"Tội nhân Lê Thị Tuyết Nga, tội danh sát hại, nếu ngươi muốn đầu thai thì phải tới Đẳng Hoạt Ngục, leo Đao Sơn một vạn năm, tính theo thời gian tại nhân giới. Cho đến khi ngươi thành tâm sám hối, hình phạt sẽ được giảm xuống còn 151 năm".
Sau khi lời phán xét cuối cùng được ban xuống, bên cạnh Nga xuất hiện hai con quỷ sứ, mỗi kẻ một bên, chúng tóm lấy hai cánh tay của cô, kéo xềnh xệch về phía cửa. Cánh cửa đóng chặt cũng như chặt đứt ý niệm vùng vẫy của tội nhân.
"Phịch".
Âm thanh nặng nề vang lên, chẳng thể đếm nổi đây là lần thứ mấy cô rơi từ trên kia xuống rồi, cả người không một mảnh vải che thân, ở đây ai mà chẳng vậy, trai gái chẳng phân biệt, đều có tội như nhau. Nga nằm bất động trên nền đất gồ ghề bẩn thỉu, bầu trời trên đầu lúc nào cũng là một màu đen thăm thẳm, chẳng phân biệt được giờ ngày hay đêm, bên tai quanh quẩn những tiếng kêu gào thảm thiết của những kẻ tội đồ.
Bọn họ khóc lóc cầu xin để làm gì? Cũng có ai chịu bỏ qua đâu? Chưa nghỉ lấy sức được bao lâu, đám quỷ sứ thấy Nga nằm bất động liền lấy roi quất mạnh lên người cô, bọn nó thật xấu xí và tàn bạo làm sao, nhưng cô đang trông chờ gì ở chốn âm ngục? Nga dù bị đánh cũng không cảm thấy đau đớn, làm sao đau bằng ngày cô mất em được?
Mình đã ở đây bao lâu rồi? Người kia còn ở hay đã đi rồi? Chừng nào mọi thứ mới kết thúc đây? Lực tay càng lúc càng mạnh, trên gương mặt dị hợm của quỷ sứ dần biến sắc, biểu cảm trở nên vặn vẹo khó coi, tiếng 'vun vút' xé gió luồn vào tai, vết thương chồng vết thương, không còn cách nào khác, Nga chống tay ngồi dậy, khập khiễng đi về phía trước, cô ngước đầu nhìn ngọn núi cao vạn trượng sáng ngời ánh đao kia, khung cảnh rùng rợn khiến ai thấy cũng phải sợ.
Máu ở bắp đùi trái chảy ra ồ ạt, theo động tác chuyển động mà tạo thành một vũng, trượt dài trên nền đất khô cằn, Nga cảm giác mình như bước vào khoảng không, vì mất điểm tựa nên ngã về phía trước, cho đến khi cô kịp nhận ra, chân trái của cô đã cụt một đoạn. Nga bắt đầu lo sợ, nếu em nhìn thấy cô như này liệu có ghét không?
Bàn tay năm ngón chẳng đủ năm, gương mặt xinh đẹp trở nên hốc hác như bộ xương khô, đôi mắt luôn sáng lấp lánh nay chỉ còn lại một màu đen đục ngầu, đôi môi trắng bệch khô khốc, cả năm giác quan suy giảm như người dị tật, cơ thể gầy guộc chằng chịt những vết cắt ghê rợn, mái tóc đen óng ả bết lại do máu và mồ hôi, còn đâu vẻ ngoài xinh đẹp, đoan trang mà em ấy yêu. Đã thế còn mang trọng tội nên mới bị đày tới đây, Nga tự cười nhạo bản thân. Nhìn lại mình đi! Người chẳng ra người, quỷ chả ra quỷ.
Cô xin lỗi! Gương mặt của em, cô lỡ quên rồi, nhưng nếu có thể nhìn thấy em một lần nữa cô sẽ kiên định thêm phần nào. Tú ơi! Ở đây đáng sợ lắm, nhưng cô càng không mong sẽ thấy em ở đây đâu, cô chắc chắn sẽ rời khỏi chỗ này sớm thôi, đừng lỡ rời đi trước, xin hãy nán lại một lúc em à!
' Đao Sơn lạnh lẽo thấu xương,
Ngửa đầu than khóc, nhớ thương cõi trần!
Cớ sao người lỡ dại thân?
Hai mắt đẫm lệ, ân hận muôn phần! '.
_______________
Vân nằm trên giường trằn trọc không yên, cả người đổ mồ hôi lạnh, cô không ngừng run rẩy dù nhiệt độ trong phòng không hề giảm, Vân há miệng thở nặng nhọc, hai tay bấu chặt tấm chăn mỏng trên người, Bánh Mì nằm kế bên cũng xù lông, nó nhe nanh, khua chân loạn xạ vào hư không, thi thoảng nó sẽ khè vài tiếng rợn người như thể đang xua đuổi thứ gì đó.
Ngay khi trời vừa sáng, Vân liền choàng tỉnh trong sợ hãi, cả người uể oải vô cùng, đầu đau như búa bổ, cô liếc nhìn căn phòng một lượt, sau khi xác nhận là không có 'thứ' nào đó đột nhập vào nhà mới dám thở phào nhẹ nhõm. Vân nhẹ nhàng bước chân xuống giường, nhưng một cơn đau tê dại ập đến làm cả người cô đi đứng loạng choạng.
"Đ....đau".
Vân cúi đầu nhìn xuống, không khỏi bất ngờ trước cảnh tượng hãi hùng này. Trước ngực xuất hiện mấy kí tự đỏ đỏ quen thuộc nhưng lại tỏa ra một làn khói đen xì, làn da trắng trẻo xuất hiện mấy vết bầm tím đáng sợ, cô mệt mỏi đi về phía gương soi, sau khi nhìn rõ tình trạng của mình, Vân phẫn nộ vô cùng!
Cô vùng vằng cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc với cô đạo sĩ kia, chẳng đợi người ta kịp chào hỏi Vân gằn giọng nói.
"Tôi gặp chuyện rồi".
Đầu dây bên kia im lặng, cô đạo sĩ thở dài một hơi, uể oải trả lời lại.
"Chuyện gì?".
"Đến đây đi, tự mắt cô nhìn vẫn tốt hơn"
Võ Thùy Dương nói hai ba câu rồi mới cúp máy, cô ấy chính là người đạo sĩ đã giúp Hân ở căn nhà 64, vừa nhìn sang đồng hồ vừa điểm 5h sáng liền tức nổ phổi. Cũng chả quan tâm Vân có thấy khó chịu vì bị cho leo hay cây hay không, cô xoay người đắp chăn, tiếp tục say giấc nồng. Dương ngủ thẳng cẳng đến 8h sáng mới chịu vác mặt đến nhà Vân, cô cẩn thận tìm kiếm số nhà 745, sợ bản thân chót đi ngang qua lúc nào không biết.
"Cô...cô đạo sĩ hả!".
Nghe thấy có người gọi mình, Dương tươi cười quay lại nhìn. Vừa thấy là người gọi cô bèn cười tươi chào hỏi.
"À, ra là người quen".
Hân bước đến gần cô đạo sĩ hơn, cả hai người bắt tay với nhau xem như chào hỏi, Dương khoanh tay quan sát Hân, thầm nghĩ người sở hữu gương mặt người này là người điềm đạm, dễ chịu và kiên trì, đây là người biết quan tâm và giúp đỡ người khác, cô gái này là người sống thọ, thông minh mà khéo léo trong trong công việc. Công danh và tình cảm thuận lợi, mọi sự về sau ấm no, hạnh phúc, tiền đồ vô lượng!
"Sao cô nhận ra tôi thế?". Dương tò mò hỏi
Không có ý gì đâu, nhưng người đời có ai ra đường mặc nguyên bộ đồ vàng chóe như cô không Hân nghĩ vậy nhưng không nói ra, cô mỉm cười.
"Thấy dáng người quen quen nên đoán thế".
Dương 'à' một tiếng rồi không nói gì nữa, Hân cũng thấy cả hai hơi gượng gạo, chợt nhớ đến chuyện ở căn nhà 64, lúc đó cô đạo sĩ là người cứu nguy cho hai người, Hân vội vàng nói.
"Chuyện ngày trước cũng nhờ có cô cả, cảm ơn cô nhiều".
"Công việc của tôi mà, tôi tên Dương, còn cô?".
"Tôi tên Hân".
Ý nghĩa tên rất hay, luôn sống một đời an nhiên, vui vẻ, không muộn phiền, Dương không biết rằng cô đã vô tình để ý đến Hân, có lẽ là do bản chất công việc. Cả hai đứng nói chuyện một lúc lâu, lâu đến mức mà một người bình tĩnh như Vân cũng không chịu nổi mà phải mò ra ngoài tìm cả hai. Vừa đi đến cuối hành lang thì thấy hai bóng dáng đang vô cùng gây chú ý người xung quanh, một người ăn mặc bình thường, người còn lại mặc như Ngọc Hoàng.
"Em không muốn làm hai người tụt mood đâu nhưng có thể đừng đứng ở đây nói chuyện không?". Vân lên tiếng cắt lời.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hân và Dương quay sang nhìn, Vân lấy áo trùm kín người, mái tóc thả xõa, em không đeo kính, cau mày nhìn hai người chằm chằm, Vân tỏ ra sợ sệt khi nhìn về đằng sau. Nói xong, Vân xoay người dẫn đầu, hai người còn lại đều lẽo đẽo theo sau Vân, Hân thấy hơi buồn, vì ngày hôm nay không được ở riêng với Vân, nhưng nếu Dương đến đây chứng tỏ có chuyện, vậy nên cô vô cùng lo lắng cho Vân.
Đến khi tất cả bọn họ đã ngồi ngay ngắn trên sofa mà chả thấy chính chủ chưa lên tiếng, hai tay Vân túm chặt vạt áo, vì Hân đột ngột xuất hiện nên cô cũng khá hồi hộp, Dương nhướng mày khó chịu, giọng hơi cọc cằn.
"Thế gọi nhau đến để ngồi uống nước hả?".
Vân đắn đo suy nghĩ một lát, chị còn chẳng biết nguyên nhân là do mình, vẫn im lặng quan sát biểu cảm trên mặt Vân.
"Vậy...vậy cô xem đi". Nói xong mà đến chính Vân cũng thấy hơi ngại.
Dương bị biểu cảm ngượng ngùng của Vân dọa cho sởn gai ốc nhưng ngại Hân ở đây mới kiềm chế không cười phá lên. Vân chậm rãi cởi áo khoác ngoài ra, Hân kinh ngạc nhìn chằm chằm những vết bầm tím chi chít trên cánh tay của Vân, cô đạo sĩ chú ý ngay đến kí tự ngoằn ngoèo màu đỏ ở trước ngực Vân, Dương chống tay đứng dậy, đi đến gần xem xét.
"Cô có gây thù chuốc oán với ai không?".
Hân nhìn hành động của Dương mà thấy khó chịu trong lòng, tay cô đạo sĩ sờ sờ gần xương quai xanh của Vân, mắt cứ nhìn chằm chằm vào phần ngực của em ấy, mặc dù đều là con gái với nhau nhưng sao cô lại thấy khó chịu thế này.
"Tôi biết ai làm rồi". Giọng điệu của Vân vẫn bình thản.
Dương vừa đứng thẳng dậy, Hân đã táp lại gần, cô lấy một cái gối rồi nhét vào người Vân, áo bị cởi ra cũng bị ép mặc vào, mặc dù không hiểu lý do gì khiến Hân tức giận nhưng Vân mặc kệ, cô ngoan ngoãn mặc áo lại.
"Vậy thì đơn giản rồi, cô đến tìm họ rồi cả hai cùng bỏ qua cho hiềm khích xưa đi. Đừng chỉ vì ghét nhau mà lôi ma quỷ ra đùa". Vân lắc đầu, Dương cau mày khó chịu.
"Cô hạ bớt tự trọng xuống thì có sao? Đừng có bướng bỉnh nữa".
"Không phải, bởi vì dù tôi có cầu xin như nào đi nữa, người đó vẫn muốn tôi chết". Nói đến câu cuối, tuy giọng điệu vẫn hờ hững bình thản như cũ nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh nhạt vô cùng.
Hân giật mình khi nghe câu nói kia của Vân, đã có chuyện gì xảy ra với em ấy vậy?
"Cô...tôi hiểu rồi". Dương nói được một nửa lại dừng, cô thở dài quay đi.
"Vân, sao thế?".
Vân nghiêng đầu nhìn Hân, nở một nụ cười yếu ớt, nhưng bản thân cô sao có thể giấu được Hân chứ, Dương nghe vậy liền nói.
"Cô ấy bị dính ngải rồi".
"Hả!!". Hân giật mình thốt lên, cô quay đầu nhìn Vân, viền mắt hơi đỏ lên. Trông Hân như sắp khóc, Vân hoảng loạn bật thốt lên.
"Bói dỏm! Bớt nói linh tinh đi!".
Dương nhún vai nhưng khi nhìn thấy biểu cảm phẫn nộ như muốn giết người của Vân liền rụt cổ lại, cúi đầu uống nước trong lo sợ.
"Thật...thật hả Vân?". Hân nắm chặt tay của Vân, trong đôi đồng tử nâu sáng kia chứa vô hạn sự quan tâm, cô tránh né ánh mắt ấy không đáp lại, chỉ gật nhẹ một cái.
"Thế phải làm sao giờ!". Hân quýnh quáng lo sợ, giọng nói run run, bàn tay nắm lấy Vân cũng không nhịn được mà run nhẹ.
"Bình tĩnh đi, cái này cũng không khó đâu". Dương thấy Hân như vậy thì bèn lên tiếng an ủi.
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Hân vẫn không yên, còn Vân nhìn vẫn ung dung như ngày thường.
"Nói thật đi Vân, rốt cuộc cô đã làm gì mới khiến người ta làm đến nước này?". Võ Thùy Dương nghiêm túc nhìn Vân, cô gằn giọng nói.
Vân nở một nụ cười chua xót, Hân có thể nhìn ra được, nụ cười đó thật cô đơn làm sao, như thể nó chứa đựng toàn bộ những đau đớn mà Vân đã phải chịu đựng. Nhưng rất nhanh Vân đã trở về trạng thái ban đầu, cô uống thêm một ngụm nước rồi nói.
"Tôi không làm gì cả, tôi chỉ là...sống mà thôi".
Đúng là người ta kị nhất kể chuyện riêng tư, Dương biết Vân không muốn kể ra cũng đành từ bỏ.
"Nhìn là biết bị nguyền chưa lâu, vì đây cũng là tháng cô hồn nên có nhiều thứ cô không lường trước được, tôi sẽ đi bố trí một một trận pháp cho cô, từ giờ cho đến lúc đó hãy cố giữ an toàn, nếu có thể nhờ thêm người nữa thì càng tốt".
Dương liếc nhìn Hân vẫn ngồi im lặng không nói, cô suy nghĩ một lát rồi lên tiếng đề nghị.
"Hai người quen biết nhau phải không? Sao không để cô Hân này qua trông coi vài hôm, có chuyển biến gì thì còn kịp thời thông báo".
"Được thôi! Bây giờ tôi về nhà thu dọn rồi qua nhà Vân ở vậy."
Vân vội vàng nói câu từ chối nhưng Hân đã nhanh hơn một bước cướp lời của cô, mặc dù nói là vì lo lắng nhưng trông có hơi hăng hái quá. Vân lặng lẽ che mặt lại, Hân như thế này sẽ khiến cô hiểu nhầm mất.
"Vậy tí nữa chuyển đồ đến luôn đi. Còn cô, liệu thần hồn mà báo cáo cho tử tế vào...". Dương mệt mỏi ngồi dựa lên sofa, ánh mắt nhìn Vân, trong miệng nói khẽ một câu.
"Đúng là không biết quý trọng mạng sống".
___________
"Có thấy khó chịu trong người không? Nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, trông em xanh xao lắm đấy!".
Vân nằm trên giường nhìn Hân đi tới đi lui, luôn miệng lải nhải, thấy thế Vân lại nổi lên bản tính trêu trọc, Vân điếc không sợ súng, cô yếu ớt cãi lại.
"Nhưng da em như vậy từ xưa rồi".
"Điêu vừa thôi cô ơi!". Hân bĩu môi nhìn Vân, làm như cô mới đẻ ngày hôm qua vậy!
"Thật mà, mẹ em thiếu sữa nên em thường phải đi bú nhờ, nhưng cũng chỉ được có tí thôi à". Vân ỉu xỉu đáp, giọng nói còn mang theo chút giận dỗi.
"À...ra vậy". Hân không biết là mình bị Vân lừa, cô định lên tiếng an ủi Vân, gương mặt hiện lên vẻ áy náy.
Vân bật cười nhìn Hân ỉu xìu xìu, cô chống tay ngồi dậy, chậm rãi đưa tay ra véo má của Hân, chắc cô nghiện bẹo má của Hân mất rồi, sờ vào thích lắm!
"Cơ mà một phần là do thiếu máu với ăn uống linh tinh thôi". Vân lên tiếng giải thích.
"Biết ngay mà! Không được, bắt đầu từ hôm nay em phải ăn uống đủ chất!". Biết mình bị lừa Hân cũng không quá tức giận, trong lòng âm thầm nhẹ nhõm, cô tưởng mình vừa lỡ miệng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm khắc đe dọa Vân.
Hân vẫn đứng im để cho Vân vui vẻ nựng má, cô không hề cảm thấy khó chịu một chút nào, ngược lại, cô rất thích lúc Vân bẹo má mình, bởi vì khi đó ánh mắt của Vân rất dịu dàng, mỗi lần như vậy, cô đều không kìm được mà đỏ mặt.
"Hân cũng ăn nhiều vào nhé". Vân nhỏ giọng nói.
Vân buông má chị, Hân nghiêng đầu nhìn cô. Má chị phải to hơn véo mới thích chứ! Người mập ôm cũng sướng lắm, mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát!
Sau khi thu dọn xong, Vân không phải đụng tay vào thứ gì hết, tất cả đều là Hân thu xếp. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thư giãn đến thế, cả ngày chỉ ăn, ngủ, chơi, cần gì đều được hầu đến miệng, mới một ngày nhưng cô đã muốn làm biếng, đến cả việc đi tắm cũng thấy lười lười.
"Vân đi tắm trước đi em".
"Ờ...ừm, tí nữa". Vân lười biếng đáp
Hân nhìn Vân với Bánh Mì nằm cuộn một chỗ rồi mỉm cười, cô đặt đĩa hoa quả gọt sẵn lên bàn, sau đó lại chui vào bếp để làm cơm tối, Vân với lấy một miếng táo trên đĩa, ngẩng đầu nhìn bóng lưng bận rộn của Hân trong phòng bếp.
Tại sao lại đối xử tốt với cô vậy? Hân làm thế cũng có được lợi lộc gì đâu? Vân ngồi hẳn dậy, cô mang theo một miếng táo khác rồi tiến vào phòng bếp.
"Hân, làm miếng".
Hân nghiêng đầu sang bên cạnh, Vân đưa một miếng táo đến bên miệng cô, mỉm cười hiền lành. Mặc dù có hơi ngượng ngùng nhưng đây là cơ hội hiếm có! Hân cúi thấp đầu một chút, há miệng cắn một miếng.
"Ngon không?". Vân cười hỏi.
"Ngon". Hân cúi đầu đáp.
Vân đi ra ngoài, mang cả đĩa hoa quả vào trong phòng bếp, cô cắm dĩa vào miếng chuối đã được cắt lát, lại đưa đến bên miệng Hân.
"Chị cứ làm việc đang dở đi, muốn ăn gì, em đút cho". Ánh mắt Vân sáng lấp lánh nhìn Hân.
"Chị muốn ăn miếng dưa hấu kia, kiếm miếng nào không hạt ý". Thấy vậy thì Hân thả lỏng hơn, cô đáp.
Vân cúi đầu tìm miếng dưa hấu không hạt rồi đút đến miệng cho Hân, cả hai im lặng không nói câu nào, chỉ có tiếng va chạm từ dĩa với đĩa sứ đựng hoa quả, Vân cắm thêm một miếng nữa, vừa ngẩng đầu đã thấy Hân mở miệng sẵn rồi, cô phì cười một tiếng, đưa miếng dưa hấu đến bên miệng Hân.
Thực lòng mà nói, cô cảm thấy như này không tệ, đâu phải cứ tặng hoa rồi nói câu tình cảm mới tính là yêu, mặc dù chả nói với nhau câu nào nhưng nhận được sự ăn ý ngầm từ đối phương cũng là tốt lắm rồi. Vân không đòi hỏi gì nhiều ở người ấy, chỉ cần có thể chấp nhận con người cô, thế là được rồi. Cho đến bây giờ, ngoài anh chị và Duyên ra, Hân là người đầu tiên có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người dù biết rõ khuyết điểm của cô nhưng còn việc chị có thể chấp nhận con người cô hay không thì chưa chắc.
'Nhiều lúc em nghĩ chị thích em đấy, nhưng chắc là do em ảo tưởng thôi'.
______________
Đây chắc là lần thứ hai mà cô và Hân ngủ chung với nhau, Hân lấy lý do vô cùng hợp lí, đó là sợ cô xảy ra chuyện trong lúc ngủ say, biết mình đuối lí nên cô thay Hân dọn dẹp chăn gối đàng hoàng, sau đó tắt đèn đi ngủ. Hân tim đập thình thịch, mùi hương ngọt ngào cô vô tình ngửi được trên người Vân làm cô hồi hộp không thôi, Ngọc từng nói cơ thể phụ nữ có mùi hương ngọt ngào, chẳng nhẽ đây là mùi của riêng Vân!
Nằm một lúc cũng không tài nào chìm vào giấc ngủ được, mặc dù mùi hương dễ chịu kia chẳng khác nào liều thuốc an thần nhưng cô vẫn tỉnh như sáo, Trần Khả Hân nghiêng đầu nhìn sang người đang nằm bên cạnh, nhỏ giọng nói.
"Vân ngủ chưa?".
"Hửm?".
Vân mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, nghe Hân gọi cũng chỉ đáp lại qua loa, sáng nay cô dậy sớm quá đâm ra hơi buồn ngủ.
"Em nói mình biết người nguyền em...quan hệ hai người không tốt sao?".
Cô chậm rãi mở mắt ra, trong không gian đen tối nên nhìn không thấy biểu cảm lạnh lùng của Vân, nhưng tông giọng lại trầm hơn bình thường.
"Ừ, rất ghét".
Hân im lặng một lúc, trong căn phòng yên tĩnh, đủ để nghe rõ tiếng tim đập của đối phương, cô khẽ thở dài nhưng vẫn lọt vào tai Vân. Cô không đành lòng nhìn Vân cứ luôn luôn chịu đựng một mình, cũng chả biết cô lấy đâu ra cái sự tự tin đấy mà hỏi Vân câu này nữa.
"Nhiều lúc chị muốn hiểu em hơn, nhưng em giữ kín như bưng. Làm chị không sao hiểu được".
Vân giật mình một cái, nếu như ánh sáng trong phòng sáng hơn một tí, cô khẳng định Hân sẽ thấy cô đỏ mặt, cố tỏ ra bình tĩnh, Vân khẽ cười một tiếng.
"Em chỉ là một con người nhạt nhẽo. Kể cả em không giấu, cũng không ai chịu hiểu đâu".
Gần như cô đã quá quen với kiểu đánh trống lảng này của Vân, Hân thở dài, không biết phải nói gì hơn.
Sau khi lời phán xét cuối cùng được ban xuống, bên cạnh Nga xuất hiện hai con quỷ sứ, mỗi kẻ một bên, chúng tóm lấy hai cánh tay của cô, kéo xềnh xệch về phía cửa. Cánh cửa đóng chặt cũng như chặt đứt ý niệm vùng vẫy của tội nhân.
"Phịch".
Âm thanh nặng nề vang lên, chẳng thể đếm nổi đây là lần thứ mấy cô rơi từ trên kia xuống rồi, cả người không một mảnh vải che thân, ở đây ai mà chẳng vậy, trai gái chẳng phân biệt, đều có tội như nhau. Nga nằm bất động trên nền đất gồ ghề bẩn thỉu, bầu trời trên đầu lúc nào cũng là một màu đen thăm thẳm, chẳng phân biệt được giờ ngày hay đêm, bên tai quanh quẩn những tiếng kêu gào thảm thiết của những kẻ tội đồ.
Bọn họ khóc lóc cầu xin để làm gì? Cũng có ai chịu bỏ qua đâu? Chưa nghỉ lấy sức được bao lâu, đám quỷ sứ thấy Nga nằm bất động liền lấy roi quất mạnh lên người cô, bọn nó thật xấu xí và tàn bạo làm sao, nhưng cô đang trông chờ gì ở chốn âm ngục? Nga dù bị đánh cũng không cảm thấy đau đớn, làm sao đau bằng ngày cô mất em được?
Mình đã ở đây bao lâu rồi? Người kia còn ở hay đã đi rồi? Chừng nào mọi thứ mới kết thúc đây? Lực tay càng lúc càng mạnh, trên gương mặt dị hợm của quỷ sứ dần biến sắc, biểu cảm trở nên vặn vẹo khó coi, tiếng 'vun vút' xé gió luồn vào tai, vết thương chồng vết thương, không còn cách nào khác, Nga chống tay ngồi dậy, khập khiễng đi về phía trước, cô ngước đầu nhìn ngọn núi cao vạn trượng sáng ngời ánh đao kia, khung cảnh rùng rợn khiến ai thấy cũng phải sợ.
Máu ở bắp đùi trái chảy ra ồ ạt, theo động tác chuyển động mà tạo thành một vũng, trượt dài trên nền đất khô cằn, Nga cảm giác mình như bước vào khoảng không, vì mất điểm tựa nên ngã về phía trước, cho đến khi cô kịp nhận ra, chân trái của cô đã cụt một đoạn. Nga bắt đầu lo sợ, nếu em nhìn thấy cô như này liệu có ghét không?
Bàn tay năm ngón chẳng đủ năm, gương mặt xinh đẹp trở nên hốc hác như bộ xương khô, đôi mắt luôn sáng lấp lánh nay chỉ còn lại một màu đen đục ngầu, đôi môi trắng bệch khô khốc, cả năm giác quan suy giảm như người dị tật, cơ thể gầy guộc chằng chịt những vết cắt ghê rợn, mái tóc đen óng ả bết lại do máu và mồ hôi, còn đâu vẻ ngoài xinh đẹp, đoan trang mà em ấy yêu. Đã thế còn mang trọng tội nên mới bị đày tới đây, Nga tự cười nhạo bản thân. Nhìn lại mình đi! Người chẳng ra người, quỷ chả ra quỷ.
Cô xin lỗi! Gương mặt của em, cô lỡ quên rồi, nhưng nếu có thể nhìn thấy em một lần nữa cô sẽ kiên định thêm phần nào. Tú ơi! Ở đây đáng sợ lắm, nhưng cô càng không mong sẽ thấy em ở đây đâu, cô chắc chắn sẽ rời khỏi chỗ này sớm thôi, đừng lỡ rời đi trước, xin hãy nán lại một lúc em à!
' Đao Sơn lạnh lẽo thấu xương,
Ngửa đầu than khóc, nhớ thương cõi trần!
Cớ sao người lỡ dại thân?
Hai mắt đẫm lệ, ân hận muôn phần! '.
_______________
Vân nằm trên giường trằn trọc không yên, cả người đổ mồ hôi lạnh, cô không ngừng run rẩy dù nhiệt độ trong phòng không hề giảm, Vân há miệng thở nặng nhọc, hai tay bấu chặt tấm chăn mỏng trên người, Bánh Mì nằm kế bên cũng xù lông, nó nhe nanh, khua chân loạn xạ vào hư không, thi thoảng nó sẽ khè vài tiếng rợn người như thể đang xua đuổi thứ gì đó.
Ngay khi trời vừa sáng, Vân liền choàng tỉnh trong sợ hãi, cả người uể oải vô cùng, đầu đau như búa bổ, cô liếc nhìn căn phòng một lượt, sau khi xác nhận là không có 'thứ' nào đó đột nhập vào nhà mới dám thở phào nhẹ nhõm. Vân nhẹ nhàng bước chân xuống giường, nhưng một cơn đau tê dại ập đến làm cả người cô đi đứng loạng choạng.
"Đ....đau".
Vân cúi đầu nhìn xuống, không khỏi bất ngờ trước cảnh tượng hãi hùng này. Trước ngực xuất hiện mấy kí tự đỏ đỏ quen thuộc nhưng lại tỏa ra một làn khói đen xì, làn da trắng trẻo xuất hiện mấy vết bầm tím đáng sợ, cô mệt mỏi đi về phía gương soi, sau khi nhìn rõ tình trạng của mình, Vân phẫn nộ vô cùng!
Cô vùng vằng cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc với cô đạo sĩ kia, chẳng đợi người ta kịp chào hỏi Vân gằn giọng nói.
"Tôi gặp chuyện rồi".
Đầu dây bên kia im lặng, cô đạo sĩ thở dài một hơi, uể oải trả lời lại.
"Chuyện gì?".
"Đến đây đi, tự mắt cô nhìn vẫn tốt hơn"
Võ Thùy Dương nói hai ba câu rồi mới cúp máy, cô ấy chính là người đạo sĩ đã giúp Hân ở căn nhà 64, vừa nhìn sang đồng hồ vừa điểm 5h sáng liền tức nổ phổi. Cũng chả quan tâm Vân có thấy khó chịu vì bị cho leo hay cây hay không, cô xoay người đắp chăn, tiếp tục say giấc nồng. Dương ngủ thẳng cẳng đến 8h sáng mới chịu vác mặt đến nhà Vân, cô cẩn thận tìm kiếm số nhà 745, sợ bản thân chót đi ngang qua lúc nào không biết.
"Cô...cô đạo sĩ hả!".
Nghe thấy có người gọi mình, Dương tươi cười quay lại nhìn. Vừa thấy là người gọi cô bèn cười tươi chào hỏi.
"À, ra là người quen".
Hân bước đến gần cô đạo sĩ hơn, cả hai người bắt tay với nhau xem như chào hỏi, Dương khoanh tay quan sát Hân, thầm nghĩ người sở hữu gương mặt người này là người điềm đạm, dễ chịu và kiên trì, đây là người biết quan tâm và giúp đỡ người khác, cô gái này là người sống thọ, thông minh mà khéo léo trong trong công việc. Công danh và tình cảm thuận lợi, mọi sự về sau ấm no, hạnh phúc, tiền đồ vô lượng!
"Sao cô nhận ra tôi thế?". Dương tò mò hỏi
Không có ý gì đâu, nhưng người đời có ai ra đường mặc nguyên bộ đồ vàng chóe như cô không Hân nghĩ vậy nhưng không nói ra, cô mỉm cười.
"Thấy dáng người quen quen nên đoán thế".
Dương 'à' một tiếng rồi không nói gì nữa, Hân cũng thấy cả hai hơi gượng gạo, chợt nhớ đến chuyện ở căn nhà 64, lúc đó cô đạo sĩ là người cứu nguy cho hai người, Hân vội vàng nói.
"Chuyện ngày trước cũng nhờ có cô cả, cảm ơn cô nhiều".
"Công việc của tôi mà, tôi tên Dương, còn cô?".
"Tôi tên Hân".
Ý nghĩa tên rất hay, luôn sống một đời an nhiên, vui vẻ, không muộn phiền, Dương không biết rằng cô đã vô tình để ý đến Hân, có lẽ là do bản chất công việc. Cả hai đứng nói chuyện một lúc lâu, lâu đến mức mà một người bình tĩnh như Vân cũng không chịu nổi mà phải mò ra ngoài tìm cả hai. Vừa đi đến cuối hành lang thì thấy hai bóng dáng đang vô cùng gây chú ý người xung quanh, một người ăn mặc bình thường, người còn lại mặc như Ngọc Hoàng.
"Em không muốn làm hai người tụt mood đâu nhưng có thể đừng đứng ở đây nói chuyện không?". Vân lên tiếng cắt lời.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hân và Dương quay sang nhìn, Vân lấy áo trùm kín người, mái tóc thả xõa, em không đeo kính, cau mày nhìn hai người chằm chằm, Vân tỏ ra sợ sệt khi nhìn về đằng sau. Nói xong, Vân xoay người dẫn đầu, hai người còn lại đều lẽo đẽo theo sau Vân, Hân thấy hơi buồn, vì ngày hôm nay không được ở riêng với Vân, nhưng nếu Dương đến đây chứng tỏ có chuyện, vậy nên cô vô cùng lo lắng cho Vân.
Đến khi tất cả bọn họ đã ngồi ngay ngắn trên sofa mà chả thấy chính chủ chưa lên tiếng, hai tay Vân túm chặt vạt áo, vì Hân đột ngột xuất hiện nên cô cũng khá hồi hộp, Dương nhướng mày khó chịu, giọng hơi cọc cằn.
"Thế gọi nhau đến để ngồi uống nước hả?".
Vân đắn đo suy nghĩ một lát, chị còn chẳng biết nguyên nhân là do mình, vẫn im lặng quan sát biểu cảm trên mặt Vân.
"Vậy...vậy cô xem đi". Nói xong mà đến chính Vân cũng thấy hơi ngại.
Dương bị biểu cảm ngượng ngùng của Vân dọa cho sởn gai ốc nhưng ngại Hân ở đây mới kiềm chế không cười phá lên. Vân chậm rãi cởi áo khoác ngoài ra, Hân kinh ngạc nhìn chằm chằm những vết bầm tím chi chít trên cánh tay của Vân, cô đạo sĩ chú ý ngay đến kí tự ngoằn ngoèo màu đỏ ở trước ngực Vân, Dương chống tay đứng dậy, đi đến gần xem xét.
"Cô có gây thù chuốc oán với ai không?".
Hân nhìn hành động của Dương mà thấy khó chịu trong lòng, tay cô đạo sĩ sờ sờ gần xương quai xanh của Vân, mắt cứ nhìn chằm chằm vào phần ngực của em ấy, mặc dù đều là con gái với nhau nhưng sao cô lại thấy khó chịu thế này.
"Tôi biết ai làm rồi". Giọng điệu của Vân vẫn bình thản.
Dương vừa đứng thẳng dậy, Hân đã táp lại gần, cô lấy một cái gối rồi nhét vào người Vân, áo bị cởi ra cũng bị ép mặc vào, mặc dù không hiểu lý do gì khiến Hân tức giận nhưng Vân mặc kệ, cô ngoan ngoãn mặc áo lại.
"Vậy thì đơn giản rồi, cô đến tìm họ rồi cả hai cùng bỏ qua cho hiềm khích xưa đi. Đừng chỉ vì ghét nhau mà lôi ma quỷ ra đùa". Vân lắc đầu, Dương cau mày khó chịu.
"Cô hạ bớt tự trọng xuống thì có sao? Đừng có bướng bỉnh nữa".
"Không phải, bởi vì dù tôi có cầu xin như nào đi nữa, người đó vẫn muốn tôi chết". Nói đến câu cuối, tuy giọng điệu vẫn hờ hững bình thản như cũ nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh nhạt vô cùng.
Hân giật mình khi nghe câu nói kia của Vân, đã có chuyện gì xảy ra với em ấy vậy?
"Cô...tôi hiểu rồi". Dương nói được một nửa lại dừng, cô thở dài quay đi.
"Vân, sao thế?".
Vân nghiêng đầu nhìn Hân, nở một nụ cười yếu ớt, nhưng bản thân cô sao có thể giấu được Hân chứ, Dương nghe vậy liền nói.
"Cô ấy bị dính ngải rồi".
"Hả!!". Hân giật mình thốt lên, cô quay đầu nhìn Vân, viền mắt hơi đỏ lên. Trông Hân như sắp khóc, Vân hoảng loạn bật thốt lên.
"Bói dỏm! Bớt nói linh tinh đi!".
Dương nhún vai nhưng khi nhìn thấy biểu cảm phẫn nộ như muốn giết người của Vân liền rụt cổ lại, cúi đầu uống nước trong lo sợ.
"Thật...thật hả Vân?". Hân nắm chặt tay của Vân, trong đôi đồng tử nâu sáng kia chứa vô hạn sự quan tâm, cô tránh né ánh mắt ấy không đáp lại, chỉ gật nhẹ một cái.
"Thế phải làm sao giờ!". Hân quýnh quáng lo sợ, giọng nói run run, bàn tay nắm lấy Vân cũng không nhịn được mà run nhẹ.
"Bình tĩnh đi, cái này cũng không khó đâu". Dương thấy Hân như vậy thì bèn lên tiếng an ủi.
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Hân vẫn không yên, còn Vân nhìn vẫn ung dung như ngày thường.
"Nói thật đi Vân, rốt cuộc cô đã làm gì mới khiến người ta làm đến nước này?". Võ Thùy Dương nghiêm túc nhìn Vân, cô gằn giọng nói.
Vân nở một nụ cười chua xót, Hân có thể nhìn ra được, nụ cười đó thật cô đơn làm sao, như thể nó chứa đựng toàn bộ những đau đớn mà Vân đã phải chịu đựng. Nhưng rất nhanh Vân đã trở về trạng thái ban đầu, cô uống thêm một ngụm nước rồi nói.
"Tôi không làm gì cả, tôi chỉ là...sống mà thôi".
Đúng là người ta kị nhất kể chuyện riêng tư, Dương biết Vân không muốn kể ra cũng đành từ bỏ.
"Nhìn là biết bị nguyền chưa lâu, vì đây cũng là tháng cô hồn nên có nhiều thứ cô không lường trước được, tôi sẽ đi bố trí một một trận pháp cho cô, từ giờ cho đến lúc đó hãy cố giữ an toàn, nếu có thể nhờ thêm người nữa thì càng tốt".
Dương liếc nhìn Hân vẫn ngồi im lặng không nói, cô suy nghĩ một lát rồi lên tiếng đề nghị.
"Hai người quen biết nhau phải không? Sao không để cô Hân này qua trông coi vài hôm, có chuyển biến gì thì còn kịp thời thông báo".
"Được thôi! Bây giờ tôi về nhà thu dọn rồi qua nhà Vân ở vậy."
Vân vội vàng nói câu từ chối nhưng Hân đã nhanh hơn một bước cướp lời của cô, mặc dù nói là vì lo lắng nhưng trông có hơi hăng hái quá. Vân lặng lẽ che mặt lại, Hân như thế này sẽ khiến cô hiểu nhầm mất.
"Vậy tí nữa chuyển đồ đến luôn đi. Còn cô, liệu thần hồn mà báo cáo cho tử tế vào...". Dương mệt mỏi ngồi dựa lên sofa, ánh mắt nhìn Vân, trong miệng nói khẽ một câu.
"Đúng là không biết quý trọng mạng sống".
___________
"Có thấy khó chịu trong người không? Nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, trông em xanh xao lắm đấy!".
Vân nằm trên giường nhìn Hân đi tới đi lui, luôn miệng lải nhải, thấy thế Vân lại nổi lên bản tính trêu trọc, Vân điếc không sợ súng, cô yếu ớt cãi lại.
"Nhưng da em như vậy từ xưa rồi".
"Điêu vừa thôi cô ơi!". Hân bĩu môi nhìn Vân, làm như cô mới đẻ ngày hôm qua vậy!
"Thật mà, mẹ em thiếu sữa nên em thường phải đi bú nhờ, nhưng cũng chỉ được có tí thôi à". Vân ỉu xỉu đáp, giọng nói còn mang theo chút giận dỗi.
"À...ra vậy". Hân không biết là mình bị Vân lừa, cô định lên tiếng an ủi Vân, gương mặt hiện lên vẻ áy náy.
Vân bật cười nhìn Hân ỉu xìu xìu, cô chống tay ngồi dậy, chậm rãi đưa tay ra véo má của Hân, chắc cô nghiện bẹo má của Hân mất rồi, sờ vào thích lắm!
"Cơ mà một phần là do thiếu máu với ăn uống linh tinh thôi". Vân lên tiếng giải thích.
"Biết ngay mà! Không được, bắt đầu từ hôm nay em phải ăn uống đủ chất!". Biết mình bị lừa Hân cũng không quá tức giận, trong lòng âm thầm nhẹ nhõm, cô tưởng mình vừa lỡ miệng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm khắc đe dọa Vân.
Hân vẫn đứng im để cho Vân vui vẻ nựng má, cô không hề cảm thấy khó chịu một chút nào, ngược lại, cô rất thích lúc Vân bẹo má mình, bởi vì khi đó ánh mắt của Vân rất dịu dàng, mỗi lần như vậy, cô đều không kìm được mà đỏ mặt.
"Hân cũng ăn nhiều vào nhé". Vân nhỏ giọng nói.
Vân buông má chị, Hân nghiêng đầu nhìn cô. Má chị phải to hơn véo mới thích chứ! Người mập ôm cũng sướng lắm, mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát!
Sau khi thu dọn xong, Vân không phải đụng tay vào thứ gì hết, tất cả đều là Hân thu xếp. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thư giãn đến thế, cả ngày chỉ ăn, ngủ, chơi, cần gì đều được hầu đến miệng, mới một ngày nhưng cô đã muốn làm biếng, đến cả việc đi tắm cũng thấy lười lười.
"Vân đi tắm trước đi em".
"Ờ...ừm, tí nữa". Vân lười biếng đáp
Hân nhìn Vân với Bánh Mì nằm cuộn một chỗ rồi mỉm cười, cô đặt đĩa hoa quả gọt sẵn lên bàn, sau đó lại chui vào bếp để làm cơm tối, Vân với lấy một miếng táo trên đĩa, ngẩng đầu nhìn bóng lưng bận rộn của Hân trong phòng bếp.
Tại sao lại đối xử tốt với cô vậy? Hân làm thế cũng có được lợi lộc gì đâu? Vân ngồi hẳn dậy, cô mang theo một miếng táo khác rồi tiến vào phòng bếp.
"Hân, làm miếng".
Hân nghiêng đầu sang bên cạnh, Vân đưa một miếng táo đến bên miệng cô, mỉm cười hiền lành. Mặc dù có hơi ngượng ngùng nhưng đây là cơ hội hiếm có! Hân cúi thấp đầu một chút, há miệng cắn một miếng.
"Ngon không?". Vân cười hỏi.
"Ngon". Hân cúi đầu đáp.
Vân đi ra ngoài, mang cả đĩa hoa quả vào trong phòng bếp, cô cắm dĩa vào miếng chuối đã được cắt lát, lại đưa đến bên miệng Hân.
"Chị cứ làm việc đang dở đi, muốn ăn gì, em đút cho". Ánh mắt Vân sáng lấp lánh nhìn Hân.
"Chị muốn ăn miếng dưa hấu kia, kiếm miếng nào không hạt ý". Thấy vậy thì Hân thả lỏng hơn, cô đáp.
Vân cúi đầu tìm miếng dưa hấu không hạt rồi đút đến miệng cho Hân, cả hai im lặng không nói câu nào, chỉ có tiếng va chạm từ dĩa với đĩa sứ đựng hoa quả, Vân cắm thêm một miếng nữa, vừa ngẩng đầu đã thấy Hân mở miệng sẵn rồi, cô phì cười một tiếng, đưa miếng dưa hấu đến bên miệng Hân.
Thực lòng mà nói, cô cảm thấy như này không tệ, đâu phải cứ tặng hoa rồi nói câu tình cảm mới tính là yêu, mặc dù chả nói với nhau câu nào nhưng nhận được sự ăn ý ngầm từ đối phương cũng là tốt lắm rồi. Vân không đòi hỏi gì nhiều ở người ấy, chỉ cần có thể chấp nhận con người cô, thế là được rồi. Cho đến bây giờ, ngoài anh chị và Duyên ra, Hân là người đầu tiên có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người dù biết rõ khuyết điểm của cô nhưng còn việc chị có thể chấp nhận con người cô hay không thì chưa chắc.
'Nhiều lúc em nghĩ chị thích em đấy, nhưng chắc là do em ảo tưởng thôi'.
______________
Đây chắc là lần thứ hai mà cô và Hân ngủ chung với nhau, Hân lấy lý do vô cùng hợp lí, đó là sợ cô xảy ra chuyện trong lúc ngủ say, biết mình đuối lí nên cô thay Hân dọn dẹp chăn gối đàng hoàng, sau đó tắt đèn đi ngủ. Hân tim đập thình thịch, mùi hương ngọt ngào cô vô tình ngửi được trên người Vân làm cô hồi hộp không thôi, Ngọc từng nói cơ thể phụ nữ có mùi hương ngọt ngào, chẳng nhẽ đây là mùi của riêng Vân!
Nằm một lúc cũng không tài nào chìm vào giấc ngủ được, mặc dù mùi hương dễ chịu kia chẳng khác nào liều thuốc an thần nhưng cô vẫn tỉnh như sáo, Trần Khả Hân nghiêng đầu nhìn sang người đang nằm bên cạnh, nhỏ giọng nói.
"Vân ngủ chưa?".
"Hửm?".
Vân mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, nghe Hân gọi cũng chỉ đáp lại qua loa, sáng nay cô dậy sớm quá đâm ra hơi buồn ngủ.
"Em nói mình biết người nguyền em...quan hệ hai người không tốt sao?".
Cô chậm rãi mở mắt ra, trong không gian đen tối nên nhìn không thấy biểu cảm lạnh lùng của Vân, nhưng tông giọng lại trầm hơn bình thường.
"Ừ, rất ghét".
Hân im lặng một lúc, trong căn phòng yên tĩnh, đủ để nghe rõ tiếng tim đập của đối phương, cô khẽ thở dài nhưng vẫn lọt vào tai Vân. Cô không đành lòng nhìn Vân cứ luôn luôn chịu đựng một mình, cũng chả biết cô lấy đâu ra cái sự tự tin đấy mà hỏi Vân câu này nữa.
"Nhiều lúc chị muốn hiểu em hơn, nhưng em giữ kín như bưng. Làm chị không sao hiểu được".
Vân giật mình một cái, nếu như ánh sáng trong phòng sáng hơn một tí, cô khẳng định Hân sẽ thấy cô đỏ mặt, cố tỏ ra bình tĩnh, Vân khẽ cười một tiếng.
"Em chỉ là một con người nhạt nhẽo. Kể cả em không giấu, cũng không ai chịu hiểu đâu".
Gần như cô đã quá quen với kiểu đánh trống lảng này của Vân, Hân thở dài, không biết phải nói gì hơn.