Tối hôm đó, mọi người đã về hết nhưng chỉ có mình Hân là vẫn còn ở lại, Vân nhìn chị luôn cúi gằm mặt không nói lời nào, vạt áo bị nắm chặt đến nhàu nhĩ, Hân đã giữ nguyên tư thế này được 5 phút rồi, Vân thở dài lắc đầu ngồi xuống bên cạnh Hân, cô với lấy điều khiển trên bàn, chọn qua chọn lại mới tìm được một bộ phim chiến tranh để xem. Trong không gian yên tĩnh chỉ có âm thanh trò chuyện từ tivi phát ra, Hân cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, nhưng đập vào mắt cô là khung cảnh chiến trường hoang tàn, tiếng bom đạn nổ đinh tai nhức óc rồi đến những tiếng la hét của quân nhân phát ra từ tivi.
Hân nhíu mày lại, nhưng lúc này âm thanh tivi đã được giảm nhỏ xuống, Vân đặt điều khiển sang một bên, nhẹ nhàng hỏi.
"Chị có gì muốn nói với em à?". Hân gật đầu, cô nhích đến gần Vân hơn, hai mắt dán chặt lên cổ tay có vết bầm tím kia, Vân cúi xuống nhìn tay mình rồi lại ngẩng lên nhìn cô, em nghiêng đầu mỉm cười, thoải mái đưa tay của mình cho Hân xem.
"Sao giờ em mới biết tính chị hay để ý nhỉ?".
Hân không trả lời, cẩn thận quan sát vết bầm tím, tay của Vân thực sự rất đẹp, khớp ngón tay thon dài mảnh mai, bàn tay hơi nhỏ nhưng nhìn rất có lực, chẳng lẽ nhạc sĩ nào cũng có tay đẹp? Khi chạm vào bàn tay của em cô mới biết tay Vân lạnh toát. Làn da trắng xanh xao với nhiệt độ lòng bàn tay lạnh đều là dấu hiệu của việc thiếu máu, nhưng cứ để tình trạng này kéo dài mãi thì chẳng phải sẽ rất hại cho cơ thể sao? Huống hồ ngay từ lúc cả hai gặp nhau Vân đã như vậy rồi.
Vân thấy cô đang thất thần liền lấy tay còn lại vẫy qua vẫy lại trước mặt cô, Hân giật mình một cái mới phát hiện ra mình đang ngẩn người, cô nhìn lên thấy em đang nhìn mình chằm chằm, Vân nhướn mày hỏi.
"Chị nhìn xong chưa?".
"Chưa xong". Thấy Hân không còn đoái hoài gì đến mình nữa, Vân thở dài nhìn về phía màn hình tivi, chỉ là vết bầm cỏn con mà thôi, trên người cô còn nhiều vết sẹo hơn kia kìa, nhưng trong phút chốc cô đã thấy sự lo lắng trong ánh mắt của chị, Vân mím môi, trong lòng thoáng có chút dao động.
Hân nhìn cổ tay Vân lại xuất hiện thêm vết bầm tím mà đau lòng, cô lật ngửa bàn tay Vân lên, ở cổ tay có vết sẹo lồi rạch ngang, Hân giật mình lén liếc nhìn Vân, có lẽ là do ban nãy lúc tẩy phần che khuyết điểm chỗ vết bầm, Vân lỡ xóa luôn phần che vết sẹo đi mà không hề hay biết, ngón tay Hân nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo như thể sợ em đau, cứ mỗi lần nhìn nó là cô liền nhớ lại hình ảnh máu me đầm đìa kia, em không hề do dự khi rạch cổ tay mình, như thể Vân đã quyết tâm rời bỏ thế giới này.
"Còn đau không em?". Mắt Vân không rời khỏi màn hình tivi, cô tưởng Hân đang nói về vết bầm tím nên mới trả lời cho qua.
"Hả? À, không đau, 'nó' chỉ trêu thôi".
Tháng 7 cô hồn, quỷ môn quan rộng mở cho các cô hồn bị chết oan, chết bất đắc kỳ tử hay chết mà không có người thân thờ cúng.... sẽ được lên dương thế để thọ hưởng sự cúng tế và nhận đồ thế chấp của người trần gian, cũng như tìm người thế mạng. Vào thời điểm này, Vân biết mình không thể nào tránh hết mọi nguy hiểm được, họ ở khắp nơi, trong từng con ngõ hẻm hoặc thậm chí là trong người nào đó, Vân thầm thở phào nhẹ nhõm vì 'nó' chỉ muốn trêu đùa chứ không có ý hại mình, đụng phải loại muốn tìm người thế mạng thì thôi rồi.
"Nhiều lúc chị nghĩ... ma quỷ không tồn tại". Hân xoa cổ tay của Vân một lúc mới tiếc nuối buông ra.
"Vậy nếu ma quỷ không tồn tại thì sao chị lại biết đến sự tồn tại của ma quỷ để rồi phủ định sự tồn tại của nó?".
"Ờ....?". Vân bật cười nhìn biểu cảm ngơ ngác của Hân, cô dựa vào sofa nghiêng đầu nhìn chị rồi nói.
"Chị có muốn nghe chuyện xưa không?". Rồi cô chỉ vào đôi mắt của mình, thấp giọng nói.
"Về cái này".
"Có". Hân trả lời không chút do dự, cô túm cái gối dựa ôm vào lòng, chọn cho mình một tư thế thoải mái để nghe chuyện xưa còn Vân thì đi tắt hết đèn phòng khách đi chỉ giữ mỗi đèn cây đứng, thấy thế Hân liền hỏi.
"Mình tắt đèn làm gì vậy?".
"Ơ thế em chưa nói là chuyện kinh dị sao?". Dứt lời, cái đèn cuối cùng trong phòng bị tắt, Hân nhìn căn phòng rộng lớn bị bóng tối bao trùm, chỉ có một ánh đèn yếu ớt từ đèn đứng bên cạnh mới khiến cô có cảm giác an toàn được phần nào, Vân đến ngồi xuống ở đầu bên kia sofa, Trần Khả Hân nhìn khoảng cách to lớn giữa hai người, bên tai truyền đến một con gió lạnh như thể ai đó đang thì thầm vào tai, Hân chợt cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng nhích đến gần Vân hơn.
"Hay mình....bật đèn lên được không? Chị yếu vía". Vân nhìn chị ôm chặt cái gối vào trong lòng, cả người càng ngày càng sát vào người mình, thấy biểu cảm nhìn trước ngó sau như đang dè chừng cái gì đó của Hân mà buồn cười, cô điều chỉnh dáng ngồi của mình để Hân dựa vào dễ chịu một chút.
"Em nói đùa thế thôi chứ không có kinh dị đâu, tắt điện cho có cảm hứng để kể thôi, giờ nghe nhé". Vân tháo cặp kính của mình xuống, đôi mắt xinh đẹp lộ ra dáng vẻ chân thật của nó, Hân đã quen nhìn Vân qua lớp kính cận trong suốt một thời gian, dù không phải lần đầu tiên thấy Vân không đeo kính nhưng mà lần nào thấy cũng đều ngây ngẩn.
"Từ khi sinh ra em đã thấy được những thứ người khác không thể thấy, nhưng phải đến khi em được 6 tuổi em mới phát hiện ra góc nhìn của mình khác với mọi người. Ngày xưa em với bọn họ thân thiết lắm, không như bây giờ đâu". Vân nhớ có lần mình đang trò chuyện với vong hồn mà bị người khác bắt gặp, vì nhiều người thấy cô hay nói chuyện cười đùa một mình nên từ đó mới có tin đồn cô bị điên, cơ mà sau đó cô mắc bệnh tâm thần thật, còn vì sao mà thân với họ thì chắc là vì cả hai đều cô đơn chăng? Cô không có bạn bè cùng trang lứa mà họ thì không có ai biết đến sự tồn tại của mình, ngày qua ngày đều lang thang không mục đích.
"Chính ra là tuổi thơ của em không có bị họ quấy phá nhiều lắm, dù có mắt âm dương nhưng em vẫn có thể sống một cuộc sống của một người bình thường. Nhưng vào năm em lên 16 thì đã có chút chuyện không may xảy ra". Nghe đến đây, cả người Hân liền cứng đờ, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
"Đã có một vong hồn nhập vào người em". Vân kể ra với một tông giọng bình tĩnh như đang kể câu chuyện của ai đó chứ không phải của mình.
"Lúc đó em đang nằm trên giường, rồi tự dưng lại mất điện, mà ngày đấy điện đóm ở quê yếu lắm nên mất điện là chuyện bình thường, em nghĩ còn lâu mới có điện nên tính đi ngủ. Đúng lúc đó, có một cái bóng trắng lao vào người em và rồi em ngất đi lúc nào không biết". Vân dừng lại một chút, tự dưng cô lại không muốn kể đoạn sau cho Hân nghe.
"Sau đó thì sao?". Hân thấy Vân đang kể dở liền thôi, cô vì lo lắng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với em sau đó mà thúc giục Vân.
"Sau đó... em tỉnh dậy ở giữa nghĩa trang".
Nhưng bên cạnh còn có xác chết của một con chó đang nhe răng mà cổ của nó bị vặn ngược ra sau, Vân nhớ khi đó mình đã nôn mửa rất nhiều, cô chạy thật nhanh về nhà để rửa sạch vết máu tanh nồng bám trên người, khi đó cô còn chả dám giết gà chứ nói gì đến giết chó, nhưng đó là lần đầu tiên Vân sát sinh, dù đối tượng không phải là người nhưng từ hôm đó trở đi cô luôn bị ám ảnh bởi khung cảnh đẫm máu đấy, lúc đấy trong đầu Vân chỉ nghĩ đến một điều, đó là cô muốn nhìn thấy khung cảnh đấy thêm lần nữa.
Giờ nghĩ lại vẫn thấy kích thích.
Hiện tại thì ít khi làm mấy trò như thế nữa nhưng thói quen là một cái gì đó rất đáng sợ, Vân nhìn xuống bàn tay đang được Hân nhẹ nhàng nắm lấy, những chuyện như này vẫn nên giữ cho mình mình biết thì hơn.
"Nhưng sang hôm sau thì linh hồn kia đã tự động chui ra khỏi người em, cứ như thể có một thứ gì đó đã đuổi nó đi vậy, nhưng dù là thứ gì đi chăng nữa thì em thực sự nợ thứ đó một mạng". Hân nghe thế liền thở phào nhẹ nhõm, cô không biết cảm giác bị ma nhập là như nào nhưng ngày trước cô nghe bố mẹ kể cô họ của mình lúc đang làm lễ cúng thì bị ma nhập, phải mất cả tháng gia đình nhà bên đấy mới đuổi vong ra khỏi người của cô, may là trường hợp Vân không giống như cô họ của mình.
"Sau đó... em trở thành như này, em cũng không biết là tại sao họ lại bám dai như thế nữa".
Vân kể chuyện xưa của mình rất là qua loa, giọng không cảm xúc mà kể một cách nhạt nhẽo, em nói những chuyện này trôi qua lâu rồi nên nhiều thứ không còn nhớ nữa, hoặc là vì em không muốn nói ra thôi.
"Sao em lại kể chị nghe những chuyện này?". Vân nghiêng đầu nhìn cô, ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng nửa khuôn mặt của Vân, khóe môi cong nhẹ gợi lên một nụ cười mỉm, đôi mắt em đượm buồn, ánh nhìn xa xăm như rơi vào khoảng không, Hân cầm lòng chẳng đặng đưa tay xoa nhẹ đôi mắt, hàng mi dài lướt nhẹ qua đầu ngón tay.
"Chị làm cái gì đấy?". Bị nói như vậy Hân giật mình rút tay lại, vội vàng nói.
"Không... không có gì, tại ban nãy chị thấy có thứ gì trên mi mắt em nên mới lấy xuống, giờ...giờ hết rồi". Vân 'ừ' một tiếng, cô với tay sang bên cạnh mình, mở cái ngăn kéo nhỏ ra, vừa lục lọi bên trong tìm đồ vừa nói.
"Ban nãy chị hỏi em là tại sao lại kể chị nghe những chuyện này đúng không? Đấy là vì....".
Vân lấy ra bên trong một lá bùa vàng, nhẹ nhàng dán nó vào một khoảng không ngay bên cạnh Hân, cô liếc mắt nhìn sang thì thấy lá bùa vàng lơ lửng đang giữa không trung một cách vô lí, Hân sợ hãi lao cả người về phía trước ôm chặt lấy Vân, bảo sao ban nãy lại thấy sau lưng lành lạnh.
