Trans: Penicillin - Bé con mất ngủ vì chánh tả của tác giả
Lâm Nhan không phải là nguyên chủ, cô chỉ là một người ngoài cuộc đang chiếm dụng lấy cơ thể của nguyên chủ và biết trước được hướng phát triển của các tình tiết trong truyện, từ sau khi mẹ Lâm tìm được con gái ruột Lâm Sanh, bà dần dần đã không còn dành sự quan tâm chăm sóc cho Lâm Nhan nữa, Lâm Nhan đối với mẹ Lâm đương nhiên cũng có sự tôn trọng dành cho bậc làm bề trên, cô thấy rõ ràng, trước mặt con gái ruột của mình thì trong suy nghĩ của bà Lâm Nhan chính là một vật thế thân đang chiếm lấy vị trí của người khác.
Vậy nên sau khi Lâm Nhan xuyên sách thì liền cắt đứt quan hệ qua lại với nhà họ Lâm, mẹ Lâm vẫn cứ không đối xử bình đẳng giữa con nuôi và con ruột, đã vậy còn muốn dùng cái mác tình thân để yêu cầu Lâm Nhan thỏa hiệp.
Lâm Nhan ghét cay ghét đắng kiểu quan hệ giả dối thế này nên nói chuyện dường như cũng rất lạnh lùng.
“Nhan Nhan, mẹ biết sau khi Sanh Sanh trở về mẹ đã không quan tâm đến con, thế nhưng con…” Giọng mẹ Lâm nghe rất đau lòng, dường như vẫn còn muốn cố gắng hết sức để níu giữ lại hình tượng một bà mẹ tốt trước mặt đứa con gái nuôi này.
Lâm Nhan bực dọc, không còn kiên nhẫn để diễn tiếp nữa, “Lâm phu nhân, chuyện của Lâm Sanh tôi muốn giúp mà cũng chẳng giúp được gì, nhưng tôi sẽ ghi nhớ ơn nuôi dưỡng của bà, sau này nếu có khó khăn gì trong cuộc sống thì tôi sẽ không lạnh lùng đứng nhìn, còn về phương diện tình cảm, tôi nghĩ bà tìm Lâm Sanh thì thích hợp hơn, tôi cúp đây.”
Lâm Nhan nói xong định cúp máy không chút do dự.
“Đừng, đợi, đợi một chút.” Mẹ Lâm gấp gáp lên tiếng.
Lâm Nhan trợn mắt nhìn trời, “Còn chuyện gì nữa?”
“Nhan Nhan, nể tình bố và mẹ thương yêu con bao nhiêu năm nay mà bỏ qua cho Sanh Sanh lần này đi được không? Nó đã chịu rất nhiều cực khổ từ nhỏ đến lớn rồi, khó khăn lắm mới đứng vững chân trong làng giải trí, mẹ không muốn nỗ lực của nó bị hủy hoại.” Mẹ Lâm thật lòng suy nghĩ cho con gái ruột của mình.
Trong lòng Lâm Nhan bỗng vô duyên vô cớ mà nổi điên lên, hỏi ngược lại, “Vậy tôi thì sao? Nỗ lực của Lâm Sanh không thể bị hủy hoại, nỗ lực của tôi bị hủy hoại thì không quan trọng hả? Lâm phu nhân, thứ máu mủ ruột thịt này đúng là không ai có thể kháng cự, mà thôi, nếu đây là yêu cầu các người muốn tôi làm để trả lại ơn nghĩa dưỡng dục thì tôi cũng không từ chối được, không phải sao? Tôi hi vọng bà nhớ kỹ, từ nay về sau, tôi không còn nợ nhà họ Lâm thứ gì nữa.”
Lâm Nhan cúp điện thoại, trực tiếp xóa, chặn hết tất cả mọi phương thức liên lạc với Lâm phu nhân.
Cô không muốn có bất kì quan hệ nào với nhà họ Lâm nữa, nếu có thể, cô cũng không hi vọng mình họ Lâm.
Lâm Nhan thấy lòng mình lạnh đi, uống liên tục ly rượu này đến ly rượu khác, thế mà lại hoàn toàn không thể nào làm sự bực tức đang ứ đọng trong lòng mình dịu đi.
Cô và nguyên chủ đều chỉ là những người đáng thương mà thôi, nguyên chủ thất bại trên trận chiến của huyết thống, mà cô khi còn ở thực tại thì sau khi mẹ mất, bố cô hết sức cưng chiều con gái của mẹ kế nhưng lại luôn vạch lá tìm sâu với đứa con gái ruột như cô, nghĩ đến đây, sự đồng cảm làm Lâm Nhan hơi buồn, mũi cay xè, có chút không khống chế được nước mắt.
Lúc cửa phòng bị gõ thì hai bình rượu của Lâm Nhan đã hết sạch, cả người say đến mức mơ hồ, cô loạng choạng đi mở cửa, nhìn thấy gương mặt quen thuộc ngoài cửa thì nỗi căm hận đè nén trong lòng liền nổ tung, cất giọng lạnh nhạt, “Anh có biết phiền không vậy? Đi rồi còn quay lại làm gì?”
Tạ Phong Trần nhìn người phụ nữ gần như đứng không vững, người lại nồng nặc mùi rượu đang đứng trước mặt mình, trên người vẫn mặc bộ váy như lúc anh rời đi, day day mi tâm, “Em uống rượu à?”
Cả người Lâm Nhan như đang lơ lửng trên mây, suýt chút nữa đã vấp phải chân của mình mà té, khó khăn lắm mới vịn chặt lấy được khung cửa, cười hihi ngốc nghếch, “Sao? Anh là cảnh sát Thái Bình Dương hả? Tôi uống rượu liên quan đếch gì đến anh!”
Tạ Phong Trần nhìn đôi mắt đang say mèm của cô, rõ ràng đã uống không ít, lúc anh rời đi cô vẫn còn bình thường, lúc này mắt lại có chút đỏ, chắc là đã khóc, ai bắt nạt cô rồi?
Nghĩ đến đây, mắt Tạ Phong Trần lạnh đi, trong lòng không kềm được mà bốc hỏa, đưa tay dìu lấy cô, muốn lách cơ thể cao lớn của mình vào trong khe cửa nhỏ, “Vào nhà rồi nói.”
Lâm Nhan không nhường đường mà đứng cứng ngắc ở cửa, gương mặt nhỏ xinh đẹp tỏ ý cự tuyệt, “Không được, anh thế này là đột nhập bất hợp pháp.”
Tạ Phong Trần hết nói nổi, cười nhẹ, “Em yên tâm, anh tôn trọng nguyên tắc “ba không” của em.”
Lâm Nhan cau mày, đầu óc đang quay cuồng, cô cố gắng suy nghĩ một chút rồi mang máng nhớ lại nguyên tắc mà mình đã nêu ra lúc chiều, thế nhưng cô vẫn lắc đầu, “Vậy cũng không được, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Tạ Phong Trần hơi có cảm giác thất bại, thở dài hỏi, “Tại sao?”
“Mọi thứ liên quan đến Lâm Sanh tôi đều ghét, anh là chó bám đuôi cô ta, anh cách xa tôi ra một chút nha, nhìn anh là thấy phiền.” Lâm Nhan uống rượu xong thì hoàn toàn không thể kiềm chế lại tính khí của mình, rõ ràng cô biết mình không thể đắc tội với người đàn ông trước mặt này, vậy mà mấy câu khó nghe cứ văng ra liên tục.
Tạ Phong Trần đoán trúng rồi, quả nhiên vẫn là vì chuyện của Lâm Sanh.
Thế nhưng Lâm Nhan lần nào cũng quy anh về chung một phía với Lâm Sanh, điều này khiến sắc mặt Tạ Phong Trần hoàn toàn đen kịt lại, giọng nói cũng trầm xuống vài phần, “Anh có quan hệ với Lâm Sanh lúc nào?”
Lâm Nhan cười lạnh, “Cô ta là người quan trọng với anh, là bạch nguyệt quang của anh, anh đừng có giả vờ trước mặt tôi suốt ngày nữa, có mệt không vậy?”
Tâm trạng Lâm Nhan không tốt nên trực tiếp giận cá chém thớt, cũng không biết cô lấy sức ở đâu mà có thể đẩy thẳng nửa thân người đang cố lách vào nhà của anh ra ngoài rồi đóng cửa cái “rầm”.
Tạ tổng vừa bị từ chối vào nhà, đầu óc ngơ ngác, anh không quên lúc nhỏ Lâm Sanh là cô bé đã cứu anh, thế nhưng sau khi biết chuyện thì cũng chỉ muốn giúp đỡ nhau khi có thể chứ không hề muốn xen vào cuộc sống của đối phương, càng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Lâm Sanh.
Thế nhưng Lâm Nhan rõ ràng đã hiểu lầm rồi, bây giờ lửa giận của cô vẫn còn đang trên đỉnh đầu, chắc cũng sẽ nghe không lọt mấy lời giải thích của anh, Tạ Phong Trần cũng không muốn cố gắng khi không cần thiết.
“Tạ tổng, Lâm tiểu thư không để ngài vào, vậy hành lý của ngài tính sao đây?” Trần Sảng vừa đẩy hành lý lên thì thấy được màn Lâm Nhan nhốt ông chủ của mình ngoài cửa, len lén “nhấn like” cho Lâm Nhan một cái, lần đầu tiên cậu thấy ông chủ bị khuất phục mà không làm gì được, Lâm Nhan cũng coi như là một nhân tài.
Tạ Phong Trần dùng ánh mắt sắc lạnh liếc Trần Sảng một cái, một ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Trần Sảng bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho người phụ trách khách sạn.
Sau đó Trần Sảng đưa ông chủ nhà mình vào căn phòng bên cạnh Lâm Nhan, chỉ dẫn nhân viên đâu vào đấy, dọn hết đồ đạc trong phòng ra rồi khử trùng, tất cả đều thay bằng đồ dùng mới, hiệu suất rất cao, từ lúc bắt đầu sắp xếp đến khi làm xong cũng chỉ một tiếng đồng hồ.
Lòng Trần Sảng lo lắng không yên, ông chủ bỏ căn phòng tổng thống năm sao sang trọng thoải mái qua một xó không thèm ở, nhất quyết phải ở cạnh Lâm Nhan tại một nơi vừa nhỏ vừa rách thế này.
Xem ra ông chủ vì muốn theo đuổi vợ mà đã moi hết ruột hết gan.
Trần Sảng sợ ông chủ ở không thoải mái, muốn khuyên nhủ một chút thì đột nhiên lại bị ông chủ hỏi lại, “Chuyện lần này Lâm Nhan bị bôi nhọ trên mạng đã điều tra rõ ràng chưa?”
“Là người phụ nữ tên Phương Đình Đình trong đoàn phim làm, có điều hôm nay cô ta đã lộ ra chuyện dan díu trong bóng tối, còn bị vợ của Phó đạo diễn đánh rất thảm hại, liên tục bị mắng trên hotsearch.”
“Tấm ảnh lúc trước của Lâm Nhan và Hàn Hữu Niên, không phải cậu đã âm thầm xử lý rồi sao? Một diễn viên nhỏ như Phương Đình Đình làm thế nào mà có được?” Tạ Phong Trần nói trúng tim đen.
