Mục lục
Nơi Nào Cũng Là Anh - Thanh Dii (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu ta chẳng qua chỉ có tiếng chứ không có miếng, bà Phàm bị ruồng bỏ, bị chồng ghẻ lạnh, danh bà Phàm này cũng phế thôi.”

La Anh không nghe nổi mấy lời nói của Uyển Nhi, an ủi Lâm Ninh.

“Ninh Ninh đừng để ý đến cậu ta.”

Lâm Ninh vẫn nhìn Uyển Nhi, ánh mắt nghiêm túc vô cùng bình thản, trông giống như muốn xem Uyển Nhi sẽ diễn thêm trò gì, khoé miệng cong lên.

“Tiếp tục đi” Lâm Ninh khoanh hai tay trước ngực, tựa mình vào ghế ngồi, nhàn nhã ngắm nhìn màn kịch phía trước “Chắc hẳn cậu có nhiều thành kiến với tôi lắm, cứ nói đi.”

Dáng vẻ thờ ơ ngoài dự đoán, Uyển Nhi trừng to mắt nhìn Lâm Ninh, không thể tin vào mắt, Lâm Ninh thậm chí còn bảo cô tiếp tục nhục mạ sao?

Uyển Nhi nheo mày, ngờ vực hỏi.

“Cậu ra dáng làm gì, cái ghế bà Phàm của cậu cũng phế rồi còn ra vẻ làm gì?”

Lâm Ninh tựa mình vào ghế, bàn tay buông ra nắm lấy tay Doãn Linh, kéo Doãn Linh ngồi xuống ghế.

“Học sinh ngoan ngồi xuống, trật tự” Lâm Ninh kéo Doãn Linh ngồi xuống, mắt hướng thẳng về Uyển Nhi tiếp tục xem kịch hay.

“Cậu đừng có ra vẻ nữa, ai cũng biết cậu bị ghẻ lạnh, tuy cậu là đệ nhất mỹ nhân nhưng không giữ nổi chân đàn ông thì cũng vô dụng. Tôi đoán là cậu chỉ được cái mác xinh đẹp, ngoài ra chẳng được cái gì cho nên ông Phàm mới nhanh chán như vậy, haha, hoặc là bị ông Phàm chơi nát rồi vứt bỏ.”

“Uyển Nhi cậu quá đáng rồi đó” La Anh tức giận đập tay xuống bàn ăn phát ra một tiếng lớn, mặt nước trong ly nhiễu động theo rung chấn của chiếc bàn.

“Uyển Nhi sao cậu lại xấu tính như vậy?” Quách Đồng cũng không chịu được nữa, gương mặt lộ rõ khó chịu.

“Tớ chỉ nói sự thật thôi, cho nên các cậu đừng tốn nước bọt nịnh bợ cậu ta, cứ nịnh bợ cậu ta mãi, bà Phàm này bà Phàm nọ, tớ nghe nhức cả đầu.”

Lâm Ninh gật gật đầu, nhẹ nhàng đứng dậy bước ra khỏi bàn ăn, cô đi ra phía bục giảng trống, nơi này được bày trí để họ có thể vừa dùng bữa vừa ca hát, trọng tâm của dãy bàn ăn dài.

Lâm Ninh chỉ ra chổ trước mặt, nhìn sang Uyển Nhi yêu cầu.

“Uyển Nhi, cậu ra đây tôi bảo.”

“Cậu là ai mà kêu tôi thì tôi phải đến, tôi đâu phải con chó, kêu tôi là tôi phải đến à?” Uyển Nhi nhếch miệng khinh thường.

“Bà Huỳnh, Huỳnh thiếu phu nhân, mời bà ra đây cùng tôi nói chuyện” Lâm Ninh sửa lại xưng hô.

Nghe hai chữ bà Huỳnh, lại còn thêm Huỳnh thiếu phu nhân từ miệng Lâm Ninh, Uyển Nhi hài lòng vô cùng, trong lòng hả hê không ít. Lại còn có chồng bên cạnh, Uyển Nhi chẳng phải kiêng dè thứ gì, bước ra khỏi bàn ăn.

Dáng vẻ nuột nà trong chiếc váy ôm lấp lánh, bước đi chuyển chuyển, gương mặt tự đắc ưỡn thẳng lưng bước đến trước mặt Lâm Ninh.

“Nói đi, nói tôi nghe cậu gia…”

Chát.

Lâm Ninh không để Uyển Nhi nói hết câu, bạt tay vung lên giáng xuống gò má Uyển Nhi, phát ra một tiếng xé toạc bầu không khí.

“Rát da mặt thì không có nhức đầu nữa” Lâm Ninh thu lại bạt tay, cánh môi mềm mại lãnh đạm đáp.

Mấy người ngồi ở bàn ăn mắt mở to, miệng há hốc, La Anh còn xoa xoa nửa bên gò má của bản thân, thì thầm với Doãn Linh.

“Uầy, đau đấy.”

Tiếng đánh chát chúa vang như vậy, hẳn phải đau, Doãn Linh thoả mãn cười, thì thầm ngược lại với La Anh.

“Cho chừa cái mỏ hỗn xược.”

“Cậu!” Uyển Nhi xoay mặt lại, nửa bên gò má đau buốt tê tái, vung lên bạt tay.

Lâm Ninh nắm lấy bạt tay đang giáng xuống của Uyển Nhi, đời trước Lâm Ninh còn giết chết một người đàn ông, Uyển Nhi chẳng là gì. Lâm Ninh hất đi cánh tay Uyển Nhi, tay còn lại vung lên bạt tay đánh ngược lại.

Chát.

“Ouch! Đau” La Anh đỡ lấy gò má ngược lại, đau thay Uyển Nhi.

“Đánh thì phải đánh cho đều, kẻo lại méo mặt, thế nào, rát da mặt rồi có đỡ nhức đầu không?”

Uyển Nhi bị đánh cả hai bên gương mặt, hai gò má như bị nung cháy rát bỏng tê buốt. Người đàn ông họ Huỳnh liền đứng bật dậy, Lâm Ninh đã cất tiếng nói, âm thanh cao vút uy nghiêm khiến cho người chồng không dám bước lên.

“Tôi có bị ghẻ lạnh thì sao? Thân phận tôi vẫn là bà Phàm? Cậu là gì so với tôi?”

Câu nói đó của Lâm Ninh khiến cho Huỳnh thiếu không dám tiến lên, bà Phàm là vợ ông Phàm, ông Phàm là ai, hắn biết rất rõ.

“Trần Uyển Nhi, cho dù cậu là bà Huỳnh, cậu được chồng cậu cưng chiều, thân phận bà Huỳnh của cậu được cung kính đến mấy cũng không bằng tôi.”

Lâm Ninh thu lại hai tay, hai bàn tay phẩy phẩy không khí vì đánh mà bị đau cả lòng bàn tay, ôn tồn khoanh tay trước ngực, ánh mắt xinh đẹp nghiêm chặt, nhếch ra nụ cười khinh thường.

“Tôi có bị ghẻ lạnh, tôi có là bà Phàm bị ruồng bỏ thì tôi đây vẫn là bà Phàm. Cho dù tôi có bị thất sủng hay chán ghét thì địa vị của tôi cũng cao hơn cậu, cậu nên biết thân biết phận của mình trước khi gây chuyện với tôi.

Cậu nghĩ cậu được cưng chiều thì cậu có thể làm xằng bậy à? Tôi là người cậu có thể nhục mạ à?

Bà Phàm tôi đây dù có bị ruồng bỏ thì cũng có thể bóp chết cái danh bà Huỳnh quý báu của cậu, cậu có tin không?”

Lâm Ninh liếc mắt nhìn sang người đàn ông đã đứng dậy nhưng không dám tiến lên, càng thêm khinh thường.

“Huỳnh thị chẳng qua là công ty nhỏ đang chờ Hafam hợp tác, không khác gì con chó chờ chủ cho xương, cậu kêu ca danh phận gì với tôi? Bà Phàm bị ghẻ lạnh này có thể đề xuất ông Phàm thu mua Huỳnh thị, nhà chồng cậu mất miếng ăn thì lỗi tại ai đây nhỉ?”

“Cậu dám?” Uyển Nhi tức đến mặt mũi đỏ bừng, hai cái tát đau đến mức gò má in hẳn dấu bàn tay của Lâm Ninh.

“Sao tôi lại không dám? Chỉ sợ anh chồng nhà tôi chê Huỳnh thị mụt nát!” Lâm Ninh phì ra tiếng cười, mắt đẹp nâng lên, đầu lông mày nhướng cao.

“Uyển Nhi, danh phận bà Huỳnh này của cậu so với tôi chẳng là cái gì cả, tư cách này của cậu còn chưa đủ để nhục mạ tôi, đến cả tư cách nhục mạ cũng không có thì nói gì đến chuyện so bì danh phận? Biết so đến khi nào mới bằng được?”

“Cậu… Lâm Ninh cậu!”

“Chật chật” Lâm Ninh lắc lắc đầu tắt lưỡi ngán ngẫm.

“Cậu nghe từ ai nói tôi bị ghẻ lạnh? Cậu có bằng chứng xác thực nào rằng tôi bị ghẻ lạnh không?” Nhớ đến những lời Uyển Nhi nói ban nãy, Lâm Ninh cười trừ.

“Vợ chồng tôi ôm ấp nhau chẳng lẽ phải mang ra truyền thông à?

Uyển Nhi, đã là bà Huỳnh rồi thì nên thông minh một chút, có cái não thì phải dùng, cậu nên biết rõ địa vị của mình có đủ để nói chuyện với người khác hay không, trước khi nhục mạ người khác, cậu nên xem lại bản thân cậu đã có đủ tư cách hay chưa?

Nhìn xem, anh chồng yêu dấu của cậu có dám bước ra đây ngăn cản tôi đánh cậu không?”

Lâm Ninh liếc nhìn Uyển Nhi, Trần Uyển Nhi quay mặt lại nhìn Huỳnh thiếu, anh quả nhiên không dám bước lên.

“Ông xã…” Uyển Nhi mếu máo kêu.

Lâm Ninh cười cợt nhúng nhẹ đôi vai.

“Bây giờ tôi đánh cậu thêm mấy cái nữa, anh ta cũng chỉ dám đứng ở đó, tiếc là đánh cậu chỉ hại tôi đau tay.”

Lâm Ninh nghiêm mắt, giọng nói trầm lạnh.

“Cậu đã rõ thân phận mình chưa, bà Huỳnh?”

“Quào!” La Anh thốt lên, thích thú nói khẽ với Doãn Linh “Ông Phàm máu mặt, bà Phàm cũng máu không kém.”

“Tại cái mỏ cậu ta hổn xược” Doãn Linh thì thầm đáp lại.

Cạch.

Cửa phòng mở ra, âm thanh mở cửa đánh bay bầu không khí căn thẳng trong phòng.

Lý Thành và Vân Trang đứng bên cửa, không hiểu chuyện gì xảy ra, Vân Trang nói.

“Mọi người ơi, có khách quý đến.”

Bữa tiệc gần tàn còn ai đến, mọi người thắc mắc nhìn về phía cánh cửa.

Lý Thành và Vân Trang nép người nhường đường cho vị khách quý, một bóng dáng cao to xuất hiện, âu phục màu xám sang trọng, thanh lịch chỉnh tề vô cùng cuốn hút, từng bước chân phát ra khí chất quý ông, tản ra mị lực tiến đến chỗ Lâm Ninh đang đứng.

Mọi người nhìn nhân vật lớn xuất hiện, mắt mở to không dám chớp, vị khách quý khí chất uy lãm có một chút lang bạt, phóng soái mang đến sức ép nghẹt thở.

Đặc biệt là Uyển Nhi và Huỳnh thiếu, há hốc mồm miệng không dám tin vào mắt.

“Ông… Ông Phàm?” Uyển Nhi kinh hô thốt lên.

“Sao ông Phàm lại đến đây?” Huỳnh thiếu vội chạy đến trước mặt Phàm Dương và Lâm Ninh, kinh ngạc hỏi.

“Sao tôi lại không được đến đây?” Phàm Dương vặn ngược câu hỏi, âm giọng lãnh đạm lướt ánh mắt sang nhìn những người bạn đứng ở bàn ăn của Lâm Ninh.

Lâm Ninh và cô gái này lại đứng ở chỗ này, anh cảm thấy nghi hoặc, cô sao lại không dùng bữa mà đứng ở chỗ này?

“Không phải không phải, ông Phàm đương nhiên được đến đây, nhưng sao ông lại đến?” Huỳnh thiếu vô cùng khó hiểu.

Phàm Dương chẳng lười liếc nhìn Huỳnh thiếu, bàn tay choàng lấy eo bụng Lâm Ninh, ngắm nhìn bà nhỏ, giọng nói trầm ấm ôn nhu khác hẳn.

“Tôi đến đón phu nhân nhà tôi về nhà, không được sao?”

Còn tiếp…

(P/s Áaaaa! Tôi quắn! Tôi quéo!)

_ThanhDii

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK