"Hu hu, ông nội, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi, cháu cứ tưởng... cháu sẽ không bao giờ gặp lại ông nữa."
Nhìn thấy Chúc Lăng Thiên mở một mắt, Chúc Văn Trúc lập tức khóc nức nở.
Nhưng Tô Vũ lại lắc đầu: "Ông nội cô chưa tỉnh, đây là dấu hiệu hồi quang phản chiếu của ông ấy thôi."
"Hồi quang phản chiếu ư?"
Chúc Văn Trúc không kìm được hỏi: "Thế ông nội tôi còn cứu được không?” "Được."
Tô Vũ gật đầu.
"Vậy nhờ anh đấy, Tô thần y."
Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Tô Vũ, giờ phút này, Chúc Văn Trúc không khỏi dâng lên hy vọng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Nháy mắt đã qua mười phút.
Trong khoảng thời gian này, Chúc Văn Trúc và Lý Văn Tịnh đều căng thẳng, hai cô gái yên lặng quan sát Tô Vũ vẽ bùa lên ngũ tạng của Chúc Lăng Thiên.
"Phùi" Bỗng nhiên, Tô Vũ thở dài một hơi.
Anh di chuyển tay ở chỗ ngũ tạng của Chúc Lăng Thiên, cùng lúc đó, vù, vùi Bạch quang chói mắt chợt hiện lên ở chỗ thất khiếu của Chúc Lăng Thiên.
Tiếp đó.
Đầu ngón tay của Chúc Lăng Thiên bắt đầu chảy ra đây máu đen, trông cực kỳ quỷ dị.
"Ông nội tôi sao vậy?"
Nhận thấy hô hấp của Chúc Lăng Thiên suy yếu trong phút chốc, Chúc Văn Trúc vốn còn gửi gắm hy vọng vào Tô Vũ lập tức thay đổi sắc mặt.
"Ông nội cô đang bài độc."
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ông nội cô từng có thương tật không nhẹ, nhưng ông ấy lại không tìm được biện pháp chữa trị, ông ấy đành phải lấy cương hỏa áp chế thương thế."
"Mà không biết rằng."
"Cương hỏa cực kỳ tổn hại đến ngũ tạng, vừa nấy tôi xem trong cơ thể của ông nội cô, tôi thấy ngũ tạng ông ấy khô kiệt, hỏa độc lan khắp nơi, cho nên tôi phải hút độc của cương hỏa ra. Chỉ có làm vậy, ông ấy mới có thể kéo dài tính mạng."
Anh đang nói.
Thịch.
Cơ thể Chúc Lăng Thiên run lên, sau đó ông ta không còn hơi thở nữa.
"Ông nội!"
Phát hiện Chúc Lăng Thiên mất đi dấu hiệu của sự sống, Chúc Văn Trúc như phát điên chỉ trích Tô Vũ: "Lang băm! Không phải anh nói ông nội tôi đang bài độc sao? Tại sao! Tại sao bây giờ ông ấy lại chết rồi?"
"Là anh!". 𝙏ìm đọc 𝒕hêm 𝒕ại # 𝒕rùm𝒕r𝒖yệ n.VN #
"Anh đã hại chết ông nội tôi. Nếu không phải anh chữa bệnh cho ông nội tôi, ông ấy sẽ không chết nhanh như vậy..."
Nói một tràng, Chúc Văn Trúc tuyệt vọng bật khóc. Cô ấy khóc, mấy người tập võ lập tức bao vây Tô Vũ lại.
Một người trong số họ còn phần nộ quát: "Tặc tử, Chúc tiền bối vì cậu mà chết, cậu hãy để mạng lại đây đi!"
"Đây? đây?"
Lý Văn Tịnh ở bên cạnh thấy Tô Vũ chữa làm Chúc Lăng Thiên qua đời, cô ấy cũng hoảng rồi.
Phải biết rằng...
Cô ấy là người giới thiệu Tô Vũ tới đây.
Người xưa có câu cổng thành mà cháy, cá trong ao cũng gặp họa.
Chỉ sợ.
Chúc Văn Trúc xử lý xong Tô Vũ, tiếp theo sẽ đến lượt cô ấy!
Nhưng ngay lúc Lý Văn Tịnh đang không biết phải làm sao, thì thấy Tô Vũ bình tĩnh nói với Chúc Văn Trúc: "Cô Chúc, nhà họ Chúc các cô đối xử với ân nhân cứu mạng như này à?”
"Ân nhân cứu mạng gì chứ? Anh chữa làm ông nội tôi chết, anh còn..."
