Ngày xuất viện Vân không nói với ai cả, cô với Duyên cùng nhau bắt taxi về chung cư của mình. Duyên cũng có nhà riêng nhưng Duyên nhập viện từ 3 năm trước nên không có ai ở sau đó bởi vì một vài lý do nên đành phải cho thuê căn hộ, sau khi xuất viện thì chưa kịp thông báo cho bên thuê về việc rút ngắn hợp đồng trước thời hạn nên tạm thời thì chỉ có thể ghé qua nhà Vân ở tạm một buổi trưa. Vừa bước chân vào nhà, Duyên không thấy bất ngờ lắm, bốn bức tường được dán kín bùa vàng, cách bài trí không khác căn phòng riêng ở bệnh viện là bao, trang trí tối giản vài chỗ có nhà cây cùng mấy món đồ chơi cho mèo.
Vân đặt Bánh Mì xuống rồi đi rót nước cho Duyên, ngồi lại sofa mới cùng nhau bàn chính sự.
"Tầm 6h tối, chúng ta đi tìm con suối kia được chứ?".
"Sao không phải là bây giờ, lúc này còn sớm mà". Vân thở dài, cô ỉu xìu đáp lại.
"Cô nghĩ bên ngoài lại mát mẻ lắm hả?". Duyên nhìn ra bên ngoài, đúng là nóng chảy mỡ trong phòng bật điều hòa thì còn mát mẻ chứ nắng như này đúng là muốn thiêu người. Duyên không nói nữa cô nằm ra sofa than thở với Vân.
"Đói quá! Nhà có gì ăn không?".
"Muốn ăn tự lăn vào bếp". Duyên bật dậy chạy vào phòng bếp của Vân, lúc sau quay lại nói.
"Làm gì có đồ ăn".
"Cô biết đáp án rồi đấy". Vân đứng dậy từ sofa sau đó cầm chìa khóa xe giơ ra trước mặt Duyên.
"Đi thôi". Cả hai cùng lái con xe BMW của Vân ra khỏi gara để xe của khu chung cư, Duyên ghé bên cửa sổ trò chuyện với Vân.
"Chính ra cô cũng giàu đấy chứ, một chiếc như này cũng mất mấy tỷ". Vân nhìn Duyên qua khóe mắt cũng vui vẻ đáp lại.
"Thế hả? Tôi thấy cũng bình thường".
Duyên khịt mũi khinh bỉ. Đúng là bọn nhà giàu, có tiền thì ghê gớm lắm hay gì giỏi thì cho cô tiền đi.
"Thu nhập một tháng của cô bao nhiêu?". Nhân lúc đèn đỏ, Vân mới quay người nói chuyện phiếm cùng Duyên.
"Lại tính điều tra tôi hay gì?". Duyên nhún vai không đáp chờ đợi câu tiếp theo của Vân.
"Đoán xem". Vân mỉm cười với Duyên.
"Cô từng nói cô là nghệ sĩ violin, làm nghệ sĩ cũng nhiều tiền như vậy hả?". Vân phụt cười cô lắc đầu nói.
"Đâu ra nhiều. Nếu hoạt động trong nước thì lương của tôi còn bèo hơn cả sinh viên". Nói xong còn bắt chước nhún vai như Duyên.
"Thế hoạt động ở nước ngoài sẽ nhiều tiền sao?".
"Không hẳn, chỉ nhỉnh hơn một chút, nếu hợp tác với ca sĩ nào đó thì đúng là thù lao có cao, tôi cũng không có hoạt động thường xuyên, đa phần họ biết đến tôi là do tôi từng được giải thưởng thôi". Duyên cau mày, thế chả nhẽ là con ông cháu cha?
"Vậy làm thế nào mà cô giàu được?". Đèn đã chuyển xanh, Vân nhìn về phía trước lạnh nhạt đáp.
"Kiêm cùng một lúc hai nghề, vả lại nhà tôi cũng có điều kiện từ xưa rồi".
"Vậy người nhà chắc cũng chiếu cố cô nhiều". Duyên buột miệng nói ra, ngay lập tức lấy tay che miệng lại, khúm núm nhìn Vân.
"Nói như đấm vào đầu gối vậy, cô cảm thấy tôi ăn được gì từ nhà đấy?".
Duyên biết mình lỡ lời, cô không biết nhiều về gia đình của Vân nhưng chỉ biết một điều là Vân rất ghét nói đến gia đình trừ chị Thư và anh Nam ra, mà Vân còn có tâm lý không ổn định thì hiển nhiên gia đình cũng không êm ấm gì. Duyên chủ động nhận lỗi trước, cô cười làm lành.
"Lỡ mồm, bỏ qua nốt lần này thôi". Vân vẫn nhăn mày nhưng cũng không còn giận như ban nãy nữa.
"Vậy cô làm giàu bằng cách nào?".
"Vẫn chưa bỏ qua vấn đề này à?". Duyên gật đầu, Vân thở dài nói.
"Tôi kinh doanh khách sạn". Duyên chợn mắt lên nhìn, ghê nha!
"Mà nó cũng chả dễ dàng gì tôi chỉ kiếm tiền để sau khi về già còn có chỗ để tĩnh dưỡng thôi". Động lực làm việc của Vân rất đơn giản, đó là sống một mình ở thảo nguyên sau khi về già. Mặc dù bây giờ cô cũng đủ làm điều đó rồi nhưng vẫn cần phòng hờ nhiều thứ lắm.
"Ơ tôi nhớ là cô chả bao giờ làm việc cả? Suốt ngày ru rú trong viện thì làm lúc nào".
"Tôi nhờ anh chị giúp tôi quản lý nhưng nhiều lúc tôi cũng cảm thấy mình làm phiền anh chị nhiều quá". Vân cười gượng.
