Trong lúc chờ đợi Vân liền tranh thủ dọn dẹp lại nhà cửa và hâm nóng lại đồ ăn cho chị, lúc đi ngang qua phòng ngủ, chiếc vali vô tình bị lãng quên trong góc khiến cô nhớ ra chuyện ngày mai mình phải trở về Anh, liệu có vội vàng quá không? Vân ngẩn người nhìn điện thoại hồi lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng mở cửa truyền ra từ phòng tắm cô mới lấy lại được tinh thần. cô đi qua đỡ Hân ra bàn ăn, bây giờ cô mới để ý trên bàn có hai đôi bát đũa, Hân liền quay sang hỏi.
"Vân chưa ăn sao?".
"Vâng, em đợi chị". Hân nhìn chằm chằm vào Vân, em lảng tránh ánh mắt của cô, thường xuyên đưa tay chạm lên mũi, cô thở dài làm như không biết Vân đang nói dối. Cả hai đều im lặng dùng bữa, Vân rất muốn chị kể lại đầu đuôi câu chuyện nhưng lại không biết mở lời như nào, hay là cứ để chị ấy bình tĩnh lại một lúc đã rồi hẵng hỏi? Hân thì lại thi thoảng vẫn liếc nhìn em, cô cảm thấy có lẽ em sẽ không chịu nói thật với mình đâu.
"Em này, dù mệt đến mấy cũng phải ăn đấy nhé, đừng bỏ bữa". Vân giật mình, lúng túng gật đầu, cô im lặng một lúc mới quyết định nói ra suy nghĩ thật lòng của mình.
"Thực ra...em sẽ không bỏ bữa nếu là ăn cùng chị, tại...tại khi ăn một mình, em không hay để ý lắm, nếu có chị...em sẽ không như thế nữa. Không, thực ra chiều em cũng có ăn nhẹ rồi nên tối em không thấy...đói". Vân đỏ mặt, ấp úng giải thích, cô chỉ đơn giản nghĩ trong nhà chỉ có hai người mà mình lại bỏ bữa để chị ấy ăn một mình cũng không đúng nên mới nói vậy, nếu chỉ có một mình như trước kia, Vân còn chẳng muốn thức dậy chứ đừng nói là ăn uống. Hân nghe xong liền nhẹ giọng hỏi.
"Vậy nếu như không có chị thì em vẫn bỏ bữa sao?". Nghe thế, Vân có chút chột dạ, yếu đuối đáp.
"...Dạ, em biết rồi". Hân gật đầu không tiếp tục chủ đề này nữa, cô thi thoảng vẫn gắp thức ăn vào bát của Vân, nhiều lúc em sắp đặt đũa xuống rồi nhưng vì trong bát vẫn còn thức ăn nên lại cầm đũa lên ăn nốt, vì vậy mà Vân hôm nay ăn nhiều hơn mọi hôm một chút.
Lúc cả hai ăn xong đã hơn mười giờ tối, hai người ngồi cạnh nhau xem phim thể loại gia đình, Hân ôm gối xem một lúc liền bắt đầu thấy chán, Vân nhìn qua thì vẫn rất tập chung xem phim nhưng thực ra lại đang ngẩn người, cứ như vậy thì thật sự không ổn, mới trải qua loại chuyện vừa rồi, Hân đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
"Vân ơi, chị có chuyện này muốn hỏi ý kiến của em". Vân giảm tiếng tivi lại rồi quay qua nhìn cô.
"Trước đây chị không mấy quan tâm đến mấy chuyện tâm linh nhưng giờ chị nghĩ kĩ rồi em ạ, chị muốn tìm hiểu thêm về lĩnh vực này cơ mà chị không biết nên bắt đầu ở đâu nữa nên là em có thể...". Hân đưa mắt lén lút quan sát biểu cảm của Vân, xung quanh chỉ còn tiếng tivi đang chiếu lời thoại của nhân vật trong bộ phim gia đình và cô cũng thấy rõ sự thay đổi trên nét mặt của Vân. Từ bất ngờ rồi dần trở nên lạnh lùng, Vân đưa tay với lấy cái điều khiển rồi tắt tivi, màn hình tối đen, phòng khách trở nên yên tĩnh đến lạ, không đợi cô nói hết câu Vân đã lên tiếng ngắt lời cô.
"Hân à đó là cuộc sống của em". Vân trả lời với giọng điệu bình thản, nhưng những giọng nói lạ lẫm tưởng chừng như đã hoàn toàn biến mất lúc này lại xuất hiện trong đầu cô. Chúng xúi giục Vân phải đưa ra lựa chọn, một trong hai nói cô phải đẩy Hân ra xa để chị trở về cuộc sống bình thường như trước kia vì ngay từ đầu cả hai đã không sống chung một thế giới, chị ấy xảy ra chuyện không may là do cô đã ích kỷ giữ chị lại, cô đã quá tự tin rằng mình sẽ bảo vệ được chị ấy còn thực tế thì sao?
Vân nhắm chặt mắt lại, hai tai ong ong nhưng giọng nói ấy lại chẳng hề biến mất, cô muốn chạy trốn khỏi đây, cô muốn né tránh chị. Vân cứng nhắc đưa tay lên vỗ vỗ vào tai mình, 'Điên mất, sắp điên rồi...'
Đột nhiên cô cảm nhận được một cái ôm thật chặt, chị đang ôm lấy cô, nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng nói và hơi ấm từ Hân đã kéo cô ra khỏi những tâm trí hỗn loạn, Vân dần dần lấy lại bình tĩnh, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, lặp đi lặp lại nhiều lần mới dần trở nên bình thường ấy vậy mà lồng ngực vẫn trĩu nặng, Hân ôm lấy cô, chị nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai những lời nói vỗ về, cứ vậy lặp lại không ngừng.
"Không sao rồi, không sao hết... em ổn rồi, mọi thứ đều ổn rồi..." Vừa nói Hân vừa đưa tay xoa nhẹ lên lưng Vân, cả người hơi lắc lư nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ chứ không phải một người trưởng thành. Nằm ở trong lòng Hân an toàn đến lạ, Vân luyến tiếc cảm giác yên bình này, cô không muốn chị rời đi, ở bên chị thực sự rất vui, cảm giác luôn có người ở bên cạnh mình thật hạnh phúc nhưng cô biết mình không nên ích kỷ giữ chị lại.
