• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 48: Ghen

Trans: Penicillin - Bé con mất ngủ vì chánh tả của tác giả

Tạ Phong Trần bày ra vẻ mặt ngả ngớn, ánh mắt anh như ngọn đuốc rực lửa, hệt như muốn đốt cháy người ta.

Lâm Nhan đành chịu thua, không thể cản được anh được nước lấn tới.

Tạ cẩu này quá biết trêu ghẹo rồi, cả ống máu của Lâm Nhan đã mất hết, có điều cô cũng chỉ là mê muội nhất thời mà thôi, lí trí quay trở lại rất nhanh, đương nhiên sẽ không dễ dàng mắc câu vậy rồi, cô cười dịu dàng, ý cười còn chưa chạm đến đáy mắt, “Vậy tôi bảo anh cách xa tôi ra một chút thì anh có nghe không?”

Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng chiếu rọi lên gương mặt xinh đẹp sắc sảo của Lâm Nhan làm cho cả người cô như được phủ một lớp filter với ánh sáng nhu hòa, mái tóc dài của Lâm Nhan xõa ra, nhìn cả người cô đều cực kỳ dịu dàng.

Lòng Tạ Phong Trần như có kim đâm vào, sự dịu

dàng của Lâm Nhan khiến anh động lòng nhưng đồng thời cũng là một nhát dao chí mạng, vẻ mặt anh có chút căng thẳng, môi mắt nhỏ dài của anh híp lại, giọng nói thoắt cái liền trở nên gian xảo, “Điều kiện tiên quyết mà anh đưa ra là hai chúng ta phải thuộc về nhau, anh sẽ để mặc em sửa soạn cho anh ở trên giường. Lâm Nhan, anh muốn em là của anh.”

“Ồ ~ Thì ra anh thấy tôi đẹp nên mới phải lòng, Tạ tổng muốn ngủ với tôi à! Nếu anh muốn tìm một cô gái để lên giường thì ngoắc tay một cái đã có phụ nữ đến xếp hàng dài ra đấy, sao phải cứ miễn cưỡng tôi vậy?” Lâm Nhan cười một cái, không hề thấy tức giận mà ngược lại đang cảm thấy thú vị.


Dừng một chút, Lâm Nhan lại mở miệng, “Thật ra mà nói thì điều kiện của anh vô cùng xuất sắc, nếu đổi lại là người phụ nữ khác thì chắc chắn sẽ sống chết không đồng ý ly hôn, thế nhưng tôi cảm thấy rất tự do sau khi ly hôn, thích ai thì có thể chơi cùng người đó, không hề ràng buộc, quá là hạnh phúc.”

“Có thật nhiều phụ nữ khác thì họ cũng không phải là em, anh cảm thấy anh và em rất hợp ý về khoản giường chiếu, vả lại đêm hôm đó không phải em cũng rất thích sao?” Ánh mắt Tạ Phong Trần hơi trầm xuống, trong lòng không vui, nói chuyện cũng không kiêng nể gì.

Lại nhắc đến đêm hôm đó?

Da đầu Lâm Nhan tê hết cả lên, vội vàng cản lại không cho anh nói tiếp, “Ngưng liền, chúng ta đều là người lớn rồi, có thể không nhắc lại chuyện cũ từ tít thời nhà Trần không?”

“Được, không nhắc nữa, vậy đi ăn tối nhé?” Tạ Phong Trần thấy ánh mắt cô né tránh anh, gò má ửng đỏ, anh hài lòng cười một cái rồi đổi chủ đề.

“Được thôi! Tôi mời, coi như cảm ơn anh, còn ăn gì thì tôi quyết.” Lâm Nhan cười gian xảo, sảng khoái đồng ý.

“OK, đều nghe em hết.” Tạ Phong Trần hiển nhiên không để vuột mất ý cười dưới đáy mắt cô, ánh mắt anh dịu dàng, giọng điệu dung túng đến mức như đang chiều chuộng.

Lâm Nhan không thoải mái vuốt vuốt tai mình, cô cứ cảm thấy hôm nay Tạ Phong Trần từ trên xuống dưới cứ sai sai kiểu gì, có điều chỉ cần anh không nhắc đến chuyện giường chiếu, không giở trò lưu manh thì cô cũng tùy anh làm gì thì làm.

Nửa tiếng sau, Lâm Nhan dẫn Tạ Phong Trần đến một tiệm bán xiên nướng lề đường gần đó, đại thiếu gia liền nhìn thấy điều kiện dùng bữa vừa bẩn, vừa lộn xộn lại vừa tệ, từ xa nhìn lại còn có mấy người đang ngồi gẩy móng chân, chiếc áo ngắn tay được vén lên làm lộ ra cả một cái bụng to tướng, một tay cầm xiên que một tay thì cầm bia, ăn uống không giữ chút hình tượng gì, đúng thật là quá bỏng mắt.

Sắc mặt Tạ Phong Trần thoáng chốc đơ như cây cơ, anh thấy nếu không phải Lâm Nhan điên thì chắc là mình điên mất rồi, sao mà lại đến nơi thế này để dùng bữa chứ.
Lâm Nhan thấy hết những điều này, đắc ý cười một cái rồi đi đến một bàn trống, mở miệng nói với ông chủ đang bận rộn bên quầy xiên nướng, “Ông chủ, thịt ba chỉ, thịt bò, gân chân… mỗi thứ hai mươi xiên, thêm một con cá nướng loại sáu cân*, còn có…”

*3kg

Lâm Nhan lưu loát kể tên một loạt đồ nướng, vừa quay đầu liền thấy bộ dạng cạn lời nhìn cô trân trối của Tạ Phong Trần, đại thiếu gia mặc vest mang giày da, cả người từ trên xuống dưới không có một vết nhăn, đến từng sợi tóc cũng không cẩu thả, đúng thật là hoàn toàn lệch pha với không khí đầy khói lửa của nơi này.

Lâm Nhan thấy Tạ thiếu hoàn toàn không biết phải làm gì, cô cười nhẹ rồi nói, “Sao? không phải nói đều nghe tôi hết sao, như vậy thôi đã chịu không nổi rồi? Cũng đúng, nơi này vừa bẩn vừa rách nát, đúng là không sánh được với nhà hàng cao cấp mà anh thường xuyên lui tới, giống như tôi với anh, một người trên trời một người dưới đất, hoàn toàn không phải người chung đường.”
“Nói chuyện đàng hoàng, đừng có mà quái gở như vậy, em thích thì anh đi cùng em là được, chỉ có điều những thứ này vẫn nên ăn ít thôi, không vệ sinh, không tốt cho sức khỏe.” Chân mày Tạ Phong Trần nhíu chặt, giận dỗi đưa tay ra rút một lần mấy tờ từ hộp khăn giấy trên chiếc bàn nhìn rất rẻ tiền kia rồi dùng sức lau lau chiếc ghế dài bằng nhựa, sau đó bình tĩnh ngồi xuống trước mặt Lâm Nhan như bình thường.

Lâm Nhan không ngờ đối phương vừa tiếp chiêu vừa phản công lại cô, vậy mà còn lên lớp cho cô môn “dưỡng sinh khỏe mạnh” nữa.

Lâm Nhan nhìn chăm chăm vào điện thoại, ý cười trong ánh mắt vừa hay bị che đi, ngón tay cô nhấn bàn phím trên màn hình, không lâu sau đó thì liền thấy mấy chàng trai dáng người cao lớn đeo khẩu trang bước vào, là nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ cùng Giang Vân Chu.
Lâm Nhan phát hiện tuy con người của Giang Vân Chu nhìn thì không dễ nói chuyện cho lắm, thế nhưng khi đã tiếp xúc rồi thì thật ra rất có nguyên tắc, lại rất nghĩa khí, Lâm Nhan thích làm bạn với người thế này.

Lâm Nhan vui vẻ huơ huơ tay với bọn họ, “Ở đây, ở đây, qua đây ngồi nè, tôi gọi xiên nướng hết rồi, mọi người đến đúng lúc đó.”

Ánh mắt Tạ Phong Trần lạnh lùng nhìn Lâm Nhan, giọng điệu bất mãn, “Em nói mời ăn cơm là nói mời tất cả mọi người à?”

“Đúng đó, càng đông càng vui mà!” Lâm Nhan vừa nói thì ông chủ đã bê một đĩa thịt vừa mới nướng xong lên, chu đáo nhiệt tình đem lên cho bọn họ một ấm nước trắng và cốc, ân cần hỏi thêm có muốn uống bia rượu không.

Lâm Nhan gọi bia và sữa chua.

Nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ và Giang Vân Chu tròn mắt kinh ngạc nhìn nhà đầu tư giàu có đang ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, không hẹn mà cùng nhau hướng mắt sang Lâm Nhan hỏi, thế này là sao?
Lâm Nhan hờ hững nhún vai, cười dịu dàng, “Vừa hay hôm nay có chút thời gian, phim của chúng ta sắp đóng máy rồi, tôi muốn cảm ơn mọi người đã giúp đỡ và chiếu cố tôi trong khoảng thời gian này, mọi người đừng chê nha, hôm nay ở đây cứ ăn tùy thích đi, đợi đến lúc về Hải Thành rồi tôi nhất định sẽ bù lại cho mọi người một bữa đàng hoàng.”

Nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ thì thân với Lâm Nhan quá rồi, đương nhiên sẽ không khách sáo, chỉ là Tần Nhược Phong vẫn cảm thấy rất lạ khi thấy ông cậu cao lãnh nhà mình ngồi ăn quán lề đường thế này, cậu nở nụ cười mang ý tứ thâm sâu, “Chị Nhan mời thì ai mà dám không nể mặt chứ!”

Thượng Quan Nguyệt và Triệu Minh Dục cũng nói cảm ơn, kéo ghế nhựa ra rồi ngồi xuống, Tống Thanh Hà thì ngược lại, cậu như đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn người đàn ông mặt không cảm xúc ngồi đối diện Lâm Nhan rồi ngồi xuống với ánh mắt có vài phần lạnh lùng.
Giang Vân Chu cũng không khách sáo, nở nụ cười ôn hòa, “Đã là bạn bè thì tôi cũng không khách sáo nữa.”

Lâm Nhan vui vẻ cười híp cả mắt, chủ động giúp anh kéo ghế nhựa ra, còn nhanh tay lẹ mắt rút khăn giấy lau ghế cho anh, nhiệt tình nói, “Thầy Giang, mau ngồi đi!”

Giang Vân Chu cười rồi ngồi xuống, “Cũng đừng gọi thầy nữa, mọi người đều là bạn bè.”

Ánh mắt Tạ Phong Trần lạnh lùng nhìn nụ cười sắp nở thành hoa trên gương mặt của Lâm Nhan, lại quét một lượt sang chiếc ghế dưới người Giang Vân Chu, hai bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm đặt trên đầu gối, tâm trạng anh như đang ứ đọng lại, vậy mà Lâm Nhan lại chủ động giúp tên họ Giang kia lau ghế trong khi cô còn không lau cho anh.

Lòng Tạ Phong Trần không cảm nhận được gì, chỉ thấy một vị chua nồng nặc không biết từ đâu ra, thấy ánh mắt Giang Vân Chu như cố ý thì giọng điệu anh có chút lạnh đi, “Tính ra Giang tiên sinh là đàn anh của Lâm Nhan ở trong giới, thường ngày vẫn phải nhờ anh chăm sóc, chỉ dẫn nhiều.”
“Vậy thì gọi là anh Giang đi!” Lâm Nhan nói.

Giang Vân Chu nhịn cười không nổi, “Làm cứ như tôi già lắm, người thân thiết đều gọi tôi là Vân Chu.”

Tạ Phong Trần thấy mình dùng sức siết chặt tay đến mức mu bàn tay đã nổi gân xanh, anh đang cố gắng kìm chế bản thân không lật bàn mà rời đi.

Lâm Nhan chau mày nghĩ một chút, có hơi phiền não, “Vân Chu? Sao cứ kì lạ thế nào ấy, hay tôi gọi anh là anh Giang đi!”

“Một cái tên thôi mà, sao phải nghiêm túc vậy chứ.” Tạ Phong Trần cười giễu cợt, không nhịn nổi nữa.

Lâm Nhan mặt không biến sắc liếc Tạ Phong Trần một cái, cô đảo đảo mắt rồi thuận tay đẩy bộ dụng cụ ăn uống vừa mới tách đến trước mặt Giang Vân Chu, sau đó lại tự mình tách một bộ khác, cầm ấm nước trên bàn đổ vào ly chén của hai người, nói nhỏ, “Dụng cụ ăn uống nên tráng một lượt rồi dùng.”
Giang Vân Chu thấy Lâm Nhan tận tình như vậy thì vừa mừng vừa lo, liên tục cảm ơn.

Không biết tình hình, không rõ chân tướng, Thượng Quan Nguyệt cảm giác như mình vừa được xem một màn ân ái thì nhịn không được mà trêu chọc, “Chị Nhan Nhan, chị cũng thiên vị quá rồi đó! Tách dụng cụ, rót nước cho đàn anh chứ cũng không thèm quan tâm đến bọn em!”

Ngược lại thì Tần Nhược Phong rất biết chuyện, đánh thẳng một bạt tai vào đầu của Thương Minh Nguyệt, “Đàn ông mà nhõng nhẽo cái mông ấy, đến ăn cũng không bịt được miệng của mày nữa!”