Vân tốt nghiệp ngành Quản trị khách sạn của trường đại học Surrey, trường có liên kết với hơn 500 công ty tạo cơ hội cho Vân rất nhiều. Khả năng học hỏi của Vân rất nổi trội trong niên khóa năm đó, được nâng đỡ cũng là chuyện bình thường nhưng Vân là người có tham vọng lớn, vừa vào trường đã bắt đầu lập nghiệp và tất nhiên cũng có sự giúp sức từ anh Nam và chị Thư.
Bốn năm vất vả, cố gắng gây dựng sự nghiệp của Vân nhưng chỉ vì 'một vài' vấn đề ở gia đình mà Vân phải tạm thời nhượng quyền điều hành cho anh Nam để tập chung 'chữa bệnh'. Ngày đầu tiên cũng rất khó khăn, không có khách hàng cũng chẳng có cách quảng cáo nào, nợ nần chồng chất, một thời gian dài không có thu nhập, khách sạn đầu tiên của Vân phải đóng cửa.
Sau đó cô quyết định gây dựng danh tiếng cho mình, tự kiếm một khoản riêng nhờ nhờ việc làm nghệ sĩ violin và mấy thứ lặt vặt khác, Vân chưa từng vắng mặt trong những buổi xã giao và thực tập, tích lũy kinh nghiệm thực tế và bắt kịp nhu cầu và xu hướng thị trường. Sau bao nhiêu năm cố gắng, dần dần nhà hàng được biết đến hơn, cô bắt đầu mở rộng nhiều chi nhánh ở London, sau đó mới lấn sang khu nghỉ dưỡng.
Hiện tại, Vân sở hữu 1 khách sạn 5 sao, 2 khách sạn 4 sao và 1 khu nghỉ dưỡng cao cấp. Trong bốn năm đầu còn nhiều khuyết điểm nhưng hai năm cô nhập viện, anh chị đã cố gắng bù đắp cho những khuyết điểm đó, Vân bây giờ sở hữu một khối tàn sản kếch xù nhưng so với thị trường hiện nay thì cô chưa đến mức được gọi là tỷ phú, nhưng để sở hữu một khoản tiền lớn như vậy là điều không thể, lợi thế duy nhất của cô là có tiền, đó là lý do cô có thể tiến xa hơn bình thường. Duyên nói không sai, cô đúng là có dựa vào gia đình.
"Thế cô tính làm nghệ sĩ tiếp hay gì? Sao không tập chung vào kinh doanh nhiều hơn đi".
"Sau đợt này tôi bỏ việc, làm hai thứ cùng một lúc rất mệt".
Duyên nhìn chằm chằm Vân, một trò đua dai lóe lên trong đầu. Vân bị nhìn đến khó chịu, cô nhắn mày hỏi.
"Nhìn cái giề?".
"Bạn có ngại không? Nếu mình muốn bạn nuôi mình". Nói xong là Vân sợ giật thót tim, Vân rùng mình, cô nhanh chóng dừng xe lại rồi thẳng thắn đuổi Duyên xuống đường.
"Khiếp nghe kinh chết đi được! Nuôi cô chắc tôi phá sản!". Vân ôm tay run rẩy, cô đẩy gương mặt đang tiến gần mình ra, gằn giọng quát.
"Liệu thần hồn cái mồm con ạ!". Duyên ôm bụng cười như xé vải, mãi mới được cho vào xe dưới cái nóng gay gắt của mặt trời với nhiệt độ tỏa ra từ mặt đường, cô ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế hưởng điều hòa rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Mà Duyên cũng không phải là không có tiền, giả nghèo bởi vì đam mê thôi.
Vân là kinh doanh dịch vụ, gia đình Duyên kinh doanh bất động sản nhưng điều này cô không cảm thấy cần phải nói ra.
_______
Duyên nằm vạ vật trên sofa, Vân bận rộn trong nhà bếp, thấy vậy Duyên bắt đầu giở giọng trêu trọc.
"Cô nghĩ kĩ chưa? Tôi không ngại làm tình nhân của cô đâu".
'Vút' một tiếng, chiếc dép đi trong nhà xé gió bay thẳng đến mặt Duyên, Vân tay cầm con dao phay bước ra ngoài, chĩa mũi dao về phía Duyên.
"Có tin tôi cắt lưỡi cô không? Nói thêm câu nữa, tôi băm cô cho Bánh Mì ăn".
Dứt lời, Vân xoay người vào bếp rồi đóng sầm cửa lại, Duyên cười hai tiếng rồi lôi điện thoại ra nghịch. Bữa trưa cuối cùng cũng được đem ra, lúc nhìn những món ăn đặc sắc được bày trên bàn đến Duyên cũng phải há hốc mồm, cô không ngờ nhìn Vân như vậy mà lại đảm đang đến thế, lúc ăn xong Duyên xung phong là người rửa bát nhìn thấy đồng xoong nồi xếp chồng lên nhau mà thở dài ngao ngán, gần một tiếng mới rửa xong Duyên lau tay đưa mắt nhìn nhà bếp sạch sẽ mà tự hào không thôi, bỗng cô thấy Vân đi vào đang định mở miệng khoe thành quà, thì cô thấy Vân đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy tay cầm của máy rửa bát rồi kéo nhẹ một cái, Vân thò một tay vào lấy cái cốc bên trong rồi thong thả đi ra ngoài.
Đặng Hà Duyên: Người nhà quê.
____________
"Tôi buồn ngủ quá, còn phòng trống không?". Duyên đưa tay lên che miệng ngáp.
Vân đứng dậy, cô lấy trong tủ một chiếc chăn nhỏ rồi ném về phía Đặng Hà Duyên.
"Ngủ sofa đi". Nói xong, cũng lắc mông đi vào phòng mình.
Căn phòng cho khách ở đối diện phòng cô, trước đây cô từng dọn qua cho Hân ở tạm một đêm nhưng không hiểu sao cô không muốn Duyên vào đó.
___________
"Cái gì? Vân xuất viện rồi!". Thư mở to mắt ra nhìn Thảo, sao cô không biết gì hết vậy.
"Trước khi đi, Vân gửi cho Thư cái này". Thảo đưa một tờ giấy ra trước mặt.
Thư cầm tờ giấy, cô chậm rãi mở ra đọc. Sau một lúc, Thư mặt đỏ đến tận mang tai, nhanh chóng gấp lại tờ giấy, rồi ho khan hai cái.
"Vụ này....mình không có thời gian đâu".
Thảo cười dịu dàng, cô vẫn nhìn chăm chú Thư, dưới sự cưỡng ép vô hình từ Thảo Thư liền đồng ý, Thảo biết tính Thư hiền nên mấy chiêu kiểu này hay có tác dụng lắm.
"Cũng...cũng được. Thư cũng nên tặng mình một kỳ nghỉ". Thảo cười vui vẻ, sau đó dẫn Thư vào phòng trò chuyện.
Vân viết rằng cô muốn chị Thư cùng đi nghỉ mát với Thảo còn giải thích rằng đó là bồi thường cho viện trưởng, luận điểm, luận cứ rõ ràng, đến cả An Chi cũng được Vân thu xếp ổn thỏa. Chỉ có mình và viện trưởng! Chỉ có hai người! 'Em cứ chờ đấy Vân ạ!'
Vân đang ngồi đọc sách trong phòng, cô tự nhiên thấy lạnh sống lưng. Vân cầm điều khiển tăng nhiệt độ điều hòa lên.
_______
6h tối, ngoài trời vẫn còn sáng nhưng đã bớt nắng hơn trước mặt đường bê tông nóng như muốn cháy da, Vân dựa theo trí nhớ mà lái xe vòng qua bệnh viện, con đường tiếp theo không thể lái xe vào, Duyên và Vân đậu xe bên lề đường, sau đó tự đi bộ vào bên trong.
Chưa được bao lâu, hàng tre xanh đã hiện ra ngay trước mắt, Vân nhìn ngó xung quanh, phải mất một lúc, cô mới định hình được chỗ cô gái cùng tên sát nhân kia, Duyên tiến lên trước, cô nhìn theo hướng tay mà Vân rồi đi vào.
"Ở đây đúng không?".
Vân gật đầu, cô đứng từ xa nhìn Duyên. Chỗ Duyên đứng là một bụi rậm, cô không rảnh để mà phải chui rúc vào bên trong đấy, đặc biệt là chỗ này từng có người chết.
"Hình như là đúng rồi, qua đây mà xem". Tiếng Duyên truyền đến
Vân chậm rãi tiến gần, cô nhìn theo hướng Duyên chỉ, trên thân tre cùng vài cọng lá còn vương màu đỏ, nhìn sơ qua thì đã được dọn dẹp rồi, nhưng mấy chi tiết nhỏ như này thường bị bỏ qua.
"Đã xác định chỗ người phụ nữ kia chết rồi, nhưng chưa rõ là thời gian nào?". Duyên nhăn mày.
Nếu có thể thấy được thi thể, may ra còn xác định được thời gian tử vong. Giai đoạn đầu tiên, ruồi bắt đầu đẻ trứng lên xác chết tại các vị trí mắt, lỗ mũi, miệng, tai, vết thương hở và các lỗ khác. Trứng sau đó nở thành giòi, chui xuống dưới da và bắt đầu ăn xác. Nếu có hiện tượng này, nghĩa là đã chết được gần một tuần.
Giai đoạn thứ hai của quá trình phân hủy là trương phình. Vi khuẩn bắt đầu phá hủy các mô, giải phóng khí tích tụ trong ruột. Sự trương phình chủ yếu diễn ra trong bụng, thỉnh thoảng trào ra ở mũi, miệng và bộ phận sinh dục. Những thức ăn (nếu có) lưu trữ trong hệ tiêu hóa chúng sẽ tự phân hủy làm ảnh hưởng đến quá trình phân huỷ của xác chết. Giai đoạn này thường diễn ra trong tuần thứ hai của quá trình phân hủy.
Giai đoạn thứ ba là thối rữa. Đây là giai đoạn sau cùng nhưng cũng kéo dài nhất. Thối rữa là khi các cấu trúc lớn trong cơ thể bị phá hủy còn mô thì hóa lỏng. Các cơ quan tiêu hóa, não và phổi là những nội tạng đều bị phân hủy. Dưới các điều kiện bình thường thì chỉ sau ba tuần là không còn nhận diện được các nội tạng.
Người phụ nữ kia được thả trôi, thi thể khi tiếp xúc với nước sẽ mất tới gần 3 tháng để phân hủy thành xương. Nếu phân hủy hoàn toàn rồi, muốn xác định danh tính cũng trở nên khó khăn.
"Để tôi xem, con suối này sâu bao nhiêu".
Vân xắn quần lên cao, cô đặt dép trên bờ rồi chậm rãi bước xuống. Vân cao 1m65, đến gần giữa suối cũng cao tới eo, nước chảy cũng siết và mạnh hơn nhiều, Vân dứt khoát quay lại, đi nữa có khi cô bị cuốn trôi mất. Duyên đứng trên bờ, đợi Vân quay lại mới hỏi.
"Cô nghĩ trôi bao xa?".
"Chịu thôi, nhưng suối này sâu lắm, nước chảy siết kinh khủng". Vân nhìn cả phần thân ướt nhẹp mà tỏ vẻ chán ghét, biết thế đẩy Duyên xuống có phải nhanh không.
"Có muốn đi dọc bờ suối nhìn thử không?".
"Điên à! Thôi muộn rồi, biết đến đây thôi". Duyên nhíu mày, cô nói thử.
"Hay là báo công an?".
