• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 25: Một chết hai sống (một)Một chết hai sống (một)

Đơn Triết Hạo coi như lợi hại, chống cự thời gian dài như thế, cũng xem như hưởng thụ, nhìn bên cây đại thụ, bắt được người ngồi xổm trên sàn nhà, nhìn gương mặt bị dọa sợ đến chẳng còn tí máu của Giản Nhụy Ái: “Đi thôi!”

Bọn họ thoát đi đến phía sau cây, Giản Nhụy Ái bị hù dọa đến mặt mày trắng bệch rồi, lo sợ nhìn sắc mặt nặng nề của Đơn Triết Hạo, sợ hãi trốn vào trong ngực Đơn Triết Hạo, ôm thật chặt lồng ngực anh.

Cô có thể thấy được vẻ mặt khác thường của anh, có thể thấy tính nghiêm trọng của nó.

Bọn hắn dám nổ súng!

Trời ạ! Nổ súng!

Giản Nhụy Ái nằm mơ cũng không nghĩ tới cô sẽ tiếp xúc trực tiếp với súng như thế: “Đơn Triết Hạo, tôi không muốn chết.”

“Sẽ không chết, không có chuyện gì, anh sẽ bảo vệ em.” hai mắt Đơn Triết Hạo mang theo tia khát máu, nói an ủi người bên cạnh, nghe càng giống như tư vị kẻ sắp giết người.

Ông chủ Trần, dám trên địa bàn của anh, đuổi cùng giết tận anh.

Càng không có nghĩ tới ông chủ Trần, sẽ ra giá cao, mời sát thủ ra tay, cầm súng ống, nhìn trên tay súng có dấu hiệu riêng, dấu hiệu màu đỏ, trên miệng vẻ ra nụ cười lạnh.

Ông chủ Trần có vẻ quá đề cao anh rồi.

Sát thủ chia làm cấp bốn: đỏ, đen, trắng, xanh lá; màu đỏ đại biểu là cấp cao nhất, màu trắng thuộc về sát thủ bình thường mới vào nghề.

Nhìn cấp của khẩu súng chính là nhìn mệnh của mình!

Trước mắt Đơn Triết Hạo là một rừng cây, bọn họ phải trốn sau bụi cây, nhưng bên cạnh rừng cây là vách đá

Khi anh tùy cơ ứng biến, cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần, nếu không núp phía sau đại thụ, thủy chung chỉ có một con đường chết.

Anh cúi người nhìn Giản Nhụy Ái, giọng nói trở nên mềm mại khác thường: “Giản Nhụy Ái, sợ sao?”

Mùi vị cưng chìu, giống như ma lực xông vào đầu Giản Nhụy Ái, cô lắc đầu một cái.

Hiện tại cô chỉ có thể lựa chọn cách tin tưởng anh, nếu như ở dưới cây đại thụ đợi, bọn họ hẳn phải chết.

“Ngoan!” Đơn Triết Hạo đau lòng cúi người hôn lên trán của cô, anh nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của Giản Nhụy Ái: “Nắm chặt tay anh, nhớ, anh sẽ bảo vệ em.”

Anh liều mạng là bởi vì sự an toàn của Giản Nhụy Ái, không để cho cô khẩn trương lo sợ.

“Ừm!” Giản Nhụy Ái hung hăng gật đầu.

Cô cúi người xuống đi theo Đơn Triết Hạo, đi trên một con đường hẹp, không dám nhìn dưới đáy vách đá.

Đơn Triết Hạo cẩn thận dắt tay của cô, bọn họ lập tức rời đi, nếu không sẽ bị bọn họ bắt lại, khi đó nhất định chết chắc.

Cô nín thở đi theo anh, nhìn tấm lưng rộng rãi của anh. . . . . . Trước kia không có phát hiện lưng anh rộng như thế, nó cho cô một cảm giác an toàn, cô từ từ thích nghi với cảm giác ấy, trong đầu thoáng qua những nhớ nhung, vô tình thế nhưng lại nhớ ra.

Trong lòng cô, thật sự đã thích anh.

Giản Nhụy Ái dựa vào anh, bùn đất khiến đường đi hơi trơn, “A!” Bùn đất chảy xuống, vốn là bắt được tay Đơn Triết Hạo, nhưng thân thể cô đột nhiên nghiêng, tay bỗng buông lỏng ra.

“Giản Nhụy Ái!”