"Ở cạnh em dễ bị để ý lắm". Vân lạnh lùng nhìn làn khói đen đang dần tan vào hư vô, nếu nó không bám sát vào người của Hân còn đỡ, bùa Dương tự vẽ lúc nào cũng hiệu quả hơn so với hàng bán sẵn để lừa đảo, có lẽ mình nên mua nhiều một chút để phòng hờ.
Bánh Mì từ nãy tới giờ đều trốn trong ổ cuối cùng cũng chịu chui ra, Vân thấy nó nhảy lên sofa rồi rúc vào cánh tay của mình thì phì cười, cô dùng cái tay còn lại vỗ nhẹ lên lưng của Hân, ra hiệu bảo chị không cần ôm chặt như thế nhưng có vẻ Hân không hiểu ý của cô rồi.
"Nó đi rồi, nó đi rồi. Haiz, đã bảo chị về sớm đi mà còn không nghe". Cô cốc đầu Hân một cái không nhẹ không nặng, Vân thở dài nói.
"Cứng đầu quá cơ". Trần Khả Hân e dè nhìn ngó xung quanh, thấy không còn lá bùa đang lơ lửng nào mới chịu thả tay ra, cô ngồi lùi về sau tạo ra một khoảng trống giữa hai người, Hân thẫn thờ nhìn xuống lá bùa rơi trên mặt đất, nghe em nói vậy, Hân ngậm ngùi ra về.
Tối hôm đó Hân nằm trên giường trằn trọc cả đêm không ngủ được, buổi sáng nghe tiếng chuông báo thức kêu vang mà cô còn tưởng trời vẫn tối, Hân dụi dụi mắt rồi thở dài, cả đêm không ngủ khiến cả người mệt mỏi uể oải, cô nằm lại xuống giường, chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực đến nhường này.
_________________
Hôm nay là sinh nhật của cô, nhưng đến khi nhận ra thì đã gần hết ngày, Vân nằm trên giường lướt điện thoại đọc những dòng chúc mừng sinh nhật từ anh chị, dù không được phép tổ chức tiệc vào ngày này nhưng cả hai vẫn lén lút chúc mừng cô từ năm này qua năm khác, sau khi trả lời tin nhắn của cả hai xong, Vân tắt điện thoại nằm trên giường một lúc, cô chợt nhớ ra trong nhà vẫn còn mấy chai rượu vang chưa khui, Vân ngồi dậy xỏ dép đi ra phòng khách.
Lý do Vân nhìn trúng căn hộ này một phần là vì cái kệ đựng rượu này, tiếc là cô ít khi đụng đến rượu nhưng được tặng nhiều quá, bỏ đi cũng phí nên thành ra cả đống rượu vang này bị chất thành núi trong nhà. Vân rút ra chai Château Lagrange từ trên kệ, cẩn thận đặt nó trên bàn còn mình thì khệ nệ khiêng một cái gương đứng từ phòng ngủ ra ngoài, cái gương cũ đã bị vỡ tan tành vì cú đấm kia, Vân ngay sau đó lại phải mua một cái khác, cô còn tự nhủ với bản thân phải bỏ ngay cái thói đập phá đồ mỗi khi kích động.
Vân đặt cái gương đứng ở trước mặt mình, đốt nến thơm rồi lấy con dao bỏ túi để khui rượu, Vân cầm ly rượu lên ngắm kĩ, lắc nhẹ thân ly để rượu bên trong ly sóng sánh, Vân nhìn chính mình trong gương, cô mỉm cười xinh đẹp cụng ly với cái gương.
"Te ves hermosa esta noche*".
'Cô trông thật xinh đẹp đêm nay'.
Vân nâng ly chúc mừng bản thân, đôi khi ta phải biết cách tìm niềm vui cho mình, không biết yêu bản thân kiểu này có giống với cái yêu cầu của bác sĩ hay không? Vân lại khệ nệ vác cái gương cất vào phòng ngủ rồi quay lại ngồi trên sofa phòng khách uống rượu, cô không phải đứa nghiện rượu nhưng nhiều lúc sẽ tìm đến rượu, trước đây thì sẽ self-harm nhưng giờ cô chỉ làm vậy mỗi khi tâm trạng quá xuống dốc.
"Thấy đau mới biết mình đang sống". Vân đặt tay lên trái tim, nhịp đập đồng đều bên dưới lồng ngực là bằng chứng cho việc mình vẫn còn tồn tại trên thế giới này, chẳng hiểu sao những lúc như này Vân lại có can đảm để đối diện với con người thật của mình.
Tầm 10 giờ kém Hân mới đến được nhà của Vân, nếu không phải tăng ca thì có lẽ cô đã đến sớm hơn rồi, mong là Vân chưa có ngủ. Cô bấm chuông cửa nhà em, nhưng đợi một lúc vẫn chưa thấy ai ra mở cửa, Hân liền ấn chuông thêm vài lần nữa cho đến khi người bên trong bị tiếng chuông làm cho mất ngủ.
"Sao lâu vậy ta? Hay đi ngủ rồi nhỉ?".
Đang lúc Hân tính quay lưng đi về, cánh cửa đột ngột mở ra, Vân cả người nghiêng ngả phải dựa vào tường mới đứng vững được, Hân mở to mắt nhìn, mùi rượu từ đâu chui ra sộc thẳng vào chóp mũi, Vân cau mày nhìn cô, giọng nói trầm khàn lười biếng nhưng có phần gắt gỏng.
"Ai đấy? Đêm hôm khuya khoắt rồi còn mò đến làm gì?".
"Chị... chị đây".
"Chị nào?". Vân nhăn mày cố gắng nhìn rõ gương mặt của Hân, cô thấy em không đeo kính nên nghĩ em không nhìn rõ mặt của mình, cô hơi cúi người đem cả gương mặt đến gần Vân để em nhìn kĩ rồi mới nói lại một lần nữa.
"Chị đây, Hân á".
"Hân sao? Hân nào?". Lần này thì đến lượt Hân thấy khó hiểu, cô đặt hộp bánh kem với quà xuống đất rồi vươn tay ra muốn sờ trán của Vân vì nhìn thấy gương mặt em hơi đỏ, có khi nào Vân đang sốt cao rồi mê sảng luôn không?
"Cô đừng chạm vào tôi!". Trần Khả Hân vội rụt tay lại, đang lúc cô chuẩn bị xin lỗi Vân thì thấy em chỉ tay vào khoảng không bên cạnh cô, gằn giọng quát.
