Một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, khiến Đơn Triết Hạo không cách nào cự tuyệt, cộng thêm cảm thấy áy náy với Lạc Tình Tình, khiến anh càng khó cự tuyệt hơn.
Anh dịu dàng đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn môi của cô.
Lạc Tình Tình nhắm mắt lại, từ từ hưởng thụ nụ hôn của anh, đôi tay quấn quanh tấm lưng anh, thân thể giống như bạch tuộc, dán thật chặt vào lồng ngực anh, chặt chẽ không rời.
Đơn Triết Hạo từ từ buông cô, muốn đẩy cô ra, lại thấy cô càng quấn lấy mình chặt hơn, không vui khẽ cau mày.
“Hạo, cho em ôm anh một chút, một chút thôi.” Lạc Tình Tình tham lam hút lấy hơi thở của anh, ánh mắt nhìn vào bóng đêm âm thầm, trong mắt đẹp tràn đầy khiêu khích, đôi môi không khỏi giương lên.
Thật ra thì cô nhìn thấy Giản Nhụy Ái lên, mới gọi Đơn Triết Hạo đến, cố ý diễn tuồng cho Giản Nhụy Ái xem, muốn làm cho Giản Nhụy Ái tự động thối lui.
Giản Nhụy Ái muốn cướp người đàn ông của cô, còn non tay lắm!
Chỉ là cô không thể chịu đựng được khi mất người ưu tú như Đơn Triết Hạo, đưa mắt nhìn khắp mọi nơi, ngoài miệng nâng lên một tia khinh thường, nếu Giản Nhụy Ái muốn đấu, phải tu luyện thêm mấy năm nữa!
“Đi thôi! Anh đưa em về.” Chốc lát, Đơn Triết Hạo đánh vỡ không khí yên tĩnh.
Lạc Tình Tình biết nên thu tay về, dù sao Đơn Triết Hạo cũng không phải đồ đần, cứ dây dưa chỉ là cho cô nhanh bại trận hơn.
Cô lắng tai nghe một chút, ngoài miệng lộ ra nụ cười gian trá: “A! Bụng của em thật là đau.”
Đơn Triết Hạo nhìn Lạc Tình Tình đang ngồi dưới sàn, giọng thê lương làm người ta lo lắng
Đơn Triết Hạo nhíu chặt lông mày, anh ngồi chồm hổm xuống: “Đi thôi! Anh đỡ em trở về rồi sẽ gọi bác sĩ.” Đơn Triết Hạo đưa tay của mình ra, muốn dìu cô đi.
Lạc Tình Tình nhìn Đơn Triết Hạo một chút, cầm tay Đơn Triết Hạo, muốn đứng lên, nhưng không có hơi sức đứng lên: “Hạo, bụng thật khó chịu, có thể là bệnh cũ tái phát, anh có thể xuống gọi bác sĩ giúp em không.”
“Không được!” Đơn Triết Hạo không yên lòng khi để một mình cô trên sân thượng bệnh viện, trên mặt thoáng qua những tia quan tâm, nhìn trời sắc chuyển đổi, nhìn đồng hồ tay một chút, không ngờ thời gian đã trễ như vậy, trên mặt lộ ra sự rối trí không biết phải làm sao.
Vốn quyết định nói rõ mọi chuyện với Lạc Tình Tình, sau đó anh sẽ đi giải thích rõ ràng với Giản Nhụy Ái, không để cho cô phải nản chí với tình cảm của bọn họ, nhưng giờ có xuống tìm cô, cũng quá muộn, chắc cô đã ngủ thiếp đi rồi
Nghĩ tới đây, trong lòng anh lập tức thiếu kiên nhẫn!
Thật sự không có biện pháp! Anh nhẹ nhàng kéo thân thể Lạc Tình Tình, liền ôm lấy cô: “Anh ôm em đi tìm bác sĩ như thế sẽ nhanh hơn.”
Giản Nhụy Ái nhìn những hình ảnh trước mắt, dòng nước ấm áp trong mắt cô do không kiềm chế được mà chảy xuống, hung hăng xuyên thấu lòng của cô, linh hồn như bị đông cứng lại.
Máu toàn cơ thể cô chảy ngược lên.
Cô lẳng lặng nhìn vào đôi mắt Đơn Triết Hạo, khi anh ôm Lạc Tình Tình chạy về phía cô, mỗi bước chân của Đơn Triết Hạo, giống như một lần búa hung hăng gõ bể tim của cô, tan nát cõi lòng. Phải như thế nào mới quay lại được đây?
Cô nhanh chóng nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, Giản Nhụy Ái nghĩ sẽ khóc lớn lên, nhưng cô không khóc nổi, cảm giác toàn thân lạnh lẽo, lạnh từ đầu đến chân, thậm chí cơn lạnh len lõi vào từng tế bào trong người cô. . . . . .
Đơn Triết Hạo hơi sửng sốt, anh không có ngờ Giản Nhụy Ái lại xuất hiện tại nơi này, nhìn cô khóc thút thít, ánh mắt đau lòng như rơi vào địa ngục, khiến tim anh đau nhói.
Giản Nhụy Ái không có dũng khí đối mặt với anh, xoay người che mặt lại, sau đó rời đi, cô chạy như bay, đau đớn trong lòng không giảm bớt một phần, chuỗi âm thanh tàn nhẫn phía sau lưng càng khiến tim cô đau nhói.
“Hạo, tiểu thư Giản hiểu lầm, em nghĩ mình cần đi giải thích với cô ấy một chút.”
“Không cần, tính tình con nít.” Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Giản Nhụy Ái, toàn thân đều là lạnh lẽo, không vui nói.
Quyền Hàn và Trác Đan Tinh nhìn thấy Giản Nhụy Ái đang khóc thầm, chạy về phòng bệnh, bọn họ lo lắng hỏi “Nhụy Ái, xảy ra chuyện gì thế?”
“Làm thế nào đây? Lạc Tình Tình trở lại, hai người bọn họ ở chung với nhau, tớ vẫn là người ngoài cuộc, rốt cuộc cũng phải rời đi, tại sao lòng của tới đau như vậy?”
Trác Đan Tinh nhìn thân thể nhỏ nhắn đang bò lên giường, cứ run rẩy, cô ngồi xuống bên cạnh, ôm Giản Nhụy Ái vào lòng, an ủi: “Đừng khóc, Nhụy Ái, tự nhiên sao cậu khổ như thế, tại sao không buông tay? Yêu là chuyện của hai người, nếu như chỉ một người cứ tìm cách dây dưa, đứng một chỗ đợi chờ tình yêu, như vậy chỉ là mồ chôn của bản thân mà thôi.”
“Tớ có thể bỏ, nhưng đứa bé thì phải làm sao? Tớ không có tư cách quyết định sẽ phá nó, Đan Tinh, lòng tớ rất khó chịu, giống như đã chết, anh ấy lựa chọn quay lại bên cạnh Lạc Tình Tình, thế thì tớ phải làm thế nào đây?”
Giản Nhụy Ái càng khóc càng lớn, nhờ bầu trời đêm yên tĩnh che giấu.
“Nhụy Ái, đừng khóc, không có tình yêu, còn có tụi anh, anh và Đan Tinh sẽ bảo vệ em cả đời, đừng khóc.”
Nghe được câu khuyên nhủ của Quyền Hàn, ‘hù… hù’ Giản Nhụy Ái theo thói quen lại tựa lên vai của Quyền Hàn mà khóc thúc thít, từ nhỏ đến lớn, mọi khi cô được khóc trên bả vai anh, nước mắt sẽ từ từ dừng lại.
Nhưng hôm nay tại sao nước mắt không ngừng được? Nước mắt cứ như nước suối lạnh giá không ngừng chảy xuống.
“Anh Quyền Hàn, có phải em rất ngu ngốc không? Biết rất rõ ràng Đơn Triết Hạo không có để em trong lòng anh ta, thế mà em lại cứ rơi vào đó, hiện tại em mong tất cả chỉ là giấc mơ, cuộc đời sẽ cho em thêm nhiều hy vọng?”
Trước kia, Giản Nhụy Ái tin tưởng dưới ngọn đèn tàn là hy vọng mới, tin tưởng vào tình yêu, tin tưởng vào giấc mơ, cũng tin tưởng ông trời sẽ mang đến đời cô một kỳ tích, càng thêm tin tưởng, có một ngày sẽ xuất hiện một người, anh ta sẽ dang rộng vòng tay đón cô
Bởi vì hạnh phúc không phải là nhìn đối phương là ai, mà là hai người tay trong tay cùng nhìn về một chỗ.
Quyển 1 – Chương 40: Ép đơn triết hạo đến điên
Đơn Triết Hạo đưa Lạc Tình Tình đưa về phòng bệnh, sau đó lập tức gọi y tá đến chăm sóc cô.
Miệng nói không quan tâm đến Giản Nhụy Ái, trong lòng lại không ngừng lo lắng, khuôn mặt anh tuấn mang theo ưu sầu, nhưng đứng ở cửa phòng bệnh của Giản Nhụy Ái, nghe được câu nói ‘mong tất cả chỉ là giấc mơ, cuộc đời sẽ cho em thêm nhiều hy vọng ’ khiến tâm anh đau đớn.
“Tiểu Nhụy. . . . . .” Anh đứng ở cửa phòng, nhẹ nhàng gọi tên cô.
Đơn Triết Hạo nhìn thấy Giản Nhụy Ái rúc vào ngực Quyền Hàn, trong lòng sinh ra sự khó chịu, nhưng anh cố gắng ngăn cản lửa giận sắp bộc phát, anh đến đây là muốn giải thích mọi chuyện với cô.
Anh không thể mang uất ức như thế, lần đầu tiên anh chịu cúi đầu trước người khác.
Anh khắc chế tròng mắt, không cho nó nhìn chầm chầm vào cánh tay đang đặt bên hông Giản Nhụy Ái, như thế mắt anh rất khó chịu, nếu như mắt có thể giết người, tay Quyền Hàn đã sớm bị chặt ra làm tám khúc, không nhịn được nữa, anh lên tiếng: “Các người ôm đủ chưa?”
Giản Nhụy Ái giống như là trong mộng, ngẩng đầu nhìn thấy Đơn Triết Hạo đang đi đến, cúi đầu đưa mắt nhìn cô và Quyền Hàn, sau đó đẩy Quyền Hàn ra khỏi ngực của cô.
Động tác phủi sạch của Đơn Triết Hạo khiến tim Quyền Hàn đau nhói, anh chỉ có thể giả bộ không hề để ý, đối với anh chỉ cần Giản Nhụy Ái vui là được, mặc kệ ai là người bên cạnh cô? Quyền Hàn chỉ muốn cô được vui vẻ sống qua ngày.
Anh mang theo Trác Đan Tinh lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn tới bên cạnh Đơn Triết Hạo nói: “Đơn Triết Hạo, không nên làm cô ấy thương tổn.”
Đơn Triết Hạo im lặng cho đến khi hai người rời khỏi phòng bệnh: “Tiểu Nhụy, anh không hy vọng em ôm người đàn ông khác như thế.” Anh nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi trên mặt Giản Nhụy Ái, đau lòng ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay lớn của anh vây trọn thân thể nhỏ nhắn của cô, đem cô đến trước lồng ngực vững chải của anh.
Giản Nhụy Ái cố nén nước mắt xuống, gắt gao cắn môi, mặc cho Đơn Triết Hạo đang ôm ấp cô, mặt của cô áp sát vào ngực anh, lại nhớ hình ảnh lồng ngực dịu dàng này mấy giây trước đã ôm ấy phụ nữ khác.
Cô vốn là người yêu thích lồng ngực này, nhưng hiện tại, nơi đây lại khiến cô đau lòng
Tâm, như bị ai bốp thật chặt, đau, anh rất đau
“Đứa ngốc, mới vừa rồi Lạc Tình Tình gọi anh ra ngoài, là muốn nói cho anh biết, cô nghĩ thông rồi, cô sẽ rời khỏi quan hệ của chúng ta, chúng ta không cần vì cô ấy mà cãi nhau nữa.” Đơn Triết Hạo nhìn gương mặt tiều tụy của cô, trong lòng bỗng đau xót, cưng chiều ngắt chóp mũi cô một cái.
Giản Nhụy Ái không thể tin được ngước mắt nhìn anh, bật thốt lên câu nghi vấn: “Tại sao anh phải ôm cô ấy?”
“Bệnh cũ của cô ấy tái phát, anh ôm cô ấy về phòng bệnh, chẳng lẽ em muốn anh ném cô ấy trên đó, mặc kệ tất cả sao? Được! Về sau cô ấy có phát bệnh trước mặt anh, anh sẽ vứt cô ấy ở đó!”
“Em. . . . . . Không để cho người kia sao làm?” Tròng mắt Giản Nhụy Ái hốt hoảng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Đơn Triết Hạo than nhẹ một tiếng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cưng chiều ngắt bên má cô, thâm tình nói: “Tiểu Nhụy, nha đầu ngốc, anh đã nói với em, anh và Lạc Tình Tình đã trở thành quá khứ, tụi anh không thể nào tiếp tục, em không cần đau lòng lung tung, về sau chỉ cần tin tưởng anh là được?”
Thật! Giản Nhụy Ái là cô nên tin tưởng lời nói của Đơn Triết Hạo sao? Đầu thoáng qua hình ảnh hai người hôn nhau, tại sao anh lại hôn cô ta? Coi như phát bệnh, hôn có ý gì? Chẳng lẽ nụ hôn có thể trị bệnh sao?
Coi như điều anh nói là sự thật, thông thường Đơn Triết Hạo không kể những chi tiết nhỏ nhặt, nhưng những chi tiết kia mới quan trọng, cô nghe được giọng nói ấy mà tan nát cõi lòng, anh đang nói dối cô đó thôi.
Tình yêu không phải nên tin tưởng lẫn nhau sao?
“Tiểu Nhụy. . . . . .” Đơn Triết Hạo thận trọng gọi cô, phát hiện Giản Nhụy Ái không tin mình, không ngờ có một ngày anh lại rơi vào hoàn cảnh này, đi tìm cô giải thích, trong mắt cô chỉ toàn là hiểu lầm, ánh mắt hiểu lầm ấy lại khiến anh nổi giận.
Đơn Triết Hạo không hề thương tiếc đẩy Giản Nhụy Ái ra, giận dữ hét: “Giản Nhụy Ái, rốt cuộc em muốn thế nào? Anh đã giải thích tất cả với em, em lại không tin anh là sao?”
Giản Nhụy Ái không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn Đơn Triết Hạo, trong mắt lóe lên một ngôi sao mang theo nước mắt
Giọt nước mắt này rơi vào trong lòng Đơn Triết Hạo, trước kia Lạc Tình Tình cũng khóc như thế, anh cảm thấy phiền não, bây giờ, mọi khi nhìn thấy một giọt nước mắt là thần kinh anh lại đau thắt.
Đơn Triết Hạo không khỏi thở dài: “Tiểu Nhụy, muốn anh nói như thế nào em mới có thể tin tưởng anh đây, người anh yêu chính là em, anh và Lạc Tình Tình không còn quan hệ gì nữa?”
Anh cúi người, nhắm mắt lại, muốn đặt lên môi cô một nụ hôn
Giản Nhụy Ái cố bỏ mặc tình yêu của mình, cắn chặt môi, không muốn nói chuyện với Đơn Triết Hạo.
Cô thật sự muốn nói mình nhớ anh, muốn nói cho anh biết sự thật, kỳ lạ là cô lại không thể nói ra, nếu hai người muốn ở chung một chỗ thì đều quan trọng nhất chính là phải tin tưởng đối phương.
Nhưng động tác này của cô lại chọc giận đến Đơn Triết Hạo: “Không thể hiểu nổi phụ nữ mà.”
“Dạ, đúng là lòng dạ phụ nữ rất khó đoán, chỉ có Lạc Tình Tình mới thật sự là tri kỷ của anh, là người thích hợp với anh nhất, cô ấy hiểu anh, vậy thì anh cứ ở bên cô ấy đi, đừng đến chỗ em chịu tội? Không ai trách anh đâu.”
Cô khóc thút thít, hầm hừ, Đơn Triết Hạo chưa nói với cô được mấy câu, lại tức giận là sao?
Đơn Triết Hạo hoàn toàn không có tính nhẫn nại, nắm đấm trong tay đã nổi gân xanh, khuôn mặt anh tuấn lộ ra chút tức giận, anh không thích một Giản Nhụy Ái bề ngoài vô cùng yếu đuối nhưng nội tâm lại quật cường, đều đó bức anh phát điên
Nếu anh không nghỉ ngơi một chút, anh cũng sẽ điên mất, anh hít một hơi thật sâu, đè nén lửa giận: “Tiểu Nhụy, trong lòng anh chỉ là mình em, những thứ khác anh không yêu, em tin hay không thì tùy em”.
‘ầm’ cửa phòng bệnh bị Đơn Triết Hạo dùng sức đóng lại.
Giản Nhụy Ái nhìn cánh cửa bị đóng thật chặt, cô cố nén nước mắt đang tuông rơi.