"Tuyên Nghi, nghe nói cô đã đàm phán thành công vụ hợp tác xây trường âm nhạc quốc tế với nhà họ Chúc ở Nam Lăng rồi à?"
Bên trong công ty truyền thông Tuyên Nghi, Gia Cát Thần mặc bộ vest phong độ, nhẹ nhàng tìm được Lục Tuyên Nghĩ.
"Gia Cát Thần, thông tin của anh nhanh thật đấy?" Lục Tuyên Nghỉ rầu rĩ nói.
"Thông tin của người khác, chưa chắc tôi đã năm bắt nhanh, nhưng cô thì khác. Cô là người phụ nữ mà tôi thích."
Gia Cát Thần nói xong, anh ta lại tò mò nói: "Tuyên Nghị, ai làm cô tức giận vậy? Cô đã bàn được hợp đồng với nhà họ Chúc ở Nam Lăng, đây là chuyện vui mà, sao trông mặt cô không vui thế?"
"Đừng nhắc nữa, còn không phải vì Lục Như Hoa kia à?"
Nói xong, Lục Tuyên Nghỉ lấy bản hợp đồng của nhà họ Chúc ở Nam Lăng ra: "Anh tự xem đi."
"Hả? Sao trên hợp đồng còn có cả chữ ký của Lục Như Hoa vậy?" Gia Cát Thần ngạc nhiên.
Sau đó anh làm ra vẻ biết tỏng suy nghĩ của Lục Tuyên Nghỉ: "Tuyên Nghỉ, cô không muốn chia công lao với Lục Như Hoa đúng không?"
"Nói nhảm, bà nội tôi nói rồi, ai lấy được bản hợp đồng này, thì người đó sẽ là gia chủ tiếp theo của nhà họ Lục, đổi là anh, anh có bằng lòng chia sẻ công lao với một người phụ nữ từng tạt tật không?”
Lục Tuyên Nghi hừ lạnh nói.
"Cô không muốn chia công lao với Lục Như Hoa, chuyện này đơn giản thôi mà?"
Gia Cát Thần mỉm cười, anh ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại. Một lát sau, Gia Cát Thần nói với Lục Tuyên Nghỉ: "Đã xong."
"Xong cái gì?"
Lục Tuyên Nghỉ hỏi ngược lại.
"Tôi vừa gọi điện cho quản sự Vương của nhà họ Chúc, đến lúc đó khi nhà họ Chúc công bố danh sách người hợp tác, sẽ chỉ có mình tên của Lục Tuyên Nghỉ cô thôi."
Gia Cát Thần nói với vẻ thâm ý sâu xa.
"Anh nói thật à?"
Hai mắt Lục Tuyên Nghỉ sáng lên.
"Tất nhiên, nhưng tên của Lục Như Hoa trên hợp đồng..."
Không đợi Gia Cát Thần nói hết câu, Lục Tuyên Nghi đã mỉm cười nói: "Tên trên hợp đồng, tôi sẽ giải quyết."
Dừng một lát, Lục Tuyên Nghỉ lại trêu: "Gia Cát Thần, không phải lúc trước anh bảo anh muốn theo đuổi chị họ tôi à? Tiến độ của anh thế nào rồi?"
"Hai hôm nay tôi bận tham gia tang lễ của Khương Tử Kỳ, chưa rảnh." Gia Cát Thần lắc đầu. Nghe thấy tên của Khương Tử Kỳ, Lục Tuyên Nghỉ cũng im lặng.
Trước đó, nhà họ Khương xảy ra hỏa hoạn, cả gia đình bốn người nhà Khương Tử Kỳ đều táng thân trong biển lửa, không ai may mắn thoát được.
Mà tới nay.
Lục Tuyên Nghi vẫn không rõ, tại sao Khương Tử Kỳ lại bị Phòng thương mại Lộc Nguyệt đuổi việc.
Ở bên kia.
Lục Như Hoa đi ra khỏi Long Hồ Tam Thiên Đình xong, cô đi tới biệt thự nhà họ Lục, cô chuẩn bị nói với bà nội, mình và Lục Tuyên Nghỉ đã ký được hợp đồng với nhà họ Chúc ở Nam Lăng.
Kết quả vừa vào của.
Lục Như Hoa đã nhìn thấy già trẻ nhà họ Lục đang tổ chức tiệc chúc mừng.
"Chị họ Văn Đồng, sao hôm nay lại náo nhiệt thế ạ? Nhà ta có chuyện vui gì à chị?" Lục Như Hoa đi tới trước mặt Lưu Văn Đồng mặc cái váy dài màu xanh nhạt, cô tò mò hỏi.
"Em không biết à? Tuyên Nghi đã đàm phán thành công vụ hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng, ngày mai nhà họ Chúc sẽ cử người tới cắt băng khánh thành với nhà họ Lục."
Bên trong công ty truyền thông Tuyên Nghi, Gia Cát Thần mặc bộ vest phong độ, nhẹ nhàng tìm được Lục Tuyên Nghĩ.
"Gia Cát Thần, thông tin của anh nhanh thật đấy?" Lục Tuyên Nghỉ rầu rĩ nói.
"Thông tin của người khác, chưa chắc tôi đã năm bắt nhanh, nhưng cô thì khác. Cô là người phụ nữ mà tôi thích."
Gia Cát Thần nói xong, anh ta lại tò mò nói: "Tuyên Nghị, ai làm cô tức giận vậy? Cô đã bàn được hợp đồng với nhà họ Chúc ở Nam Lăng, đây là chuyện vui mà, sao trông mặt cô không vui thế?"
"Đừng nhắc nữa, còn không phải vì Lục Như Hoa kia à?"
Nói xong, Lục Tuyên Nghỉ lấy bản hợp đồng của nhà họ Chúc ở Nam Lăng ra: "Anh tự xem đi."
"Hả? Sao trên hợp đồng còn có cả chữ ký của Lục Như Hoa vậy?" Gia Cát Thần ngạc nhiên.
Sau đó anh làm ra vẻ biết tỏng suy nghĩ của Lục Tuyên Nghỉ: "Tuyên Nghỉ, cô không muốn chia công lao với Lục Như Hoa đúng không?"
"Nói nhảm, bà nội tôi nói rồi, ai lấy được bản hợp đồng này, thì người đó sẽ là gia chủ tiếp theo của nhà họ Lục, đổi là anh, anh có bằng lòng chia sẻ công lao với một người phụ nữ từng tạt tật không?”
Lục Tuyên Nghi hừ lạnh nói.
"Cô không muốn chia công lao với Lục Như Hoa, chuyện này đơn giản thôi mà?"
Gia Cát Thần mỉm cười, anh ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại. Một lát sau, Gia Cát Thần nói với Lục Tuyên Nghỉ: "Đã xong."
"Xong cái gì?"
Lục Tuyên Nghỉ hỏi ngược lại.
"Tôi vừa gọi điện cho quản sự Vương của nhà họ Chúc, đến lúc đó khi nhà họ Chúc công bố danh sách người hợp tác, sẽ chỉ có mình tên của Lục Tuyên Nghỉ cô thôi."
Gia Cát Thần nói với vẻ thâm ý sâu xa.
"Anh nói thật à?"
Hai mắt Lục Tuyên Nghỉ sáng lên.
"Tất nhiên, nhưng tên của Lục Như Hoa trên hợp đồng..."
Không đợi Gia Cát Thần nói hết câu, Lục Tuyên Nghi đã mỉm cười nói: "Tên trên hợp đồng, tôi sẽ giải quyết."
Dừng một lát, Lục Tuyên Nghỉ lại trêu: "Gia Cát Thần, không phải lúc trước anh bảo anh muốn theo đuổi chị họ tôi à? Tiến độ của anh thế nào rồi?"
"Hai hôm nay tôi bận tham gia tang lễ của Khương Tử Kỳ, chưa rảnh." Gia Cát Thần lắc đầu. Nghe thấy tên của Khương Tử Kỳ, Lục Tuyên Nghỉ cũng im lặng.
Trước đó, nhà họ Khương xảy ra hỏa hoạn, cả gia đình bốn người nhà Khương Tử Kỳ đều táng thân trong biển lửa, không ai may mắn thoát được.
Mà tới nay.
Lục Tuyên Nghi vẫn không rõ, tại sao Khương Tử Kỳ lại bị Phòng thương mại Lộc Nguyệt đuổi việc.
Ở bên kia.
Lục Như Hoa đi ra khỏi Long Hồ Tam Thiên Đình xong, cô đi tới biệt thự nhà họ Lục, cô chuẩn bị nói với bà nội, mình và Lục Tuyên Nghỉ đã ký được hợp đồng với nhà họ Chúc ở Nam Lăng.
Kết quả vừa vào của.
Lục Như Hoa đã nhìn thấy già trẻ nhà họ Lục đang tổ chức tiệc chúc mừng.
"Chị họ Văn Đồng, sao hôm nay lại náo nhiệt thế ạ? Nhà ta có chuyện vui gì à chị?" Lục Như Hoa đi tới trước mặt Lưu Văn Đồng mặc cái váy dài màu xanh nhạt, cô tò mò hỏi.
"Em không biết à? Tuyên Nghi đã đàm phán thành công vụ hợp tác với nhà họ Chúc ở Nam Lăng, ngày mai nhà họ Chúc sẽ cử người tới cắt băng khánh thành với nhà họ Lục."