"Đừng chạm vào người tôi!". Hân nhìn cảnh này xong thì sởn hết cả da gà, cô ôm một đống đồ từ dưới đất lên, có hơi thô lỗ mà xông vào nhà của Vân đóng rầm cửa lại, không nhịn được mà rùng mình một cái.
Truyện đề cử: Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu
"Tiên sư cha mạ nó, đứng đây ghê chết đi được!".
"Sao đằng ấy lại vào đây thế?". Vân dựa cả người vào tường từ từ trượt xuống ngồi bệt trên sàn nhà, hai mắt hơi lim dim không nhìn thấy biểu cảm nhăn nhó trên mặt của Hân.
"Vân sao thế? Cơ mà em uống rượu à?". Lúc này Hân mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người em không khỏi nhíu mày vào.
"Hửm? Rượu á...có uống một chút".
Say quắc cần câu như này mà bảo một chút?
"Em có tự đứng dậy được không?". Vân không trả lời lại mà cứ luôn nhìn cô chằm chằm, Hân thở dài đưa tay ra để em có thể vịn vào, em mỉm cười bám chặt vào tay Hân để cô dìu mình.
Sau khi đưa được Vân ra sofa ngồi nghỉ, cô nhìn chai rượu vang đã hết một nửa trên bàn, Hân mở to hai mắt không thể tin được nhìn Vân đang dựa vào tay ghế nửa tỉnh nửa mê, nhìn nồng độ cồn trên chai rượu là 13,5 thì mới thở phào nhẹ nhõm nhưng đối với nữ giới thì một ly này đã ngà ngà say rồi, đây Vân lại uống hết nửa chai, cô nhìn gương mặt phiếm hồng của em, thì ra tửu lượng của Vân không tốt lắm.
"Lần sau em uống ít thôi, uống nhiều hại gan hại thận lắm". Hân đem bánh kem cất vào trong tủ lạnh, tiện thể vắt mấy quả chanh pha nước cho Vân uống, lúc mang cốc nước chanh ấm ra thì đã thấy Vân nằm cuộn mình trên sofa ôm bụng rên rỉ, trên trán toát mồ hôi lạnh, Hân đặt cốc nước lên bàn, nhẹ nhàng lay người Vân.
"Dậy uống nước chanh đi em". Em chậm rãi mở mắt ra nhìn cô rồi lại nhìn cốc nước chanh trên bàn, Vân ngồi dậy vươn tay tính cầm cốc nước lên thì dừng lại, Hân chỉ thấy em lấy tay che miệng rồi chạy vù vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo.
Hân đứng bên ngoài cứ luôn giọng hỏi han, cửa phòng tắm khóa chặt làm cô muốn vào cũng không được, Vân lấy đâu ra hơi mà trả lời chị, sau khi nôn hết bữa tối ra ngoài mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút nhưng cơn đau quặn thắt ở dạ dày vẫn chưa thuyên giảm, cô chống tay ngồi dậy, vừa đánh răng vừa ôm bụng nhưng nhờ cơn đau này mà đầu óc đã tỉnh táo hơn ban nãy nhiều. Hân thấy Vân ôm bụng đi lướt qua mình rồi nằm bẹp dí trên sofa, Bánh Mì cuộn mình trên người Vân nằm ngủ, cô thở dài đuổi nó ra chỗ khác rồi ngồi xuống bên cạnh em.
"Em uống nước đi cho đỡ khát". Hân đưa cốc nước chanh còn ấm cho cô, Vân nhận lấy cốc nước chanh lên muốn uống một ngụm nhằm xoa dịu cơn đau quặn thắt ở dạ dày, nước chanh vừa uống vào khoang miệng, cô mở to hai mắt muốn phun hết nước chanh ra nhưng Hân đã nhanh hơn một bước mà lấy tay bụm chặt miệng cô, Vân không phun nước ra được nên phải chịu đựng nuốt xuống.
"Ọe, sao chị không bỏ đường vào? Vị kiểu gì mà vừa đắng vừa chua thế này!". Vân mặt mũi nhăn nhó chẹp chẹp miệng, Hân nhịn không được mà bật cười, sao cô lại không biết vị nó kinh khủng như nào chứ, cô lúc nếm thử còn không dám uống vào mà đây Vân lại bị ép uống hết, trông cũng tội mà thôi cũng kệ.
"Nhà em chỉ có chanh xanh thôi, người ta nói là uống cái này không được bỏ đường vào, bỏ rồi thì còn nói làm gì nữa?". Vân nhìn cốc nước chanh còn chưa vơi được bao nhiêu mà run rẩy, cuối cùng dưới sự cưỡng ép từ Hân, Vân hy sinh anh dũng uống hết sạch cốc nước chanh kia.
Hân nhìn Vân gục ngã trên sofa mà mỉm cười, cô đem một cốc nước khác sang để Vân uống cho bớt chua rồi mới đứng dậy cầm cả hai cốc mang đi rửa, lúc đi ngang qua bàn ăn thấy hộp quà vẫn còn đấy, Hân vỗ trán suýt chút nữa là đã quên nay là sinh nhật Vân, thấy mình lãng phí quá nhiều thời gian vào việc dọn dẹp nhà bếp, Hân vội vàng cầm hộp quà ra ngoài, cuối cùng vẫn chọn mua cái hộp đẹp đẹp, mong là Vân có cái sở thích kì lạ đấy, Hân bước nhẹ chân đến gần sofa tính cho em một bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn phải tạm dừng vì Vân lỡ ngủ quên, Hân đặt hộp quà lên bàn kính, ngồi xổm xuống nhìn gương mặt của em.
Vẫn là cái kiểu cau mày khó chịu đó, Hân không nghĩ là trên đời còn có người khi ngủ mặt lại nhăn nhó như thế, Hân đưa tay vuốt những nếp nhăn ở giữa hai hàng chân mày cho Vân, động tác trên tay chậm lại, ngón tay khẽ di rời xuống đôi mắt rồi đến sống mũi cao thẳng, cuối cùng là dừng ở đôi môi căng mọng ướt át. Hân sờ nhẹ cánh môi mềm mại kia, tim đập như trống rền, nếu lúc này Vân mà mở mắt ra thì xong phim, thôi thì để lần sau vậy... nhưng lần sau là khi nào?
