Tô Vũ vui mừng phát hiện, Cửu dương tuyệt mạch trong cơ thể mình lại nhận được một chút áp chế.
Vốn dĩ, anh chỉ còn lại ba tháng thọ nguyên, bây giờ đã biến thành bốn tháng?
Bên kia. Sau khi Lục Tuyên Nghỉ và mẹ cô ta về đến nhà.
Khổng Man Vân lập tức gào lên: "Đáng ghét, đáng ghét! Lục Như Hoa chết tiệt, Lục Xương An chết tiệt!"
"Nếu không tại bọn họ!"
"Con gái mẹ đã ngồi vững trên cái ghế gia chủ nhà họ Lục rồi!"
"Được rồi, mẹ, mẹ đừng oán trách nữa." Thấy Khổng Man Vân mất bình tĩnh, Lục Tuyên Nghỉ vô cảm nói: "Cho dù Lục Như Hoa lấy được hợp tác của nhà họ Chúc ở Nam Lăng thì sao nào? Từ giây phút chị ta lấy Tô Vũ, chị ta đã được định sẵn là thua kém con cả đời rồi!"
"Con nói đúng! Tô Vũ là một đứa miền núi, nó khó mà thăng tiến ở tỉnh Giang Nam được, còn con gái mẹ là cô gái tài sắc vẹn toàn của tỉnh Giang Nam, chồng con chắc chắn sẽ xuất sắc hơn chồng của Lục Như Hoal"
Khổng Man Vân gật đầu.
Nhưng Lục Tuyên Nghĩ lại khinh thường cười một cái: "Mẹ, con lấy được người chồng tốt hơn chồng Lục Như Hoa là chuyện rất bình thường mà? Ở nhà họ Lục chúng ta, phỏng chừng không còn ai gả đi kém hơn Lục Như Vân
đâu nhỉ?"
"Đương nhiên rồi, sau này chắc chắn con sẽ có cuộc hôn nhân tốt hơn cả Lưu Văn Đồng."
Khổng Man Vân sửa lời.
Lục Tuyên Nghi cười cười rồi nói với vẻ ý vị sâu xa: "Chỉ dựa vào một mình Lục Như Hoa thì chắc chắn không giải phóng được khu đất xây trường âm nhạc quốc tế, chắc chỉ mấy hôm nữa, Lục Như Vân sẽ khóc lóc chạy tới cầu xin con khai phá cùng chị ta!"
"Khu đất đó làm sao?" Khổng Man Vân tò mò hỏi.
Nhưng Lục Tuyên Nghi không trả lời, cô ta chỉ lộ ra vẻ mặt thâm ý sâu xa.
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi Tô Vũ tỉnh dậy ở biệt thự Nguyệt Quý.
Vợ anh đã ra khỏi nhà rồi.
Anh nhìn bánh mì và sữa nóng để trên bàn ăn, anh cảm thấy rất ấm lòng. Sau khi ăn xong.
Tô Vũ đi tới Phòng thương mại Lộc Nguyệt.
Kết quả Tô Vũ lại bất ngờ gặp một người quen ở tầng sảnh của Phòng thương mại Lộc Nguyệt,.
"Tô Vũ? Sao anh lại tới Phòng thương mại Lộc Nguyệt?”
Chu Tử Lăng mặc bộ vest màu trắng nhạt đang đi ra khỏi Phòng thương mại Lộc Nguyệt, anh ta tình cờ gặp Tô Vũ.
Lúc này, Chu Tử Lăng không còn dáng vẻ nho nhã lễ phép như khi ở nhà họ Lục trước đó, anh ta thình lình nói: "Nghe Lưu Văn Đồng nói, Lục Như Hoa đã lấy được dự án trường âm nhạc quốc tế' của nhà họ Chúc ở Nam Lăng à”
"Đúng vậy."
Tô Vũ gật đầu.
"Hừ!"
Thấy Tô Vũ thừa nhận, Chu Tử Lăng lại càng ghen tị với Tô Vũ hơn.
Luận về nhan sắc.
Lưu Văn Đồng không bằng Lục Như Hoa.
Luận về dáng người.
Lưu Văn Đồng vẫn không bằng Lục Như Hoa!
Tuổi tác thì càng không cần bàn, Lưu Văn Đồng lớn hơn Lục Như Hoa hẳn ba tuổi.
Vốn dĩ trên mặt sự nghiệp, Lưu Văn Đồng còn ưu tú hơn Lục Như Hoa thất nghiệp một chút.
Nhưng giờ?
Sau khi Lục Như Hoa trở thành người phụ trách của 'Trường âm nhạc quốc tể, Lưu Văn Đồng đã kém hơn Lục Như Hoa ở mặt sự nghiệp rồi.
Nhưng mà.
Một nữ thần hoàn hảo hội tụ đầy đủ các mặt như khuôn mặt xinh đẹp, dáng người đẹp, có sự nghiệp, lại lấy một tên nhà quê từ trên núi tới như Tô Vũ.
Còn Chu Tử Lăng anh ta đường đường là cao phú soái thành lập được công ty, lại phải cưới một Lưu Văn Đồng kém xa Lục Như Hoa? Điều này khiến cho Chu Tử Lăng cam tâm sao được!
"Chu Tử Lăng, hình như anh có lời muốn nói với tôi?"
Thấy Chu Tử Lăng nhìn mình với ánh mắt bất thiện, Tô Vũ thản nhiên nói.
"Tô Vũ, tôi thấy anh không xứng với Lục Như Hoa." Chu Tử Lăng cũng không giấu, anh ta nói thảng không khách khí.
"Tôi có xứng với Lục Như Hoa hay không, không liên quan đến anh, anh lo tốt bản thân anh là được."
Tô Vũ cười nhạt.
"Anh nói cái gì? Một tên nhà quê như anh mà dám châm chọc tôi?"
Chu Tử Lăng đang định trở mặt, nhưng đột nhiên anh ta lại nghĩ đến việc gì đó, vì thế anh ta kìm cơn tức lại rồi nói: "Tô Vũ, nghe anh Chu đây khuyên
một câu này, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."
"Trước đây Lục Như Hoa là người tàn tật, không có người đàn ông nào ở thành phố Kim Lăng vừa mắt cô ta."
"Nhưng giờ thì khác rồi."
"Nếu anh không ly hôn với Lục Như Hoa, chẳng mấy nữa sẽ có rắc rối tìm đến anh, anh tin không?"
Vốn dĩ, anh chỉ còn lại ba tháng thọ nguyên, bây giờ đã biến thành bốn tháng?
Bên kia. Sau khi Lục Tuyên Nghỉ và mẹ cô ta về đến nhà.
Khổng Man Vân lập tức gào lên: "Đáng ghét, đáng ghét! Lục Như Hoa chết tiệt, Lục Xương An chết tiệt!"
"Nếu không tại bọn họ!"
"Con gái mẹ đã ngồi vững trên cái ghế gia chủ nhà họ Lục rồi!"
"Được rồi, mẹ, mẹ đừng oán trách nữa." Thấy Khổng Man Vân mất bình tĩnh, Lục Tuyên Nghỉ vô cảm nói: "Cho dù Lục Như Hoa lấy được hợp tác của nhà họ Chúc ở Nam Lăng thì sao nào? Từ giây phút chị ta lấy Tô Vũ, chị ta đã được định sẵn là thua kém con cả đời rồi!"
"Con nói đúng! Tô Vũ là một đứa miền núi, nó khó mà thăng tiến ở tỉnh Giang Nam được, còn con gái mẹ là cô gái tài sắc vẹn toàn của tỉnh Giang Nam, chồng con chắc chắn sẽ xuất sắc hơn chồng của Lục Như Hoal"
Khổng Man Vân gật đầu.
Nhưng Lục Tuyên Nghĩ lại khinh thường cười một cái: "Mẹ, con lấy được người chồng tốt hơn chồng Lục Như Hoa là chuyện rất bình thường mà? Ở nhà họ Lục chúng ta, phỏng chừng không còn ai gả đi kém hơn Lục Như Vân
đâu nhỉ?"
"Đương nhiên rồi, sau này chắc chắn con sẽ có cuộc hôn nhân tốt hơn cả Lưu Văn Đồng."
Khổng Man Vân sửa lời.
Lục Tuyên Nghi cười cười rồi nói với vẻ ý vị sâu xa: "Chỉ dựa vào một mình Lục Như Hoa thì chắc chắn không giải phóng được khu đất xây trường âm nhạc quốc tế, chắc chỉ mấy hôm nữa, Lục Như Vân sẽ khóc lóc chạy tới cầu xin con khai phá cùng chị ta!"
"Khu đất đó làm sao?" Khổng Man Vân tò mò hỏi.
Nhưng Lục Tuyên Nghi không trả lời, cô ta chỉ lộ ra vẻ mặt thâm ý sâu xa.
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi Tô Vũ tỉnh dậy ở biệt thự Nguyệt Quý.
Vợ anh đã ra khỏi nhà rồi.
Anh nhìn bánh mì và sữa nóng để trên bàn ăn, anh cảm thấy rất ấm lòng. Sau khi ăn xong.
Tô Vũ đi tới Phòng thương mại Lộc Nguyệt.
Kết quả Tô Vũ lại bất ngờ gặp một người quen ở tầng sảnh của Phòng thương mại Lộc Nguyệt,.
"Tô Vũ? Sao anh lại tới Phòng thương mại Lộc Nguyệt?”
Chu Tử Lăng mặc bộ vest màu trắng nhạt đang đi ra khỏi Phòng thương mại Lộc Nguyệt, anh ta tình cờ gặp Tô Vũ.
Lúc này, Chu Tử Lăng không còn dáng vẻ nho nhã lễ phép như khi ở nhà họ Lục trước đó, anh ta thình lình nói: "Nghe Lưu Văn Đồng nói, Lục Như Hoa đã lấy được dự án trường âm nhạc quốc tế' của nhà họ Chúc ở Nam Lăng à”
"Đúng vậy."
Tô Vũ gật đầu.
"Hừ!"
Thấy Tô Vũ thừa nhận, Chu Tử Lăng lại càng ghen tị với Tô Vũ hơn.
Luận về nhan sắc.
Lưu Văn Đồng không bằng Lục Như Hoa.
Luận về dáng người.
Lưu Văn Đồng vẫn không bằng Lục Như Hoa!
Tuổi tác thì càng không cần bàn, Lưu Văn Đồng lớn hơn Lục Như Hoa hẳn ba tuổi.
Vốn dĩ trên mặt sự nghiệp, Lưu Văn Đồng còn ưu tú hơn Lục Như Hoa thất nghiệp một chút.
Nhưng giờ?
Sau khi Lục Như Hoa trở thành người phụ trách của 'Trường âm nhạc quốc tể, Lưu Văn Đồng đã kém hơn Lục Như Hoa ở mặt sự nghiệp rồi.
Nhưng mà.
Một nữ thần hoàn hảo hội tụ đầy đủ các mặt như khuôn mặt xinh đẹp, dáng người đẹp, có sự nghiệp, lại lấy một tên nhà quê từ trên núi tới như Tô Vũ.
Còn Chu Tử Lăng anh ta đường đường là cao phú soái thành lập được công ty, lại phải cưới một Lưu Văn Đồng kém xa Lục Như Hoa? Điều này khiến cho Chu Tử Lăng cam tâm sao được!
"Chu Tử Lăng, hình như anh có lời muốn nói với tôi?"
Thấy Chu Tử Lăng nhìn mình với ánh mắt bất thiện, Tô Vũ thản nhiên nói.
"Tô Vũ, tôi thấy anh không xứng với Lục Như Hoa." Chu Tử Lăng cũng không giấu, anh ta nói thảng không khách khí.
"Tôi có xứng với Lục Như Hoa hay không, không liên quan đến anh, anh lo tốt bản thân anh là được."
Tô Vũ cười nhạt.
"Anh nói cái gì? Một tên nhà quê như anh mà dám châm chọc tôi?"
Chu Tử Lăng đang định trở mặt, nhưng đột nhiên anh ta lại nghĩ đến việc gì đó, vì thế anh ta kìm cơn tức lại rồi nói: "Tô Vũ, nghe anh Chu đây khuyên
một câu này, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."
"Trước đây Lục Như Hoa là người tàn tật, không có người đàn ông nào ở thành phố Kim Lăng vừa mắt cô ta."
"Nhưng giờ thì khác rồi."
"Nếu anh không ly hôn với Lục Như Hoa, chẳng mấy nữa sẽ có rắc rối tìm đến anh, anh tin không?"