"Không cần".
"Vì sao?". Vân đứng dậy, cô nhìn phía cuối dòng suối kia mà đăm chiêu.
"Nếu công an làm được, chuyện này đã không tới tay chúng ta. Với lại, tôi cũng không muốn dính đến cảnh sát đâu". Duyên gật đầu, cô nhìn bầu trời nhuộm ánh lửa liền sực tỉnh.
"Hay là cô nói chuyện với hồn ma đấy đi, cô nhìn được mà!". Vân nhíu mày, bất mãn nói.
"Vấn đề ở đây là nãy giờ tôi không thấy một mống nào cả!".
"Cô sẽ giúp tôi chứ?".
Vân giật bắn mình, cô ngã người ra sau rồi trơ mắt nhìn người phụ nữ trẻ trung mặc áo trắng với mái tóc đen dài đang lơ lửng giữa suối. Duyên thấy Vân ngẩn người nhìn suối, mới biết là chỗ đó có người, Duyên không sợ, nhưng cũng hơi rùng mình.
"Cô sẽ giúp tôi chứ? Hãy trả thù cho bọn tôi".
'Bọn tôi?' Vậy không phải là một người à.
"Hắn là sát nhân hàng loạt?". Người phụ nữ kia lắc đầu, Vân càng thấy khó hiểu, người phụ nữ kia chỉ về phía dòng suối, cô nói.
"Đi thêm 3km nữa là sẽ thấy, xác tôi bị kẹt bởi tảng đá".
Vân hỏi một loạt câu hỏi về sự kiện, hóa ra người phụ nữ này không bị chặt đầu, nhưng là bị siết cổ chết nhưng cô ấy không phải là người duy nhất, đây cũng không tính là giết người hàng loạt bởi đa số bọn họ đều chết vì tự sát. Người phụ nữ biết hung thủ, đó là người quen, khi còn sống, cô ấy là sinh viên năm nhất trường đại học Chính Trị, hung thủ là hàng xóm với nhà cô, hắn giết cô bởi vì sợ sẽ đến tai bố mẹ cô ấy, bố là cảnh sát, mẹ lại là luật sư.
"Có phải cô bị hắn làm gì rồi đúng không?". Người phụ nữ nghẹn ngào gật đầu, tiếng khóc thảm thiết xuất hiện.
"Tôi không thể tìm hắn, tôi không thể rời khỏi đây!". Vân gật đầu, một âm hồn chứa nhiều chấp niệm nên mới lưu luyến trần gian, nhưng không thể rời xa thi thể cùng nơi mình đã chết. Trừ phi có người giúp cô ấy ra.
"Tôi hiểu những chuyện cô đã phải trải qua, đau lắm phải không?". Người phụ nữ gật đầu liên tục, tiếng khóc than vẫn còn vang vọng trong không gian.
"Tôi sẽ giúp cô ra". Tiếng khóc ngưng bặt, cô gái ngẩng đầu lên nhìn Vân, biểu cảm đầy kinh ngạc.
"Nhưng cô phải nhớ điều này. Cô đã chết rồi, đừng có mà nảy sinh ý nghĩ độc chiếm thân xác của người sống". Vân lạnh lùng nhìn cô gái.
Cô gái gật đầu không đáp, Vân đứng dậy, bàn bạc riêng với Duyên.
"Gì! Cô muốn cô ta nhập vào tôi! Sao cô không để cô bị nhập đi mà lại bảo tôi". Vân thở dài, cô nói dối không chớp mắt với Duyên.
"Thế cũng được, nhưng nếu tôi bị nhập thì đến lúc xong việc, cô có thể đuổi cô gái kia không? Nhỡ cô ta độc chiêm thân xác tôi thì cô phải làm sao? Cô hiểu chuyện tâm linh nhiều như tôi không? Tôi thề, chỉ cần đưa linh hồn cô ấy rời xa khỏi suối là được".
Duyên nửa tin nửa ngờ, nhưng mà bị nhập đó, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, Vân đứng im không nói, cô để Duyên suy nghĩ kĩ.
"5 phút, đúng 5 phút thôi nhá!". Duyên thỏa hiệp với Vân.
"Biết rồi, 5 phút thì 5 phút".
Vân vào xe thay đồ, ra ngoài với bộ dạng trên khô dưới ướt đúng là ngượng chết. Duyên đứng cách xa xe chờ đợi. Cửa kính xe được thay là kính một chiều, Vân không thích có người nhìn vào trong xe. Sau khi thay xong quần áo, Vân nhìn cô gái nói.
"Nhập vào thân xác của cô gái này đi, chỉ có 5 phút thôi". Cô gái đó gật đầu, sau đó đi vào bên người Duyên.
"Lên xe".
'Duyên' đi sau lưng Vân, rồi ngồi bên ghế lái phụ. Cô gái nói rất giữ lời, 5 phút sau, Duyên trở về bình thường.
"Xong rồi à, tôi lên xe lúc nào thế?".
"Ban nãy". Vân nhìn Duyên qua khóe mắt, sau đó liếc nhìn cô gái đang ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
"Tôi đưa cô về nhà bố mẹ cô được không?".
"Ừ, cũng được". Duyên lạnh nhạt đáp lời, dù sao cũng phải về ới gia đình một tiếng, để họ còn biết cái đứa điên này còn chưa ngỏm củ tỏi.
Cô gái vẫn im lặng không nói, sau khi đưa Duyên về nhà, Vân mới nhắc nhở cô gái.
"Nhà tôi cô không vào được đâu. Nếu muốn thì cô có thể đứng bên ngoài cửa chờ".
"Không sao". Vân thả chậm tốc độ, bắt đầu hỏi thăm chuyện ngày đó. Cô biết, nhắc lại chuyện buồn sẽ khiến cô ấy thêm đau đớn, nhưng muốn báo thù thì cô phải nắm rõ thông tin.
"Tôi sẽ không trực tiếp nhúng tay vào việc của cô. Nhưng tôi sẽ giúp cô. Yên tâm, chính cô sẽ trừng trị hắn".
"Bằng cách nào?". Trong đôi mắt u ám của cô gái lóe lên một tia sáng, cô ấy thất thần nhìn Vân.
"Đến lúc đó cô sẽ biết".
Vân đặt Bánh Mì xuống rồi đi rót nước cho Duyên, ngồi lại sofa mới cùng nhau bàn chính sự.
"Tầm 6h tối, chúng ta đi tìm con suối kia được chứ?".
"Sao không phải là bây giờ, lúc này còn sớm mà". Vân thở dài, cô ỉu xìu đáp lại.
"Cô nghĩ bên ngoài lại mát mẻ lắm hả?". Duyên nhìn ra bên ngoài, đúng là nóng chảy mỡ trong phòng bật điều hòa thì còn mát mẻ chứ nắng như này đúng là muốn thiêu người. Duyên không nói nữa cô nằm ra sofa than thở với Vân.
"Đói quá! Nhà có gì ăn không?".
"Muốn ăn tự lăn vào bếp". Duyên bật dậy chạy vào phòng bếp của Vân, lúc sau quay lại nói.
"Làm gì có đồ ăn".
"Cô biết đáp án rồi đấy". Vân đứng dậy từ sofa sau đó cầm chìa khóa xe giơ ra trước mặt Duyên.
"Đi thôi". Cả hai cùng lái con xe BMW của Vân ra khỏi gara để xe của khu chung cư, Duyên ghé bên cửa sổ trò chuyện với Vân.
"Chính ra cô cũng giàu đấy chứ, một chiếc như này cũng mất mấy tỷ". Vân nhìn Duyên qua khóe mắt cũng vui vẻ đáp lại.
"Thế hả? Tôi thấy cũng bình thường".
Duyên khịt mũi khinh bỉ. Đúng là bọn nhà giàu, có tiền thì ghê gớm lắm hay gì giỏi thì cho cô tiền đi.
"Thu nhập một tháng của cô bao nhiêu?". Nhân lúc đèn đỏ, Vân mới quay người nói chuyện phiếm cùng Duyên.
"Lại tính điều tra tôi hay gì?". Duyên nhún vai không đáp chờ đợi câu tiếp theo của Vân.
"Đoán xem". Vân mỉm cười với Duyên.
"Cô từng nói cô là nghệ sĩ violin, làm nghệ sĩ cũng nhiều tiền như vậy hả?". Vân phụt cười cô lắc đầu nói.
"Đâu ra nhiều. Nếu hoạt động trong nước thì lương của tôi còn bèo hơn cả sinh viên". Nói xong còn bắt chước nhún vai như Duyên.
"Thế hoạt động ở nước ngoài sẽ nhiều tiền sao?".
"Không hẳn, chỉ nhỉnh hơn một chút, nếu hợp tác với ca sĩ nào đó thì đúng là thù lao có cao, tôi cũng không có hoạt động thường xuyên, đa phần họ biết đến tôi là do tôi từng được giải thưởng thôi". Duyên cau mày, thế chả nhẽ là con ông cháu cha?
"Vậy làm thế nào mà cô giàu được?". Đèn đã chuyển xanh, Vân nhìn về phía trước lạnh nhạt đáp.
"Kiêm cùng một lúc hai nghề, vả lại nhà tôi cũng có điều kiện từ xưa rồi".
"Vậy người nhà chắc cũng chiếu cố cô nhiều". Duyên buột miệng nói ra, ngay lập tức lấy tay che miệng lại, khúm núm nhìn Vân.
"Nói như đấm vào đầu gối vậy, cô cảm thấy tôi ăn được gì từ nhà đấy?".
Duyên biết mình lỡ lời, cô không biết nhiều về gia đình của Vân nhưng chỉ biết một điều là Vân rất ghét nói đến gia đình trừ chị Thư và anh Nam ra, mà Vân còn có tâm lý không ổn định thì hiển nhiên gia đình cũng không êm ấm gì. Duyên chủ động nhận lỗi trước, cô cười làm lành.
"Lỡ mồm, bỏ qua nốt lần này thôi". Vân vẫn nhăn mày nhưng cũng không còn giận như ban nãy nữa.
"Vậy cô làm giàu bằng cách nào?".
"Vẫn chưa bỏ qua vấn đề này à?". Duyên gật đầu, Vân thở dài nói.
"Tôi kinh doanh khách sạn". Duyên chợn mắt lên nhìn, ghê nha!
"Mà nó cũng chả dễ dàng gì tôi chỉ kiếm tiền để sau khi về già còn có chỗ để tĩnh dưỡng thôi". Động lực làm việc của Vân rất đơn giản, đó là sống một mình ở thảo nguyên sau khi về già. Mặc dù bây giờ cô cũng đủ làm điều đó rồi nhưng vẫn cần phòng hờ nhiều thứ lắm.
"Ơ tôi nhớ là cô chả bao giờ làm việc cả? Suốt ngày ru rú trong viện thì làm lúc nào".
"Tôi nhờ anh chị giúp tôi quản lý nhưng nhiều lúc tôi cũng cảm thấy mình làm phiền anh chị nhiều quá". Vân cười gượng.
Vân tốt nghiệp ngành Quản trị khách sạn của trường đại học Surrey, trường có liên kết với hơn 500 công ty tạo cơ hội cho Vân rất nhiều. Khả năng học hỏi của Vân rất nổi trội trong niên khóa năm đó, được nâng đỡ cũng là chuyện bình thường nhưng Vân là người có tham vọng lớn, vừa vào trường đã bắt đầu lập nghiệp và tất nhiên cũng có sự giúp sức từ anh Nam và chị Thư.
Bốn năm vất vả, cố gắng gây dựng sự nghiệp của Vân nhưng chỉ vì 'một vài' vấn đề ở gia đình mà Vân phải tạm thời nhượng quyền điều hành cho anh Nam để tập chung 'chữa bệnh'. Ngày đầu tiên cũng rất khó khăn, không có khách hàng cũng chẳng có cách quảng cáo nào, nợ nần chồng chất, một thời gian dài không có thu nhập, khách sạn đầu tiên của Vân phải đóng cửa.
Sau đó cô quyết định gây dựng danh tiếng cho mình, tự kiếm một khoản riêng nhờ nhờ việc làm nghệ sĩ violin và mấy thứ lặt vặt khác, Vân chưa từng vắng mặt trong những buổi xã giao và thực tập, tích lũy kinh nghiệm thực tế và bắt kịp nhu cầu và xu hướng thị trường. Sau bao nhiêu năm cố gắng, dần dần nhà hàng được biết đến hơn, cô bắt đầu mở rộng nhiều chi nhánh ở London, sau đó mới lấn sang khu nghỉ dưỡng.
Hiện tại, Vân sở hữu 1 khách sạn 5 sao, 2 khách sạn 4 sao và 1 khu nghỉ dưỡng cao cấp. Trong bốn năm đầu còn nhiều khuyết điểm nhưng hai năm cô nhập viện, anh chị đã cố gắng bù đắp cho những khuyết điểm đó, Vân bây giờ sở hữu một khối tàn sản kếch xù nhưng so với thị trường hiện nay thì cô chưa đến mức được gọi là tỷ phú, nhưng để sở hữu một khoản tiền lớn như vậy là điều không thể, lợi thế duy nhất của cô là có tiền, đó là lý do cô có thể tiến xa hơn bình thường. Duyên nói không sai, cô đúng là có dựa vào gia đình.
"Thế cô tính làm nghệ sĩ tiếp hay gì? Sao không tập chung vào kinh doanh nhiều hơn đi".
"Sau đợt này tôi bỏ việc, làm hai thứ cùng một lúc rất mệt".
Duyên nhìn chằm chằm Vân, một trò đua dai lóe lên trong đầu. Vân bị nhìn đến khó chịu, cô nhắn mày hỏi.
"Nhìn cái giề?".
"Bạn có ngại không? Nếu mình muốn bạn nuôi mình". Nói xong là Vân sợ giật thót tim, Vân rùng mình, cô nhanh chóng dừng xe lại rồi thẳng thắn đuổi Duyên xuống đường.
"Khiếp nghe kinh chết đi được! Nuôi cô chắc tôi phá sản!". Vân ôm tay run rẩy, cô đẩy gương mặt đang tiến gần mình ra, gằn giọng quát.
"Liệu thần hồn cái mồm con ạ!". Duyên ôm bụng cười như xé vải, mãi mới được cho vào xe dưới cái nóng gay gắt của mặt trời với nhiệt độ tỏa ra từ mặt đường, cô ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế hưởng điều hòa rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Mà Duyên cũng không phải là không có tiền, giả nghèo bởi vì đam mê thôi.
Vân là kinh doanh dịch vụ, gia đình Duyên kinh doanh bất động sản nhưng điều này cô không cảm thấy cần phải nói ra.
_______
Duyên nằm vạ vật trên sofa, Vân bận rộn trong nhà bếp, thấy vậy Duyên bắt đầu giở giọng trêu trọc.
"Cô nghĩ kĩ chưa? Tôi không ngại làm tình nhân của cô đâu".
'Vút' một tiếng, chiếc dép đi trong nhà xé gió bay thẳng đến mặt Duyên, Vân tay cầm con dao phay bước ra ngoài, chĩa mũi dao về phía Duyên.
"Có tin tôi cắt lưỡi cô không? Nói thêm câu nữa, tôi băm cô cho Bánh Mì ăn".
Dứt lời, Vân xoay người vào bếp rồi đóng sầm cửa lại, Duyên cười hai tiếng rồi lôi điện thoại ra nghịch. Bữa trưa cuối cùng cũng được đem ra, lúc nhìn những món ăn đặc sắc được bày trên bàn đến Duyên cũng phải há hốc mồm, cô không ngờ nhìn Vân như vậy mà lại đảm đang đến thế, lúc ăn xong Duyên xung phong là người rửa bát nhìn thấy đồng xoong nồi xếp chồng lên nhau mà thở dài ngao ngán, gần một tiếng mới rửa xong Duyên lau tay đưa mắt nhìn nhà bếp sạch sẽ mà tự hào không thôi, bỗng cô thấy Vân đi vào đang định mở miệng khoe thành quà, thì cô thấy Vân đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy tay cầm của máy rửa bát rồi kéo nhẹ một cái, Vân thò một tay vào lấy cái cốc bên trong rồi thong thả đi ra ngoài.
Đặng Hà Duyên: Người nhà quê.
____________
"Tôi buồn ngủ quá, còn phòng trống không?". Duyên đưa tay lên che miệng ngáp.
Vân đứng dậy, cô lấy trong tủ một chiếc chăn nhỏ rồi ném về phía Đặng Hà Duyên.
"Ngủ sofa đi". Nói xong, cũng lắc mông đi vào phòng mình.
Căn phòng cho khách ở đối diện phòng cô, trước đây cô từng dọn qua cho Hân ở tạm một đêm nhưng không hiểu sao cô không muốn Duyên vào đó.
___________
"Cái gì? Vân xuất viện rồi!". Thư mở to mắt ra nhìn Thảo, sao cô không biết gì hết vậy.
"Trước khi đi, Vân gửi cho Thư cái này". Thảo đưa một tờ giấy ra trước mặt.
Thư cầm tờ giấy, cô chậm rãi mở ra đọc. Sau một lúc, Thư mặt đỏ đến tận mang tai, nhanh chóng gấp lại tờ giấy, rồi ho khan hai cái.
"Vụ này....mình không có thời gian đâu".
Thảo cười dịu dàng, cô vẫn nhìn chăm chú Thư, dưới sự cưỡng ép vô hình từ Thảo Thư liền đồng ý, Thảo biết tính Thư hiền nên mấy chiêu kiểu này hay có tác dụng lắm.
"Cũng...cũng được. Thư cũng nên tặng mình một kỳ nghỉ". Thảo cười vui vẻ, sau đó dẫn Thư vào phòng trò chuyện.
Vân viết rằng cô muốn chị Thư cùng đi nghỉ mát với Thảo còn giải thích rằng đó là bồi thường cho viện trưởng, luận điểm, luận cứ rõ ràng, đến cả An Chi cũng được Vân thu xếp ổn thỏa. Chỉ có mình và viện trưởng! Chỉ có hai người! 'Em cứ chờ đấy Vân ạ!'
Vân đang ngồi đọc sách trong phòng, cô tự nhiên thấy lạnh sống lưng. Vân cầm điều khiển tăng nhiệt độ điều hòa lên.
_______
6h tối, ngoài trời vẫn còn sáng nhưng đã bớt nắng hơn trước mặt đường bê tông nóng như muốn cháy da, Vân dựa theo trí nhớ mà lái xe vòng qua bệnh viện, con đường tiếp theo không thể lái xe vào, Duyên và Vân đậu xe bên lề đường, sau đó tự đi bộ vào bên trong.
Chưa được bao lâu, hàng tre xanh đã hiện ra ngay trước mắt, Vân nhìn ngó xung quanh, phải mất một lúc, cô mới định hình được chỗ cô gái cùng tên sát nhân kia, Duyên tiến lên trước, cô nhìn theo hướng tay mà Vân rồi đi vào.
"Ở đây đúng không?".
Vân gật đầu, cô đứng từ xa nhìn Duyên. Chỗ Duyên đứng là một bụi rậm, cô không rảnh để mà phải chui rúc vào bên trong đấy, đặc biệt là chỗ này từng có người chết.
"Hình như là đúng rồi, qua đây mà xem". Tiếng Duyên truyền đến
Vân chậm rãi tiến gần, cô nhìn theo hướng Duyên chỉ, trên thân tre cùng vài cọng lá còn vương màu đỏ, nhìn sơ qua thì đã được dọn dẹp rồi, nhưng mấy chi tiết nhỏ như này thường bị bỏ qua.
"Đã xác định chỗ người phụ nữ kia chết rồi, nhưng chưa rõ là thời gian nào?". Duyên nhăn mày.
Nếu có thể thấy được thi thể, may ra còn xác định được thời gian tử vong. Giai đoạn đầu tiên, ruồi bắt đầu đẻ trứng lên xác chết tại các vị trí mắt, lỗ mũi, miệng, tai, vết thương hở và các lỗ khác. Trứng sau đó nở thành giòi, chui xuống dưới da và bắt đầu ăn xác. Nếu có hiện tượng này, nghĩa là đã chết được gần một tuần.
Giai đoạn thứ hai của quá trình phân hủy là trương phình. Vi khuẩn bắt đầu phá hủy các mô, giải phóng khí tích tụ trong ruột. Sự trương phình chủ yếu diễn ra trong bụng, thỉnh thoảng trào ra ở mũi, miệng và bộ phận sinh dục. Những thức ăn (nếu có) lưu trữ trong hệ tiêu hóa chúng sẽ tự phân hủy làm ảnh hưởng đến quá trình phân huỷ của xác chết. Giai đoạn này thường diễn ra trong tuần thứ hai của quá trình phân hủy.
Giai đoạn thứ ba là thối rữa. Đây là giai đoạn sau cùng nhưng cũng kéo dài nhất. Thối rữa là khi các cấu trúc lớn trong cơ thể bị phá hủy còn mô thì hóa lỏng. Các cơ quan tiêu hóa, não và phổi là những nội tạng đều bị phân hủy. Dưới các điều kiện bình thường thì chỉ sau ba tuần là không còn nhận diện được các nội tạng.
Người phụ nữ kia được thả trôi, thi thể khi tiếp xúc với nước sẽ mất tới gần 3 tháng để phân hủy thành xương. Nếu phân hủy hoàn toàn rồi, muốn xác định danh tính cũng trở nên khó khăn.
"Để tôi xem, con suối này sâu bao nhiêu".
Vân xắn quần lên cao, cô đặt dép trên bờ rồi chậm rãi bước xuống. Vân cao 1m65, đến gần giữa suối cũng cao tới eo, nước chảy cũng siết và mạnh hơn nhiều, Vân dứt khoát quay lại, đi nữa có khi cô bị cuốn trôi mất. Duyên đứng trên bờ, đợi Vân quay lại mới hỏi.
"Cô nghĩ trôi bao xa?".
"Chịu thôi, nhưng suối này sâu lắm, nước chảy siết kinh khủng". Vân nhìn cả phần thân ướt nhẹp mà tỏ vẻ chán ghét, biết thế đẩy Duyên xuống có phải nhanh không.
"Có muốn đi dọc bờ suối nhìn thử không?".
"Điên à! Thôi muộn rồi, biết đến đây thôi". Duyên nhíu mày, cô nói thử.
"Hay là báo công an?".
"Không cần".
"Vì sao?". Vân đứng dậy, cô nhìn phía cuối dòng suối kia mà đăm chiêu.
"Nếu công an làm được, chuyện này đã không tới tay chúng ta. Với lại, tôi cũng không muốn dính đến cảnh sát đâu". Duyên gật đầu, cô nhìn bầu trời nhuộm ánh lửa liền sực tỉnh.
"Hay là cô nói chuyện với hồn ma đấy đi, cô nhìn được mà!". Vân nhíu mày, bất mãn nói.
"Vấn đề ở đây là nãy giờ tôi không thấy một mống nào cả!".
"Cô sẽ giúp tôi chứ?".
Vân giật bắn mình, cô ngã người ra sau rồi trơ mắt nhìn người phụ nữ trẻ trung mặc áo trắng với mái tóc đen dài đang lơ lửng giữa suối. Duyên thấy Vân ngẩn người nhìn suối, mới biết là chỗ đó có người, Duyên không sợ, nhưng cũng hơi rùng mình.
"Cô sẽ giúp tôi chứ? Hãy trả thù cho bọn tôi".
'Bọn tôi?' Vậy không phải là một người à.
"Hắn là sát nhân hàng loạt?". Người phụ nữ kia lắc đầu, Vân càng thấy khó hiểu, người phụ nữ kia chỉ về phía dòng suối, cô nói.
"Đi thêm 3km nữa là sẽ thấy, xác tôi bị kẹt bởi tảng đá".
Vân hỏi một loạt câu hỏi về sự kiện, hóa ra người phụ nữ này không bị chặt đầu, nhưng là bị siết cổ chết nhưng cô ấy không phải là người duy nhất, đây cũng không tính là giết người hàng loạt bởi đa số bọn họ đều chết vì tự sát. Người phụ nữ biết hung thủ, đó là người quen, khi còn sống, cô ấy là sinh viên năm nhất trường đại học Chính Trị, hung thủ là hàng xóm với nhà cô, hắn giết cô bởi vì sợ sẽ đến tai bố mẹ cô ấy, bố là cảnh sát, mẹ lại là luật sư.
"Có phải cô bị hắn làm gì rồi đúng không?". Người phụ nữ nghẹn ngào gật đầu, tiếng khóc thảm thiết xuất hiện.
"Tôi không thể tìm hắn, tôi không thể rời khỏi đây!". Vân gật đầu, một âm hồn chứa nhiều chấp niệm nên mới lưu luyến trần gian, nhưng không thể rời xa thi thể cùng nơi mình đã chết. Trừ phi có người giúp cô ấy ra.
"Tôi hiểu những chuyện cô đã phải trải qua, đau lắm phải không?". Người phụ nữ gật đầu liên tục, tiếng khóc than vẫn còn vang vọng trong không gian.
"Tôi sẽ giúp cô ra". Tiếng khóc ngưng bặt, cô gái ngẩng đầu lên nhìn Vân, biểu cảm đầy kinh ngạc.
"Nhưng cô phải nhớ điều này. Cô đã chết rồi, đừng có mà nảy sinh ý nghĩ độc chiếm thân xác của người sống". Vân lạnh lùng nhìn cô gái.
Cô gái gật đầu không đáp, Vân đứng dậy, bàn bạc riêng với Duyên.
"Gì! Cô muốn cô ta nhập vào tôi! Sao cô không để cô bị nhập đi mà lại bảo tôi". Vân thở dài, cô nói dối không chớp mắt với Duyên.
"Thế cũng được, nhưng nếu tôi bị nhập thì đến lúc xong việc, cô có thể đuổi cô gái kia không? Nhỡ cô ta độc chiêm thân xác tôi thì cô phải làm sao? Cô hiểu chuyện tâm linh nhiều như tôi không? Tôi thề, chỉ cần đưa linh hồn cô ấy rời xa khỏi suối là được".
Duyên nửa tin nửa ngờ, nhưng mà bị nhập đó, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, Vân đứng im không nói, cô để Duyên suy nghĩ kĩ.
"5 phút, đúng 5 phút thôi nhá!". Duyên thỏa hiệp với Vân.
"Biết rồi, 5 phút thì 5 phút".
Vân vào xe thay đồ, ra ngoài với bộ dạng trên khô dưới ướt đúng là ngượng chết. Duyên đứng cách xa xe chờ đợi. Cửa kính xe được thay là kính một chiều, Vân không thích có người nhìn vào trong xe. Sau khi thay xong quần áo, Vân nhìn cô gái nói.
"Nhập vào thân xác của cô gái này đi, chỉ có 5 phút thôi". Cô gái đó gật đầu, sau đó đi vào bên người Duyên.
"Lên xe".
'Duyên' đi sau lưng Vân, rồi ngồi bên ghế lái phụ. Cô gái nói rất giữ lời, 5 phút sau, Duyên trở về bình thường.
"Xong rồi à, tôi lên xe lúc nào thế?".
"Ban nãy". Vân nhìn Duyên qua khóe mắt, sau đó liếc nhìn cô gái đang ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
"Tôi đưa cô về nhà bố mẹ cô được không?".
"Ừ, cũng được". Duyên lạnh nhạt đáp lời, dù sao cũng phải về ới gia đình một tiếng, để họ còn biết cái đứa điên này còn chưa ngỏm củ tỏi.
Cô gái vẫn im lặng không nói, sau khi đưa Duyên về nhà, Vân mới nhắc nhở cô gái.
"Nhà tôi cô không vào được đâu. Nếu muốn thì cô có thể đứng bên ngoài cửa chờ".
"Không sao". Vân thả chậm tốc độ, bắt đầu hỏi thăm chuyện ngày đó. Cô biết, nhắc lại chuyện buồn sẽ khiến cô ấy thêm đau đớn, nhưng muốn báo thù thì cô phải nắm rõ thông tin.
"Tôi sẽ không trực tiếp nhúng tay vào việc của cô. Nhưng tôi sẽ giúp cô. Yên tâm, chính cô sẽ trừng trị hắn".
"Bằng cách nào?". Trong đôi mắt u ám của cô gái lóe lên một tia sáng, cô ấy thất thần nhìn Vân.
"Đến lúc đó cô sẽ biết".