“Tay con bị sao vậy Ninh Ninh?”
Ninh Tuệ thốt lên, bắt lấy cánh tay trái của Lâm Ninh.
“Con không…” Lâm Ninh cố giữ lại tay, kéo tay áo che khuất cổ tay trái vội nói “Con không sao hết…”
“Đưa đây mẹ xem” Ninh Tuệ chụp lấy tay Lâm Ninh, hai bên giằng co một lúc, Ninh Tuệ kéo được tay áo Lâm Ninh hạ xuống, lộ ra vết sẹo vẫn còn chưa lành hẳn.
Ninh Tuệ ngây người ra, nhìn vết sẹo đang lành, đường khâu vẫn còn đó, làm cho trái tim người mẹ quặn lên.
“Con sao vậy? Sao lại có vết thương như thế này?” Vết thương này chỉ có thể là do Lâm Ninh tự tạo, con gái của bà đã có ý định tự tử sao?
Ninh Tuệ xót xa xoa ngón tay cái bên cạnh vết thương của Lâm Ninh, sợ sẽ làm đau cô, ngón tay phát run.
“Lâm Ninh, con sao lại bị như này?” Một ý nghĩ thoáng qua trong Ninh Tuệ, bà đau lòng hỏi.
“Là vì chuyện hôn sự này sao? Con không thích hôn nhân này đến đỗi phải… Tự làm hại mình như thế à? Nếu con muốn ly hôn thì nói với mẹ, nếu con không muốn chịu đựng thì nói với mẹ chứ? Sao con lại làm như thế nào?”
“…” Lâm Ninh không kịp bối rối, liếc qua con đường dẫn vào bếp.
Lâm Ái Mỹ hôm nay cố tình đưa mẹ đến đây để nhìn thấy vết thương của cô sao? Nếu mẹ biết cô vì muốn ly hôn mà tự sát, mẹ chắc chắn sẽ làm mọi cách để có thể ly hôn cho cô.
Đôi mắt mẹ ửng ra lệ hồng, gương mặt dịu hiền xót xa nhăn nhúm.
Không được, Lâm Ninh phải giải thích thật rõ cho mẹ nghe, không thể để mẹ hiểu lầm là cô muốn ly hôn.
“Mẹ lên đây với con” Lâm Ninh đỡ lấy hai vai Ninh Tuệ, cô không thể ở đây nói chuyện với mẹ kẻo Lâm Ái Mỹ hay Phàm Dương trở ra, Lâm Ninh dìu đỡ mẹ đi lên tầng lầu, vào phòng ngủ chính.
Chốt xong cửa, dìu mẹ đến sofa, Lâm Ninh ôm lấy mẹ, vỗ vỗ tấm lưng an ủi bà.
“Con không có sao hết, mẹ đừng lo cho con, mẹ bình tĩnh đã.”
“Con như thế thì làm sao mẹ bình tĩnh được?” Ninh Tuệ đẩy ra Lâm Ninh, tay cầm lấy tay trái của cô, ngón tay chỉ vào vết thương, tức giận chất vấn.
“Sao con lại dại dột như thế hả? Con không thương bản thân con thì con cũng phải thương mẹ chứ, sao con có thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy?”
Biết mẹ vì lo cho cô mà hoảng, nhưng Lâm Ninh cần mẹ bình tĩnh lại để nghe cô nói.
“Mẹ à… Chẳng phải bây giờ con còn đang sờ sờ trước mặt mẹ sao? Con đã không sao rồi, mẹ đừng tức giận, bình tĩnh lại, mẹ bình tĩnh lại thì con mới nói mẹ nghe được.”
Nghe Lâm Ninh nói thế, Ninh Tuệ cố gắng nuốt vào nước mắt, hít vào một hơi thật sâu ổn định lại tâm trạng.
“Được rồi, con nói đi” Ninh Tuệ đã bình tĩnh lại.
“Mẹ phải thật sự bình tĩnh nghe con nói” Lâm Ninh nắm lấy tay bà, hai bàn tay nhỏ xoa xoa nắn nắn bàn tay của mẹ.
“Lúc trước con rất muốn ly hôn, con làm đủ mọi cách để Phàm Dương ly hôn nhưng không thành. Lâm Ái Mỹ đã bày kế cho con, chị ấy bảo con cắt tay hoặc là uống thuốc ngủ để tự sát, chỉ là doạ Phàm Dương đồng ý ly hôn thôi, chị ta nói nếu tình hình không ổn sẽ lập tức cứu con. Lúc đó con ngu ngốc quá, con chỉ muốn ly hôn thôi nên đã làm theo, chị ta đã không hề cứu con lúc con nguy cấp, may mắn Phàm Dương trở về kịp lúc nên con mới không sao nữa.”
“Sao con lại ngốc như vậy?” Ninh Tuệ thốt lên “Con muốn ly hôn tại sao lại không nói với mẹ?”
Đơn giản là vì thân phận của mẹ quá thấp bé, Lâm Ninh không muốn mẹ phải phiền lòng, có nói với mẹ cũng chỉ làm mẹ lo lắng hơn, ở vị trí của mẹ thì có thể làm gì đây.
Lâm Ninh thở nhẹ, ánh mắt lấp lánh nhìn Ninh Tuệ.
“Lúc đó con không nhận ra Lâm Ái Mỹ có ý đồ với Phàm Dương, bây giờ thì con nhận ra rồi, con không muốn ly hôn nữa” Lâm Ninh nhìn mẹ bằng ánh mắt kiên định, đáp.
“Con sẽ không nhường Phàm Dương cho bất kỳ ai khác.”
“Vậy nên mẹ đừng lo lắng nữa” Lâm Ninh nắm chặt tay Ninh Tuệ, thành thật giải bày.
“Mẹ hãy tin con, lần này con không dại dột nữa đâu, lúc trước là vì con quá tin tưởng Lâm Ái Mỹ, bây giờ không có nữa, mẹ cũng… Đừng tin tưởng Lâm Ái Mỹ, chị ta không hề tốt như vẻ bề ngoài.”
“Mẹ biết chứ…” Ninh Tuệ thở dài một hơi, tay nắm lấy tay Lâm Ninh, thật ra bà biết rõ…
“Ái Mỹ có ý với Phàm Dương từ lâu rồi, lúc mà đính hôn, Ái Mỹ rất muốn được chọn, nhưng cuối cùng lại chọn con” Chuyện này Ninh Tuệ cũng tình cờ nghe được mẹ con Lâm Ái Mỹ và Lâm lão gia nói chuyện.
“Sau khi gả con cho Phàm Dương rồi, Ái Mỹ cứ sang bên con suốt, hầu như ngày nào cũng sang đây, có khi còn ngủ lại nữa, mẹ biết là Ái Mỹ chưa bỏ cuộc” Ninh Tuệ trừng mắt “Nhưng đến mức hại con làm bậy như vậy, thật không thể chấp nhận được.”
“A… Mẹ đừng tức giận” Lâm Ninh buông tay bà, xua xua tay, nhanh chóng nắm lấy tay lần nữa.
“Mẹ đừng giận, bây giờ mọi chuyện đang rất ổn, Ái Mỹ không nhận ra con đã biết ý đồ của chị ấy, nếu mẹ nổi giận như vậy chị ta sẽ nhận ra.”
Lâm Ninh không muốn mẹ sẽ dính vào chuyện này, mẹ chỉ là một người vợ nhỏ, phải nói mẹ Ninh là người vợ nhỏ thấp bé nhất trong Lâm gia, mẹ đã đủ khổ rồi.
“Mẹ ơi, mẹ đừng lo gì cả, con và Phàm Dương rất tốt, anh ấy rất tốt với con, mẹ thấy đó, dù hay ghẹo nhưng mà anh ấy thương con lắm. Con ở đây rất tốt, Ái Mỹ sẽ không thể nhúng vào bọn con, mẹ đừng giận, đừng làm mọi chuyện rối loạn lên.”
Nghe Lâm Ninh nói vậy, Ninh Tuệ cũng cảm thấy rất đúng, nhưng bà vẫn không an tâm.
“Ái Mỹ vẫn không từ bỏ, làm sao con biết được Ái Mỹ sẽ làm nên chuyện gì với con?”
“Chuyện này mẹ không cần phải lo ạ” Lâm Ninh nở ra nụ cười thật tươi, trấn an Ninh Tuệ.
“Con tự biết cách bảo vệ mình, với lại con có Phàm Dương.”
Tuy bà chưa an tâm, nhưng nhắc đến Phàm Dương, Ninh Tuệ cũng cảm thấy đỡ lo lắng hơn.
Phàm Dương là người rất ưu tú, hoàn toàn là một chỗ dựa vững chắc.
Lúc Lâm Ninh được chọn để kết hôn với Phàm Dương, bà đã rất vui mừng, tuy rằng bà cũng lo lắng nhưng gả cho Phàm Dương với cương vị vợ hợp pháp, Lâm Ninh là vợ lớn, thiếu phu nhân của người đàn ông thành đạt giỏi giang nhất Thành An, con bé sẽ không chịu bất kỳ thiệt thòi nào.
Vừa rồi nhìn thấy vết thương của cô, bà đã bị hoảng, nhưng sau khi nghe cô nói rõ ràng, Ninh Tuệ đã cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
“Ninh Ninh, nghe mẹ nói” Ninh Tuệ khẽ gọi, dịu dàng dặn dò.
“Tuy mẹ không biết con và Phàm Dương như thế nào, nhưng ngày gả con cho Phàm Dương, mẹ đã rất nhẹ nhõm. Phàm Dương là người có quyền thế ở Thành An này, con gả cho cậu ta, trở thành thiếu phu nhân, con chắc chắn sẽ không thiệt thòi. Lúc đó mẹ chỉ nghĩ như vậy, mẹ thấy Phàm Dương rất tốt, nếu được… Con hãy nắm giữ thật chặt người đàn ông này.”
“Con biết rồi ạ” Lâm Ninh nhoe ra nụ cười, tự tin vểnh mặt.
“Cuộc đời này của anh ấy sẽ chỉ có mỗi con thôi, trừ khi là con bỏ anh ấy chứ anh ấy sẽ không thể bỏ được con.”
Lâm Ninh rất chắc chắn, cô sẽ bám lấy anh cả đời, trừ khi là cô bỏ anh, không có điều ngược lại.
“Nói thì hay” Ninh Tuệ giơ ngón tay, búng vào trán con gái, đánh tỉnh mộng mơ của cô con gái bé nhỏ.
“Làm cho được rồi hẳn nói.”
Aaa, cô chắc chắn làm được nha.
Đã giải quyết được vấn đề, hai mẹ con nhìn nhau, bật ra tiếng cười thoả mãn.
“Mà mẹ ơi…” Lâm Ninh ngừng lại tiếng cười, vòng tay tiến tới ôm lấy bà, ôm ấp cảm giác có mẹ trong vòng tay, Lâm Ninh thì thầm thốt lên.
“Con xin lỗi mẹ nhé.”
“Biết lỗi là được, sau này con không được dại dột như vậy nữa, muốn làm gì cũng nên nghĩ đến mẹ một chút, cả cuộc đời này của mẹ chỉ có con và Lâm Minh thôi.”
Lâm Minh là em trai của Lâm Ninh, nhắc đến thằng bé, Lâm Ninh nỡ ra nụ cười.
“Thằng bé vẫn khoẻ hả mẹ?”
“Khoẻ lắm, mẹ chỉ lo cho con” Ninh Tuệ ở Lâm gia chăm sóc con trai mỗi ngày, không có gì đáng lo lắng cả, nên bà rất xót cho con gái.
“Hì hì…” Lâm Ninh cười khẽ, mặt ũi vào vai mẹ ngửi ngửi, hai mắt cay cay đỏ hồng.
“Con xin lỗi mẹ.”
Lời xin lỗi cho đời này lẫn đời trước, cái ôm ấp thiết tha không muốn rời, Lâm Ninh lại có mẹ bên cạnh rồi, lần này Lâm Ninh không thể vụt mất nữa.
“Con xin lỗi.”
Cô lại thốt lên, giọng run run dường như sắp khóc.
“Được rồi được rồi” Ninh Tuệ xoa xoa tấm lưng con gái, bà không trách nữa, cô cứ xin lỗi mãi thôi.
Nói là vậy, Ninh Tuệ vẫn khó lòng bỏ qua cho Lâm Ái Mỹ.
Trên đường trở về Lâm gia, Ninh Tuệ ghé vào một quán cháo, mua một bịch cháo nóng, người bán cháo buột miệng bịch cháo rất chặt. Ninh Tuệ lại nới dây thun lỏng ra, trở vào xe ngồi cùng Lâm Ái Mỹ.
Xe về Lâm gia sẽ có một đoạn đường đang sửa chữa, con đường gồ ghề xe chạy rất dằn.
Chờ đến khi bánh xe sụp hố, chiếc xe tưng nảy một cái, Ninh Tuệ tuột tay, bịch cháo nóng hổi bay vèo tạt lên người Lâm Ái Mỹ.
“Áaaaa!” Tiếng la thất thanh của Ái Mỹ vang dội.
“Ối ối, dì xin lỗi dì xin lỗi, chết rồi chết rồi, bỏng con gái bé bỏng của tôi rồi, bác tài mau mau về nhà nhanh nhanh a.”
…
Sau khi Ninh Tuệ và Lâm Ái Mỹ rời đi, Lâm Ninh kéo Phàm Dương ra tra hỏi.
Lâm Ninh đẩy anh ngã xuống sofa, còn cô đứng chống nạnh, một chân đạp lên sofa anh ngồi, dáng vẻ uy hiếp.
“Mau, mau mau nói bà lớn nghe, Lâm Ái Mỹ mang tổ yến cho anh như nào?”
“…” Phàm Dương rơi vào thế bị động, cơ mà dáng vẻ bà nhỏ trông cũng thật đáng yêu, anh cười cười.
“Thì cô ta mang tổ yến vào, à hem…” Anh khởi động cổ họng, nhái giọng nói chảy nước của Lâm Ái Mỹ.
“Anh Dương ăn tổ yến nè, tổ yến này là của dì nhỏ tự tay làm cho anh đó.”
Nhìn anh diễn tả bằng giọng chảy nước trầm khàn của mình, bộ dạng nam thần trở nên ẻo lả, gương mặt Lâm Ninh nhăn lại, kỳ thị đến mức há miệng thốt lên.
“Eo ơi, kinh tởm.”