Dì của Dương Phỉ có chút lo lắng , một người phụ nữ mà trên mặt có nhiều vết nứt như vậy, thì người đàn ông nào nhìn thấy sẽ thích chứ! Liền không khỏi vì Phỉ Phỉ mà lo lắng!
“Bác sĩ nhất định phải nghĩ biện pháp chữa khỏi cho tôi?” Dương Phỉ cũng nóng nảy, vốn tưởng rằng chỉ là bị dị ứng, mấy ngày nữa sẽ tốt thôi, ai ngờ Bác sĩ lại nói nó nghiêm trọng như vậy? Thế có phải là những vết nứt này sẽ rất lâu mới khỏ hay khôngi?”Không thể như vậy được”.
Dương Phỉ ngày càng lo lắng, vậy phải làm sao bây giờ? Cô còn phải dựa vào khuôn mặt này để đi kiếm bạn trai nữa!
“Phỉ Phỉ, con đừng lo lắng, cứ đi về trước, chờ ta cùng Bác sĩ xem xét tình hình rồi sẽ gọi điện thoại báo cho con, đến lúc đó con tới kiểm tra lại có được hay không?” Dì Dương Phỉ đau lòng an ủi.
Dương Phỉ đành gật đầu một cái, cầm lấy thuốc bác sĩ đưa cho rồi đi về trước.
Dương Phỉ trong lòng nghĩ: nhất định là bác sĩ khám nhầm rồi, làm gì có bệnh da kì quái như vậy chứ! Bác sĩ chỉ hù dọa người khác thôi, nhất định là bác sĩ nhầm! Dương Phỉ tự mình an ủi bản thân.
Đem thuốc bỏ vào túi sách, lấy ra tờ xét nghiệm kia, trong lòng liền tốt hơn, bởi vì cơ hội báo thù đã tới.
Hai ngày này, Bạch Tuyết đúng giờ đi học, đúng giờ tan học, việc duy nhất không giống chính là, sau khi tan học cô đều bị Lãnh Dạ đón trở về biệt thự!
Thật ra thì, giờ khắc này ở trong lòng cô trở về nơi nào đều cũng đều như nhau, về nhà lại phải nhìn sắc mặt của mẹ kế! Trở về biệt thự của Lãnh Dạ cũng phải đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng mà thôi, nhưng nếu cho cô lựa chọn, thì cô lại muốn ở bên cạnh Lãnh Dạ hơn!
Trong lòng có chút khổ sở, có phải hay không ý nghĩ của mình càng trở nên xấu xa hơn!
Cô có nhà của mình, cô nên về nhà mới đúng a!
Trong lòng rất mâu thuẫn, muốn đi, rồi lại không dám đi!
Thật ra thì cũng không muốn đi!
Trước kia cô chỉ muốn cuộc sống của mình khôi phục sự yên ổn như trước kia , không bị người nhà gây khó khăn, bản thân vẫn còn trong sạch! Nhưng bây giờ có phải cô lại bị điên mất rồi , có lúc tự nhiên lại hy vọng có thể vẫn được như vậy ở cùng người đàn ông lạnh lùng này!
Cô càng biến thành kẻ xấu? Uỷ khuất lắc đầu, nếu như cô thật sự trò nên xấu xa? Thì đó cũng là một tay cha phá hủy cô, bởi cô vốn không phải là một người như thế!
Bạch Tuyết mỗi ngày đều bị Lãnh Dạ đưa đi đón về, Lâm Giang rất là sốt ruột, nhưng mà hắn nhất định phải thận trọng, bởi vì Bạch Tuyết rất nhát gan, không thể gấp gáp, nếu không sẽ hoàn toàn ngược lại hù dọa cô chạy mất!
Hắn biết Bạch Tuyết là một người phụ nữ thiện lương, hắn cũng đã từng không muốn chờ đợi mà dùng mọi thủ đoạn để có được Bạch Tuyết ! Nhưng mà hiện tại hắn suy nghĩ cẩn thận lại, hắn muốn chính là Kim Đan, hắn không thể vì một người mà làm trể nãi đại sự của mình, ở yêu giới còn có một đám phụ nữ chờ hắn, hắn không thể giống như Lang Vương chỉ vì một một con người mà ở chỗ này lãng phí thời gian!
Nơi này vốn không thuộc về hắn, hắn chỉ cần giết chết Lang Vương, sau đó lấy được Kim Đan trở về yêu giới, thì vị trí Lang Vương chính là của hắn , nghĩ tới đây hắn lại có thêm động lực, đối với Bạch Tuyết, hắn không cần mềm lòng, bất kể hãm hại hay lừa gạt chỉ cần tới tay là được, đến lúc đó không thắng được còn có thể dùng người phụ nữ này uy hiếp Lang Vương giao ra Kim Đan.
Lâm Giang mỉm cười nhìn Bạch Tuyết ngồi bên cạnh, trong lòng lại suy nghĩ làm như thế nào để bắt được cô? Ngay lúc này chính là tình huống sói đội lốt người, Bạch Tuyết thiện lương còn mỉm cười đáp lễ lại hắn.
“Có chuyện gì sao?” Bạch Tuyết nhìn thấy cậu bạn ngồi cùng bàn nhìn mình cười cười, liền hỏi.
“Tôi, tôi thật ra thì muốn bạn giúp tôi cùng học tập, bởi vì tôi mới chuyển trường, nên có nhiều chỗ theo không kịp!” Lâm Giang khó sử nói.
“Không thành vấn đề a, dù sao tôi cũng muốn ôn tập, sau khi tan học chúng ta tìm một chỗ cùng nhau học là được.”
