• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 45: Nhớ lại (hai)

Tại Nhà xưởng

Lạc Tình Tình khẽ cau mày, không ngờ đừng đi lại xốc như thế, cô bắt đầu cảm thấy hối hận, muốn trách chỉ có thể trách sự xúc động khi thấy Đơn Triết Hạo mệt mỏi, xúc động đúng là ma quỷ.

Cô nhìn sự im ắng xung quanh, tất cả đều là vật phẩm bỏ hoang, nếu như gặp chuyện không may, sẽ có rất ít người phát hiện.

Suy nghĩ một chút cô lại cảm thấy dựng tóc gáy, bắt đầu có ý định bỏ cuộc nửa đường, muốn quay xe vòng về.

Trong nháy mắt Lạc Tình Tình xoay người rời đi, liền bị hai thân thể cao lớn vây quanh, trên mặt bọn họ lộ ra ý tứ côn đồ.

“Các người. . . . . .” Cô giật mình.

Trai đẹp, hai chữ mắt cô thoáng qua dáng vẻ ấy, chưa bao giờ cô cự tuyệt yêu cầu của trai đẹp.

Sau một phút, cả hai người cùng lộ ra tia xảo huyệt, ngay sau đó, người đàn ông mạnh mẽ kia đem cô đến lầu bỏ hoang.

Không ngờ trên lầu bỏ hoang, lại có một chiếc giường lớn, còn có nhiều vật dụng rách rưới, mùi vị hôi thối đến ghê tởm.

“Các người muốn làm gì?” Lạc Tình Tình khiếp sợ quét nhìn hai người, hai trai đẹp đều thuộc loại cô thích, khiến cho tròng mắt của cô trở nên sáng hoắc, chỉ cố đè nén bồng bột trong lòng.

Lạc Tình Tình không phải một người có thể vì người đàn ông mình yêu mà thủ trinh tiết, cô và Đơn Triết Hạo ở chung một chỗ, ngày ngày Đơn Triết Hạo đều bận rộn.. chuyện công ty, căn bản là không có cách nào thỏa mãn nhu cầu về tình dục của cô, thế nên cô đã ngầm bao nuôi vài người đàn ông, còn chuyện tình một đêm thì cô chẳng thể nào đếm hết.

Mấy ngày nay, Đơn Triết Hạo trở lại, vì muốn có biểu hiện tốt trước mặt anh, cô đã nhịn sự thèm khát trai của mình, vóc người khôi ngô kia khiến Lạc Tình Tình nảy sinh dục vọng, cái loại dục vọng kia càng ngày càng mãnh liệt.

Hai người cười dâm đảng nhìn Lạc Tình Tình, thấy dung mạo xinh đẹp của cô, một người đã sớm không nhẫn nại được, bộ mặt gian trá đẩy Lạc Tình Tình té nhào lên trên giường, xé quần áo cô ra. . . . . .

Một vóc dáng mỹ lệ hiện ra trước mặt bọn họ, để cho bọn họ càng thêm hưng phấn. . . . . .

Lạc Tình Tình mượn cớ từ chối mấy cái, ánh mắt rưng rưng cầu tình: “Các vị đại ca, van cầu các người tha cho tôi!”

“Thật đẹp, cô là cô gái đẹp nhất mà chúng tôi gặp, hôm nay, chúng ta sẽ thưởng thức cô, làm sao có thể tha cho cô được? . . . . . . Để đại ca chăm sóc em.”

Vừa dứt lời, người đàn ông kia mãnh liệt gặm lấy thân thể mềm mại của Lạc Tình Tình: “Quá thơm rồi, thật là quá non, đáng yêu quá!”

“Đừng. . . . . .” Miệng Lạc Tình Tình lầm bầm, trong lòng lại bị hai người kia gây nghiện, thân thể của cô trải qua sự chăm sóc kĩ càng, bắt đầu đỏ ửng lên, mấy năm qua được nhiều đàn ông vuốt ve, thân thể cô càng thêm trơn mềm.

Cả người cô chìm trong mê ly, bàn tay không thể chờ đợi kéo dây nịt ra, nhìn vật to lớn kia, trong lòng dâng lên hưng phấn cực độ, hôm nay cô có thể điên cuồng, cũng có thể mượn cớ điên cuồng.

Người đàn ông kia dùng sức lực mạnh mẽ nhất, hung hăng chạy nước rút bên trong cơ thể Lạc Tình Tình, khiến cho lòng cô trở nên trống rỗng, có lại những cảm giác phong phú trước kia, cô không chút kiêng kỵ nào, lên tiếng rên rỉ, rống giận: “Ừ. . . . . .”

Ý thức của cô từ từ bị người đàn ông kia đánh rớt, điên cuồng gào thét, càng thêm điên cuồng nghênh hợp với hai người đàn ông cùng một lúc.

“Người anh xem, cậu có thấy chúng ta giống như kẻ đi hiếp dâm không? Hay là chúng ta bị hiếp dâm đây? Tôi cứ có cảm giác cô gái này đang hưởng thụ chứ không phải chịu trận?”

“Đúng là như thế, dường như chúng ta gặp phải một dâm tặc rồi, nhưng cô gái này rất tuyệt, rất ổn nha.”

Lạc Tình Tình yếu đuối thở ra, thân thể thoải mái, cảm giác như đang bay ra, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cô rất hài lòng nhìn hai người trước mặt, nếu như không phải là hoàn cảnh ác liệt, khiến cô trở nên độc ác, cô sẽ hài lòng một trăm phần trăm.

“Đứng lại.” Cô đứng dậy, cầm lấy quần áo, nhìn những vết thương rực rỡ ở khắp cơ thể, giữa hai chân là những vết thương thật sâu, trên mặt dính đầy chất lỏng, xem ra vô cùng nhếch nhác, lại mang theo dụ hoặc khôn chừng.

Hai người xoay người, đưa ánh mắt thú vị nhìn Lạc Tình Tình, đưa ánh mắt nhìn gương mặt trơn bóng của cô, một chút cũng không có kiêng dè, chẳng có gì khiến cho bọn họ phải che giấu chuỗi dục vọng đang bị đốt lên, cổ họng nóng bỏng như ngưng động.

“Mới chơi chưa bao lâu, thế mà các người đã hết sức, thật là kém cỏi, tới đây, tôi sẽ cấp cho các người một cơ hội.” Lạc Tình Tình tựa như thành giường, nâng một chân lên, buội hoa tư mật hiện ra trước mặt hai người.

Sắc mặt hai người nóng lên, lần đầu tiên gặp phải cô gái điên cuồng như thế, thấy mặt cô không đỏ, tim không đập dồn dập, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Một người trong đó phản ứng nói: “Có phải cô bị bệnh AIDS hay không?”

Lạc Tình Tình khẽ cau mày, khó khăn gật đầu một cái, quệt mồm dẩu môi, tỏ bộ dáng đáng thương nói: “bệnh AIDS, tôi giống người bị bệnh AIDS lắm sao?”

Cô hào phóng thế nhưng lại bị người ta xem như người bị bệnh AIDS, trong lòng chợt cảm thấy không thoải mái, đặt chân xuống, nhặt quần áo lên, khóe miệng bất đắc dĩ nói: “Dám làm chuyện quan hệ nam nữ, thế mà lại sợ bị bệnh AIDS, thật là người đàn ông vô năng.”

“Cô nói cái gì? Cô nói lại một lần nữa tôi xem, cô cho rằng cô rất mạnh mẽ sao, cẩn thận ông đây sẽ gọi anh em mình đến, đụ chết cô cho xem.”

Sau khi Lạc Tình Tình mặc quần áo vào, trong lòng khinh thường, những người đàn ông cô từng chơi đùa đếm chẳng hết, làm sao lại sợ mình chết dưới tay đàn ông chứ?

“Vậy ông cứ gọi đến đi. Tôi sẽ ở đây chờ.”

“Được, cô chờ đây, cẩn thận ông đây trở lại sẽ giết cô.”

“Trước khi làm được thì đừng có mạnh miệng như thế.” Lạc Tình Tình khinh thường hướng về bóng dáng người đang rời đi, lẩm bẩm nói.

 

Quyển 1 – Chương 46: Mắc nợ lạc tình tình

Trong phút chốc, Trác Đan Tinh chạy đến cửa sắc mặt tái nhợt, giống như xảy ra chuyện gì? Nhìn sắc mặt của bạn tốt mà tim Giản Nhuỵ Ái đập liên hồi.

“Nhuỵ Ái, không xong rồi, viện trưởng Mary bởi vì trái tim suy kiệt mà đã qua đời, làm thế nào bây giờ?”

Giản Nhuỵ Ái lảo đảo mấy bước, may nhờ Đơn Triết Hạo đỡ cô, cô nắm chặt cánh tay Đơn Triết Hạo, móng tay bấn lấy những thớt thịt của anh, Đơn Triết Hạo nhịn đau đớn, dịu dàng nói: “Tiểu Nhuỵ, em đừng khẩn trương, chúng ta sẽ đến đó xem một chút.”

Trong mắt Trác Đan Tinh tràn đầy nước mắt, chạy tới ôm Giản Nhuỵ Ái, khó khăn nói: “Tại sao phải như vậy? Việc trưởng Mary, bà ấy lương thiện như thế! Tại sao ông trời cứ muốn cướp đi tính mạng của bà ấy?”

“Làm sao có thể? Viện trưởng Mary mới năm mươi tuổi, tại sao bà ấy có thể qua đời? Đan Tinh, cậu đừng gạt tớ…”

cô không thể tin, đẩy vai Trác Đan Tinh ra, nước mắt phản bội cô, cứ không ngừng chảy xuống.

Viện trưởng Mary, là một viện trưởng của tâm hồn lương thiện, tử nhỏ đến lớn ba người bọn họ đều do viện trưởng Mary nuôi lớn, có thể nói viện trưởng Mary vừa là ba vừa là mẹ của bọn họ.

“Tớ cũng vậy hi vọng mọi chuyện đều là giả, nhưng nó là chuyện thật, viện trưởng Mary đã rời xa chúng ta rồi.” Trác Đan Tinh nói xong, cũng không kiềm được nước mặt.

“Hạo, em muốn đi gặp viện trưởng Mary, hiện tại chúng ta đi liền đi.” Giản Nhuỵ Ái vừa khóc vừa nắm cánh tay Đơn Triết Hạo cầu xin, sau đó cùng anh chạy ra ngoài.

Lúc này, đáy lòng Đơn Triết Hạo trở nên chấn động, ngăn Giản Nhuỵ Ái đang kích động chạy đi: “Tiểu Nhuỵ, đồng ý với anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không thể kích động quá mức, nhớ không? Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Giản Nhuỵ Ái căn bản không nghe được bất cứ từ gì, cô và Trác Đan Tinh đã chạy ra đến nhà xe.

Đơn Triết Hạo khởi động xe hơi, dọc theo đường đi, ba người họ không ai nói với ai tiếng nào, không khí ngột ngạt đến không thở được.

Xe nhanh chóng đi đến trước của cô nhi viện Mary!

Những đưa bé đang vay quanh thi thể của viện trưởng, gương mặt đứa be nào cũng nước mắt đầm đìa, ba người nhóm Giản Nhuỵ Ái lập tức chen vào, nhìn thấy vải trắng đã che mặt viện trưởng Mary, hai người mang theo cõi lòng không tin đứng chết lặng nơi đó.Hốc mắt Quyền Hàn đã đỏ ửng nhìn Giản Nhuỵ Ái và Trác Đan Tinh, khó khăn nói: “Các em đã tới.”

Giản Nhuỵ Ái không thể tin, tay run run, vén vải trắng che mặt viện trưởng Mary lên, nhìn thấy gương mặt chẳng còn sức sống, ánh mắt khép chặt của bà.

‘Bịch, bịch’ hai người quỳ xuống bên cạnh viện trưởng Mary, sắc mặt Giản Nhuỵ Ái chợt tái nhợt, đôi môi trắng đến đáng sợ, cả người đều đang run rẩy, tay của cô vuốt ve đôi tay lạnh như băng của viện trưởng.

Cô không ngừng xoa, lẩm bẩm nói: “Viện trưởng Mary, sao tay của người lạnh như vậy? Có phải rất lạnh không, lạnh, để con kiếm quần áo khác thay cho người, người nằm đây làm gì thế? Nhanh lên một chút.”

“Viện trưởng Mary, chúng con tới rồi, thật xin lỗi, chúng con tới trễ…” Trác Đan Tinh không ngăn được đau khổ, nằm bên cạnh viện trưởng Mary, gào khóc, giống như muốn đen cả ruột gan của mình khóc ra bên ngoài.

Những đứa bé của cô nhi viện, tâm linh vốn đã yếu ớt hơn người, nên bọn họ không chịu nổi chuyện một người quan trọng trong trái tim mình rời đi.

Chuyện xảy ra, bọn họ sẽ như người bị sụp đổ một nửa thế giới, đây cũng có thể giải thích của chuyện đau lòng của Giản Nhuỵ Ái và Trác Đan Tinh.

Mọi người đứng bên cạnh hai người bọn họ, yên lặng rơi lệ.

Đơn Triết Hạo nhìn những giọt nước mặt không ngừng rơi của Giản Nhuỵ Ái mà tâm cũng chua xót.

“Tiểu Nhuỵ, em đừng như thế, người chết không thể sống lại được.” Đơn Triết Hạo đau lòng, dịu dàng ôm lấy cô vào lòng: “Đừng khóc!”

Giản Nhuỵ Ái rút vào trong ngực Đơn Triết Hạo, liều mạng khóc đến tê tâm liệt phổi, khóc đến hoa mắt bất tĩnh.

Cô không chịu được cảnh người thân rời đi, nhớ tới cha mẹ cũng nằm trên chiếc giường trắng, cả cơ thể lạnh như băng, mặc cho cô gào khóc, cha mẹ cũng không có đẻ ý tới, hiện tại bi kịch lại tái diễn lần nữa.

Bị kịch này, đã kích nặng nề đến cõi lòng của Giản Nhuỵ Ái!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK