“…” Doãn Linh mang chiếc bánh kem đúng yêu cầu của người đàn ông quạ đen ra kia, dù đã nuốt liền mấy ngụm nước bọt, giọng cô cũng rất run.
“Bánh… Bánh kem có cần… A… Viết chữ gì không ạ?”
“Không cần” Người đàn ông nói nhẹ, ánh mắt sau lớp kính đen khoá chặt trên người Doãn Linh, nhận ra cô gái đang bị doạ sợ, hắn ta chỉ nhếch bạc môi cười khẩy một điệu.
“Chỉ dùng bánh để ăn không phải để kỉ niệm” Hắn nói.
Doãn Linh càng thấp thỏm hơn.
“À vâng, chỉ dùng để ăn…” Cô lẩm bẩm toả ý đã hiểu, trong lòng không khỏi gào thét.
Ban đầu cô cứ tưởng tên xã hội đen này là mua bánh ngọt để làm lễ kỉ niệm hoặc tặng cho ai đó, câu nói của hắn ta dập bỏ toàn bộ suy nghĩ của Doãn Linh.
Ôi a, mấy gả đàn ông ở giới ngầm mặt tôi mặt tớ toàn những nhân vật tầm cỡ không ai dám đụng đến, vậy mà cũng ăn những thứ ngọt ngào này sao?
Doãn Linh đóng bánh vào hộp, đặt trên tủ kính.
“Xong rồi ạ.”
Người đàn ông giơ ra thẻ đen, Doãn Linh rất cẩn thận đưa hai tay đón nhận lấy thẻ đen, nhưng hắn ta đưa ra thẻ chứ không buông thẻ. Doãn Linh hai tay nhận thẻ lại không thể rút ra, người đàn ông đó cầm chiếc thẻ rất chắc, dường như không có ý định buông ra.
Ơ… Sao lại không thả ra?
Thả ra kim bài cô mới có thể tín tiền chứ a, hay đây là kim bài chiếu tử? Sao lại không buông ra?
Doãn Linh rất thắc mắc nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào người đàn ông lực lưỡng cao to, người ta nói không nên nhìn trực diện vào mắt những người giới ngầm, đó sẽ là một cái nhìn khiêu khích. Với lại, Doãn Linh có can đảm nhìn thì cũng chẳng thấy được gì trên gương mặt hắn ta, ngoài trừ bạc môi uy ngút kia.
“Con trai bà chủ có trở về không?” Hắn hỏi, tay cầm thẻ đen không để cho Doãn Linh lấy đi.
Hai tay Doãn Linh nắm phần còn lại của chiếc thẻ, hai bàn tay nổi ra điểm run trong không khí.
“Dạ…” Doãn Linh không có nhiều thông tin về con trai của bà chủ, đó là một người hành tung rất bí ẩn, từ trước cho đến giờ, Doãn Linh ở tiệm bánh này chưa gặp qua con trai của bà lần nào. Cô còn chẳng biết là bà chủ có con trai, cô cứ nghĩ bà chủ là đơn thân lẻ bóng, nhờ một lần kia bà chủ tâm sự, nói rằng có một người con nên Doãn Linh mới biết bà có con.
“Dạ tôi chưa từng gặp con trai của bà” Doãn Linh thành thật trả lời.
“Chưa từng?” Hắn tại hoài nghi, dò xét độ đáng tin thông qua cái nhìn chằm chằm.
“Có thật không? Chưa từng nhìn thấy con trai bà chủ?”
“Dạ thật ạ, chưa từng nhìn thấy” Doãn Linh ngẩn mặt thành thật, bắt gặp cái nhìn chằm chằm xuyên qua lớp kính đen, cô run rẩy đến mức gần như chân tê lạnh đông cứng.
“Tôi thật sự không có gặp qua con trai của bà chủ.”
“Trình Quốc, tên con trai của bà chủ, đã từng nghe qua chưa?”
Doãn Linh lắc lắc đầu, bị doạ đến môi miệng tái miết, người đàn ông không thăm dò cô nữa, ngón tay buông ra thẻ đen.
Đầu bên kia buông ra, tay Doãn Linh nhẹ hững, hai tay run run đưa chiếc thẻ cà vào máy quét.
Màn hình nổi lên tên thẻ khách hàng, hai chữ Lục Tiến đập vào mắt, đúng là người của Nhất Bang rồi, Gian Lục Hội trong truyền thuyết đô thị đang đứng ngay trước mắt Doãn Linh. Doãn Linh ấn số tiền thanh toán, sau đó hai tay cầm mép thẻ, đưa ra chiếc thẻ run run trong không khí.
“Đây ạ.”
Lần này, người đàn ông lại không nhận thẻ, đứng trước mặt Doãn Linh, con ngươi chằm chằm ra soát từng biểu cảm lo sợ của Doãn Linh, rút ra một tấm danh thiếp đặt trên bàn thanh toán.
“Cô gái, nếu hắn có trở về đây…” Âm thanh hắn ta trầm lặng, khí thế áp lực đè nặng trên đỉnh đầu Doãn Linh, khiến cô chẳng dám ngẩn đầu, thở cũng không dám thở mạnh.
“Cô tự biết phải làm gì đúng không?” Đặt danh thiếp lên bàn, ngón tay thon dài gõ gõ lên danh thiếp, Doãn Linh nhìn thấy bàn tay phải đầy kín hình xăm đen.
“Dạ…” Mau mau nhận lấy thẻ đi a, tay cô sắp lạnh cứng rồi.
Người đàn ông nhếch mép môi, cuối cùng nhận lại thẻ đen.
Doãn Linh thu lại hai tay, nhìn danh thiếp trên bàn thanh toán.
Vậy ra không phải đột nhiên người của băng giới ngầm đến đây để mua bánh, người đàn ông này đang tìm con trai của bà chủ.
Bà chủ là người đã cưu mang Doãn Linh, lần trước bà chủ có tâm sự về người con trai, bà chủ thương con trai của bà lắm, cô thì thương bà, nếu bọn người này tìm thẳng đến bà chủ thì không hay.
Thuộc hạ của người đàn ông cầm lấy bánh kem, người đàn ông kia vừa xoay đi.
“À… Cho tôi hỏi” Doãn Linh khẽ giọng kêu.
Người đàn ông họ Lục dừng lại bước chân, xoay đầu nhìn Doãn Linh, bạc môi nhếch ra nụ cười chờ đợi.
“Nếu mà con của bà chủ có trở về, tôi nhất định sẽ liên lạc cho anh, nhưng nếu tôi không liên lạc điều đó có nghĩ là con của bà chủ không có trở về, mấy người các anh có thể đừng tới đây thăm dò được không?” Doãn Linh có chút lo sợ, nhưng cô vẫn lo cho bà chủ hơn, nói tiếp.
“Mấy người các anh đừng trực tiếp tìm bà, bà lớn tuổi rồi, bà còn mắc bệnh nữa, nếu bà gặp anh sợ bà sẽ chịu không nổi.”
Người đàn ông lắng nghe thỉnh cầu của Doãn Linh, dáng vẻ cao lớn ngạo nghễ, bạc môi nhếch cao nụ cười nửa cười như không cười.
“Tôi làm thế nào tin được em đây, cô gái?” Hắn làm sao không lường đến trường hợp khác “Em có chắc là em sẽ gọi cho tôi khi Trình Quốc trở về? Hay là em sẽ bao sẽ cho hắn ta? Vì hắn là con của bà chủ.”
“Tôi nhất định gọi cho anh” Doãn Linh nuốt ực nước miếng, lần đầu đối mặt với khí thế lớn như thế này, không khỏi run sợ.
“Tôi hứa tôi sẽ gọi cho anh, chỉ cần các anh đừng trực tiếp tìm bà.”
Người đàn ông lạnh lùng lắc đầu, giọng nói lạnh nhạt trả lời.
“Tôi không tin phụ nữ.”
“…” Doãn Linh không biết phải làm cách nào để ngăn anh trực tiếp tìm bà, cuối cùng đành hỏi.
“Con của bà chủ nợ tiền các anh sao? Nợ bao nhiêu? Tôi có thể trả.”
“Làm việc ở tiệm bánh này có dư đến thế sao?” Người đàn ông phì cười, gả thuộc hạ cạnh bên cùng che miệng giấu đi nụ cười.
“Tôi không có nhiều tiền” Doãn Linh dáng vẻ tự tin, nếu là nợ tiền thì Doãn Linh có thể trả được, cô không giàu nhưng…
“Tôi không giàu nhưng chồng của bạn thân tôi rất giàu, giàu nhất Thành An này, anh nói đi, nợ bao nhiêu?”
Câu nói giàu nhất Thành An rất tự tin kia, người đàn ông không khỏi ngạc nhiên.
“Ồ…”
Ồ cái gì mà ồ a, Doãn Linh rất tự tin đó, chồng của bạn thân cô là ông tổng lớn nhất thị thành này.
Sắc mặt người đàn ông sau lớp kính đen không thay đổi, hắn ta giơ lên hai ngón tay đưa lên miệng, thổi ra một hơi, động tác minh hoạ cho việc thổi đầu súng.
“Nợ hai viên kẹo đồng, một mạng người, em trả nổi không?”
“…” Doãn Linh đứng hình, môi miệng cứng ngắt, vội vàng lắc lắc đầu.
“Anh xem như tôi chưa từng nói gì đi.”
“Nếu em không muốn tôi trực tiếp tìm bà chủ, thì ngoan ngoãn làm như những gì em đã nói đi” Ánh mắt người đàn ông lạnh nhạt, khoé môi bạc lạnh không cười nữa trở nên thật đáng sợ.
“Nếu em có ý nghĩ che dấu cho Trình Quốc, tôi không ngại thưởng em hai viên kẹo đồng ăn thay hắn.”
Doãn Linh lắc đầu dữ dội, cô chỉ thích ăn bánh ngọt, không thích ăn kẹo đồng đâu a.
Người đàn ông xoay đi, gả thuộc hạ cũng rời đi theo chân ông chủ.
Leng keng.
Chuông gió cửa kêu lên, hai người kia mất hút, Doãn Linh mới dám thở phào ra một hơi.
Ôi… Con trai của bà chủ đã gây nên đại nạn gì với Nhất Bang thế, nếu mà bà chủ biết sẽ đau lòng lắm, Doãn Linh phải biết nói với bà chủ như thế nào đây?
Người đàn ông đi ra khỏi tiệm bánh, ngồi vào trong ghế sau xe, thuộc hạ ngồi vào ghế lái phụ, một tên thuộc hạ khác ở vị trí bác tài.
Xe lái đi, tên thuộc hạ hai tay cầm chiếc bánh kem, xoay đầu lại hỏi lão đại ở phía sau.
“Lão đại, cô gái vừa rồi bảo là bạn vợ của người giàu có nhất Thành An, có phải là đang nói đến ông Phàm không?”
Người đàn ông uy phòng ngồi ghế sau, tựa mình thư giãn, khoé môi nhếch lên thành một nụ cười bất phàm.
Ví von người giàu nhất Thành An thì đúng là đang nói đến Phàm Dương, người đàn ông giương cao bạc môi. Thủ hạ nhận thấy nụ cười của ông chủ, đã hiểu được câu trả lời, khẽ hỏi.
“Vậy chúng ta tiếp tục đến Hafam phải không ạ?”
Còn tiếp…
(P/s ông Phàm lão Lục, mọi người đoán được quan hệ hai lão này chưa?
Kiếp trước bà Doãn gặp một tên khốn, đời này va trúng vô trùm vũ khí, buôn lựu đạn, bán kẹo đồng, thấy bà Doãn cũng khốn, mà là khốn cùng.)
_ThanhDii