Sắc mặt Đơn Triết Hạo dữ tợn, đưa tay bắt Giản Nhụy Ái sắp té xuống: “Giản Nhụy Ái, nắm chặt, anh sẽ kéo em lên.”

Giản Nhụy Ái nắm chặt cánh tay Đơn Triết Hạo, một tay kia cào loạn trên không trung, cảm giác phía dưới chân mình trống rỗng, cô tự động nhìn xuống, nhìn vách đá sâu hun hút bên dưới, cả người đang lơ lửng giữa không trung.

Tay của cô nắm chặt bàn tay Đơn Triết Hạo, sợ khóc lên, trái tim cũng nhảy chậm vài phút: “Đơn Triết Hạo, em không muốn chết, em không muốn chết. . . . . .”

“Không nên nhìn phía dưới, dùng sức, anh sẽ kéo em lên.” Đơn Triết Hạo rống giận, tay anh càng thêm nắm chặt tay Giản Nhụy Ái, một tay kia chộp vào thân cây đại thụ bên cạnh, gân xanh nổi lên, bàn tay ma sát với cây nên chảy máu, cả khuôn mặt đỏ hồng.

Cô kinh hoàng luống cuống, nước mắt chầm chậm chảy ra, nhìn cánh tay đầy máu của Đơn Triết Hạo, cô lẩm bẩm nói: “Đơn Triết Hạo. . . . . .”

Trên trán Đơn Triết Hạo đầy mồ hôi lạnh, bàn tay to của anh nắm chặt tay Giản Nhụy Ái, gân xanh rõ ràng có thể thấy được, dịu dàng trấn an nói: “Giản Nhụy Ái, không cần phải sợ, anh sẽ cứu em.”

Giản Nhụy Ái trợn to hai mắt, nhìn Đơn Triết Hạo liều mạng muốn kéo mình, trong lòng không nói ra tư vị, môi cắn chặt, ánh mắt của anh giống như thiêu đốt toàn bộ năng lượng của cô, cô gật đầu một cái.

Đơn Triết Hạo dẫm lên tảng đá, hung hăng đi về phía trước, thân thể Giản Nhụy Ái đột nhiên run lên, nhưng lập tức dừng lại, cô hoảng sợ ngước mắt nhìn Đơn Triết Hạo, thấy tay anh nắm chặt thân cây, một tay kia gắt gao nắm tay Giản Nhụy Ái.

Cô nhìn cánh tay máu me be bét, máu đỏ tươi hung hăng chạm vào đáy tim cô, vốn hốc mắt đã tràn đầy nước mắt, không phải sợ, mà là đau lòng thay Đơn Triết Hạo.

Đang lúc nản lòng thoái chí, phía sau Đơn Triết Hạo có thêm mấy người, hai mắt cô bỗng trợn to.

Đơn Triết Hạo một lòng muốn cứu Giản Nhụy Ái, hoàn toàn không chú ý đến đám người phía sau.

Khi anh giật mình nhìn lại, ông chủ Trần đã đứng ngay sau lưng anh, cầm cây súng hướng về cánh tay Đơn Triết Hạo, ‘bằng’

“A!” Giản Nhụy Ái thét một tiếng kinh hãi, không hề phòng nên Đơn Triết Hạo bị bắt trúng.

Giản Nhụy Ái cảm giác thân thể đột nhiên run lên, thân thể như hạ xuống, cô khẩn trương nhìn Đơn Triết Hạo.

Chỉ thấy Đơn Triết Hạo ngã ở trên mặt đất, cái trán đầy mồ hôi, nhưng tay anh vẫn nắm chặt nhánh cây, một cái tay vẫn cố gắng kéo Giản Nhụy Ái.

“Không ngờ đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Đan Thị, thuật bắn súng cũng cao hơn người, hơn nữa tình còn đong đầy, nếu như thả cô gái kia, tôi sẽ tha cho cậu con đường sống.”

“Đơn Triết Hạo, anh buông tay em ra đi!”

Ánh mắt Giản Nhụy Ái lóe sáng, cô nghe rõ lời ông chủ Trần nói, trong lòng kiên định hô.

Cô nhất định phải làm như vậy, chỉ có như thế mới cứu được một mạng người, cô biết vách đá rất sâu, nếu như anh không buông tay cô ra…, cũng chính là tự đưa mình vào cửa tử.

Con ngươi Đơn Triết Hạo kiên định, anh quát: “Giản Nhụy Ái, anh sẽ không bỏ ra.”

