"Ông xã, anh biết cháu gái của bà Giang à?"
Thấy Tô Vũ cứ nhìn chăm chú vào cô gái trong khung ảnh, Lục Như Hoa không nhịn được hỏi.
"Anh không biết."
Tô Vũ lắc đầu. "Vâng..."
Lục Như Hoa thở dài, sau đó cô lại nói tiếp: "Ông xã ơi, cháu bà Giang đã mất tích mười năm, chúng ta muốn tìm ra cô ấy là chuyện quá khó."
"Cứ thử đi."
Tô Vũ mỉm cười: "Nếu không em định xây trường âm nhạc quốc tế kiểu gì? Cưỡng chế di dời nhà bà Giang à?"
"Em không muốn cưỡng chế, bà Giang rất đáng thương." Lục Như Hoa lắc đầu.
"Nếu đã vậy, thế em đợi tin của anh nhé. Nếu nhanh thì chắc mai là có kết quả."
Tô Vũ nói xong, anh cầm khung ảnh lên rồi đi ra ngoài.
"Mẹ, mẹ bảo Tô Vũ có tìm được cháu gái của bà Giang không?" Nhìn theo bóng lưng của Tô Vũ, Lục Như Hoa lo lắng nói.
"Nó tìm cái rắm ấy!"
Lý Quế Phương nói thẳng không khách sáo: "Người đã mất tích mười năm, bây giờ người đó có ở Giang Nam hay không còn chưa chắc, Tô Vũ tìm ở đâu được? Chuyện này còn khó hơn mò kim đáy bểt"
Nghe vậy, Lục Như Hoa cô đơn cúi đầu xuống, mãi một lúc sau cô mới nói nhỏ: "Mẹ, con sẽ để nhà họ Lục hỗ trợ cùng tìm cháu bà Giang."
"Người đông sức lớn."
"Có khi sẽ xuất hiện kỳ tích ấy chứ? Giống như hôm cắt băng kia ấy."
Đi ra khỏi thôn Đông Giao.
Tô Vũ đi đến Phòng thương mại Lộc Nguyệt.
"Sếp Tô, cậu vừa đi đâu vậy?" Trần Bách Phú lấy lòng tiến lên đón. Giờ phút này, trong lòng Trần Bách Phú đang rất loạn.
Bởi vì những lời khinh thường Dương Võ Bưu mà Tô Vũ nói trước đó, làm ông ta phải suy nghĩ rất nhiều...
Đến Chúc Lăng Thiên còn không lôi kéo Dương Võ Bưu, cho nên Tô Vũ cũng không lôi kéo?
Chẳng lẽ.
Tô Vũ cũng là tông sư võ đạo?
Nhưng điều này không khả thi cho lắm nhỉ.
"Quản lý Trần, ông tới đúng lúc lắm, bắt đầu từ bây giờ, vận dụng toàn bộ khả năng của Phòng thương mại Lộc Nguyệt, tìm giúp tôi cô gái này."
Tô Vũ đặt khung ảnh trong tay ra trước mặt Trần Bách Phú.
"Ơ, đây không phải là..." Nhìn thấy hình cô gái trong khung ảnh, Trần Bách Phú sững sờ.
Đây chẳng phải là cô gái mà trước đó Dương Võ Bưu nhờ Tô Vũ tìm giúp
Trong nháy mắt.
Trần Bách Phú đã hiểu hành động từ chối Dương Võ Bưu của Tô Vũ lúc trước, chẳng qua là cố tình giả vờ làm cao thôi.
Người trẻ tuổi.
Tâm cao khí ngạo, cứ thích làm cao. Nhưng sau khi làm cao xong, thì lại phải đối diện với hiện thực.
Tô Vũ không phải Chúc Lăng Thiên, cũng không phải bí thư Trần. Anh lôi kéo Dương Võ Bưu, cũng là chuyện bình thường.
"Được, tổng giám đốc Tô, bây giờ tôi sẽ đi bảo người phía dưới đi tìm cô gái này."
Trần Bách Phú cung kính nhận lấy khung ảnh, rồi quay người đi ra ngoài.
Đồng thời, mọi suy nghĩ mà ông ta nghĩ về Tô Vũ trước đó cũng tan thành mây khói.
