Lâm Ninh tựa mình trong lòng anh, trái tim bồi hồi cơn xao xuyến, có ánh hồng trên đôi mắt.
Dù cô không rõ vì sao anh lại thích cô như thế, người thành đạt như anh trên lý thuyết phải lựa chọn người phụ nữ vừa tài giỏi vừa đảm đang.
Anh và cô dù cưới nhau hơn nửa năm, thời gian thật sự bên ngau chỉ mới hai tuần, ấy thế mà đã có bao nhiêu xuyến xao bồi hồi đổ ập. Lâm Ninh sẽ đợi đến khi nào đó trái tim đủ dũng cảm, đủ yêu, đủ thương, cô sẽ hỏi anh.
Một ngày nào đó đủ yêu nhau…
“Sắp tới công trình ở Thành Hội hoàn thành, sẽ có một buổi lễ khánh thành, bữa tiệc hôm đó, em đi cùng anh nhé?” Phàm Dương nhẹ nhàng yêu cầu.
Lâm Ninh liền ngồi thẳng lưng, xoay mặt nhìn anh ở phía sau.
Buổi tiệc hôm đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người trong thương trường, đều là những người tài giỏi có tiếng tăm, và hơn hết có cả truyền thông.
Phàm Dương đã nghe qua một số tin đồn về hôn nhân của hai người, người đời đồn rằng anh và cô không hạnh phúc, nói vợ chồng ông bà Phàm chưa từng xuất hiện cùng nhau trước công chúng, cũng vì những lời đồn như thế, ngôi vị bà Phàm trở nên nhỏ yếu vô cùng.
Đưa cô đến dự bữa tiệc sẽ đập tan lời đồn đó, người khác sẽ không bới móc vị trí của Lâm Ninh nữa.
Lâm Ninh nhìn anh, đôi mắt nổi lên một tia hứng thú, nghĩ ra gò đó trong đầu, thế nhưng cô lại lắc đầu.
“Em không đi đâu, em không thích những chỗ như thế.”
Phàm Dương biết rằng cô không thích dính vào những chuyện này, nhưng đây là chuyện cần thiết, khẽ bảo.
“Có những tin đồn về chuyện của chúng ta, em tốt hơn nên đi một lần.”
Lâm Ninh biết tin đồn đó a, ngày đầu tiên cô chạy đến công ty tìm anh, cô đã nghe qua miệng cô tiếp tân, sau đó là buổi họp lớp nghe từ miệng bạch liên hoa Trần Uyển Nhi, cô biết ngoài bọn họ ra còn có rất nhiều người, rất nhiều người bới móc hôn nhân này.
Nhưng cô sẽ không đi, lắc đầu.
“Em không đi đâu, lần khác mới đi.”
“…” Phàm Dương có chút thất vọng, nhưng anh cũng không muốn gượng ép cô, cô vốn không thích những chuyện như thế này.
“Được rồi” Anh xoa xoa mái đầu Lâm Ninh, tập trung lại việc ăn cơm.
“À mà” Lâm Ninh nhai nuốt đồ ăn, xoè bàn tay nhỏ ra xin xỏ.
“Anh cho bà nhỏ ít tiền tiêu vặt đi.”
Chỉ một câu đóng băng tài khoản, Lâm tiểu thư không một xu dính túi.
Từ lúc gả cho anh đến nay, ở Hoa Viên được chăm sóc tuyệt đối, cô không cần phải chi tiền, nhưng cũng không có thu nhập riêng, nên là…
Bà Phàm nghèo rớt dàn hoa hồng rồi a.
Phàm Dương phì ra tiếng cười, chợt nhớ đến ngày đầu tiên cô chạy đến tìm anh, tiền taxi cũng không trả nổi mà mếu máo khóc. Nghĩ đến gương mặt đỏ hoe ướt nước mắt của cô khi đó, Phàm Dương vừa thấy đáng yêu lại vừa thấy buồn cười.
Lần điều tra mới của Lục Tiến đưa cho anh, có thông tin rằng vì Lâm Ninh chống đối hôn nhân nên đã bị Lâm lão gia đóng băng tài khoản.
“Sao em không nói chuyện bị cha đóng băng tài khoản?” Nếu không vì anh thấy cô kỳ lạ mà điều tra lại, anh cũng không biết được việc này.
Cô chẳng khi nào nói những chuyện này cho anh.
“Em cũng không thường dùng tiền, ở Hoa Viên chẳng cần phải chi trả cái gì hết, nên không có nói, nhưng mà hiện tại em muốn mua ít đồ, cho nên” Lâm Ninh xoè ra hai bàn tay nhỏ nhắn lắc lắc.
“Ông Phàm cho tiền đi ạ.”
Tuy bà Phàm cô đây không có tiền, nhưng mà ông Phàm nhà cô thì cực kì nhiều tiền, tiền đối với ông Phàm đây chỉ như lá mít la me rụng thôi.
Phàm Dương nhấc lên đầu lông mày, nhìn Lâm Ninh ngồi ngay ngắn, hai tay trắng nõn xoè ra xin xỏ, bạc môi nhấc lên nụ cười cưng chiều.
Phàm Dương đứng dậy, đi rồi trở lại với chiếc thẻ đen.
Lâm Ninh nhìn chiếc thẻ, cái miệng nhỏ chúm chím, nhưng mà anh không đưa ngay cho cô, ngã người tựa vào sofa, thẻ đen giơ ra cùng một yêu cầu.
“Hôn anh.”
Anh ngã người trên sofa, tuấn điểm trên gương mặt trở nên gian tà, ánh mắt hãm sâu mong chờ nhìn Lâm Ninh.
Cái người này… Đúng là biết tận dụng.
Lâm Ninh nhìn gương mặt hưởng thụ chờ đợi kia, khoé miệng cũng nhếch lên, nhích người bò lên người anh, hai tay đỡ vòm ngực săn chắc, hướng đến gương mặt anh, anh đắm say nhìn từng cử động tiến gần của Lâm Ninh, Lâm Ninh nhẹ nhàng tiến đến, khi hai cánh môi gần chạm vào nhau, Lâm Ninh chuyển hướng nghiêng mặt, lách qua hôn một cái lên gò má Phàm Dương.
Chụt.
Tay rút lấy tấm thẻ trên tay anh, nhanh vội bước xuống sofa muốn trốn.
Phàm Dương ngơ ra một giây, tim rỗng một nhịp, cô bước xuống sofa, hai cánh tay vội vươn ra, bắt lấy thân nhỏ kéo lại.
“Bà nhỏ gian lận nha” Anh kéo cô vào lòng, hai tay túm gương mặt nhỏ nhắn nâng lên nhìn anh.
“Anh bảo hôn thôi, không có bảo là hôn ở đâu” Lâm Ninh nắm lấy hai cổ tay của anh, vui vẻ nhoẻn ra nụ cười tinh nghịch gật gù bảo.
“Hôn rồi, đúng là hôn rồi còn gì nữa.”
Phàm Dương giữ lấy gương mặt nghịch ngợm, đôi mắt cô biết cười híp lại lấp lánh, cánh môi đỏ mọng xinh xắn chúm chím khiến anh không thể dời mắt.
Anh đắm chìm nhìn cô, trong đôi mắt chỉ có tâm ý mê muội, âm thanh như gió thổi hương chiều dịu dàng.
“Lâm Ninh, hôn anh.”
Giọng anh dịu nhẹ mang theo làn hương say mê, Lâm Ninh mới không nghịch nữa.
Nghiêm túc nhìn tuấn nhan đậm tình, nâng ra nụ cười, hai tay giữ lấy hai bên gương mặt anh, hai ngón tay cái xoa xoa trên hai gò má, chậm rãi hướng đến gương mặt anh, thật nhẹ thật khẽ hôn lên bạc môi.
Chậm rãi, rõ ràng, say đắm.
Sáng hôm sau…
Mỗi sớm trước khi ra khỏi phòng, Phàm Dương chỉnh tề âu phục lịch lãm xong, bước đến ngồi xuống bên giường. Bàn tay dịu dàng xoa lên mái đầu nhỏ nhắn đang chìm trong cơn say, hôn khẽ lên vầng trán, có khi là gò má một cái rồi bảo.
“Anh đi làm.”
Hành động này dường như đã thành thói quen, tạo cho Lâm Ninh cảm giác vô cùng an toàn mỗi khi anh bước ra khỏi phòng.
Sau khi anh đi, Lâm Ninh nằm ngủ thêm một lúc, ngay sau đó dường như một ý nghĩ nào đó trong đầu đánh bật Lâm Ninh nhỏm dậy, cầm lấy điện thoại gọi cho bà cô, đầu dây nhấc máy.
“Bà cô đang làm gì đó?” Lâm Ninh hỏi.
Doãn Linh vừa xếp xong bánh lên kệ hàng, tay cầm điện thoại tay chống nạnh trả lời.
“Vừa mới xếp bánh xong, có chuyện gì đấy?”
“Lát nữa tớ đến đón cậu, chúng ta đi mua sắm.”
“Tớ bận rồi” Dù Doãn Linh muốn đi lắm nhưng cũng không thể bỏ lơ chuyện ở tiệm bánh.
“Chỉ cần người trong tiệm bánh thôi đúng không, lát nữa tớ đưa đến cho cậu một người” Giọng Lâm Ninh nũng nịu.
“Đi mà, đi với tớ, cần cậu trợ giúp a.”
Nếu có người trông tiệm bánh thay cho Doãn Linh thì không có vấn đề gì nữa, Doãn Linh gật đầu.
“Được rồi.”
“Lát gặp” Lâm Ninh vui vẻ cúp máy, nhanh chóng bước xuống giường đi vào nhà tắm thực hiện công tác buổi sáng.
Chỉnh tề quần áo sau đó bước xuống lầu, Lâm Ninh đi đến nhà bếp ngồi ăn sáng, vừa gặm lát bánh mì, ánh mắt nhìn xung quanh nhà bếp, chạm mắt với Tiểu Vỹ.
“Chị có thể nhờ em một việc không?” Cô hỏi.
“Đương nhiên ạ, em làm việc cho cô chủ mà” Tiểu Vỹ không hề do dự trả lời.
“Lát nữa…” Lâm Ninh nâng ra nụ cười tươi tắn.
…
Cửa hàng bánh mỳ nhỏ nhắn màu cam.
Xe đỗ trước cửa, Lâm Ninh và Tiểu Vỹ bước vào trong tiệm bánh, Lâm Ninh nhìn cô bạn đang rối rít làm gì đó, đi qua đi lại trong quầy hàng.
“Cậu cứ để tiệm bánh cho Tiểu Vỹ trông” Lâm Ninh nói, nhìn Tiểu Vỹ rồi chỉ tay vào quầy thanh toán.
“Em biết dùng cái đó mà đúng không?”
“Biết ạ” Tiểu Vỹ là một nàng hầu đa năng a, những chuyện lạt vặt như trông tiệm bánh này chỉ là chuyện nhỏ, Tiểu Vỹ đi vào quầy thanh toán, tự tin nhìn Doãn Linh nói.
“Chị cứ để em trông tiệm cho ạ, chị đi với cô chủ của em đi.”
“Được rồi, mỗi bánh đều có đặt bản giá hết, em chỉ cần gõ tên bánh sau đó là số lượng rồi thanh toán thôi” Doãn Linh vẫn không an tâm lắm, tận tình chỉ tay vào máy tính, thậm chí còn làm phụ hoạ một lần trên máy tính thanh toán cho Tiểu Vỹ xem.
“Em biết rồi ạ, hồi trước em cũng từng làm ở trong cửa hàng tiện lợi nên biết rất rõ” Tiểu Vỹ trấn an Doãn Linh.
Nghe vậy, Doãn Linh mới chịu cởi ra tạp dề.
“Thế trông cả vào em.”
“Dạ vâng!”
Doãn Linh đi vào gian nhà bên trong, thay ra bộ đồ bếp trưởng, mặc vào bộ quần áo đơn giản áo thung rộng và quần jeans đơn điệu, giày bata. Bước ra quầy thanh toán, đi đến trước mặt Lâm Ninh, gương mặt không giấu nổi thắc mắc.
“Không phải là cha cậu đóng băng tài khoản của cậu rồi à, hôm nay lấy đâu ra tiền mà đi mua sắm?”
Lâm Ninh nhoe ta nụ cười quỷ mị, tay rút ra trong túi áo chiếc thẻ màu đen.
“À! Quên mất!” Doãn Linh hiểu ra “Cậu bây giờ chính thức là bà Phàm rồi.”
Hồi trước, Lâm Ninh bị đóng băng tài khoản lại còn chống đối Phàm Dương, nên thành ra không có một xu dính túi, Lâm Ninh ngày trước nào có thèm nhìn mặt Phàm Dương, nói gì đến chuyện dùng tiền của anh. Lúc đó Lâm Ninh được Hoa Viên nuôi qua ngày, dù chẳng có một xu trong người vẫn quậy phá đòi ly hôn.
Hiện tại thì cô bạn trước mặt Doãn Linh đã là bà Phàm thực thụ rồi, đã biết dùng tiền của ông Phàm.
Doãn Linh choàng tay Lâm Ninh, cả hai đi ra khỏi tiệm bánh.
Vừa nghĩ qua chuyện Lâm Ninh trước đây không thèm dòm ngó Phàm Dương, bây giờ lại thay đổi thế này, bắt đầu ở việc cắt cổ tay tự sát, tỉnh lại ở bệnh viện, kể từ hôm đó dường như trở thành một người khác.
Ánh mắt Doãn Linh thoạt qua một tia thâm sâu, Lâm Ninh nhìn thấy cô bạn đang nhìn cô rất kỳ lạ, đầu lông mày chau lại.
“Sao vậy? Làm gì nhìn tớ như thế?”
“À, không có gì” Doãn Linh lắc đầu, chuyển sang một chủ đề khác.
“Cậu muốn đi mua sắm ở đâu?”
“Với cái thẻ này thì đương nhiên phải đến trung tâm thương mại đắc đỏ nhất nhất Thành An này rồi.”
Nơi đó sẽ có thứ mà cô cần, một bộ váy xinh đẹp, quyến rũ nhất cho buổi tiệc.
Lâm Ninh muốn bí mật đến bữa tiệc mừng hoàn thành công trình ở Thành Hội, hoá thành người xinh đẹp nhất trong bữa tiệc đó mang đến cho anh một bất ngờ.
Ông Phàm nhà cô sẽ có phản ứng như thế nào khi cô bất ngờ xuất hiện trong bữa tiệc nhỉ?
Còn tiếp…
(P/s Xin tiền chồng đi mua váy haha.)
_ThanhDii