Đang nói, Chúc Văn Trúc lại dừng lại.
Nhìn thấy Chúc Lăng Thiên mở một mắt, Chúc Văn Trúc lập tức khóc nức nở.
Nhưng Tô Vũ lại lắc đầu: "Ông nội cô chưa tỉnh, đây là dấu hiệu hồi quang phản chiếu của ông ấy thôi."
"Hồi quang phản chiếu ư?"
Chúc Văn Trúc không kìm được hỏi: "Thế ông nội tôi còn cứu được không?” "Được."
Tô Vũ gật đầu.
"Vậy nhờ anh đấy, Tô thần y."
Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Tô Vũ, giờ phút này, Chúc Văn Trúc không khỏi dâng lên hy vọng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Nháy mắt đã qua mười phút.
Trong khoảng thời gian này, Chúc Văn Trúc và Lý Văn Tịnh đều căng thẳng, hai cô gái yên lặng quan sát Tô Vũ vẽ bùa lên ngũ tạng của Chúc Lăng Thiên.
"Phùi" Bỗng nhiên, Tô Vũ thở dài một hơi.
Anh di chuyển tay ở chỗ ngũ tạng của Chúc Lăng Thiên, cùng lúc đó, vù, vùi Bạch quang chói mắt chợt hiện lên ở chỗ thất khiếu của Chúc Lăng Thiên.
Tiếp đó.
Đầu ngón tay của Chúc Lăng Thiên bắt đầu chảy ra đây máu đen, trông cực kỳ quỷ dị.
"Ông nội tôi sao vậy?"
Nhận thấy hô hấp của Chúc Lăng Thiên suy yếu trong phút chốc, Chúc Văn Trúc vốn còn gửi gắm hy vọng vào Tô Vũ lập tức thay đổi sắc mặt.
"Ông nội cô đang bài độc."
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ông nội cô từng có thương tật không nhẹ, nhưng ông ấy lại không tìm được biện pháp chữa trị, ông ấy đành phải lấy cương hỏa áp chế thương thế."
"Mà không biết rằng."
"Cương hỏa cực kỳ tổn hại đến ngũ tạng, vừa nấy tôi xem trong cơ thể của ông nội cô, tôi thấy ngũ tạng ông ấy khô kiệt, hỏa độc lan khắp nơi, cho nên tôi phải hút độc của cương hỏa ra. Chỉ có làm vậy, ông ấy mới có thể kéo dài tính mạng."
Anh đang nói.
Thịch.
Cơ thể Chúc Lăng Thiên run lên, sau đó ông ta không còn hơi thở nữa.
"Ông nội!"
Phát hiện Chúc Lăng Thiên mất đi dấu hiệu của sự sống, Chúc Văn Trúc như phát điên chỉ trích Tô Vũ: "Lang băm! Không phải anh nói ông nội tôi đang bài độc sao? Tại sao! Tại sao bây giờ ông ấy lại chết rồi?"
"Là anh!". 𝙏ìm đọc 𝒕hêm 𝒕ại # 𝒕rùm𝒕r𝒖yệ n.VN #
"Anh đã hại chết ông nội tôi. Nếu không phải anh chữa bệnh cho ông nội tôi, ông ấy sẽ không chết nhanh như vậy..."
Nói một tràng, Chúc Văn Trúc tuyệt vọng bật khóc. Cô ấy khóc, mấy người tập võ lập tức bao vây Tô Vũ lại.
Một người trong số họ còn phần nộ quát: "Tặc tử, Chúc tiền bối vì cậu mà chết, cậu hãy để mạng lại đây đi!"
"Đây? đây?"
Lý Văn Tịnh ở bên cạnh thấy Tô Vũ chữa làm Chúc Lăng Thiên qua đời, cô ấy cũng hoảng rồi.
Phải biết rằng...
Cô ấy là người giới thiệu Tô Vũ tới đây.
Người xưa có câu cổng thành mà cháy, cá trong ao cũng gặp họa.
Chỉ sợ.
Chúc Văn Trúc xử lý xong Tô Vũ, tiếp theo sẽ đến lượt cô ấy!
Nhưng ngay lúc Lý Văn Tịnh đang không biết phải làm sao, thì thấy Tô Vũ bình tĩnh nói với Chúc Văn Trúc: "Cô Chúc, nhà họ Chúc các cô đối xử với ân nhân cứu mạng như này à?”
"Ân nhân cứu mạng gì chứ? Anh chữa làm ông nội tôi chết, anh còn..."
Đang nói, Chúc Văn Trúc lại dừng lại.