Không gian xung quanh yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ nhịp thở của đối phương và tiếng tim đập như trống của mình, Hân khẽ cúi người, men rượu lẫn mùi hương ngọt ngào chỉ thuộc về Vân luồn vào khoang mũi khiến đầu óc cô như chậm lại, đôi môi của cả hai chỉ cách nhau có centimet thì dừng lại. Đang lúc Hân đang do dự không biết nên dừng lại hay tiếp tục thì Vân chợt nghiêng người sang làm cô không kịp trở tay, cảm giác mềm mại nóng rực ở môi khiến cô quên cả thở, Hân ngửa người ra sau ngồi phịch xuống sàn, vẫn chưa tỉnh táo sau nụ hôn bất ngờ kia.
Hân nhíu mày lại, nhưng lúc này âm thanh tivi đã được giảm nhỏ xuống, Vân đặt điều khiển sang một bên, nhẹ nhàng hỏi.
"Chị có gì muốn nói với em à?". Hân gật đầu, cô nhích đến gần Vân hơn, hai mắt dán chặt lên cổ tay có vết bầm tím kia, Vân cúi xuống nhìn tay mình rồi lại ngẩng lên nhìn cô, em nghiêng đầu mỉm cười, thoải mái đưa tay của mình cho Hân xem.
"Sao giờ em mới biết tính chị hay để ý nhỉ?".
Hân không trả lời, cẩn thận quan sát vết bầm tím, tay của Vân thực sự rất đẹp, khớp ngón tay thon dài mảnh mai, bàn tay hơi nhỏ nhưng nhìn rất có lực, chẳng lẽ nhạc sĩ nào cũng có tay đẹp? Khi chạm vào bàn tay của em cô mới biết tay Vân lạnh toát. Làn da trắng xanh xao với nhiệt độ lòng bàn tay lạnh đều là dấu hiệu của việc thiếu máu, nhưng cứ để tình trạng này kéo dài mãi thì chẳng phải sẽ rất hại cho cơ thể sao? Huống hồ ngay từ lúc cả hai gặp nhau Vân đã như vậy rồi.
Vân thấy cô đang thất thần liền lấy tay còn lại vẫy qua vẫy lại trước mặt cô, Hân giật mình một cái mới phát hiện ra mình đang ngẩn người, cô nhìn lên thấy em đang nhìn mình chằm chằm, Vân nhướn mày hỏi.
"Chị nhìn xong chưa?".
"Chưa xong". Thấy Hân không còn đoái hoài gì đến mình nữa, Vân thở dài nhìn về phía màn hình tivi, chỉ là vết bầm cỏn con mà thôi, trên người cô còn nhiều vết sẹo hơn kia kìa, nhưng trong phút chốc cô đã thấy sự lo lắng trong ánh mắt của chị, Vân mím môi, trong lòng thoáng có chút dao động.
Hân nhìn cổ tay Vân lại xuất hiện thêm vết bầm tím mà đau lòng, cô lật ngửa bàn tay Vân lên, ở cổ tay có vết sẹo lồi rạch ngang, Hân giật mình lén liếc nhìn Vân, có lẽ là do ban nãy lúc tẩy phần che khuyết điểm chỗ vết bầm, Vân lỡ xóa luôn phần che vết sẹo đi mà không hề hay biết, ngón tay Hân nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo như thể sợ em đau, cứ mỗi lần nhìn nó là cô liền nhớ lại hình ảnh máu me đầm đìa kia, em không hề do dự khi rạch cổ tay mình, như thể Vân đã quyết tâm rời bỏ thế giới này.
"Còn đau không em?". Mắt Vân không rời khỏi màn hình tivi, cô tưởng Hân đang nói về vết bầm tím nên mới trả lời cho qua.
"Hả? À, không đau, 'nó' chỉ trêu thôi".
Tháng 7 cô hồn, quỷ môn quan rộng mở cho các cô hồn bị chết oan, chết bất đắc kỳ tử hay chết mà không có người thân thờ cúng.... sẽ được lên dương thế để thọ hưởng sự cúng tế và nhận đồ thế chấp của người trần gian, cũng như tìm người thế mạng. Vào thời điểm này, Vân biết mình không thể nào tránh hết mọi nguy hiểm được, họ ở khắp nơi, trong từng con ngõ hẻm hoặc thậm chí là trong người nào đó, Vân thầm thở phào nhẹ nhõm vì 'nó' chỉ muốn trêu đùa chứ không có ý hại mình, đụng phải loại muốn tìm người thế mạng thì thôi rồi.
"Nhiều lúc chị nghĩ... ma quỷ không tồn tại". Hân xoa cổ tay của Vân một lúc mới tiếc nuối buông ra.
"Vậy nếu ma quỷ không tồn tại thì sao chị lại biết đến sự tồn tại của ma quỷ để rồi phủ định sự tồn tại của nó?".
"Ờ....?". Vân bật cười nhìn biểu cảm ngơ ngác của Hân, cô dựa vào sofa nghiêng đầu nhìn chị rồi nói.
"Chị có muốn nghe chuyện xưa không?". Rồi cô chỉ vào đôi mắt của mình, thấp giọng nói.
"Về cái này".
"Có". Hân trả lời không chút do dự, cô túm cái gối dựa ôm vào lòng, chọn cho mình một tư thế thoải mái để nghe chuyện xưa còn Vân thì đi tắt hết đèn phòng khách đi chỉ giữ mỗi đèn cây đứng, thấy thế Hân liền hỏi.
"Mình tắt đèn làm gì vậy?".
"Ơ thế em chưa nói là chuyện kinh dị sao?". Dứt lời, cái đèn cuối cùng trong phòng bị tắt, Hân nhìn căn phòng rộng lớn bị bóng tối bao trùm, chỉ có một ánh đèn yếu ớt từ đèn đứng bên cạnh mới khiến cô có cảm giác an toàn được phần nào, Vân đến ngồi xuống ở đầu bên kia sofa, Trần Khả Hân nhìn khoảng cách to lớn giữa hai người, bên tai truyền đến một con gió lạnh như thể ai đó đang thì thầm vào tai, Hân chợt cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng nhích đến gần Vân hơn.
"Hay mình....bật đèn lên được không? Chị yếu vía". Vân nhìn chị ôm chặt cái gối vào trong lòng, cả người càng ngày càng sát vào người mình, thấy biểu cảm nhìn trước ngó sau như đang dè chừng cái gì đó của Hân mà buồn cười, cô điều chỉnh dáng ngồi của mình để Hân dựa vào dễ chịu một chút.
"Em nói đùa thế thôi chứ không có kinh dị đâu, tắt điện cho có cảm hứng để kể thôi, giờ nghe nhé". Vân tháo cặp kính của mình xuống, đôi mắt xinh đẹp lộ ra dáng vẻ chân thật của nó, Hân đã quen nhìn Vân qua lớp kính cận trong suốt một thời gian, dù không phải lần đầu tiên thấy Vân không đeo kính nhưng mà lần nào thấy cũng đều ngây ngẩn.
"Từ khi sinh ra em đã thấy được những thứ người khác không thể thấy, nhưng phải đến khi em được 6 tuổi em mới phát hiện ra góc nhìn của mình khác với mọi người. Ngày xưa em với bọn họ thân thiết lắm, không như bây giờ đâu". Vân nhớ có lần mình đang trò chuyện với vong hồn mà bị người khác bắt gặp, vì nhiều người thấy cô hay nói chuyện cười đùa một mình nên từ đó mới có tin đồn cô bị điên, cơ mà sau đó cô mắc bệnh tâm thần thật, còn vì sao mà thân với họ thì chắc là vì cả hai đều cô đơn chăng? Cô không có bạn bè cùng trang lứa mà họ thì không có ai biết đến sự tồn tại của mình, ngày qua ngày đều lang thang không mục đích.
"Chính ra là tuổi thơ của em không có bị họ quấy phá nhiều lắm, dù có mắt âm dương nhưng em vẫn có thể sống một cuộc sống của một người bình thường. Nhưng vào năm em lên 16 thì đã có chút chuyện không may xảy ra". Nghe đến đây, cả người Hân liền cứng đờ, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
"Đã có một vong hồn nhập vào người em". Vân kể ra với một tông giọng bình tĩnh như đang kể câu chuyện của ai đó chứ không phải của mình.
"Lúc đó em đang nằm trên giường, rồi tự dưng lại mất điện, mà ngày đấy điện đóm ở quê yếu lắm nên mất điện là chuyện bình thường, em nghĩ còn lâu mới có điện nên tính đi ngủ. Đúng lúc đó, có một cái bóng trắng lao vào người em và rồi em ngất đi lúc nào không biết". Vân dừng lại một chút, tự dưng cô lại không muốn kể đoạn sau cho Hân nghe.
"Sau đó thì sao?". Hân thấy Vân đang kể dở liền thôi, cô vì lo lắng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với em sau đó mà thúc giục Vân.
"Sau đó... em tỉnh dậy ở giữa nghĩa trang".
Nhưng bên cạnh còn có xác chết của một con chó đang nhe răng mà cổ của nó bị vặn ngược ra sau, Vân nhớ khi đó mình đã nôn mửa rất nhiều, cô chạy thật nhanh về nhà để rửa sạch vết máu tanh nồng bám trên người, khi đó cô còn chả dám giết gà chứ nói gì đến giết chó, nhưng đó là lần đầu tiên Vân sát sinh, dù đối tượng không phải là người nhưng từ hôm đó trở đi cô luôn bị ám ảnh bởi khung cảnh đẫm máu đấy, lúc đấy trong đầu Vân chỉ nghĩ đến một điều, đó là cô muốn nhìn thấy khung cảnh đấy thêm lần nữa.
Giờ nghĩ lại vẫn thấy kích thích.
Hiện tại thì ít khi làm mấy trò như thế nữa nhưng thói quen là một cái gì đó rất đáng sợ, Vân nhìn xuống bàn tay đang được Hân nhẹ nhàng nắm lấy, những chuyện như này vẫn nên giữ cho mình mình biết thì hơn.
"Nhưng sang hôm sau thì linh hồn kia đã tự động chui ra khỏi người em, cứ như thể có một thứ gì đó đã đuổi nó đi vậy, nhưng dù là thứ gì đi chăng nữa thì em thực sự nợ thứ đó một mạng". Hân nghe thế liền thở phào nhẹ nhõm, cô không biết cảm giác bị ma nhập là như nào nhưng ngày trước cô nghe bố mẹ kể cô họ của mình lúc đang làm lễ cúng thì bị ma nhập, phải mất cả tháng gia đình nhà bên đấy mới đuổi vong ra khỏi người của cô, may là trường hợp Vân không giống như cô họ của mình.
"Sau đó... em trở thành như này, em cũng không biết là tại sao họ lại bám dai như thế nữa".
Vân kể chuyện xưa của mình rất là qua loa, giọng không cảm xúc mà kể một cách nhạt nhẽo, em nói những chuyện này trôi qua lâu rồi nên nhiều thứ không còn nhớ nữa, hoặc là vì em không muốn nói ra thôi.
"Sao em lại kể chị nghe những chuyện này?". Vân nghiêng đầu nhìn cô, ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng nửa khuôn mặt của Vân, khóe môi cong nhẹ gợi lên một nụ cười mỉm, đôi mắt em đượm buồn, ánh nhìn xa xăm như rơi vào khoảng không, Hân cầm lòng chẳng đặng đưa tay xoa nhẹ đôi mắt, hàng mi dài lướt nhẹ qua đầu ngón tay.
"Chị làm cái gì đấy?". Bị nói như vậy Hân giật mình rút tay lại, vội vàng nói.
"Không... không có gì, tại ban nãy chị thấy có thứ gì trên mi mắt em nên mới lấy xuống, giờ...giờ hết rồi". Vân 'ừ' một tiếng, cô với tay sang bên cạnh mình, mở cái ngăn kéo nhỏ ra, vừa lục lọi bên trong tìm đồ vừa nói.
"Ban nãy chị hỏi em là tại sao lại kể chị nghe những chuyện này đúng không? Đấy là vì....".
Vân lấy ra bên trong một lá bùa vàng, nhẹ nhàng dán nó vào một khoảng không ngay bên cạnh Hân, cô liếc mắt nhìn sang thì thấy lá bùa vàng lơ lửng đang giữa không trung một cách vô lí, Hân sợ hãi lao cả người về phía trước ôm chặt lấy Vân, bảo sao ban nãy lại thấy sau lưng lành lạnh.
"Ở cạnh em dễ bị để ý lắm". Vân lạnh lùng nhìn làn khói đen đang dần tan vào hư vô, nếu nó không bám sát vào người của Hân còn đỡ, bùa Dương tự vẽ lúc nào cũng hiệu quả hơn so với hàng bán sẵn để lừa đảo, có lẽ mình nên mua nhiều một chút để phòng hờ.
