Cơm nước xong, Bạch Tuyết trở lại phòng mình không có đi ra ngoài, người ở phía ngoài cũng không phải là những người cô muốn gặp, cô thật không biết lúc trước ở bên Lãnh Dạ mỗi phút cô lại nghĩ đến việc về nhà, rốt cuộc là vì sao? Nơi này một chút ấm áp cũng không có, cùng nơi đó có gì khác nhau!
Cái người đàn ông kia nói muốn cô thì muốn, nói bỏ cô liền bỏ!
Hoá ra người nhà cũng như thế! Lớn như vậy, dì Mai lần đầu tiên gắp rau cho cô, nhưng lại dưới loại tình huống này, thật sự làm cho lòng người đau!
Nước mắt lại rơi, chậm rãi đi ngủ. . . . . .
Chuyện gì sảy ra đây? mọi thứ đều trắng lóa một mảnh, là Tuyết rơi sao? Nhìn lại chính mình vẫn mặc áo ngủ như cũ, vì sao lại không cảm thấy lạnh?
Hoá ra trái tim đã nguội lạnh còn hơn tất cả gió rét.
“Mẹ, mẹ. . . . . .” Bạch Tuyết nghe thấy có người ở bên kêu mẹ, tò mò quay đầu lại, cư nhiên nhìn thấy ba con chó nhỏ chạy tới chỗ cô, Bạch Tuyết hoang mang, vừa rồi là chúng nó nói chuyện sao?
Dùng sức nhéo chính mình một phen, không đau, hoá ra đây là mộng, khó trách chó nhỏ có thể nói chuyện. Nhìn thấy trên mặt tuyết chỉ có ba con chó nhỏ, Bạch Tuyết cảm thấy chúng nó chính là người thân của cô, bởi vì chúng nó thích cô, nhưng mà, mọi người trong nhà đều không thích cô!
Mặc dù dì Mai gắp rau cho cô, đó cũng là giả vờ quan tâm, kỳ thật cô đều hiểu được, cho nên mới thương tâm như vậy!
Có chó nhỏ làm bạn, Bạch Tuyết ở trong mộng rất vui vẻ. . . . . .
Ngày hôm sau.
Trong phòng khách rộng lớn, có hai người đàn ông kỳ lạ đang nằm, ở khách sạn mọi người đều cho rằng bọn họ là du khách người Mông Cổ tới. Bọn họ ra tay rất rộng rãi, cho nhân viên phục vụ tiền boa cũng rất nhiều, chỉ là trang phục cùng nơi này thực không phù hợp .
“Đại Vương, chúng ta phải thay đổi bề ngoài của mình một chút, giống như những người bên ngoài đó giống nhau, nếu chúng ta đi vào thế giới con người có phải cũng nên nhập gia tùy tục hay không?” Pháp Vương hỏi.
“Được rồi, ngươi trước tiên thay một bộ mặt và dáng dấp mới cho bổn vương nhìn xem?”
“Vâng” Người đàn ông tự xưng Pháp Vương đứng lên, quay nganh người lại, lập tức một người siêu cấp soái ca xuất hiện ở trong phòng, con ngươi màu lam, tóc xoăn.
“Bộ dáng của ngươi rất tốt, bổn vương bỗng nhiên có một ý tưởng, lúc này chúng ta không thể giống như trước, đánh nhau không nắm chắc thắng thua, bổn vương đã tra rõ ràng, Lang Vương vì sao ở lại thế giới nhân loại còn không quay về yêu giới? Hoá ra là vì một cô gái, xem ra cô gái đó ở trong lòng Lang Vương rất quan trọng, chúng ta lần này liền xuống tay với cô gái đó, nhiệm vụ của ngươi chính là bắt cô ta lại, mạnh mẽ kích thích Lang Vương, bổn vương tạm thời đi về trước, chờ ngươi bắt được cô ta, bổn vương sẽ gặp Lang Vương cùng quyết đấu.”
“Được rồi”
“Từ giờ trở đi, ngươi không phải Pháp Vương, ngươi là nhân loại, ngươi phải có tên của mình cùng lai lịch, việc này tự ngươi suy nghĩ xem sao, nghĩ xong bắt đầu đi tìm cô gái đó đi! Còn có bây giờ ngươi đang ở thế giới nhân loại, nhân loại có cách sinh hoạt khác ngươi phải làm theo, tận lực không cần sử dụng pháp lực.”
“Vâng, Đại vương.”
Sau khi Đại Vương phân phó xong mọi việc rõ ràng, liền rời đi.
Soái ca bên trong khóe miệng vừa nhếch, trong lòng giống như đã có chủ ý.
Bạch gia.
“Mau đứng lên, nên đi học.” Dì Mai đi vào trong phòng Bạch Tuyết, lay lay Bạch Tuyết nằm trên giường.
“Ừm. . . . . . A —— Dì Mai?” Bạch Tuyết mơ mơ màng màng ừm một tiếng, nhìn thấy là dì Mai, sợ tới mức cuống quít ngồi dậy, nếu như là trước kia dậy muộn, sẽ luôn bị mắng, còn bị nhéo lỗ tai! Nhưng hôm nay không có, dì Mai tươi cười nhìn Bạch Tuyết, nụ cười làm cho lòng Bạch Tuyết sợ hãi, không biết nụ cười này lại cất dấu tâm tư gì?
“Nhanh đứng lên, cô và Lan Lan cùng đi hoc.” Lan Lan là em gái Bạch Tuyết, các cô ở chung một khu nhà trong trường học.
Chương 14: Bạch Tuyết Phản Lại“Dì Mai , con không muốn đi học!” Bạch Tuyết nghĩ đến các bạn học đã biết việc cô có bạn trai, hơn nữa người đàn ông kia còn ở trước mặt mọi người hôn cô, cô làm sao còn có mặt mũi đến trường, tuy rằng cô không muốn cứ như vậy buông bỏ trường học.
“Không đi sao được, tuổi này cô không đến trường còn muốn làm gì? Nhanh chút ——”
Dì Mai đi ra ngoài, kỳ thật, dì Ma nào có lòng tốt bảo Bạch Tuyết đi đến trường như vậy, Bà một bên bảo Bạch Tuyết đi đến trường, một bên bảo cô vì gia đình kiếm tiền, một khi công ty xuất hiện nguy cơ, Bạch Tuyết chính là lợi thế, đến lúc đó đối phương sau khi nghe thấy Bạch Tuyết vẫn là học sinh, khẳng định sẽ thích, Bạch Tuyết sẽ có giá trị nhiều tiền.
Bạch Tuyết bất đắc dĩ, đơn giản rửa mặt chải đầu xong, ăn chút gì liền cùng Bạch Lan đi học.
Dọc theo đường đi Bạch Lan đều đi rất nhanh, cô chán ghét chị gái này, càng ghen tị dung mạo của chị ta , nhất là nam sinh trong trường học đều thích chị ta!
Rốt cục đến trường học, Bạch Tuyết giống như bình thường đi tới chỗ ngồi của mình, sau đó cầm lấy sách bắt đầu ôn tập.
Khang Giai tiến vào liền nhìn thấy Bạch Tuyết .
“Bạch Tuyết, cậu rốt cục cũng đến, cậu có biết cậu không đến, trong lòng tớ có nhiều điều khó chịu!” Khang Giai đi đến trước mặt Bạch Tuyết nói.
“Nhỏ giọng dùm một chút.” Bạch Tuyết không thích bị người khác chú ý. Cô chỉ thích một mình tránh ở góc, im lặng đọc sách, bạn bè duy nhất của cô thì luôn lảm nhảm, muốn im lặng đọc sách cũng khó khăn!
Bởi vì giọng Khang Giai rất to, vài bạn học lần lượt quay đầu nhìn về phía Bạch Tuyết.
“Cậy ta vẫn trở về đi học, không phải làm tình nhân để kiếm tiền sao?” Một nữ sinh nhỏ giọng nói .
“Cái gì chính là vui đùa thôi, tớ nghe cha tớ nói cậu ta đi nịnh bợ tổng giám đốcLãnh Dạ kia , hi vọng người ta cứu tế công ty ba cậu ta khỏi phá sản!”
“Thiệt hay giả? Cậu ta mới mười tám tuổi, là vị thành niên nha? Thực đoán không ra là người như thế!”
“Thật không biết những nam sinh đó có phải mắt bị mù hay không đều thích cậu ta!”
“Hoá ra là giả danh thuần khiết!”
. . . . . .
Trong phòng học nháy mắt lời đồn đãi nhảm nhí lan rộng, Bạch Tuyết vẫn cúi đầu, giấu mặt ở sau cuốn sách, nước mắt đã mơ hồ, cô căn bản thấy không rõ trên sách viết gì?
“Tuyết? Cậu thật là vì cha mới cùng cái người đàn ông kia làm người yêu sao?” Khang Giai nhỏ giọng hỏi.
Bạch Tuyết không nói lời nào, chính là khóc. . . . . .
Khang Giai sinh khí, đứng dậy chuẩn bị đi tìm những người đó lý luận, lại bị Bạch Tuyết giữ chặt.
“Cậu đừng quan tâm, quay về chỗ ngồi đi.” Khang Giai nhìn Bạch Tuyết khóc, bất đắc dĩ đành phải ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi của mình, cô biết tính tình Bạch Tuyết yếu đuối, sợ gặp rắc rối, nhưng, cơn tức này cô nhất định phải giúp Bạch Tuyết, không phải hiện tại, vì Bạch Tuyết, nên tạm thời nhịn xuống!
Ngay lúc tiếng xì xào bàn tán càng ngày càng cao, một cậu nam sinh đeo ba lô đi tới, trong phòng học nháy mắt im lặng, mọi người đều nhìn về phía cậu ta mới tiến đến, chỉ thấy cậu ta cao1m8, con ngươi màu lam, tóc soăn, suất ngây người, không ngờ trong ban bọn họ lại có một soái ca.
Cậu nam sinh tiến vào, cũng không có bị mọi người nhìn chăm chú cảm thấy kỳ quái, mà ở trong phòng học quét một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Bạch Tuyết đang cúi thấp đầu vụng trộm khóc.
Không sai.
Người này chính là Pháp Vương biến thành, hiện tại gọi là —— Lâm Giang. Cậu ta vì bắt Bạch Tuyết, cố ý đi vào nơi này đọc sách, hi vọng gần quan được ban lộc.
Không nghĩ tới là, lần đầu tiên gặp cô gái này cư nhiên lại ở một góc vụng trộm khóc, điều này làm cho cậu ta lúc trước muốn chào hỏi mấy câu tốt đẹp đều ngâm nước nóng!
Thật không biết Lang Vương làm sao có thể thích cô gái nhân loại bình thường này!
Ở yêu giới cô gái kiểu gì cũng có, người người đều là mỹ nữ giai nhân. Nhất là, hậu cung của Lang Vương giai lệ lại không ai bằng, điều này làm cho Lang Nhân người người đều hâm mộ ghen tị!!