở thành đàn bà, như lời của ba nói thì tôi đã mất đi giá trị của người phụ nữ.
Vừa rời khỏi ghế nhà trường, tôi không ngờ lại nhận được bài học đắt giá như vậy.
Giá như mẹ của tôi không bỏ đi! Giá như mẹ kế của tôi quan tâm đến tôi! Giá như tôi gọi điện được cho ba! Giá như tôi không tin người thì tôi sẽ không phải trả một cái giá đắt như vậy.
Những uất ức trong lòng khiến tôi không kìm được mà khóc lớn.
Thấy tôi khóc anh ta tưởng tôi khóc vì đau, nét mặt anh ta có chút chuyển biến:
"Đau sao? Có cần đi bác sĩ không?"
Tôi lau hai hàng nước mắt dứt khoát lắc đầu.
Chân của tôi chưa kịp chạm chân xuống nền nhà thì bị anh ta ôm bổng người lên rồi đưa tôi đi vào phòng tắm.
Đích thân anh ta tắm rửa cho tôi, sau đó thì lấy khăn lau cho tôi rồi lại ôm tôi ra ngoài.
"Mặc vào đi." Anh ta chỉ vào chiếc túi xách đặt trên bàn ra lệnh.
Vẫn là giọng nói lạnh như băng khiến tôi không dám phản kháng.
Tôi cầm túi xách lên xem thì thấy có chiếc váy, có cả quần áo lót và một đôi giày.
"Không muốn mặc thì để vậy đi ra ngoài."
Nói rồi anh ta lập tức xoay người đi ra ngoài.
"Tôi mặc, tôi mặc."
Tôi đâu có bị điên mà dám trần như nhộng đi ra ngoài. Vậy nên không cần biết anh ta còn đứng đó hay đã đi rồi, tôi nhanh chóng mặc đồ vào.
Nhìn trong gương tôi không nhận ra người đó là mình. Người ta nói người đẹp vì lụa quả không sai. Chiếc váy xòe màu hồng nhạt như biến tôi thành một nàng công chúa trong chuyện cổ tích.
Trước đây tôi vẫn thường được thầy cô và các bạn ở trường gọi là hoa khôi nhưng lúc này đây tôi thấy mình còn đẹp ngang ngửa cả hoa hậu.
"Cho cô mười phút để lấy đồ, tôi chờ cô dưới quầy lễ tân."
Anh ta vừa dứt lời thì tôi nhanh như một cơn gió chạy về phòng dọn đồ của mình.
Tôi ý thức được mười phút mà anh ta vừa nói có giá trị tới gần một trăm triệu vì vậy tôi lấy hết công xuất của mình thu gom đồ đạc vào chiếc va li.
Xách chiếc vali cồng kềnh đi xuống quầy lễ tân tôi đã thấy anh ta đã đứng đó.
Anh ta mặc bộ vest màu đen, áo sơ mi bên trong cũng màu đen, giày đen, thêm cái bộ mặt dọa trẻ con của anh ta nữa khiến cho hai cô nhân viên lễ tân và anh quản lý khách sạn đứng gần đó như bị anh ta làm cho đông đá.
Ông trời cũng không công bằng, đã ban cho anh ta gương mặt đẹp không góc chết lại còn thưởng cho anh ta dáng người như người mẫu. Nhìn vào anh ta tôi lại nhớ tới một đêm cùng anh ta cuồng loạn bất giác mặt của tôi cũng đỏ bừng.
Anh ta nhìn đồng hồ rồi buông ra một câu:
"Rất đúng giờ."
Lúc này tôi rất muốn chửi anh ta một trận, anh ta đâu biết tôi đã phải làm thế nào với mười phút mà anh ta đưa ra.
Tôi kìm nén bản thân lấy thẻ phòng trả lại cho nhân viên lễ tân.
Tôi quay qua hỏi anh quản lý khách sạn đứng gần đó:
"Vậy là tôi hết nợ các anh rồi phải không?"
"Dạ hết rồi."
Lễ tân cũng không nhắc tôi chuyện có sợ tơi lấy đồ của Kiên hay không nên tôi cũng không cần quan tâm.
Tôi như vừa trút được gánh nặng xuống khỏi người lập tức kéo vali đi mà không thèm chào ai lấy một tiếng.
Nghĩ tới chuyện gì tôi xoay người hỏi anh ta:
"Hôm qua anh quản lý nói nếu tôi phục vụ tốt sẽ được bo thêm."
Anh quản lý nghe tôi nhắc đến tên thì cúi gằm mặt xuống, hai tai của anh ta cũng đỏ như gấc.
Anh khách của tôi trước sau như một, nét mặt không hề chuyển biến.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi nhả ra bốn tiếng:
"Kỹ thuật yếu kém."
Dứt lời anh ta đi thẳng về phía chiếc xe đang đợi trước sảnh khách sạn.
Tôi có cảm giác giống như vừa bị anh ta dội cho một gáo nước lạnh.
Vì câu "phục vụ tốt" mà tôi đã phải mò vào loại phim đen mà xưa nay tôi chưa bao giờ nghĩ tới để học hỏi, rồi sợ không làm vừa ý anh ta sẽ không trả tiền phòng giúp mà tôi đã vận dụng hết những gì vừa học được để phục vụ anh ta.
Nhưng thứ mà tôi nhận được từ anh ta lại là chê tôi "kỹ thuật yếu kém". Chẳng phải hồi tối anh ta rên rỉ không ngừng vì kỹ thuật học mót của tôi đó sao?
Hiện tại không còn nợ nần gì ai tôi chẳng cần phải sợ. Anh ta cắn tôi một miếng tôi đương nhiên cắn trả anh ta một miếng. Lúc anh ta đi ngang qua người tôi, tôi cố tình nói thật lớn:
"Còn anh, kỹ thuật yếu kém không nói, cái đó của anh vừa nhỏ vừa ngắn khiến tôi chẳng có cảm giác gì."
Thực tế so với mấy anh chàng trong mấy bộ phim đen tôi xem để tham khảo thì của anh ta hơn rất nhiều.
Hồi tối anh ta làm tôi tới mức rên rỉ không ngừng. Tôi thừa nhận lúc đầu tôi chỉ là bắt chước trong phim tôi xem để khiến anh ta hài lòng, nhưng về sau là do anh làm cho tôi thỏa mãn.
Đương nhiên anh ta biết điều đó, nhưng những người quanh đây đâu ai biết vì vậy họ tin vào lời tôi vừa nói.
Nhân viên lễ tân, quản lý khách sạn và cả anh bảo vệ canh gác gần đó nhịn cười tới mức mặt mày đỏ au.
Mặt của anh ta thì đen hơn đít nồi, ánh mắt hình viên đạn của anh ta lập tức bắn về phía tôi.