Thấy Tô Vũ cứ nhìn chăm chú vào cô gái trong khung ảnh, Lục Như Hoa không nhịn được hỏi.
"Anh không biết."
Tô Vũ lắc đầu. "Vâng..."
Lục Như Hoa thở dài, sau đó cô lại nói tiếp: "Ông xã ơi, cháu bà Giang đã mất tích mười năm, chúng ta muốn tìm ra cô ấy là chuyện quá khó."
"Cứ thử đi."
Tô Vũ mỉm cười: "Nếu không em định xây trường âm nhạc quốc tế kiểu gì? Cưỡng chế di dời nhà bà Giang à?"
"Em không muốn cưỡng chế, bà Giang rất đáng thương." Lục Như Hoa lắc đầu.
"Nếu đã vậy, thế em đợi tin của anh nhé. Nếu nhanh thì chắc mai là có kết quả."
Tô Vũ nói xong, anh cầm khung ảnh lên rồi đi ra ngoài.
"Mẹ, mẹ bảo Tô Vũ có tìm được cháu gái của bà Giang không?" Nhìn theo bóng lưng của Tô Vũ, Lục Như Hoa lo lắng nói.
"Nó tìm cái rắm ấy!"
Lý Quế Phương nói thẳng không khách sáo: "Người đã mất tích mười năm, bây giờ người đó có ở Giang Nam hay không còn chưa chắc, Tô Vũ tìm ở đâu được? Chuyện này còn khó hơn mò kim đáy bểt"
Nghe vậy, Lục Như Hoa cô đơn cúi đầu xuống, mãi một lúc sau cô mới nói nhỏ: "Mẹ, con sẽ để nhà họ Lục hỗ trợ cùng tìm cháu bà Giang."
"Người đông sức lớn."
"Có khi sẽ xuất hiện kỳ tích ấy chứ? Giống như hôm cắt băng kia ấy."
Đi ra khỏi thôn Đông Giao.
Tô Vũ đi đến Phòng thương mại Lộc Nguyệt.
"Sếp Tô, cậu vừa đi đâu vậy?" Trần Bách Phú lấy lòng tiến lên đón. Giờ phút này, trong lòng Trần Bách Phú đang rất loạn.
Bởi vì những lời khinh thường Dương Võ Bưu mà Tô Vũ nói trước đó, làm ông ta phải suy nghĩ rất nhiều...
Đến Chúc Lăng Thiên còn không lôi kéo Dương Võ Bưu, cho nên Tô Vũ cũng không lôi kéo?
Chẳng lẽ.
Tô Vũ cũng là tông sư võ đạo?
Nhưng điều này không khả thi cho lắm nhỉ.
"Quản lý Trần, ông tới đúng lúc lắm, bắt đầu từ bây giờ, vận dụng toàn bộ khả năng của Phòng thương mại Lộc Nguyệt, tìm giúp tôi cô gái này."
Tô Vũ đặt khung ảnh trong tay ra trước mặt Trần Bách Phú.
"Ơ, đây không phải là..." Nhìn thấy hình cô gái trong khung ảnh, Trần Bách Phú sững sờ.
Đây chẳng phải là cô gái mà trước đó Dương Võ Bưu nhờ Tô Vũ tìm giúp
Trong nháy mắt.
Trần Bách Phú đã hiểu hành động từ chối Dương Võ Bưu của Tô Vũ lúc trước, chẳng qua là cố tình giả vờ làm cao thôi.
Người trẻ tuổi.
Tâm cao khí ngạo, cứ thích làm cao. Nhưng sau khi làm cao xong, thì lại phải đối diện với hiện thực.
Tô Vũ không phải Chúc Lăng Thiên, cũng không phải bí thư Trần. Anh lôi kéo Dương Võ Bưu, cũng là chuyện bình thường.
"Được, tổng giám đốc Tô, bây giờ tôi sẽ đi bảo người phía dưới đi tìm cô gái này."
Trần Bách Phú cung kính nhận lấy khung ảnh, rồi quay người đi ra ngoài.
Đồng thời, mọi suy nghĩ mà ông ta nghĩ về Tô Vũ trước đó cũng tan thành mây khói.