Thân thể cao lớn của anh bao phủ cô, trên trán mồ hôi rơi xuống gương mặt cô.

Giản Nhụy Ái thê lương cười một tiếng: “Đơn Triết Hạo, buông tay em ra!”

“A!” Âm thanh này không phải Giản Nhụy Ái phát ra, mà là tiếng thét của Đơn Triết Hạo, cô ngước mắt nhìn thấy ông chủ Trần đang dùng thân súng đập vào cánh tay đầy máu me của Đơn Triết Hạo.

“Thật là một hình ảnh chân tình, nhưng đã là người của xã hội đen, sẽ không thể cảm động được, buông tay đi! Đơn Triết Hạo!”

“Không cần đánh, cầu xin ông đừng đánh. . . . . .” Giản Nhụy Ái không nhịn được, nhìn máu đỏ tươi chói mắt, rồi nét mặt khát máu của ông chủ Trần, trong lòng cô không ngừng đau đớn, khóc thút thít: “Đơn Triết Hạo, buông tay ra, anh sẽ chẳng bảo toàn tính mạng của mình đâu.”

“Không biết, anh sẽ không buông tay em ra, em là người phụ nữ của anh, đời này anh sẽ không buông tay em ra.”

“Đơn Triết Hạo!”

Tròng mắt Giản Nhụy Ái liên tục chảy nước mắt, trước mắt trở thành một mảng mờ mịt, giọt nước mắt như những viên trân châu rơi xuống, nện vào không khí không tiếng động.

Máu chảy càng ngày càng nhiều, máu tanh tỏa khắp không khí, đọng lại khiến người ta hít thở không thông: “Đơn Triết Hạo, anh nhanh buông tay em ra, không nghe lời em, em sẽ hận anh suốt đời.”

Giản Nhụy Ái, sắp điên, lần đầu tiên dám hướng đến Đơn Triết Hạo hầm hừ, cô không dám có nhiều hành động, sợ Đơn Triết Hạo sẽ mất trọng tâm.

 

Quyển 1 – Chương 26: một sống hai chết

Một tay Đơn Triết Hạo giữ chặt lấy cô, một tay kia bị ông chủ Trần đánh vô cùng đau đớn, đau đớn giống như đã tê dại, từ khi nào Đơn Triết Hạo lại dễ dàng để cho người ta định đoạt?

Anh đưa đôi mắt linh động nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái: “Anh…. Anh sẽ không buông tay.”

“Đơn Triết Hạo, anh ngốc sao? Chúng ta không có quan hệ, anh không yêu em, em cũng không thương anh, vì sao phải bằng mọi giá cứu em chứ?”

Giản Nhụy Ái nhìn vẻ mặt hả hê của ông chủ Trần, trong lòng hết sức chán ghét, nhìn sắc mặt tái nhợt của Đơn Triết Hạo, cô chỉ có thể khích tướng khiến Đơn Triết Hạo buông tay.

“Mặc kệ có yêu hay không, anh đều không buông tay……”

Đơn Triết Hạo không cảm thấy đau đớn nữa, cảm giác thân thể bị người hung hăng đạp.

“Đơn Triết Hạo …..”

Nước mắt Giản Nhụy Ái lưu lại, như từng viên thuỷ tinh kéo dài trên gương mặt trắng nõn, liên tục nhỏ xuống, rơi xuống vách núi trước mặt.

Nếu như không có cô, Đơn Triết Hạo sẽ không bị vũ nhục như thế.

Cô ngửa đầu lên, xuyên qua những giọt nước mắt đau lòng, nhìn Đơn Triết Hạo không chớp mắt, cô không thể hại Đơn Triết Hạo, nhưng tuyệt đối không thể chết!

Lúc này tâm Giản Nhụy Ái như sáng ngời, chưa bao giờ tỉnh táo như thế.

Cô khó khăn đưa một tay khác ra khoác lên tay Đơn Triết Hạo, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khổ sở của Đơn Triết Hạo nhưng vẫn đẹp trai như thường lệ.

“Tổng giám đốc tập đoàn Đan Thị, thật đúng là một người cứng đầu.” Ông chủ Trần không bị cảnh tượng kia làm cảm động, chậc chậc mấy tiếng, tay càng dùng sức đánh mạnh tới.

“Hừ…..” Đơn Triết Hạo hừ lạnh, thân thể không dám nhúc nhích, ngoài miệng lộ ra vẻ châm chọc, ánh mắt giống như hàn băng, thái dương như ở âm độ, vô cùng lạnh lẽo.

“Ông chủ Trần, thời gian không còn sớm, nên hành động.”

“Không cần… Đơn Triết Hạo, nhanh lên một chút, buông tay em ra!” Giản Nhụy Ái kinh hoàng dùng sức đẩy tay Đơn Triết Hạo ra, nhưng tay của anh càng dùng sức chặt hơn.

Đơn Triết Hạo nhìn ra tiếng lòng của Giản Nhụy Ái, anh cũng biết người ở phía sau, không thể nào kéo dài thời gian: “Không…”

Anh cầm tay Giản Nhụy Ái, tay bị ông chủ Trần hung hăng giẫm lên, tay bỗng buông lỏng.

“A!” Âm thanh thê lương của Giản Nhụy Ái xuyên qua không khí, xuyên thấu nội tâm Đơn Triết Hạo.

Đơn Triết Hạo không chút nghĩ ngợi nhảy xuống theo cô, ôm lấy Giản Nhụy Ái đang hoảng sợ.

“Ông chủ Trần, làm sao bây giờ?”

Ông chủ Trần nhìn xuống, vách đá sâu như vậy không thấy đáy, tỷ lệ sống rất mỏng manh: “Đi, đi về.”

“Vâng”

Giản Nhụy Ái có cảm giác rất rõ ràng rằng mình đang lơ lửng giữa không trung, trong nháy mắt đại não trở nên trống rỗng, cảm giác Đơn Triết Hạo dùng vào lực lượng ôm lấy cô.

Tiếng hít thở của bọn họ dồn dập và vang dội như thế, rơi xuống nước, ‘phanh’ một tiếng, triệu triệu bọt sóng khổng lồ văng lên.

Giản Nhụy Ái kinh hoàng, vừa rơi xuống cô bị sặc mấy ngụm nước, từ trong nước thức tỉnh liền lay động chân, muốn nhanh chóng đi lên bờ.

Từ nhỏ cô đã thích bơi lội, vận động tốt nhất chính là bơi lội, đó là lời Trác Đan Tinh nói, coi như ném cô giữa biển rộng, ba ngày ba đêm, cũng sẽ không chết chìm, tính chịu nước của cô cực kỳ tốt.Giản Nhụy Ái nổi lên mặt nước rồi, sợ hãi bỗng trở nên tập trung, nghiêng đầu tìm kiếm Đơn Triết Hạo, khi cô quét nhìn chung quanh, tìm kiếm Đơn Triết Hạo, thân thể anh từ từ chìm xuống, cô tuyệt vọng thét chói tai: “Đơn Triết Hạo!”

Cô bất chấp tất cả sức bơi đến bên cạnh Đơn Triết Hạo, xung quanh anh tạo thành một mảng máu tươi thật to, nhìn như thể là máu ra rất nhiều, khiến cho Giản Nhụy Ái kinh sợ.

Cô phí sức lôi kéo Đơn Triết Hạo bơi đi, một màn kinh hồn vừa rồi rút hết sức lực của cô, lôi kéo người đàn ông, vô cùng mệt mỏi, Giản Nhụy Ái kéo Đơn Triết Hạo lên bờ, cô mệt mỏi thở hồng hộc.

Mặc kệ khổ cực và mệt nhọc, đôi tay khẩn trương đang run rẩy, đặt Đơn Triết Hạo trước ngực, gọi thế nào, Đơn Triết Hạo cũng không có động tĩnh.

Lúc này cô hốt hoảng và luống cuống thật rồi, không ngừng giúp Đơn Triết Hạo làm hô hấp nhân tạo, cô làm một hồi lâu, đến nỗi sắp ngưng thở, Đơn Triết Hạo không có một chút khởi sắc nào.

Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, tiếng khóc lóc phá vỡ không khí an tĩnh ở nơi đây, tuyệt vọng vỗ vào mặt Đơn Triết Hạo. Nội tâm Giản Nhụy Ái không ngừng sợ hãi, cô không muốn anh gặp chuyện không may, thấy Đơn Triết Hạo không nhúc nhích cô càng hoang mang.

Ba mẹ cô qua đời trong cùng một ngày, cô cũng không có hoảng hốt như thế, giống như toàn bộ thế giới đều sụp đổ.