"Ở bên cạnh em có quá nhiều rủi ro, nếu chị ở bên em, chắc chắn chị sẽ còn gặp nhiều những chuyện như ngày hôm nay vậy, mà lỡ như khi đó em lại không thể bảo vệ được chị như hôm nay thì chị đã có thể chết đó, chị hiểu chứ? Dù vậy chị vẫn muốn ở bên em sao?". Hân như đoán trước được lời tiếp theo của em, có lẽ đó chính là câu trả lời cho lời tỏ tình của mình.
"Đây là cơ hội cuối cùng của chị để rút lại lời tỏ tình của mình, em sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, chúng ta vẫn có thể là bạn. Em nghĩ là chị có quyền được biết chuyện này, nếu chị vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh em, bản thân chị sẽ phải chấp nhận đối mặt với những thứ kia. Em muốn chị suy nghĩ thật kĩ trước khi đưa ra câu trả lời, lần này chị đừng quan tâm đến cảm nhận của em mà hãy đặt lợi ích của chị lên trước để ra câu trả lời cuối cùng đi". Vân buông cái ôm của Hân ra, nói một cách rất nghiêm túc, em đứng dậy khỏi ghế rồi bước đến phòng ngủ của mình nhưng vừa đi được một bước, Vân không ngoảnh đầu lại mà nói.
"Ngày mai em phải quay trở về Anh, cũng không biết bao giờ mới về lại Việt Nam, nếu chị muốn biết điều gì, em sẵn sàng giải đáp giúp chị. Và em mong rằng mình sẽ nhận được câu trả lời của chị vào ngày mai... Muộn rồi, Hân về nghỉ ngơi đi thôi, chị yên tâm nơi này rất an toàn" Dứt lời Vân bước về phòng ngủ, hôm đó Hân đờ đẫn ngồi trên ghế sofa đến nửa đêm cô mới nhấc đôi chân cứng nhắc của mình về phòng ngủ đối diện cửa phòng Vân.
Tối đó Hân đã có một giấc mơ dài thật dài, như cô đã sống lại một cuộc đời, chúng như cuộn phim chạy qua trong đầu cô vậy. Từ khi có được ý thức cô biết rằng, bản thân mình sinh ra đã phải đối mặt với muôn vài ác ý của những người 'thân' trong nhà vì bản thân cô là con gái, bọn họ cứ nghĩ là sinh con gái chỉ để gả mà thôi. Anh em trong nhà khuyên bố mẹ cô nên có thêm một đứa con trai trong nhà, khi đó mẹ rất tủi thân, mẹ bị khó sinh đôi với bà mà nói sinh đẻ là điều nguy hiểm và đau đớn nhất trong cuộc đời của bà, ấy vậy mà vừa mới ra được phòng cấp cứu không lâu, khoảnh khắc được bồng bế con gái của mình trên tay, niềm vui sướng còn chưa kịp dâng trào thì bà đã nghe được lời khuyên sinh thêm một đứa con trai từ họ hàng và sự im lặng của chồng mình. Nhưng sau đó bố đã dùng hành dộng của mình để chứng minh, ông không cho phép ai được vào thăm hỏi, ông chăm bà từng li từng tí một rồi đêm đó ông nói với mẹ.
"Nhà mình chỉ cần một cô con gái rượu là đủ rồi, mẹ Gạo nếp nhỉ?". Mẹ không nhịn được khóc mà trong lòng bố, còn bố thì cứ mở miệng ra trêu mẹ 'vợ chồng già với nhau rồi mà mẹ nó cứ làm như thiếu nữ đôi mươi' làm mẹ tức giận không thôi.
Lúc đó vẫn còn là thời kỳ bao cấp, nhà nào đẻ nhiều thì được nhà nước hỗ trợ nhiều nên vào thời điểm đấy mỗi nhà có hơn bốn, năm con là điều bình thường, nhưng chế độ bao cấp chỉ diễn ra trong mười năm nên thành ra nhà nào đông con lại là nghèo nhất.
Bố cô là con trai cả trong nhà, dưới ông là 2 người em trai và một người em gái, cô út được gả đi khi mới 18 tuổi, còn chú hai thì suốt ngày cờ bạc chè chén, chú ba thì vào Nam kiếm việc nhưng được mấy năm lại ra Bắc vì mắc nợ, vì chú ấy trốn về Bắc nên chủ nợ liên tục tìm tới nhà làm phiền. Khi cô trở về nhà sau giờ học, hình ảnh quen thuộc nhất mà cô thường thấy chính là cảnh chú ba đòi tiền bố cô, nào là 'sau này em sẽ trả' rồi đến 'chúng ta là gia đình mà, anh phải giúp em chứ' rồi sau đó bố sẽ chạy vào nhà lấy tiền nhưng mà chú chẳng bao giờ trả lại số tiền chú đã mượn ngược lại chính là cảnh số tiền bố mẹ dày công tiết kiệm biến mất cùng với hành trang của chú ba.
Khi đó thật sự rất khó khăn, bà nội mất sớm, ông nội mắc bệnh tiểu đường cũng được ba năm, chú hai lại là một kẻ ăn bám suốt ngày rượu chè, gia đình nhà cô vừa phải nuôi năm miệng ăn, vừa phải chi trả viện phí cho bệnh tình của ông nội, bây giờ tiền tiết kiệm mất hết, chủ nợ vẫn còn đến nhà đòi nợ. Hân vẫn nhớ như in ngày đó, khi đó cô mới 10 tuổi sang năm lên lớp 6, cô thấy cảnh mẹ im lặng rơi lệ trong phòng ngủ, ngoài sân thì lộn xộn hết cả lên, mấy cái chậu nhựa nát bét, dưới đất còn đầy mảnh thủy tinh vỡ và hình ảnh chú hai và bố cãi nhau ngoài gian khách.