Thượng Quan Nguyệt không biết chuyện gì, xoa xoa đầu vừa mới bị đánh một phát đau điếng, uất ức “ồ” một tiếng.

Tạ Phong Trần nhìn Lâm Nhan ân cần chu đáo với người đàn ông khác, đã vậy còn cười đến mức miệng muốn kéo đến mang tai thì anh chỉ cảm giác vừa nhức mắt vừa nhói trong tim, cầm đũa lên đâm rách bao bì đựng dụng cụ, màng ni lông vỡ “bụp” một cái cắt ngang cuộc trò chuyện vui vẻ của hai người, anh lạnh lùng cất giọng, “Lâm Nhan, giúp anh đổ nước tráng dụng cụ.”
Hai người liếc mắt đưa tình xem như anh không tồn tại?

Không có cửa!

Lâm Nhan ngẩn người, không nói gì, giúp anh đổ nước rồi cẩn thận đưa cốc và bát cho anh.

Tạ Phong Trần mãn nguyện cong môi, nhận lấy, học động tác của Lâm Nhan rồi tráng dụng cụ một cách vụng về.

Chỉ một cái run tay thì bát gốm và cốc thủy tinh liền “xoảng” một cái rồi trực tiếp “nở hoa” trên nền đất, vỡ vụn ra.

“Thật ngại quá, tay hơi run một chút.” Anh bày ra vẻ mặt vô tội.

Lâm Nhan thấy anh thế này thì liền thấy ghét bỏ, từ nhỏ đại thiếu gia đã sống trong nhung lụa, chưa từng ăn tiệm lề đường, e rằng lúc ăn cơm cũng muốn người khác cầm đũa đặt vào tay mình luôn, làm gì cần mấy khâu lặp đi lặp lại này, cô bất lực thở dài, thuận tay lấy một bộ dụng cụ khác từ bàn kế bên, đưa bộ trước mặt mình cho anh, “Bỏ đi, cái của tôi tráng qua rồi, anh trực tiếp dùng bộ này đi.”
Tạ Phong Trần không từ chối, anh nhìn Giang Vân Chu bằng ánh mắt sâu xa, trong lòng thì đã hết điều gì vướng mắc.

Thứ anh lấy được là bộ dụng cụ đích thân Lâm Nhan tráng qua, trong lòng cô vẫn để ý đến anh.

Lâm Nhan chỉ tính bước đầu chứ không tính đến phía sau, lúc xiên nướng lên món thì mọi người đều không chút khách sáo, duy nhất chỉ có Tạ Phong Trần gần như không đụng đến những xiên thịt trên bàn, ngược lại uống không ít bia, anh cũng không kén chọn mấy, lấy ngay loại bia mà Lâm Nhan gọi rồi uống với Giang Vân Chu hết lon này tới lon kia.

Màn sau thì đến lượt bọn Tần Nhược Phong tìm Giang Vân Chu chơi trò đố nhau phạt rượu*, Lâm Nhan giương mắt nhìn Giang Vân Chu thua hết lần này đến lần khác, không biết anh bị chuốc bao nhiêu rồi nữa.

*Khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu.
Lâm Nhan muốn cản cũng không được.

Bữa ăn kết thúc, cả người Giang Vân Chu, từ mặt, tai đến cổ đều đỏ ửng lên, đi trên đường cũng muốn bay theo chiều gió, Tạ Phong Trần thì ngược lại, anh uống không ít nhưng vẫn giữ được dáng vẻ sáng sủa, trầm mặc và bình tĩnh, thần sắc tỉnh táo, dường như không hề có chút men say.


Lâm Nhan lo cho Giang Vân Chu uống nhiều sẽ xảy ra chuyện nên bảo nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ chăm sóc anh một chút rồi vội vàng chạy đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc giải rượu, còn sẵn tiện mua luôn cháo.


Nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ đưa Giang Vân Chu về phòng khách sạn, Lâm Nhan đưa cháo và thuốc cho trợ lý của Giang Vân Chu rồi mới yên tâm rời đi.


Sau đó cô tạm biệt nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ, lúc này mới quẹt thẻ về phòng mình, ai mà ngờ được vừa mới mở cửa liền bị một thân hình cao lớn lách qua khe cửa để vào trong, còn chưa phản ứng lại thì cả người liền bị anh bắt nạt, ép người cô lên cửa, cánh cửa phòng sau lưng đóng “cạch” một tiếng.

Tác giả có lời muốn nói: Tạ tổng: Tim chua quá, ghen rồi, Lâm Nhan vậy mà lại kêu người khác là anh, còn lau ghế cho người đàn ông khác nữa…



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK