“Ê? Mọi ngươi ,nói xem người đàn ông kia là ai a?”
“Việc này không thể đoán chính xác được, có nhiều người thích cô ta như vậy, ai biết là người nào?”
“Có phải là Khang Cốc hay không ?”
“Nói bậy —— Khang Cốc làm sao cùng cô ta được chứ! Khang Cố sẽ không cần cô ta!” Một người ái mộ Khang cốc nói.
“Đứa bé kia là của ai?”
. . . . . . . . . . . . . . .
Trong phòng học trong nháy mắt lời đồn đãi bay đầy trời.
Trong phòng làm việc của chủ nhiệm lớp.
Bạch Tuyết cúi đầu, tay nhỏ bé nhéo lấy vạt áo của mình, trong lòng tràn đầy ủy khuất không có chỗ phát tiết, cặp mắt đã ướt ướt.
Chủ nhiệm lớp nhìn cô học sinh rất ít nói này, làm sao lại phải đối mặt với loại chuyện như vậy chứ!
Nhưng là, nhất định phải hỏi cho ra, nếu không chuyện sẽ không giải quyết được!
“Bạch Tuyết? Đừng sợ, nói đi, chuyện gì xảy ra?” Thầy giáo cẩn thận hỏi.
“Thưa thầy . . . . .” Nghe được thầy giáo thân thiện hỏi, cô rất ủy khuất nâng lên đôi mắt thật to đẫm lệ, con ngươi đen nhánh nổi lên một tầng hơi nước, làm cho người ta nhìn trông điềm đạm đáng yêu!
Bạch Tuyết không biết nên nói như thế nào? Cô không biết chuyện gì đã xảy ra? Mặc dù cô bây giờ không còn là xử nữ, cũng không thể nói cô sẽ mang thai, nhất định tờ báo cáo xét nghiệm kia là giả, bởi vì cô căn bản cũng không có đi qua bệnh viện! Thì ở đâu ra tờ xét nghiệm?
“Tờ xét nghiệm kia em nên giải thích như thế nào?”
Mặc dù là không đành lòng, nhưng là vẫn phải hỏi, cũng là vì muốn giúp đỡ Bạch Tuyết, cô học tập rất tốt, nên hắn không hy vọng cô sẽ bị buộc nghỉ học, cho nên hắn mới có thể phong bế tin tức, muốn tự mình giải quyết, hi vọng có thể giữ được Bạch Tuyết, mà chẳng biết rằng, hiện tại lời đồn đãi đã bắt đầu tản ra, chỉ qua một thời gian ngắn mà trở thành tin tức lớn.
“Thầy giáo, em không biết, em căn bản cũng không có đi đến bệnh viện, tại sao có thể có!” Bạch Tuyết khóc thấp giọng nói.
“Vậy em suy nghĩ một chút là ai muốn hại em như vậy? Điều này rất quan trọng, nếu không em sẽ bị nghỉ học! Và thầy không hy vọng em từ bỏ việc học, dù sao em cũng đã nỗ lực lâu như vậy rồi!”
Thầy giáo rất tiếc hận nói. Liếc tuyết nhìn dáng vẻ kia? Đến cuối cùng là ai muốn làm như vậy? Đơn giản là quá tàn nhẫn!
“Thưa thầy. . . . . . Em cũng không biết. . . . . .” Bạch Tuyết nghe được việc phải nghỉ học càng khóc lớn hơn, cô không có chứng cớ không thể suy đoán lung tung, bởi vì đây không phải là chuyện nhỏ!
“Thầy tin tưởng em, nhưng là những bạn học khác làm sao bây giờ? Em là đứa bé thiện lương , có một số việc em không thể quá mềm yếu!” ý của thầy là, đã có người muốn hại cô, cô nên bảo vệ mình, không phải cứ khóc như vậy cái gì cũng không giải quyết được!
Thầy giáo lo lắng chuyện càng lớn, đến lúc đó hắn cũng sẽ bị xử phạt, bởi vì loại chuyện này đã có phòng giáo vụ xử lý, hắn không được phép xem vào. Một khi bị hiệu trưởng biết chuyện như vậy, Bạch Tuyết coi như là nói sự thật cũng sẽ bị thôi nghỉ học, bởi vì trường học rất quan tâm đến danh tiếng, ông ta sẽ không cho phép một học sinh làm ảnh hưởng đến danh dự của trường học !
“Em,em!” Bạch Tuyết bây giờ không có chứng cớ, cô cũng không biết là người nào? Chỉ nghĩ là do Dương Phỉ mới dám làm như thế, nhưng là, cô không có chứng cớ, lại không thể nói là Dương Phỉ làm, bởi vì Dương Phỉ biết quan hệ của cô cùng Lãnh Dạ, một khi bị thầy giáo biết cô cùng Lãnh Dạ có quan hệ, thì tờ xét nghiệm kia cũng không cần giải thích nữa!
Khóc!
Nhẫn nhịn!
Đem khổ sở để trong bụng ,bởi cô chỉ có thể làm như vậy!
Thầy giáo rất sốt ruột, bởi vì Bạch Tuyết cái gì cũng không chịu nói, hắn đành vô lực giúp cô!
Bạch Tuyết vẫn như cũ cúi đầu, nước mắt vẫn rơi, vạt áo đã bị cô vặn thành một nắm, cô rất sợ, sợ hơn là bị mọi người biết cô vì tiền mà đi làm tình nhân cho Lãnh Dạ!
Chương 50: Phong Ba Khi Mang ThaiNúp ở trong bóng tối Lâm Giang không có nghe được gì nhưng cũng biết rõ đáp án!
Ánh mắt thầy giáo nhìn chăm chú vào Bạch Tuyết , tựa hồ rất đau lòng? Cô gái này thật là có ma lực, bất kể là một người đàn ông nào khi thấy cô như thế cũng hận không thể xông lên bảo vệ cô, có lẽ là bởi vì hắn là thầy giáo của Bạch Tuyết, nên luôn luôn đè nén thứ tình cảm đó chăng?
Lâm Giang nhìn Bạch Tuyết ủy khuất, quay người rời đi, trở lại phòng học, làm cho hắn thật bất ngờ, những người này tự nhiên lại không nghe lời của thầy giáo, thầy đã bảo không cho nói, bọn họ đều là người điếc hay sao? Cư nhiên lớn tiếng như vậy để thảo luận, làm các học sinh lớp bên cạnh đều vây xem, xong rồi! Chuyện đã truyền ra.
Mọi người đều biết hoa khôi của trường bọn họ đang mang thai!
Đang lúc thầy giáo còn rối rắm không biết nên giúp Bạch Tuyết thế nào để tránh đi việc này, thì có người gõ cửa.
“Thưa thầy, hiệu trưởng cho gọi ạ.” Một học sinh nói.
Thầy giáo chợt có một loại dự cảm xấu.
“Được rồi.”
“Bạch Tuyết, em hãy về phòng học trước đi, thầy phải đi ra ngoài một lát, chuyện này rất nghiêm trọng, em tốt hơn là nhớ thật kĩ xem là ai đã làm?” Thầy giáo vẫn tin tưởng Bạch Tuyết là bị oan uổng.
Lấy được sự tin tưởng của thầy giáo, Bạch Tuyết rất cảm động, nhưng mà cũng rất đau lòng, bởi vì cô đã không còn trong trắng, bởi tờ xét nghiệm kia chính là bằng chứng chứng minh cô đã không còn là xử nữ ! Bạch Tuyết thật khó chịu, vì đã để cho thầy giáo thất vọng!
Lau nước mắt đi, rồi ra khỏi phòng giáo viên.
Không ngờ, mới đi ra liền có mấy người ở phía sau chỉ trỏ, Bạch Tuyết không có dũng khí quay đầu lại nhìn, tay nhỏ bé níu chặt vạt áo bước nhanh đi vào phòng học, kỳ quái chính là, trong phòng học rất yên tĩnh, Bạch Tuyết vốn tưởng rằng mọi người sẽ cười nhạo cô.
Mặc dù mọi người không nói gì, nhưng mà những ánh mắt kia đã nói cho Bạch Tuyết biết bọn họ không thích mình, mà ghét mình, xem thường mình!
Thật ra tất cả là Lâm Giang giải quyết hết mọi chuyện trong lớp, cảnh cáo mọi người ai dám nói hưu nói vượn, liền đem chuyện xấu của bọn họ giao cho trường học, vừa mới bắt đầu, mọi người cũng không ai tin, cũng cho Lâm Giang là bạn học mới tới làm sao biết được cái gì chứ? Chỉ là hù dọa mà thôi!
Ai ngờ lúc Lâm Giang nói ra vài chuyện xấu của mấy người, thì tất cả mọi người trở nên á khẩu không nói gì được, đành ngoan ngoãn ngồi một chỗ, cái gì cũng không dám nói!
Dương Phỉ trong lòng không phục, cơ hội tốt như vậy không chê cười Bạch Tuyết, chẳng phải rất đáng tiếc!
Cô không tin Lâm Giang biết chuyện gì đó của cô!
Vì vậy.
“ai nha người mẹ chưa lập gia đình mới trở về. . . . . .” Dương Phỉ vẫn chưa kịp nói gì, liền mở ra điện thoại di động nhìn tin nhắn mới gửi, liền nhất thời cứng họng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ánh mắt không tin nhìn Lâm Giang, nhưng mà người đàn ông đó lại tràn đầy sát khí lạnh lùng , ý là nếu không sợ chết thì cô cứ nói!
Dương Phỉ đánh cái rùng mình đành quay đầu lại, trong lòng thầm nghĩ: tại sao Bạch Tuyết đang mang thai, mà còn có người thích cô ta chứ?
Còn Bạch Tuyết không có mặt mũi nào đối mặt với chuyện này, cô nằm lì ở trên bàn, một đôi tay dịu dàng vỗ lên người cô.
“Tuyết, nếu không cậu về nhà trước đi, mình sẽ xin nghỉ cho có được hay không?” Nói chuyện là Khang Giai, mới vừa rồi thấy tờ xét nghiệm kia cô cũng phải trợn tròn mắt, cô cũng hoài nghi Bạch Tuyết nhất định là bị người ta hãm hại, nhưng mà một thời gian trước Bạch Tuyết có xin nghỉ không đi học, lại cùng người đàn ông kia ở chung một chỗ, nên không có lửa làm sao có khói?
“Tuyết, nếu không để mình xin nghỉ cho cậu trở về có được hay không?” Khang Giai nhỏ giọng hỏi, cô thường là một người rất nhanh mồm nhanh miệng , nhưng mà, lúc này cô lại không biết nên nói những gì để an ủi Bạch Tuyết!
“Mình chỉ là muốn ngủ một chút mà thôi, Giai Giai cậu trở về chỗ ngồi đi! Không cần phải để ý đến mình.” Bạch Tuyết nằm ở trên bàn, vẫn không có ngẩng đầu, Khang Giai không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, trong lòng thầm nghĩ: Bạch Tuyết rốt cuộc có mang thai thật hay không?