Bánh Mì từ nãy tới giờ đều trốn trong ổ cuối cùng cũng chịu chui ra, Vân thấy nó nhảy lên sofa rồi rúc vào cánh tay của mình thì phì cười, cô dùng cái tay còn lại vỗ nhẹ lên lưng của Hân, ra hiệu bảo chị không cần ôm chặt như thế nhưng có vẻ Hân không hiểu ý của cô rồi.
"Nó đi rồi, nó đi rồi. Haiz, đã bảo chị về sớm đi mà còn không nghe". Cô cốc đầu Hân một cái không nhẹ không nặng, Vân thở dài nói.
"Cứng đầu quá cơ". Trần Khả Hân e dè nhìn ngó xung quanh, thấy không còn lá bùa đang lơ lửng nào mới chịu thả tay ra, cô ngồi lùi về sau tạo ra một khoảng trống giữa hai người, Hân thẫn thờ nhìn xuống lá bùa rơi trên mặt đất, nghe em nói vậy, Hân ngậm ngùi ra về.
Tối hôm đó Hân nằm trên giường trằn trọc cả đêm không ngủ được, buổi sáng nghe tiếng chuông báo thức kêu vang mà cô còn tưởng trời vẫn tối, Hân dụi dụi mắt rồi thở dài, cả đêm không ngủ khiến cả người mệt mỏi uể oải, cô nằm lại xuống giường, chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực đến nhường này.
_________________
Hôm nay là sinh nhật của cô, nhưng đến khi nhận ra thì đã gần hết ngày, Vân nằm trên giường lướt điện thoại đọc những dòng chúc mừng sinh nhật từ anh chị, dù không được phép tổ chức tiệc vào ngày này nhưng cả hai vẫn lén lút chúc mừng cô từ năm này qua năm khác, sau khi trả lời tin nhắn của cả hai xong, Vân tắt điện thoại nằm trên giường một lúc, cô chợt nhớ ra trong nhà vẫn còn mấy chai rượu vang chưa khui, Vân ngồi dậy xỏ dép đi ra phòng khách.
Lý do Vân nhìn trúng căn hộ này một phần là vì cái kệ đựng rượu này, tiếc là cô ít khi đụng đến rượu nhưng được tặng nhiều quá, bỏ đi cũng phí nên thành ra cả đống rượu vang này bị chất thành núi trong nhà. Vân rút ra chai Château Lagrange từ trên kệ, cẩn thận đặt nó trên bàn còn mình thì khệ nệ khiêng một cái gương đứng từ phòng ngủ ra ngoài, cái gương cũ đã bị vỡ tan tành vì cú đấm kia, Vân ngay sau đó lại phải mua một cái khác, cô còn tự nhủ với bản thân phải bỏ ngay cái thói đập phá đồ mỗi khi kích động.
Vân đặt cái gương đứng ở trước mặt mình, đốt nến thơm rồi lấy con dao bỏ túi để khui rượu, Vân cầm ly rượu lên ngắm kĩ, lắc nhẹ thân ly để rượu bên trong ly sóng sánh, Vân nhìn chính mình trong gương, cô mỉm cười xinh đẹp cụng ly với cái gương.
"Te ves hermosa esta noche*".
'Cô trông thật xinh đẹp đêm nay'.
Vân nâng ly chúc mừng bản thân, đôi khi ta phải biết cách tìm niềm vui cho mình, không biết yêu bản thân kiểu này có giống với cái yêu cầu của bác sĩ hay không? Vân lại khệ nệ vác cái gương cất vào phòng ngủ rồi quay lại ngồi trên sofa phòng khách uống rượu, cô không phải đứa nghiện rượu nhưng nhiều lúc sẽ tìm đến rượu, trước đây thì sẽ self-harm nhưng giờ cô chỉ làm vậy mỗi khi tâm trạng quá xuống dốc.
"Thấy đau mới biết mình đang sống". Vân đặt tay lên trái tim, nhịp đập đồng đều bên dưới lồng ngực là bằng chứng cho việc mình vẫn còn tồn tại trên thế giới này, chẳng hiểu sao những lúc như này Vân lại có can đảm để đối diện với con người thật của mình.
Tầm 10 giờ kém Hân mới đến được nhà của Vân, nếu không phải tăng ca thì có lẽ cô đã đến sớm hơn rồi, mong là Vân chưa có ngủ. Cô bấm chuông cửa nhà em, nhưng đợi một lúc vẫn chưa thấy ai ra mở cửa, Hân liền ấn chuông thêm vài lần nữa cho đến khi người bên trong bị tiếng chuông làm cho mất ngủ.
"Sao lâu vậy ta? Hay đi ngủ rồi nhỉ?".
Đang lúc Hân tính quay lưng đi về, cánh cửa đột ngột mở ra, Vân cả người nghiêng ngả phải dựa vào tường mới đứng vững được, Hân mở to mắt nhìn, mùi rượu từ đâu chui ra sộc thẳng vào chóp mũi, Vân cau mày nhìn cô, giọng nói trầm khàn lười biếng nhưng có phần gắt gỏng.
"Ai đấy? Đêm hôm khuya khoắt rồi còn mò đến làm gì?".
"Chị... chị đây".
"Chị nào?". Vân nhăn mày cố gắng nhìn rõ gương mặt của Hân, cô thấy em không đeo kính nên nghĩ em không nhìn rõ mặt của mình, cô hơi cúi người đem cả gương mặt đến gần Vân để em nhìn kĩ rồi mới nói lại một lần nữa.
"Chị đây, Hân á".
"Hân sao? Hân nào?". Lần này thì đến lượt Hân thấy khó hiểu, cô đặt hộp bánh kem với quà xuống đất rồi vươn tay ra muốn sờ trán của Vân vì nhìn thấy gương mặt em hơi đỏ, có khi nào Vân đang sốt cao rồi mê sảng luôn không?
"Cô đừng chạm vào tôi!". Trần Khả Hân vội rụt tay lại, đang lúc cô chuẩn bị xin lỗi Vân thì thấy em chỉ tay vào khoảng không bên cạnh cô, gằn giọng quát.
"Đừng chạm vào người tôi!". Hân nhìn cảnh này xong thì sởn hết cả da gà, cô ôm một đống đồ từ dưới đất lên, có hơi thô lỗ mà xông vào nhà của Vân đóng rầm cửa lại, không nhịn được mà rùng mình một cái.
Truyện đề cử: Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu
"Tiên sư cha mạ nó, đứng đây ghê chết đi được!".
"Sao đằng ấy lại vào đây thế?". Vân dựa cả người vào tường từ từ trượt xuống ngồi bệt trên sàn nhà, hai mắt hơi lim dim không nhìn thấy biểu cảm nhăn nhó trên mặt của Hân.