Rất về lâu sau cô mới biết được thì ra người bố hiền lành, chất phác của cô cũng có lúc sẽ tức giận, tàn nhẫn với 'người thân', sau đó không lâu, ông nội qua đời, bố lấy cớ về đội tang để gọi chú ba về, ông hẹn đám người đòi nợ thuê tới đem chú ba đi, ông từ chối nuôi chú hai rượu chè, thay vào đó ông giới thiệu chú hai công việc ở nhà mày nước ngoài tại Việt Nam, để chú đi làm công nhân. Sau khi ông mất, mọi người bắt đầu chia tài sản thậm chí cô út gả đi nhiều năm không gặp lại về nhà đòi phân chia tài sản. Ông nội chỉ có căn nhà cấp 4 đang ở với 2 thửa ruộng, mỗi thửa khoảng 30m², ông nội mù chữ không thể viết di chúc, ông bị bệnh 3 năm nay mà lại không nói gì với con cháu về việc phân chia, anh em tranh nhau tài sản, bố cô ngày một chán nản, cứ tưởng chuyện chẳng đi đến đâu thì họ mới nhớ ra ông trẻ bị căn bệnh ung thư phổi hoành hành, bố cô phải nhờ đến ông để phân chia tài sản cho anh em họ.
Cô út đã gả nhiều năm, bố ốm đau bệnh tật cũng không về thăm hỏi thì chỉ được lấy một nửa thửa ruộng, còn chú hai là thửa còn lại, chú ba bị bọn đòi nợ thuê đưa đi không rõ sống chết, gia đình cô giữ lại được nhà và nguyên 1 thửa ruộng, tất nhiên là quyết định của ông trẻ đã dấy lên bất mãn của chú ba và cô út, bố mẹ qua đời, anh em thì tương tàn, tất nhiên bố vẫn rất đau lòng sau tất cả những biến cố ấy, gia đình cô vẫn phải trả nợ vì số tiền bố đã vay để trả tiền chữa bệnh cho ông nội và đó thực sự là một con số lớn. Nhưng cho đến tận bây giờ cô vẫn cảm thấy quyết định năm xưa của bố khi cắt đứt quan hệ anh em với đám người kia là đúng,
Hân cũng sớm nhận ra được hoàn cảnh gia đình nhà có chút phức tạp nên Hân luôn cố gắng, nỗ lực hơn những người khác, cô sẵn sàng gạt những ước mơ, mong muốn của mình đi để trở thành một người con giỏi giang, hiểu chuyện. Năm nào cũng đạt học sinh giỏi, cô tham gia đội tuyển đi thi thành phố, tỉnh rồi quốc gia nhưng ít ai hiểu được đằng sau đó là cả một quá trình gian nan, khổ cực đến thế nào chỉ vì muốn đền đáp công ơn cha mẹ, cô muốn thể hiện sự biết ơn với họ nhưng nhiêu đây vẫn chưa đủ. Tất cả những tiếc nuối, những khó nhọc của cô không là gì khi cô nhìn thấy hình ảnh bố mẹ vất vả nuôi cô khôn lớn.
Hồi cô còn đang học Đại học, trong nhóm bốn người bọn họ thì Hân với Nhung là hai sinh viên sáng giá nhất niên khóa đó, đến lúc làm luận văn, cả hai đều vắt óc tìm đủ ý tưởng để vượt mặt người kia, quan hệ giữa Nhung và Hân là cái kiểu vừa là bạn vừa là thù. Cứ thế mà đến năm ba, giáo sư chủ nhiệm của họ có đề cử cả hai du học Anh tuy nhiên chỉ có một suất học bổng 100% và 80% những xuất học bổng khác không đáng kể, thầy muốn hai người bọn họ cạnh tranh với một số người nữa trong trường, lúc đó cả hai đều rất vui mừng khi biết tin nhưng cái lúc Hân gọi điện thông báo cho bố mẹ ở quê nhà, cô chợt do dự, gia đình cô không khá giả, bố mẹ vất vả làm lụng nuôi cô ăn học đã không dễ dàng, từ khi lên Đại học Hân có đi làm thêm để san sẻ gánh nặng cho bố mẹ nhưng nếu để chi trả cho việc đi du học thì vẫn có chút quá sức. Nhung thì đâm đầu vào học để chuẩn bị cho kì thi mà Hân lại chẳng thấy đèn sách gì cả, rồi cuối cùng trước ngày đi thi một tuần Hân đến tìm giáo sư xin rút lui với lý do quá áp lực.
Sau đó Hân với Nhung đã cãi nhau một trận lớn, suất học của Hân lại đưa cho Thu, Nhung đạt học bổng 100%, còn Thu chỉ đạt 60% do thời gian quá gấp, cô không kịp ôn tập. Quan hệ của hai người dần xa cách, đối với Nhung, Hân vừa là một người bạn vừa là một đối thủ, cô thực lòng muốn được cạnh tranh với Hân nhưng không ngờ bản thân lại chiến thắng quá dễ dàng, thậm chí Hân còn khiến Thu mất đi cơ hội ôn tập kỹ càng.
Dù Nhung có bực tức lên tiếng chất vấn ra sao, Hân vẫn luôn giữ im lặng.
Nên nói gì đây? Vì cô lo sợ việc mình không thể học chương trình quốc tế? Hay là vì cô sợ mình không nhận được học bổng? Không phải, là vì gia đình cô, họ không thể chi trả cho cô, với cả bây giờ cũng quá muộn để săn học bổng, tìm kiếm những loại học bổng lý tưởng cũng vô cùng phức tạp. Hân đã lừa dối mình bằng những lý do mà cô cho rằng chính đáng.
Cho đến khi Nhung và Thu du học trở về, dưới sự trợ giúp từ Thu mà họ dần làm lành với nhau. Mọi thứ đáng lẽ sẽ chẳng có gì đặc biệt nhưng rồi Hân phát hiện ra bản thân cô có cảm giác hối hận.
Cuối cùng cô cũng nhận ra sự thật muộn màng, thực ra những lý do trước kia đều là giả dối, tất cả là vì cô sợ bản thân phải bước ra cái mai của mình và rồi cô đã bỏ lỡ cơ hội để đổi thay. Hân thực sự rất mừng cho sự thành công của Nhung, đồng thời cô rất áy náy với Thu vì quyết định của mình mà Thu mất đi cơ hội ôn tập tốt nhất. Sau đó, Thu nói Hân phải đền tội bằng cách tạo thời cơ cho Thu với Ngọc được ở bên nhau, tuy chuyện đã qua rất lâu nhưng Hân vẫn nhớ cái cảm giác hối hận khi ấy. Bây giờ cũng giống hệt lúc đó, cô buộc phải đưa ra lựa chọn sẽ không khiến mình hối hận.