Sắc mặt Trần Sảng liền có chút khó coi, “Đã xử lý tấm ảnh rồi, thợ chụp trộm ảnh mà tiểu thư Lâm Nhan tìm cũng bị bịt miệng luôn rồi, có điều…”
Tạ Phong Trần nhạy cảm ngẩng đầu nhìn Trần Sảng, “Có gì thì nói thẳng, ấp ấp úng úng làm gì?”
Trần Sảng hít sâu một hơi, lúc này mới nói, “Bên phía chúng ta đã xử lý rất sạch sẽ, thế nhưng phía Hàn thiếu và tiểu thư Lâm Sanh vẫn còn. Dựa theo lời của người được chúng ta xếp vào đoàn phim thì mối quan hệ của tiểu thư Lâm Nhan và Phương Đình Đình trong đoàn không tốt, hai người đối đầu gay gắt, thế nhưng tiểu thư Lâm Sanh và Phương Đình Đình rất gần gũi, có khả năng Phương Đình Đình lấy những tấm ảnh đó từ tay của tiểu thư Lâm Sanh, bây giờ còn muốn tiếp tục điều tra không ạ?”
Trần Sảng nghĩ đến Lâm Sanh có công cứu mạng ông chủ khi còn nhỏ thì bắt đầu có chút do dự.
Ơn cứu mạng, ông chủ tìm kiếm người ta đến tận bận giờ, nếu thật sự điều tra ra được gì, ông chủ sẽ giúp đỡ tiểu thư Lâm Nhan
hay tiểu thư Lâm Sanh đây?
“Tra.” Ấn đường Tạ Phong Trần bỗng hiện ra nét tàn bạo, nghĩ đến hình ảnh Lâm Nhan cùng đôi mắt đỏ thì không còn quan tâm đến bất cứ người nào nữa chỉ muốn cho cô một câu trả lời rõ ràng.
Đáp án mà Trần Sảng chờ đợi chính là đây, Lâm Nhan vừa xảy ra chuyện thì anh đã sai người theo dõi Phương Đình Đình rồi, anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thì bất kể lúc nào cũng có thể hỏi ra sư thật từ phía Phương Đình Đình.
Mười phút sau, người bên phía Phương Đình Đình báo tin lại, sắc mặt Trần Sảng có chút khó coi, “Tạ tổng, tấm ảnh đó là Phương Đình Đình trộm được từ điện thoại của tiểu thư Lâm Sanh.”
Tạ Phong Trần trầm mặc không nói chuyện, không biết anh đang nghĩ gì.
Điện thoại của Trần Sảng bỗng nhiên reo lên, cậu bắt máy nói hỏi han đối phương một hai câu rồi lập tức đưa điện thoại cho ông chủ, “Tạ tổng, trợ lý của Hàn thiếu, Hàn thiếu nói muốn hẹn gặp ngài một lần.”
Tạ Phong Trần nhướng mày, “Hàn Hữu Niên?”
Trần Sảng gật đầu, Tạ Phong Trần lúc này mới nhận lấy điện thoại rồi ép vào tai, đi thẳng vào vấn đề, “Hàn thiếu tìm tôi có việc gì?”
Tạ Phong Trần mặt không biến sắc, thế nhưng Hàn Hữu Niên lại cảm giác được rằng trong giọng nói đối phương mang một thái độ thù địch, anh ta nhếch nhếch môi, nhìn sang ánh mắt hy vọng của Lâm Sanh ở bên cạnh, thấp giọng cất lời, “Chuyện của Lâm Nhan, tôi rất có lỗi, hôm nay fan của Lâm Sanh quá kích động, mong Tạ tổng có thể rộng lòng tha thứ, phía chúng tôi chấp nhận bồi thường.”
Hàn Hữu Niên gặp trở ngại bên phía Lâm Nhan, lúc này mới mời luật sư đến sở cảnh sát xử lý chuyện của fan hâm mộ, thế nhưng bên ấy luôn giữ thái độ làm việc theo nguyên tắc chung, nghe ngóng mới biết được chuyện này do Tạ Phong Trần đứng sau góp sức cho Lâm Nhan.
Lâm Nhan từng nói hai năm sau khi kết hôn, Tạ Phong Trần đều không muốn gặp cô, hai người tương kính như băng, thậm chí đến mức lúc trước trong showbiz còn truyền ra tin Tạ Phong Trần và Lâm Nhan đã ly hôn, xem ra sự thật không phải là như vậy.
Ý định ban đầu của Hàn Hữu Niên là không thích quản mấy chuyện nhỏ vặt vãnh thế này, cho dù Lâm Sanh không có một fan hâm mộ nào thì anh cũng có năng lực giúp cô nổi tiếng, nhưng cô lại quá nghiêm túc, không muốn dựa vào anh, muốn dựa vào thực lực của bản thân mà gây dựng sự nghiệp.
Không còn cách nào khác, anh đành phải gọi cuộc gọi này.
“Hàn thiếu biết đau lòng cho Lâm Sanh tiểu thư thì tôi cũng đâu có nỡ để người phụ nữ của mình chịu thiệt? Chi bằng Hàn thiếu quản người phụ nữ của mình cho tốt đi, thế này mọi người mới có thể bình yên vô sự được.” Lời này của Tạ Phong Trần không chừa lại chút đường sống nào, không khác gì đang tuyên chiến.
Hàn Hữu Niên đã ủng hộ Lâm Sanh thì Tạ Phong Trần nhất định sẽ giúp Lâm Nhan.
“Nghe đồn vợ chồng Tạ thiếu và Lâm Nhan không hòa thuận, bây giờ xem ra hình như lời đồn đại đều là giả, Lâm Sanh đã làm gì sai rồi hay sao mà Tạ thiếu lại nói ra những lời này?” Hàn Hữu Niên cảm thấy bị động trong thoáng chốc, lại cảm thấy trong lời đối phương nói ra có hàm ý khác nên giọng điệu liền mang theo một chút tức giận.
Thái độ này của Tạ Phong Trần làm Hàn Hữu Niên lập tức nhớ đến biểu hiện gần đây của Lâm Nhan vạch rõ ranh giới với anh, xem ra quan hệ vợ chồng của hai người đã dịu lại nên Tạ Phong Trần mới đồng ý ra mặt thay cô.
Theo lý mà nói, quan hệ của Lâm Nhan và Tạ Phong Trần càng thân thiết, cô không quấn lấy anh thì anh nên vui vẻ, thế nhưng trong ngoài câu nói của Tạ Phong Trần đều đang ám thị trong chuyện này là Lâm Sanh không an phận nên trong lòng anh không vui.
Lâm Sanh không phải là người thích gây chuyện thị phi, ngược lại, Lâm Nhan mới là người luôn không có chuyện gì mà cứ thích gây rắc rối cho Lâm Sanh.
Lời này của Tạ Phong Trần khiến anh có cảm giác bị mạo phạm, lúc nói chuyện hiển nhiên cũng chọc vào điểm yếu của đối phương.
“Tin đồn thì cuối cùng cũng chỉ là tin đồn, Hàn thiếu là người thông mình, sao lại đi tin mấy tin đồn vô căn cứ, Lâm Nhan lúc nhỏ tùy hứng không hiểu chuyện, ngược lại đã gây phiền phức cho Hàn thiếu rồi, mong Hàn thiếu lượng thứ cho, sau này tôi sẽ chăm sóc tốt cô ấy. Còn về chuyện Lâm Sanh tiểu thư đã làm gì, sao Hàn thiếu không đích thân hỏi chính cô ấy đi?” Từng câu từng chữ của Tạ Phong Trần đều đang tuyên bố chủ quyền.
Tác giả có lời muốn nói: Tạ tổng: Người phụ nữ của tôi để tôi tự lo!