"Vân sao thế? Cơ mà em uống rượu à?". Lúc này Hân mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người em không khỏi nhíu mày vào.
"Hửm? Rượu á...có uống một chút".
Say quắc cần câu như này mà bảo một chút?
"Em có tự đứng dậy được không?". Vân không trả lời lại mà cứ luôn nhìn cô chằm chằm, Hân thở dài đưa tay ra để em có thể vịn vào, em mỉm cười bám chặt vào tay Hân để cô dìu mình.
Sau khi đưa được Vân ra sofa ngồi nghỉ, cô nhìn chai rượu vang đã hết một nửa trên bàn, Hân mở to hai mắt không thể tin được nhìn Vân đang dựa vào tay ghế nửa tỉnh nửa mê, nhìn nồng độ cồn trên chai rượu là 13,5 thì mới thở phào nhẹ nhõm nhưng đối với nữ giới thì một ly này đã ngà ngà say rồi, đây Vân lại uống hết nửa chai, cô nhìn gương mặt phiếm hồng của em, thì ra tửu lượng của Vân không tốt lắm.
"Lần sau em uống ít thôi, uống nhiều hại gan hại thận lắm". Hân đem bánh kem cất vào trong tủ lạnh, tiện thể vắt mấy quả chanh pha nước cho Vân uống, lúc mang cốc nước chanh ấm ra thì đã thấy Vân nằm cuộn mình trên sofa ôm bụng rên rỉ, trên trán toát mồ hôi lạnh, Hân đặt cốc nước lên bàn, nhẹ nhàng lay người Vân.
"Dậy uống nước chanh đi em". Em chậm rãi mở mắt ra nhìn cô rồi lại nhìn cốc nước chanh trên bàn, Vân ngồi dậy vươn tay tính cầm cốc nước lên thì dừng lại, Hân chỉ thấy em lấy tay che miệng rồi chạy vù vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo.
Hân đứng bên ngoài cứ luôn giọng hỏi han, cửa phòng tắm khóa chặt làm cô muốn vào cũng không được, Vân lấy đâu ra hơi mà trả lời chị, sau khi nôn hết bữa tối ra ngoài mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút nhưng cơn đau quặn thắt ở dạ dày vẫn chưa thuyên giảm, cô chống tay ngồi dậy, vừa đánh răng vừa ôm bụng nhưng nhờ cơn đau này mà đầu óc đã tỉnh táo hơn ban nãy nhiều. Hân thấy Vân ôm bụng đi lướt qua mình rồi nằm bẹp dí trên sofa, Bánh Mì cuộn mình trên người Vân nằm ngủ, cô thở dài đuổi nó ra chỗ khác rồi ngồi xuống bên cạnh em.
"Em uống nước đi cho đỡ khát". Hân đưa cốc nước chanh còn ấm cho cô, Vân nhận lấy cốc nước chanh lên muốn uống một ngụm nhằm xoa dịu cơn đau quặn thắt ở dạ dày, nước chanh vừa uống vào khoang miệng, cô mở to hai mắt muốn phun hết nước chanh ra nhưng Hân đã nhanh hơn một bước mà lấy tay bụm chặt miệng cô, Vân không phun nước ra được nên phải chịu đựng nuốt xuống.
"Ọe, sao chị không bỏ đường vào? Vị kiểu gì mà vừa đắng vừa chua thế này!". Vân mặt mũi nhăn nhó chẹp chẹp miệng, Hân nhịn không được mà bật cười, sao cô lại không biết vị nó kinh khủng như nào chứ, cô lúc nếm thử còn không dám uống vào mà đây Vân lại bị ép uống hết, trông cũng tội mà thôi cũng kệ.
"Nhà em chỉ có chanh xanh thôi, người ta nói là uống cái này không được bỏ đường vào, bỏ rồi thì còn nói làm gì nữa?". Vân nhìn cốc nước chanh còn chưa vơi được bao nhiêu mà run rẩy, cuối cùng dưới sự cưỡng ép từ Hân, Vân hy sinh anh dũng uống hết sạch cốc nước chanh kia.
Hân nhìn Vân gục ngã trên sofa mà mỉm cười, cô đem một cốc nước khác sang để Vân uống cho bớt chua rồi mới đứng dậy cầm cả hai cốc mang đi rửa, lúc đi ngang qua bàn ăn thấy hộp quà vẫn còn đấy, Hân vỗ trán suýt chút nữa là đã quên nay là sinh nhật Vân, thấy mình lãng phí quá nhiều thời gian vào việc dọn dẹp nhà bếp, Hân vội vàng cầm hộp quà ra ngoài, cuối cùng vẫn chọn mua cái hộp đẹp đẹp, mong là Vân có cái sở thích kì lạ đấy, Hân bước nhẹ chân đến gần sofa tính cho em một bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn phải tạm dừng vì Vân lỡ ngủ quên, Hân đặt hộp quà lên bàn kính, ngồi xổm xuống nhìn gương mặt của em.
Vẫn là cái kiểu cau mày khó chịu đó, Hân không nghĩ là trên đời còn có người khi ngủ mặt lại nhăn nhó như thế, Hân đưa tay vuốt những nếp nhăn ở giữa hai hàng chân mày cho Vân, động tác trên tay chậm lại, ngón tay khẽ di rời xuống đôi mắt rồi đến sống mũi cao thẳng, cuối cùng là dừng ở đôi môi căng mọng ướt át. Hân sờ nhẹ cánh môi mềm mại kia, tim đập như trống rền, nếu lúc này Vân mà mở mắt ra thì xong phim, thôi thì để lần sau vậy... nhưng lần sau là khi nào?
Không gian xung quanh yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ nhịp thở của đối phương và tiếng tim đập như trống của mình, Hân khẽ cúi người, men rượu lẫn mùi hương ngọt ngào chỉ thuộc về Vân luồn vào khoang mũi khiến đầu óc cô như chậm lại, đôi môi của cả hai chỉ cách nhau có centimet thì dừng lại. Đang lúc Hân đang do dự không biết nên dừng lại hay tiếp tục thì Vân chợt nghiêng người sang làm cô không kịp trở tay, cảm giác mềm mại nóng rực ở môi khiến cô quên cả thở, Hân ngửa người ra sau ngồi phịch xuống sàn, vẫn chưa tỉnh táo sau nụ hôn bất ngờ kia.