________
6h15p là lúc mà chuyến bay cất cánh, làm thủ tục cũng mất đến nửa tiếng, hành lý của Vân đã được chuẩn bị từ tối qua, nhưng mới đến hơn 4 giờ sáng cô đã kéo va li ra phòng khách ngồi, Vân quay sang nhìn thì tấm rèm còn phơi ngoài ban công nên lại đứng dậy ra ngoài lấy vào, bây giờ sớm nên trời vẫn còn rất tối, chưa bao giờ cô thấy được khu chung cư chỗ mình lại yên tĩnh đến vậy, đường phố Hà Nội khoác lên vẻ tĩnh lặng, khác xa với sự nhộn nhịp thường thấy.
Bỗng dưng Vân chợt nhớ lại vài chuyện lúc trước, từ giữa cấp 3 đến đại học Vân đã biết hút thuốc, uống rượu, sau đó cô nhận ra thuốc lá và rượu đều không ngon như cô đã tưởng, có lẽ mỗi người một cảm nhận khác nhau, Vân không thích những tác hại mà thuốc lá để lại, hôi miệng, vàng răng, cuộc đời cô đã đủ tệ rồi, cô không muốn khiến nó tệ hơn. Không biết người khác thế nào nhưng cô bỏ thuốc rất dễ, phổi chứ có phải bát hương đâu mà suốt ngày phì phèo khói thuốc, đến mãi sau này phải đi xã giao nhiều cô mới uống lại tuy nhiên Vân chỉ uống rượu vang, đơn giản là bởi vì cô thích và rượu vang cũng khá tốt cho sức khỏe.
Khoảng thời gian sau đó Vân phải dựa vào thuốc giảm đau để giảm những triệu chứng đau đầu, đau bao tử do rượu gây ra, đầu óc lúc nào cũng như đang biêng chẳng tỉnh táo khi nào. Mãi đến sau này khi cô phải nhập viện, những ngày tháng lâng lâng mới kết thúc.
Vân quay lại phòng khách, trên mặt bàn đặt một khay đựng bánh kẹo, Vân mở nắp vơ một nắm kẹo bạc hà nhét vào túi áo, tiện thể lấy một cái để ăn. Cô chơi điện thoại một lúc để giết thời gian, đợi đến hơn 5 giờ Vân mới chậm chạp kéo vali ra ngoài cửa. Có lẽ cô nên đứng đợi khoảng 5 phút nữa, biết đâu cánh cửa phòng chị sẽ mở ra và đó là lúc cô nhận dược đáp án của chị, bây giờ Vân đang rất mâu thuẫn vừa muốn nghe câu rả lời lại vừa không muốn, cái cảm giác như đang đứng trên xích đu vậy, bấp bênh vô cùng.
Vân trong lòng thầm đếm nhẩm, ánh mắt thì lại hướng đến cánh cửa phòng Hân, đến khi thời gian dần hết thì bất chợt cánh cửa ấy mở ra. Hân mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay lỡ, cùng với quần dài màu nâu vintage, vai còn đeo túi xách, không cần nghĩ cũng biết chị chuẩn bị ra ngoài, cuối cùng cũng tới thời khắc này, Vân hít sâu một hơi chuẩn bị đón nhận đáp án của chị. Hân từ từ đến gần cô, từng bước của chị như nhịp trống gõ vào tim cô, đến khi Hân tới trước mặt mình, cô ngẩng đầu lên hé môi mỉm cười, Hân nắm lấy bàn tay đang đặt trên tay cầm vali của cô, nghiêm túc nói.
"Chị đã nghĩ quá đơn giản, và chị thừa nhận với em là chị chưa từng nghĩ đến những thứ mà em đã nói. Nhưng giờ chị nghĩ kĩ rồi, đáp án vẫn vậy, chị không bỏ em đâu". Vân ngỡ ngàng trước đáp án của chị, cô tự hỏi bản thân mình có gì đặc biệt mà lại khiến Hân cố chấp đến vậy, đến cả tính mạng cũng không cần sao?
"Hình như chị vẫn chưa hiểu vấn đề phải không? Em đã nói rồi mà, ở bên cạnh em RẤT NGUY HIỂM, em có thể tự bảo vệ bản thân, còn chị không việc gì phải sống dè dặt, khúm núm như thế. Một ngày nào đó chị sẽ hối hận!".
"Nếu bây giờ chị từ bỏ thì chị sẽ hối hận gấp bội lần!". Hân nghiêm túc đáp.
"Tại..tại sao?". Hân nắm chặt tay Vân, em giật mình lùi về sau để giữ khoảng cách, Hân không nhượng bộ từng bước ép sát, nếu là bình thường cô sẽ không làm vậy với Vân nhưng lần này thì khác.
"Ngoài bố mẹ chị ra, chỉ có em mới đặt sự an toàn và lợi ích của chị lên hàng đầu! Chỉ có em mới không chút do dự dám tổn thương chính mình để cứu chị, nếu như ngay từ đầu em không thích chị vậy tại sao...tại sao lại khiến chị ảo tưởng bản thân mình đặc biệt với em". Vân bấn loạn trước sự chủ động của Hân, lưng cô chạm lên mặt tường cứng rắn, tay thì bị Hân nắm chặt, cô không thể dùng cái tay bị đau mà đẩy chị ra được.
"Chị đã nói mình không hối hận thì chắc chắn không hối hận, nếu em cảm thấy phiền vì điều đó thì ngay bây giờ em thẳng thắn từ chối chị, chỉ có như vậy chị mới theo ý em". Vân không thể trốn tránh tiếp nữa, cô bắt buộc phải đưa ra lựa chọn, tim cô đập rất nhanh, không hiểu sao cô lại cảm thấy có thứ gì đó nặng nề đè lên tim mình, thời gian lặng lẽ trôi, Vân cắn môi không trả lời, tầm nhìn mờ đi do nước mắt, Hân nhìn thấy liền mủi lòng, cô muốn nói gì đó nhưng cô thấy Vân quệt đi nước mắt, em tiến một bước lên phía trước, hai người đã rất gần nhau rồi mà lúc này em lại đến gần cô.
Khoảnh khắc đó Hân nhận ra một phần nào đó trong em đã thay đổi, tất cả là vì cô.
"Em yêu chị". Sau đó là cảm giác mềm mại trên môi, Vân nhắm mắt lại, cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng.
Không phải em khiến chị cảm thấy đặc biệt, mà là chị thực sự đặc biệt với em.
"Vân chưa ăn sao?".
"Vâng, em đợi chị". Hân nhìn chằm chằm vào Vân, em lảng tránh ánh mắt của cô, thường xuyên đưa tay chạm lên mũi, cô thở dài làm như không biết Vân đang nói dối. Cả hai đều im lặng dùng bữa, Vân rất muốn chị kể lại đầu đuôi câu chuyện nhưng lại không biết mở lời như nào, hay là cứ để chị ấy bình tĩnh lại một lúc đã rồi hẵng hỏi? Hân thì lại thi thoảng vẫn liếc nhìn em, cô cảm thấy có lẽ em sẽ không chịu nói thật với mình đâu.
"Em này, dù mệt đến mấy cũng phải ăn đấy nhé, đừng bỏ bữa". Vân giật mình, lúng túng gật đầu, cô im lặng một lúc mới quyết định nói ra suy nghĩ thật lòng của mình.
"Thực ra...em sẽ không bỏ bữa nếu là ăn cùng chị, tại...tại khi ăn một mình, em không hay để ý lắm, nếu có chị...em sẽ không như thế nữa. Không, thực ra chiều em cũng có ăn nhẹ rồi nên tối em không thấy...đói". Vân đỏ mặt, ấp úng giải thích, cô chỉ đơn giản nghĩ trong nhà chỉ có hai người mà mình lại bỏ bữa để chị ấy ăn một mình cũng không đúng nên mới nói vậy, nếu chỉ có một mình như trước kia, Vân còn chẳng muốn thức dậy chứ đừng nói là ăn uống. Hân nghe xong liền nhẹ giọng hỏi.
"Vậy nếu như không có chị thì em vẫn bỏ bữa sao?". Nghe thế, Vân có chút chột dạ, yếu đuối đáp.
"...Dạ, em biết rồi". Hân gật đầu không tiếp tục chủ đề này nữa, cô thi thoảng vẫn gắp thức ăn vào bát của Vân, nhiều lúc em sắp đặt đũa xuống rồi nhưng vì trong bát vẫn còn thức ăn nên lại cầm đũa lên ăn nốt, vì vậy mà Vân hôm nay ăn nhiều hơn mọi hôm một chút.
Lúc cả hai ăn xong đã hơn mười giờ tối, hai người ngồi cạnh nhau xem phim thể loại gia đình, Hân ôm gối xem một lúc liền bắt đầu thấy chán, Vân nhìn qua thì vẫn rất tập chung xem phim nhưng thực ra lại đang ngẩn người, cứ như vậy thì thật sự không ổn, mới trải qua loại chuyện vừa rồi, Hân đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
"Vân ơi, chị có chuyện này muốn hỏi ý kiến của em". Vân giảm tiếng tivi lại rồi quay qua nhìn cô.
"Trước đây chị không mấy quan tâm đến mấy chuyện tâm linh nhưng giờ chị nghĩ kĩ rồi em ạ, chị muốn tìm hiểu thêm về lĩnh vực này cơ mà chị không biết nên bắt đầu ở đâu nữa nên là em có thể...". Hân đưa mắt lén lút quan sát biểu cảm của Vân, xung quanh chỉ còn tiếng tivi đang chiếu lời thoại của nhân vật trong bộ phim gia đình và cô cũng thấy rõ sự thay đổi trên nét mặt của Vân. Từ bất ngờ rồi dần trở nên lạnh lùng, Vân đưa tay với lấy cái điều khiển rồi tắt tivi, màn hình tối đen, phòng khách trở nên yên tĩnh đến lạ, không đợi cô nói hết câu Vân đã lên tiếng ngắt lời cô.
"Hân à đó là cuộc sống của em". Vân trả lời với giọng điệu bình thản, nhưng những giọng nói lạ lẫm tưởng chừng như đã hoàn toàn biến mất lúc này lại xuất hiện trong đầu cô. Chúng xúi giục Vân phải đưa ra lựa chọn, một trong hai nói cô phải đẩy Hân ra xa để chị trở về cuộc sống bình thường như trước kia vì ngay từ đầu cả hai đã không sống chung một thế giới, chị ấy xảy ra chuyện không may là do cô đã ích kỷ giữ chị lại, cô đã quá tự tin rằng mình sẽ bảo vệ được chị ấy còn thực tế thì sao?
Vân nhắm chặt mắt lại, hai tai ong ong nhưng giọng nói ấy lại chẳng hề biến mất, cô muốn chạy trốn khỏi đây, cô muốn né tránh chị. Vân cứng nhắc đưa tay lên vỗ vỗ vào tai mình, 'Điên mất, sắp điên rồi...'
Đột nhiên cô cảm nhận được một cái ôm thật chặt, chị đang ôm lấy cô, nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng nói và hơi ấm từ Hân đã kéo cô ra khỏi những tâm trí hỗn loạn, Vân dần dần lấy lại bình tĩnh, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, lặp đi lặp lại nhiều lần mới dần trở nên bình thường ấy vậy mà lồng ngực vẫn trĩu nặng, Hân ôm lấy cô, chị nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai những lời nói vỗ về, cứ vậy lặp lại không ngừng.
"Không sao rồi, không sao hết... em ổn rồi, mọi thứ đều ổn rồi..." Vừa nói Hân vừa đưa tay xoa nhẹ lên lưng Vân, cả người hơi lắc lư nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ chứ không phải một người trưởng thành. Nằm ở trong lòng Hân an toàn đến lạ, Vân luyến tiếc cảm giác yên bình này, cô không muốn chị rời đi, ở bên chị thực sự rất vui, cảm giác luôn có người ở bên cạnh mình thật hạnh phúc nhưng cô biết mình không nên ích kỷ giữ chị lại.
"Ở bên cạnh em có quá nhiều rủi ro, nếu chị ở bên em, chắc chắn chị sẽ còn gặp nhiều những chuyện như ngày hôm nay vậy, mà lỡ như khi đó em lại không thể bảo vệ được chị như hôm nay thì chị đã có thể chết đó, chị hiểu chứ? Dù vậy chị vẫn muốn ở bên em sao?". Hân như đoán trước được lời tiếp theo của em, có lẽ đó chính là câu trả lời cho lời tỏ tình của mình.
"Đây là cơ hội cuối cùng của chị để rút lại lời tỏ tình của mình, em sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, chúng ta vẫn có thể là bạn. Em nghĩ là chị có quyền được biết chuyện này, nếu chị vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh em, bản thân chị sẽ phải chấp nhận đối mặt với những thứ kia. Em muốn chị suy nghĩ thật kĩ trước khi đưa ra câu trả lời, lần này chị đừng quan tâm đến cảm nhận của em mà hãy đặt lợi ích của chị lên trước để ra câu trả lời cuối cùng đi". Vân buông cái ôm của Hân ra, nói một cách rất nghiêm túc, em đứng dậy khỏi ghế rồi bước đến phòng ngủ của mình nhưng vừa đi được một bước, Vân không ngoảnh đầu lại mà nói.
"Ngày mai em phải quay trở về Anh, cũng không biết bao giờ mới về lại Việt Nam, nếu chị muốn biết điều gì, em sẵn sàng giải đáp giúp chị. Và em mong rằng mình sẽ nhận được câu trả lời của chị vào ngày mai... Muộn rồi, Hân về nghỉ ngơi đi thôi, chị yên tâm nơi này rất an toàn" Dứt lời Vân bước về phòng ngủ, hôm đó Hân đờ đẫn ngồi trên ghế sofa đến nửa đêm cô mới nhấc đôi chân cứng nhắc của mình về phòng ngủ đối diện cửa phòng Vân.
Tối đó Hân đã có một giấc mơ dài thật dài, như cô đã sống lại một cuộc đời, chúng như cuộn phim chạy qua trong đầu cô vậy. Từ khi có được ý thức cô biết rằng, bản thân mình sinh ra đã phải đối mặt với muôn vài ác ý của những người 'thân' trong nhà vì bản thân cô là con gái, bọn họ cứ nghĩ là sinh con gái chỉ để gả mà thôi. Anh em trong nhà khuyên bố mẹ cô nên có thêm một đứa con trai trong nhà, khi đó mẹ rất tủi thân, mẹ bị khó sinh đôi với bà mà nói sinh đẻ là điều nguy hiểm và đau đớn nhất trong cuộc đời của bà, ấy vậy mà vừa mới ra được phòng cấp cứu không lâu, khoảnh khắc được bồng bế con gái của mình trên tay, niềm vui sướng còn chưa kịp dâng trào thì bà đã nghe được lời khuyên sinh thêm một đứa con trai từ họ hàng và sự im lặng của chồng mình. Nhưng sau đó bố đã dùng hành dộng của mình để chứng minh, ông không cho phép ai được vào thăm hỏi, ông chăm bà từng li từng tí một rồi đêm đó ông nói với mẹ.
"Nhà mình chỉ cần một cô con gái rượu là đủ rồi, mẹ Gạo nếp nhỉ?". Mẹ không nhịn được khóc mà trong lòng bố, còn bố thì cứ mở miệng ra trêu mẹ 'vợ chồng già với nhau rồi mà mẹ nó cứ làm như thiếu nữ đôi mươi' làm mẹ tức giận không thôi.
Lúc đó vẫn còn là thời kỳ bao cấp, nhà nào đẻ nhiều thì được nhà nước hỗ trợ nhiều nên vào thời điểm đấy mỗi nhà có hơn bốn, năm con là điều bình thường, nhưng chế độ bao cấp chỉ diễn ra trong mười năm nên thành ra nhà nào đông con lại là nghèo nhất.
Bố cô là con trai cả trong nhà, dưới ông là 2 người em trai và một người em gái, cô út được gả đi khi mới 18 tuổi, còn chú hai thì suốt ngày cờ bạc chè chén, chú ba thì vào Nam kiếm việc nhưng được mấy năm lại ra Bắc vì mắc nợ, vì chú ấy trốn về Bắc nên chủ nợ liên tục tìm tới nhà làm phiền. Khi cô trở về nhà sau giờ học, hình ảnh quen thuộc nhất mà cô thường thấy chính là cảnh chú ba đòi tiền bố cô, nào là 'sau này em sẽ trả' rồi đến 'chúng ta là gia đình mà, anh phải giúp em chứ' rồi sau đó bố sẽ chạy vào nhà lấy tiền nhưng mà chú chẳng bao giờ trả lại số tiền chú đã mượn ngược lại chính là cảnh số tiền bố mẹ dày công tiết kiệm biến mất cùng với hành trang của chú ba.
Khi đó thật sự rất khó khăn, bà nội mất sớm, ông nội mắc bệnh tiểu đường cũng được ba năm, chú hai lại là một kẻ ăn bám suốt ngày rượu chè, gia đình nhà cô vừa phải nuôi năm miệng ăn, vừa phải chi trả viện phí cho bệnh tình của ông nội, bây giờ tiền tiết kiệm mất hết, chủ nợ vẫn còn đến nhà đòi nợ. Hân vẫn nhớ như in ngày đó, khi đó cô mới 10 tuổi sang năm lên lớp 6, cô thấy cảnh mẹ im lặng rơi lệ trong phòng ngủ, ngoài sân thì lộn xộn hết cả lên, mấy cái chậu nhựa nát bét, dưới đất còn đầy mảnh thủy tinh vỡ và hình ảnh chú hai và bố cãi nhau ngoài gian khách.
Rất về lâu sau cô mới biết được thì ra người bố hiền lành, chất phác của cô cũng có lúc sẽ tức giận, tàn nhẫn với 'người thân', sau đó không lâu, ông nội qua đời, bố lấy cớ về đội tang để gọi chú ba về, ông hẹn đám người đòi nợ thuê tới đem chú ba đi, ông từ chối nuôi chú hai rượu chè, thay vào đó ông giới thiệu chú hai công việc ở nhà mày nước ngoài tại Việt Nam, để chú đi làm công nhân. Sau khi ông mất, mọi người bắt đầu chia tài sản thậm chí cô út gả đi nhiều năm không gặp lại về nhà đòi phân chia tài sản. Ông nội chỉ có căn nhà cấp 4 đang ở với 2 thửa ruộng, mỗi thửa khoảng 30m², ông nội mù chữ không thể viết di chúc, ông bị bệnh 3 năm nay mà lại không nói gì với con cháu về việc phân chia, anh em tranh nhau tài sản, bố cô ngày một chán nản, cứ tưởng chuyện chẳng đi đến đâu thì họ mới nhớ ra ông trẻ bị căn bệnh ung thư phổi hoành hành, bố cô phải nhờ đến ông để phân chia tài sản cho anh em họ.