“Đơn Triết Hạo, anh tỉnh rồi, không nên làm em sợ! Em không muốn anh phải chết, anh có nghe thấy không, tỉnh!”

Tiếng khóc thê lương như thế, qua những rừng cây thưa vắng, cực kỳ vang dội và thê thảm.

“Khụ khụ….” Đơn Triết Hạo ho khan mấy tiếng, ‘vèo’ trong miệng phun ra mất mấy ngụm nước, mắt khẽ giãy giụa mở ra, giọng nói yếu ớt: “Giản Nhụy Ái, em đập chết anh!”

Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người, nhìn Đơn Triết Hạo khó khăn ngồi dậy, vội vàng tới đỡ anh, nhìn một cánh tay của anh bị máu tươi nhuộm thành một mảnh.

Cô khẩn trương, nước mắt hông ngừng rơi xuống, nức nở thành tiếng, tựa như người vô tội khóc thương chồng, tròng mắt không dám nhìn đi nơi khác, gắt gao nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, rất sợ mình hoa mắt.

Thân thể Đơn Triết Hạo đau đớn, hít một cỗ khí lạnh, lại không thể biểu hiện rõ ràng, bởi thế càng khiến Giản Nhụy Ái kinh sợ đến sắc mặt trắng bệch, anh biết rằng mình không thể hù dọa cô nữa.

Anh không ngờ nhảy xuống sông, từ nhỏ anh đã không gần nước, hơn nữa sợ bệnh, thì càng khó khăn nên muốn bơi, thân thể từ từ chìm xuống nước, Đơn Triết Hạo cho là mình sẽ phải chết.

Trong một khắc kia anh nghĩ Giản Nhụy Ái có bình yên vô sự hay không, Đơn Triết Hạo liều mạng mở mắt, chung quy lại không nhình thấy Giản Nhụy Ái, chỉ thấy những gợn nước li ti.

Không ngờ Giản Nhụy Ái biết bơi, hơn nữa còn cứu mạng mình.

“Anh không sao chứ?” Giản Nhụy Ái tham món lợi nhỏ tâm cẩn thận hỏi, trái tim nhảy thật nhanh.

Tóc Đơn Triết Hạo ướt đẫm, tóc được chải ép xuống, gương mặt tái nhợt đến kinh người, từ tóc chảy xuống vài giọt nước, giọt nước lạnh lẽo chảy dọc theo vầng trán anh, đến đường cong gò má, chảy tới cằm rơi vào ngực của anh, trước ngực có vài cái nút áo kim loại, vài giọt lại tiếp tục lăn, thấm ướt vào từng thớ thịt của anh.

Đơn Triết Hạo theo tầm mắt của cô nhìn về phía ngực mình, mặt anh không chút thay đổi, không thèm che ngực mình lại, mang theo hơi thở khá mệt mỏi nói: “Mặc dù anh bị thương, nhưng em không cần cưỡng bức anh!”

“Cái gì?” Giản Nhụy Ái không kịp phản ứng, gương mặt đỏ bừng: “Tôi… mới không có.”

Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm vẻ mặt hoang mang và sợ hãi của Giản Nhụy Ái, không chút kiêng kỵ nào cười lớn, bất luận ở thời điểm nào, Giản Nhụy Ái vĩnh viễn đều đáng yêu như vậy, nói gì cô cũng tin tưởng cả? Không biết tại sao nhìn vẻ mặt hoang mang sợ hãi của cô, anh vô cùng vui vẻ.

“Anh chọc tôi à!” Giản Nhụy Ái biết mình lại bị Đơn Triết Hạo lừa, tức giận dùng sức nắm chặt bàn tay lại tạo thành một thanh quyền, nện ở ngực Đơn Triết Hạo, vô tình đụng vào vết thương của anh.

Cô nhìn ánh mắt nặng nề của Đơn Triết Hạo, mới nhớ tới, cánh tay đầy máu của anh.

Đau lòng thổi vết thương, muốn giảm bớt cơn đau, những vết thương này đều do cứu cô mà ra, không được, vết thương phải xử lý kịp thời, nếu không sẽ lưu lại di chứng về sau.

Giản Nhụy Ái cởi áo khoác xuống, sau đó động thủ dùng sức cầm quần áo xé rách một góc, mặc dù xé nó thành mảnh hơi nhỏ, nhưng vẫn có thể dùng nó để băng bó vết thương.

“Đợi chút…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK