Ánh mắt của Đơn Triết Hạo thổi qua đám hộ vệ, bọn họ lĩnh ngộ được cái gì? Hung hăng đá năm người áo đen cho họ nằm rạp xuống đất, để cho bọn họ quỳ gối trước mặt của Đơn Triết Hạo.
Đầu năm người áo đen đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt thoáng qua chút xốc xếch, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt không chịu khuất phục, ánh mắt trừng lớn.
“Ông chủ Trần, còn bao nhiêu dư đảng, nhanh chóng nói ra, các người sẽ được giảm chút tội.”
Mắt Đơn Triết Hạo trở nên sâu thẵm, đem Giản Nhụy Ái đặt trong lòng, đi về phía trước một bước, hôm nay nhất định phải đem tất cả dư đảng của lão Trần ra, tiêu diệt toàn bộ, nếu không, bọn họ sẽ uy hiếp đến an toàn của Giản Nhụy Ái.
“Ta không biết. . . . . .” Năm người áo đen cùng kêu lên nói.
Đáy mắt Đơn Triết Hạo thoáng qua lạnh lẽo, ‘ soàn soạt soàn soạt ’ mấy cái, một cây súng lục màu bạc đã được lên cò, chỉ thẳng vào người áo đen, tròng mắt tỏa ra tia tàn nhẫn: “Nói!”
“Nói gì?” Người bị súng chỉa vào ót, thân khẽ ưỡn lên, đầu nhìn chăm chú vào họng súng, ánh mắt nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, bộ dáng thấy chết không sờn.
Năm người áo đen có chút cốt khí, thấy bọn họ cứng ngắc, mặc kệ bên trong có bao nhiêu cứng rắn, đứng trước mặt Đơn Triết Hạo đều biến thành kẻ nhu nhược.
“Nếu như không nói, vậy tôi sẽ cho các người về nhà làm việc!” Đơn Triết Hạo cười lạnh một tiếng, châm chọc nói, tròng mắt năm người áo đen lóe ra vẻ kinh hoảng, sau đó lại là vẻ mặt thà chết.
Nếu bọn họ không nói, Đơn Triết Hạo sẽ cho bọn họ cơ hội để nói.
“Ban đầu khi chúng tôi bị ông chủ Trần thuần phục, chúng tôi cũng chưa có người nhà, chẳng uy hiếp được chúng tôi đâu!”
Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm vào người đang nói chuyện, đáy mắt nhanh nhẹ liếc qua người đang có ý định lẫn trách, bất đắc dĩ người đang nói chuyện, căn bản không sợ hơi thở ác độc của Đơn Triết Hạo.
Xem ta muốn nghe được điều bí mật từ miệng năm người áo đen là chuyện không thể nào, vung tay lên, phía sau là hai mươi tên cận vệ, đồng loạt lên cò, súng lục hướng về phía năm người áo đen.
Đối với Đơn Triết Hạo thì người không có lợi, giữ lại cũng là lãng phí đất đai, chi bằng giải quyết cho xong.
Giản Nhụy Ái nhìn tình cảnh trước mắt, kịp hiểu là Đơn Triết Hạo đang muốn làm gì?
“Hạo, anh không thể làm như thế?”
“Tiểu Nhụy, em biết mình đang nói gì không?” Đơn Triết Hạo chống lại ánh mắt cầu xin của Giản Nhụy Ái, giọng nói không mang theo chút tình cảm nào.
Không khí không tiếng động, không khí mang theo sự khẩn trương và mùi mái tanh nồng nặc, khiến tinh thần của Giản Nhụy Ái càng thêm căng thẳng và lo sợ.
Hôm nay viện trưởng Mary về trời, cô không thể giết người, nếu không sẽ là bất kính đối với viện trưởng Mary, mím môi: “Hạo, đừng giết người nữa, bỏ qua cho bọn họ đi?”
Mọi người nhìn chằm chằm vào gương mặt thất sắc của Giản Nhụy Ái, trong con ngươi xinh đẹp là những giọt nước mắt tràn đầu, môi đỏ mọng khẽ run rẩy, cố giả bộ trấn định xin tha cho những người suýt giết cô.
“Tiểu Nhụy, anh hiểu em không thấy mấy chuyện chém giết, anh dẫn em đi.”
Đơn Triết Hạo thu súng lục trong tay lại, anh biết Giản Nhụy Ái không thích nhìn những trận chém giết, tâm đã sự hãi quá độ, nên muốn dắt cô rời đi.
Giản Nhụy Ái không nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn Đơn Triết Hạo, bước chân không nhúc nhích.
“Hạo, anh đừng làm như thế, giết người thì phải đề mạng, bọn họ cũng không có làm gì em? Khuyên anh nên có lòng khoan dung, anh giết bọn họ rồi, sẽ bị phát luận trừng trị đó!”
Giản Nhụy Ái nhìn người áo đen đang cầm súng chỉ về đám người kia, nếu như cô không ngăn lại, có phải sinh mạng họ đã biến mất rồi không?
“Tiểu Nhụy, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người làm tổn thương em!”
Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái thiện lương, dù anh giải thích như thế nào, cũng không thay đổi được gì.
Năm người áo đen đồng loạt nhìn Đơn Triết Hạo, nói từng chữ một: “Đơn Triết Hạo, cậu muốn giết thì cứ giết đi! Chúng tôi đây, không bao giờ cầu xin phụ nữ!”
“Được!” Đơn Triết Hạo không chịu được sự uy hiếp của người khác, nếu bọn họ đã muốn chết, vậy thì không trách được chuyện anh máu lạnh vô tình, vung tay lên, ‘bằng’ mấy tiếng vang dội khắp trời.
Trong nháy mắt, nhà vệ sinh của nhân gian lại biến thành địa ngục, toàn thân năm người áo đen nhuộm máu đỏ tươi, nằm bất tỉnh trên sàn nhà, bảy rồi tám người đang đứng bỗng nằm trên sàn.
Trên cơ thể năm người áo đen toàn là máu tươi, giống như suối nước không ngừng phun ra, mãnh liệt ra, giống như Nham Thạch phun trào, máu hồng dính trên quần áo, nhuộm đỏ cả nhà vệ sinh, chung quanh đều là máu, mắt của đám người kia đều trợn trắng lên.
“A!” Giản Nhụy Ái bị kinh sợ, giống như gặp ma quỷ, khiến cho cả người cô ghê tởm đến muốn ói: “Ưmh. . . . . .” Cả phổi cũng lăn lộn .
“Tiểu Nhụy, em có sao không?” Đơn Triết Hạo vịn vịnh vào người Giản Nhụy Ái, trấn an nói.
Sắc mặt Giản Nhụy Ái mất hết sắc huyết, đôi môi yếu ớt, đây là lần đầu tiên cô thấy nhiều người chết như thế, trước kia chỉ từng nhìn qua phim truyền hình, hơn nữa bọn họ còn chết bên cạnh cô, Đơn Triết Hạo vì cô mà giết chết những người này, nghĩ tới những chuyện này, nội tâm của cô kinh sợ, dường như cô đang bước chân vào thế giới bóng đêm.
Đơn Triết Hạo nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Giản Nhụy Ái, sự yếu đuối của cô, trong lòng là một trận áy náy: “Tiểu Nhụy, không cần phải sợ, nếu như anh không giết bọn họ, bọn họ sẽ gây bất lợi cho em, biết không?”
Giản Nhụy Ái khóc không thành tiếng, núp vào trong ngực Đơn Triết Hạo, cả người run rẩy, giọng nói yếu ớt: “Giúp em với, cũng không cần sát sinh.”
Quyển 1 – Chương 50: Giản nhụy ái ngt xỉu
“Đứa ngốc, em quá đơn thuần, nếu như em mềm lòng với kẻ địch, chính là em tự đào mồ cho mình, chỉ cần người nào uy hiếp đến sinh mạng của em, anh sẽ để cho hắn nhận lấy một cái kết thê thảm.” Đơn Triết Hạo dùng một tư thái ngạo nghễ, trong mắt anh là một tia kiên định, ngày hôm nay anh sẽ giết sạch những khẽ tổn thương Giản Nhụy Ái, chuyện đương nhiên, anh chính là chủ, nên giọng nói của anh có chút cuồng ngạo, khiến Giản Nhụy Ái sợ hãi.
“Nhưng dù sau bọn họ cũng là một mạng người!” Cô không muốn bởi vì mình, mà mấy người kia bị mất mạng, coi như bọn họ đáng chết, cũng phải đến cho Pháp luật khai trừ bọn họ.
Cô tuyệt đối không ngờ Đơn Triết Hạo sẽ làm như vậy!
Qua mấy giây ngắn ngủn, cô đưa mắt những những thi thể chết yểu, muốn nói đạo lý với Đơn Triết Hạo, cũng không biết nói thế nào? Chỉ có anh mới là người, mới gọi là mạng sống sao? Trái tim cô không ngừng đập loạn, dịu dàng ôm lấy ngực, cảm giác đầy ấm áp.
Vẻ mặt Giản Nhụy Ái không ngừng xoay chuyển, từ bi thương đến sợ hãi, sợ hãi đến vô cùng tự trách!
“Được rồi, anh đỡ em đi ra ngoài!” Đơn Triết Hạo cố gắng hạ thấp giọng nói của mình, anh biết chuyện này đã hù cô sợ, cô là một cô gái hiền lành lại đơn thuần, làm sao lại để cho cô tiếp xúc với sự chết chóc như thế này?
Khi bước ra ngoài, cảm nhận được mùi vị mới mẻ, nội tâm Giản Nhụy Ái dần nóng bức, giống như chậm rãi lấy lại cảm xúc.
Cô nhắm mắt lại, khắc chế những hình ảnh không nên có đang cứ bu quanh đầu của mình, càng không muốn để những hình ảnh kia trở thành thứ ám ảnh lấy cô.
Những có cứ quay quanh mắt của cô!
Cô lắc đầu một cái, ngước mắt nhìn gương mặt anh tuấn của anh, nhưng đôi mắt anh vẫn như đôi mắt của một con quỷ khát máy, ánh mắt ấy vô cùng xa lạ, tựa như mèo ngoan biến thành con cọp hung ác!
Một giây sau, cô cảm giác thấy sợ khi đang đứng bên cạnh Đơn Triết Hạo.
Tại sao lại có bộ dạng như vậy? Cô sợ ai? Cảm giác sợ hãi?
Trong mắt anh sinh mạng con người rẻ mạt như vài đồng tiền, vậy anh không thích cô, vậy mạng của cô cũng chẳng đáng tiền.
Đi trên đường, thân thể Giản Nhụy Ái khẽ run rẩy trong mắt lóe lên những ngôi sao mang tên hoang mang, điều đó khiến tim Đơn Triết Hạo đau nhói.
Anh biết ý định của Giản Nhụy Ái, nhìn cô không nói lời nào, chỉ lo đi về phía trước, giống như bỏ hết tất cả mọi chuyện nơi đây ngoài ra bên ngoài.
Đơn Triết Hạo mới biết vừa rồi mình quá xúc động, đã khiến Giản Nhụy Ái hoảng sợ.
Anh khẽ thở dài một tiếng, đưa tay muốn giữ tay Giản Nhụy Ái lại, khiến thân thể cô hơi ngẩn ra.
Đơn Triết Hạo lập tức cau mày, không để cho cô đi tiếp, tay dùng chút lực, ôm lấy Giản Nhụy Ái vào lòng mình: “Em đang nghĩ cái gì vậy?”
“Không có, không có gì. . . . . .” Giản Nhụy Ái hốt hoảng trả lời.
Gương mặt tái nhợt và tiều tụy cố gắng trốn tránh, khiến trong lòng Đơn Triết Hạo cảm đau đớn.
“Em sợ?” Đơn Triết Hạo dịu dàng hỏi.
“Không có. . . . . . Không có.” Giản Nhụy Ái cảm giác thần kinh mình đang đau nhức, nhưng cô không dám nói chuyện với anh, cô nhìn thẳng vào mắt anh, trong đó là những tia máu tanh cùng sự tàng nhận.
“Tiểu Nhụy, em phải biết rõ, anh có thể làm mọi chuyện, nhưng em phải hiểu, anh làm tất cả là để bảo vệ em, anh chính là người đàn ông của em.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng và linh hoạt, khuôn mặt anh tuấn lộ ra nét ôn nhu lạ thường, muốn lợi dụng sự ấm áp của mình đầu độc lấy tâm hồn cô, trấn an sự bối rối trong lòng cô.
“Em. . . . . . Em không có sợ hãi!” Giản Nhụy Ai quay mắt, bước đi như người mất hồn, không dám quay lại nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, trong lòng một hồi hốt hoảng, thân thể của cô khẽ run rẩy.
Anh nâng khóe môi lên: “Tiểu Nhụy, anh ở đây, em đừng sợ?”
“Em… em không có. . . . . . em thật sự là không sợ, em nghĩ thông rồi, Hạo, anh đừng ép buộc em” Lý tri Giản Nhụy Ái như sắp rơi đi.
Cô khó chịu ngồi chồm hổm lên, chậm rãi ôm thân thể mình, đem gương mặt giấu vào nơi sâu nhất, khóc không ra tiếng .
Lòng anh đau đớn, ôm chặt lấy thân thể của cô, Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái sợ! Hình ảnh mới vừa rồi có lẽ đã hù dọa cô, anh thật hối hận và xúc động, anh không làm được gì, hối hận cũng đã rồi, huống chi anh không cho phép người khác làm tổn thương cô, nếu người kia tiếp tục sống trên thế giới này, anh sẽ vô cùng lo lắng.
Đơn Triết Hạo mặc cho cô khóc thút thít, chỉ cần có thể bảo vệ an toàn cho cô. . . . . .
“Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . .” Đơn Triết Hạo gọi tên cô, Giản Nhụy Ái không động tĩnh, đã ngất đi, khuôn mặt anh trở nên đông cứng, ôm lấy cô tiến lên xe hơi riêng, chạy tới bệnh viện.
Anh ôm Giản Nhụy Ái vào lòng ngực, dịu dàng ra lệnh: “Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . . Em mau tỉnh lại cho anh.”
Cô gái nhỏ đang nằm trong ngực dường như đối nghịch với anh, gương mặt trắng nõn giờ đây đã tái nhợt, môi đỏ mọng không nhúc nhích.
Bình tĩnh như thế là sao? Anh có thể cảm nhận được hơi thở suy yếu của cô, sắc mặt lạnh lùng đạt tới cực hạn, hướng về phía tài xế quát: “Nhanh lên một chút!”
Tâm tài xế không khỏi run rẩy, tay thấm ướt mồ hôi, cố gắng chạy với tốc độ nhanh nhất có thể.
Chiếc xe thể thao chói sáng như bay khỏi mặt đường, với tốc độ điên cuồng, khiến cho các chiếc xe chạy ngược lại, dùng có tức giận cũng không dám đi chống lại, dù sao chỉ cần chiếc xe kia bị trầy một chút, mọi người cũng khó có tiền mà trả.