Cô út đã gả nhiều năm, bố ốm đau bệnh tật cũng không về thăm hỏi thì chỉ được lấy một nửa thửa ruộng, còn chú hai là thửa còn lại, chú ba bị bọn đòi nợ thuê đưa đi không rõ sống chết, gia đình cô giữ lại được nhà và nguyên 1 thửa ruộng, tất nhiên là quyết định của ông trẻ đã dấy lên bất mãn của chú ba và cô út, bố mẹ qua đời, anh em thì tương tàn, tất nhiên bố vẫn rất đau lòng sau tất cả những biến cố ấy, gia đình cô vẫn phải trả nợ vì số tiền bố đã vay để trả tiền chữa bệnh cho ông nội và đó thực sự là một con số lớn. Nhưng cho đến tận bây giờ cô vẫn cảm thấy quyết định năm xưa của bố khi cắt đứt quan hệ anh em với đám người kia là đúng,
Hân cũng sớm nhận ra được hoàn cảnh gia đình nhà có chút phức tạp nên Hân luôn cố gắng, nỗ lực hơn những người khác, cô sẵn sàng gạt những ước mơ, mong muốn của mình đi để trở thành một người con giỏi giang, hiểu chuyện. Năm nào cũng đạt học sinh giỏi, cô tham gia đội tuyển đi thi thành phố, tỉnh rồi quốc gia nhưng ít ai hiểu được đằng sau đó là cả một quá trình gian nan, khổ cực đến thế nào chỉ vì muốn đền đáp công ơn cha mẹ, cô muốn thể hiện sự biết ơn với họ nhưng nhiêu đây vẫn chưa đủ. Tất cả những tiếc nuối, những khó nhọc của cô không là gì khi cô nhìn thấy hình ảnh bố mẹ vất vả nuôi cô khôn lớn.
Hồi cô còn đang học Đại học, trong nhóm bốn người bọn họ thì Hân với Nhung là hai sinh viên sáng giá nhất niên khóa đó, đến lúc làm luận văn, cả hai đều vắt óc tìm đủ ý tưởng để vượt mặt người kia, quan hệ giữa Nhung và Hân là cái kiểu vừa là bạn vừa là thù. Cứ thế mà đến năm ba, giáo sư chủ nhiệm của họ có đề cử cả hai du học Anh tuy nhiên chỉ có một suất học bổng 100% và 80% những xuất học bổng khác không đáng kể, thầy muốn hai người bọn họ cạnh tranh với một số người nữa trong trường, lúc đó cả hai đều rất vui mừng khi biết tin nhưng cái lúc Hân gọi điện thông báo cho bố mẹ ở quê nhà, cô chợt do dự, gia đình cô không khá giả, bố mẹ vất vả làm lụng nuôi cô ăn học đã không dễ dàng, từ khi lên Đại học Hân có đi làm thêm để san sẻ gánh nặng cho bố mẹ nhưng nếu để chi trả cho việc đi du học thì vẫn có chút quá sức. Nhung thì đâm đầu vào học để chuẩn bị cho kì thi mà Hân lại chẳng thấy đèn sách gì cả, rồi cuối cùng trước ngày đi thi một tuần Hân đến tìm giáo sư xin rút lui với lý do quá áp lực.
Sau đó Hân với Nhung đã cãi nhau một trận lớn, suất học của Hân lại đưa cho Thu, Nhung đạt học bổng 100%, còn Thu chỉ đạt 60% do thời gian quá gấp, cô không kịp ôn tập. Quan hệ của hai người dần xa cách, đối với Nhung, Hân vừa là một người bạn vừa là một đối thủ, cô thực lòng muốn được cạnh tranh với Hân nhưng không ngờ bản thân lại chiến thắng quá dễ dàng, thậm chí Hân còn khiến Thu mất đi cơ hội ôn tập kỹ càng.
Dù Nhung có bực tức lên tiếng chất vấn ra sao, Hân vẫn luôn giữ im lặng.
Nên nói gì đây? Vì cô lo sợ việc mình không thể học chương trình quốc tế? Hay là vì cô sợ mình không nhận được học bổng? Không phải, là vì gia đình cô, họ không thể chi trả cho cô, với cả bây giờ cũng quá muộn để săn học bổng, tìm kiếm những loại học bổng lý tưởng cũng vô cùng phức tạp. Hân đã lừa dối mình bằng những lý do mà cô cho rằng chính đáng.
Cho đến khi Nhung và Thu du học trở về, dưới sự trợ giúp từ Thu mà họ dần làm lành với nhau. Mọi thứ đáng lẽ sẽ chẳng có gì đặc biệt nhưng rồi Hân phát hiện ra bản thân cô có cảm giác hối hận.
Cuối cùng cô cũng nhận ra sự thật muộn màng, thực ra những lý do trước kia đều là giả dối, tất cả là vì cô sợ bản thân phải bước ra cái mai của mình và rồi cô đã bỏ lỡ cơ hội để đổi thay. Hân thực sự rất mừng cho sự thành công của Nhung, đồng thời cô rất áy náy với Thu vì quyết định của mình mà Thu mất đi cơ hội ôn tập tốt nhất. Sau đó, Thu nói Hân phải đền tội bằng cách tạo thời cơ cho Thu với Ngọc được ở bên nhau, tuy chuyện đã qua rất lâu nhưng Hân vẫn nhớ cái cảm giác hối hận khi ấy. Bây giờ cũng giống hệt lúc đó, cô buộc phải đưa ra lựa chọn sẽ không khiến mình hối hận.
________
6h15p là lúc mà chuyến bay cất cánh, làm thủ tục cũng mất đến nửa tiếng, hành lý của Vân đã được chuẩn bị từ tối qua, nhưng mới đến hơn 4 giờ sáng cô đã kéo va li ra phòng khách ngồi, Vân quay sang nhìn thì tấm rèm còn phơi ngoài ban công nên lại đứng dậy ra ngoài lấy vào, bây giờ sớm nên trời vẫn còn rất tối, chưa bao giờ cô thấy được khu chung cư chỗ mình lại yên tĩnh đến vậy, đường phố Hà Nội khoác lên vẻ tĩnh lặng, khác xa với sự nhộn nhịp thường thấy.
Bỗng dưng Vân chợt nhớ lại vài chuyện lúc trước, từ giữa cấp 3 đến đại học Vân đã biết hút thuốc, uống rượu, sau đó cô nhận ra thuốc lá và rượu đều không ngon như cô đã tưởng, có lẽ mỗi người một cảm nhận khác nhau, Vân không thích những tác hại mà thuốc lá để lại, hôi miệng, vàng răng, cuộc đời cô đã đủ tệ rồi, cô không muốn khiến nó tệ hơn. Không biết người khác thế nào nhưng cô bỏ thuốc rất dễ, phổi chứ có phải bát hương đâu mà suốt ngày phì phèo khói thuốc, đến mãi sau này phải đi xã giao nhiều cô mới uống lại tuy nhiên Vân chỉ uống rượu vang, đơn giản là bởi vì cô thích và rượu vang cũng khá tốt cho sức khỏe.
Khoảng thời gian sau đó Vân phải dựa vào thuốc giảm đau để giảm những triệu chứng đau đầu, đau bao tử do rượu gây ra, đầu óc lúc nào cũng như đang biêng chẳng tỉnh táo khi nào. Mãi đến sau này khi cô phải nhập viện, những ngày tháng lâng lâng mới kết thúc.
Vân quay lại phòng khách, trên mặt bàn đặt một khay đựng bánh kẹo, Vân mở nắp vơ một nắm kẹo bạc hà nhét vào túi áo, tiện thể lấy một cái để ăn. Cô chơi điện thoại một lúc để giết thời gian, đợi đến hơn 5 giờ Vân mới chậm chạp kéo vali ra ngoài cửa. Có lẽ cô nên đứng đợi khoảng 5 phút nữa, biết đâu cánh cửa phòng chị sẽ mở ra và đó là lúc cô nhận dược đáp án của chị, bây giờ Vân đang rất mâu thuẫn vừa muốn nghe câu rả lời lại vừa không muốn, cái cảm giác như đang đứng trên xích đu vậy, bấp bênh vô cùng.
Vân trong lòng thầm đếm nhẩm, ánh mắt thì lại hướng đến cánh cửa phòng Hân, đến khi thời gian dần hết thì bất chợt cánh cửa ấy mở ra. Hân mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay lỡ, cùng với quần dài màu nâu vintage, vai còn đeo túi xách, không cần nghĩ cũng biết chị chuẩn bị ra ngoài, cuối cùng cũng tới thời khắc này, Vân hít sâu một hơi chuẩn bị đón nhận đáp án của chị. Hân từ từ đến gần cô, từng bước của chị như nhịp trống gõ vào tim cô, đến khi Hân tới trước mặt mình, cô ngẩng đầu lên hé môi mỉm cười, Hân nắm lấy bàn tay đang đặt trên tay cầm vali của cô, nghiêm túc nói.
"Chị đã nghĩ quá đơn giản, và chị thừa nhận với em là chị chưa từng nghĩ đến những thứ mà em đã nói. Nhưng giờ chị nghĩ kĩ rồi, đáp án vẫn vậy, chị không bỏ em đâu". Vân ngỡ ngàng trước đáp án của chị, cô tự hỏi bản thân mình có gì đặc biệt mà lại khiến Hân cố chấp đến vậy, đến cả tính mạng cũng không cần sao?
"Hình như chị vẫn chưa hiểu vấn đề phải không? Em đã nói rồi mà, ở bên cạnh em RẤT NGUY HIỂM, em có thể tự bảo vệ bản thân, còn chị không việc gì phải sống dè dặt, khúm núm như thế. Một ngày nào đó chị sẽ hối hận!".
"Nếu bây giờ chị từ bỏ thì chị sẽ hối hận gấp bội lần!". Hân nghiêm túc đáp.
"Tại..tại sao?". Hân nắm chặt tay Vân, em giật mình lùi về sau để giữ khoảng cách, Hân không nhượng bộ từng bước ép sát, nếu là bình thường cô sẽ không làm vậy với Vân nhưng lần này thì khác.
"Ngoài bố mẹ chị ra, chỉ có em mới đặt sự an toàn và lợi ích của chị lên hàng đầu! Chỉ có em mới không chút do dự dám tổn thương chính mình để cứu chị, nếu như ngay từ đầu em không thích chị vậy tại sao...tại sao lại khiến chị ảo tưởng bản thân mình đặc biệt với em". Vân bấn loạn trước sự chủ động của Hân, lưng cô chạm lên mặt tường cứng rắn, tay thì bị Hân nắm chặt, cô không thể dùng cái tay bị đau mà đẩy chị ra được.
"Chị đã nói mình không hối hận thì chắc chắn không hối hận, nếu em cảm thấy phiền vì điều đó thì ngay bây giờ em thẳng thắn từ chối chị, chỉ có như vậy chị mới theo ý em". Vân không thể trốn tránh tiếp nữa, cô bắt buộc phải đưa ra lựa chọn, tim cô đập rất nhanh, không hiểu sao cô lại cảm thấy có thứ gì đó nặng nề đè lên tim mình, thời gian lặng lẽ trôi, Vân cắn môi không trả lời, tầm nhìn mờ đi do nước mắt, Hân nhìn thấy liền mủi lòng, cô muốn nói gì đó nhưng cô thấy Vân quệt đi nước mắt, em tiến một bước lên phía trước, hai người đã rất gần nhau rồi mà lúc này em lại đến gần cô.
Khoảnh khắc đó Hân nhận ra một phần nào đó trong em đã thay đổi, tất cả là vì cô.
"Em yêu chị". Sau đó là cảm giác mềm mại trên môi, Vân nhắm mắt lại, cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng.
Không phải em khiến chị cảm thấy đặc biệt, mà là chị thực sự đặc biệt với em.