Bạch Tuyết quá thiện lương, liền bị bề ngoài đáng thương của Lâm Giang lừa, không hề nghĩ ngợi đã đáp ứng, cô lại quên mất bây giờ mình còn ở tại biệt thự của Lãnh Dạ, chứ không phải ở nhà mình, vì vậy Lãnh Dạ sẽ đến đón cô về nhà.
Chương 48: Sóng Gió Khi Mang ThaiBạch Tuyết không có ý thức được việc này, lúc ấy cô chỉ nghĩ nên trợ giúp bạn học mà thôi.
Sắp đến giờ học, Dương Phỉ mang theo khẩu trang đi vào lớp.
Dáng vẻ rất kì lạ, cổ cùng cánh tay da thịt đều trắng noãn , riêng chỉ có gương mặt là đáng sợ!
Dương Phỉ ở bên ngoài có thể mang theo khẩu trang, nhưng vì muốn đi học nên cô đành phải cởi xuống!
Các bạn học đều chỉ chỉ chõ chõ? Có vài người không dám đắc tội với cô, nhưng là đều ở đây trong lòng len lén đắc ý, trong lòng nghĩ: đáng đời! Bình thường lớn lối như vậy, khiến bây giờ gặp báo ứng rồi. Hơn nữa còn là cả nhóm cùng nhau gặp báo ứng, những người từng bị bọn họ khi dễ qua, khi gặp cả ba người đều bị giống nhau, thì rất hả lòng hả dạ.
Bạch Tuyết không thèm nhìn tới bọn họ, cũng không nghị luận gì, hiện giờ cô cái gì cũng không muốn quan tâm cả, bởi trong lòng cô bây giờ chỉ có học tập mà thôi.
Bạch Tuyết không biết rằng, Dương Phỉ đem tất cả oán giận đều đổ lên đầu cô
Chỉ chốc lát sau thầy chủ nhiệm tiến vào lớp, cầm trong tay là bài thi của cuộc thi hôm qua.
“Các bạn học, ngày hôm qua sau khi có thành tích của cuộc thi , lớp chúng ta đã có ba người làm rất tốt, hiện tại tôi sẽ đem bài thi của ba người này để cho mọi người cùng xem, và xem xem họ làm bài như thế nào bởi bài viết rất tinh tế, thầy hi vọng các bạn học lấy họ mà làm gương.”
Thì ra là thầy giáo đem bài thi của ba người làm tốt nhất đến, sau đó cho vào trong máy vi tính, thông qua màn ảnh lớn cho mọi người xem xét.
Khi thầy giáo mở ra bài thi thứ nhất, tất cả mọi người đều hâm mộ và ghen tỵ , vì sao bài thi kia không phải là của mình? Vì sao người ta có thể làm tốt như vậy? Trong lòng rất bất bình!
Bài thi thứ hai cũng làm được rất tốt,lối viết tinh tế, mọi người nhìn đến số điểm 100 màu đỏ, thì trong lòng thật là hâm mộ!
Thầy giáo chuẩn bị giơ lên bài thi thứ ba.
“Các bạn học, đây là bài thi của Bạch Tuyết, bình thường Bạch Tuyết rất chăm chỉ học tập, lần này cô cũng thi rất tốt, rất hoàn mỹ, nên mọi người phải hướng Bạch Tuyết học tập một chút.”
Bài thi vừa mở ra.
Cả lớp liền xuất hiện nháo động.
“Trời ạ ——”
“Trời ạ ——”
“Thầy giáo là muốn chúng em học tập cái này sao?” Một bạn học nam ha ha ha cười nói, thầy chủ nhiệm tò mò phản ứng của mọi người, quay đầu nhìn lại, liền sững sờ.
“Sao lại thế này tại sao có thể như vậy?” Thầy giáo tức giận đến nói không lên lời, người nào gan to như vậy dám nghịch ngợm tới cả hắn, này rõ ràng là giáo trình do hắn sắp xếp sao lại thành ra như thế chứ?
Nhanh chóng đóng máy tính lại.
Nhìn nhìn vẻ mặt vô tội của Bạch Tuyết bị doạ sợ đến choáng váng, Từ khi làm chủ nhiệm đến giờ hắn luôn thấy Bạch Tuyết rất ít nói và chăm chỉ, vì thế nên rất tin tưởng cô, cô sẽ không làm ra chuyện này, bởi chuyện này không phải là chuyện đùa, nếu không tốt sẽ bị đuổi học ngay!
Vì vậy.
“Chuyện này, thầy sẽ tra rõ ràng, hôm nay những gì các em thấy đều không được phép nói ra nghe chưa, thầy sẽ cho mọi người một lời giải thích, còn Bạch Tuyết em hãy theo tôi tới phòng làm việc.”
Bạch Tuyết là người trong cuộc, nên rất cần thiết cùng cô gặp mặt nói chuyện.
Bạch Tuyết ủy khuất đi đến phòng làm việc của thầy giáo.
Chờ sau khi thầy giáo đi, thì Lâm Giang cũng đi ra ngoài, hắn là phải đi nghe xem Bạch Tuyết nói thế nào? Chẳng lẽ cô cùng Lang Vương đã có hài tử, mới vừa rồi tờ giấy kia rõ ràng là tờ xét nghiệm của người mang thai, hơn nữa đã một tháng.
Chờ thầy giáo vừa đi, trong phòng học nháy mắt liền nổ tung , Dương Phỉ để lại một ánh mắt, ý là thầy không cho nói thì đừng nói sao? Các cô lại càng muốn nói, hơn nữa cô sẽ vận dụng toàn bộ mối quan hệ quen biết để toàn trường đều biết, lần này thế nào cũng phải bôi xấu Bạch Tuyết!
“Trời ạ —— Bạch Tuyết mang thai?” Tất cả mọi người đều kêu lên.