Editor: Shandy - Em gái nhỏ trẹo lưỡi vì cà khịa hộ tác giả
Lâm Nhan mặc một chiếc váy hoa li ti màu xanh bạc hà tươi trẻ, tóc dài xõa tung, nét cười dịu dàng như nước, xinh đẹp giống như nàng tiên nhỏ trong bông hoa khiến người khác kinh ngạc.
Trần Sảng sững sờ, không ngờ lần đầu tiên thấy cô cười lại xinh đẹp động lòng người như vậy, nhưng đột nhiên cô xuất hiện hiền hòa dễ gần khiến cậu có cảm giác được yêu quý mà nửa mừng nửa lo, theo bản năng thái độ thêm vài phần kính cẩn, "Lâm tiểu thư buổi sáng tốt lành, ông chủ nói kể từ hôm nay sẽ đến biệt thự Thiên Hải ở, chúng tôi giúp ngài ấy dọn đồ đạc qua đây."
"Ồ, vậy à! Có phải ông chủ của các cậu quên cái gì hay không?" Lâm Nhan cười như không cười nhìn trợ lý Trần, cảm thấy rất thú vị. Trước kia những người này chẳng thèm ngó ngàng tới nguyên chủ, một bước cũng không thèm bước vào đây, ngược lại giờ ly hôn xong lại đến nhiều lần như vậy, không biết thế nào là tự vả mặt sao?
"Không quên." Một bóng dáng anh tuấn cao lớn đi tới, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ đến mức không hợp lẽ thường, toàn thân tỏa ra hơi thở trong trẻo và lạnh lùng, ánh mắt sâu kín dừng lại trên khuôn mặt cô.
Lâm Nhan không thích anh vênh mặt coi trời bằng vung như vậy, thong dong tiến lên ngăn cản, "Đã như vậy thì ngài Tạ lại đang làm cái gì đây?"
"Cô đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi chuyển đến đây hoàn toàn là vì ông nội." Mặt Tạ Phong Trần không cảm xúc, dáng vẻ như thể việc ông đây làm mà lại còn vô lý à.
"Trợ lý Trần, làm phiền cậu bảo bọn họ tạm thời dừng lại, đừng động đậy, tôi muốn bàn bạc lại với ông chủ của các cậu. Anh đi theo tôi." Vẻ mặt cô tràn ngập khó chịu trợn mắt nhìn anh, quay người lên lầu.
Trong thư phòng, Lâm Nhan không hề che giấu sự bất mãn, "Ngài Tạ, giấy chứng nhận ly hôn vẫn còn nóng hổi đó, anh đến không báo trước mà đã dẫn cấp dưới vào đây không phải là ngang nhiên xông vào nhà dân à?"
"Kế hoạch tạm thời thôi, ông nội sắp phẫu thuật rồi, tôi không muốn gây cản trở, đồng ý với ông rồi thì kể cả phải diễn kịch tôi cũng phải làm được." Tạ Phong Trần vẻ mặt lạnh lùng, bình thản như một ông già.
"Tại sao anh muốn diễn kịch lại kéo tôi xuống nước? Lần trước anh nói với tôi thế nào ở cửa cục dân chính? Một tên chồng trước như anh ly hôn rồi còn chuyển đến nhà vợ cũ, kiếp trước tôi thiếu nợ anh à?" Đôi mắt xinh đẹp khẽ giật, cô cười lạnh lùng dùng lời nói của anh ngày đó để phản bác lại.
"Chắc chắn sẽ không kéo cô xuống nước." Tạ Phong Trần không nghĩ tới Lâm Nhan lại thù dai như vậy, lập tức có cảm giác ảo não tự lấy đá đập chân mình.
"Nhưng tôi không muốn phối hợp với anh." Lâm Nhan không hề dao động mà lạnh lùng từ chối, vẻ mặt khiêu khích nhìn người đàn ông kia, bộ dạng giống như "có giỏi thì cầu xin bà đây đi" vừa nghịch ngợm lại vừa vô sỉ.
Tạ Phong Trần bỗng dưng thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí của cô đúng là vừa sinh động vừa đáng yêu lại có chút thú vị thì anh hiểu được người phụ nữ này chỉ sợ sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Có điều anh có chuẩn bị mà đến nên chẳng sợ cô không chấp nhận.
"Gần đây trong tay cô không có công việc nào phải không, tôi có thể giúp cô." Tạ Phong Trần bắn phát trúng hồng tâm luôn, đi thẳng vào điểm chính.
"Hối lộ tôi? Lần này anh định cho tôi tiền hay là cái gì khác?" Lâm Nhan nhướng mày, cảm thấy nực cười. Người này đúng thật là đồ chết tiệt!
Thật đúng là bản tính máu lạnh vô tình của thương nhân, chuyện gì cũng dùng tiền để đuổi người khác đi.
Anh thực sự cho cô là loại phụ nữ nông cạn thấy tiền là sáng mắt hay sao?
Không việc gì phải suy nghĩ! Cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp!
"Chỉ cần cô đồng ý ở bên cạnh tôi một thời gian ngắn, giúp tôi che giấu tin ly hôn thì đổi lại cô đưa ra yêu cầu gì tôi cũng đáp ứng."
Muốn gì được nấy, điều kiện này có sức hấp dẫn rất lớn đó!
"Điều kiện gì cũng được?" Đôi mắt Lâm Nhan sáng rực mà trong lòng hơi dao động cũng có chút rối rắm.
Tạ Phong Trần mặt không cảm xúc liếc nhìn khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay đang vui vẻ, ánh mắt sáng rực nên trầm giọng cảnh cáo, "Một vừa hai phải thôi, đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu."
Lâm Nhan không nhịn được đánh giá cẩn thận người đàn ông trước mặt, nhà họ Tạ giàu có quyền thế nhất, tài sản của anh đứng trong top đầu Bảng xếp hạng triệu phú trẻ. Cô để cho Tiêu Bạch tự gây dựng công ty riêng, thời kỳ đầu nhất định sẽ gặp khó khăn về tiền vốn và tài nguyên. Nếu như Tạ Phong Trần đồng ý giúp thì chuyện gì cũng có thể xử lý dễ dàng được, người coi tiền như rác đưa tới cửa, cô mà không lợi dụng thì chẳng phải là lãng phí sao.
"Lần này anh sẽ không lừa tôi đấy chứ?" Ánh mắt cô nghi ngờ quan sát người đàn ông, vẫn không quá yên tâm.
"Cô cảm thấy tôi sẽ lấy thân thể ông nội ra để nói đùa sao? Lâm Nhan, ông nội vẫn luôn đối xử khoan dung với cô."
Mắt anh nheo lại, cảm giác bị người khác nghi ngờ cực kỳ không thoải mái.
Lâm Nhan yên lặng. Tấm lòng hiếu thuận của anh với ông cụ rất đáng khen nhưng nói đến việc ông cụ đối xử khoan dung với cô thì cô thật sự không cảm nhận được, còn không biết là nguyên chủ có được hưởng thụ hay không.
"Tôi cũng không phải là không đồng ý, chỉ là tôi có chuyện cần nói với anh. Tôi đang có ý định bán biệt thự này." Vẻ mặt cô khó xử, do dự nhưng vẫn quyết định ăn ngay nói thật.
"Không được bán, cô muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa cho cô." Tạ Phong Trần mạnh mẽ bá đạo phản bác cô, mày kiếm cau lại. Người phụ nữ này rốt cục thích tiền đến mức nào mà vừa ly hôn xong đã muốn bán nhà. Thật đúng là không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào chống đối anh.
Tạ Phong Trần hơi bực bội, chẳng lẽ cô không biết có tiền cũng không mua được căn biệt thự này sao?
Nhìn chung, khắp cả Hải Thành, số người có thể mua nổi biệt thự này chỉ đếm trên đầu ngón tay, chưa nói đến chỉ cần có tin bán nhà truyền ra bên ngoài thì sợ là chỗ ông nội sẽ ngay lập tức nhận được thông báo. Đến lúc đó làm sao có thể che giấu được việc ly hôn nữa.
Thậm chí anh còn hơi hối hận lúc ly hôn đã cho cô biệt thự, bởi cô thích tiền thì trực tiếp đưa tiền là được rồi để đến giờ khiến cô lại bắt chẹt mình.
"Tôi không phải có ý đòi tiền." Lâm Nhan hơi xấu hổ xoa xoa tay, bán nhà là quyết định của nguyên chủ nhưng nếu nói ra lúc này lại khó tránh khỏi khiến người ta hiểu lầm là cô cố tình vòi thêm tiền.
"Vậy thì cô muốn lấy cái gì? Biệt thự Thiên Hải là phòng cưới ông nội chuẩn bị. Nếu có tin bán biệt thự truyền ra thì đồng nghĩa với việc thông báo ly hôn công khai rồi."
"Tôi..." Lâm Nhan bị nói cho nghẹn họng không trả lời được, thực ra cô chưa từng nghĩ đến việc này.
"Lâm Nhan, chúng ta vừa mới ly hôn vài hôm mà cô đã hoang phí đến mức phải bán nhà rồi à? Hay là vì bao dưỡng mấy tên trai bao đáng giá để cô tán gia bại sản?" Tạ Phong Trần nghĩ tới hành vi hoang đường gần đây của cô mà lạnh lùng chất vấn.
"Tôi không hiểu anh đang nói cái gì." Lâm Nhan ngạc nhiên, cô có bao dưỡng ai đâu.
"Không muốn ai biết thì đừng có làm, nếu không phải cô thân thiết với mấy tên trai bao ở hội sở Hoàng Đình thì làm sao ông nội nghe được tin đồn chứ?"
Sắc mặt anh u ám, đôi mắt hoàn toàn không che giấu được sự ghét bỏ và khinh thường.
"Anh bị dở hơi à? Tôi ly hôn với anh rồi, tại sao tôi không thể tìm người đàn ông khác?" Lâm Nhan ngay tức khắc có chút nén giận, không chịu lép vế mà phản bác.
"Ăn nói hai lời, đồi phong bại tục, hư thân mất nết, lẳng lơ ong bướm. Loại phụ nữ như cô mà vẫn làm thần tượng ở trong giới giải trí không sợ làm hư fans hâm mộ à?" Cô vẫn không biết hối hận đừng trách anh nói chuyện không nể mặt.
Lâm Nhan lập tức sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô bị người khác mắng như tát nước vào mặt vậy, suýt nữa thì không nhịn được tát thẳng cho anh một cái, miệng của tên đàn ông thối thật quá bẩn.
Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, mắng mà cũng trôi chảy như vậy.
"Họ Tạ kia, tôi kém cỏi như vậy thì sao anh không tìm người khác diễn kịch đi? Anh cút nhanh lên, tôi không chào đón anh ở đây."
Cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức trở mặt, không khách khí đẩy người đàn ông ra bên ngoài, động tác vừa gấp gáp vừa sỗ sàng.
Người đàn ông mặt âm u xoay người rời đi, bước chân lướt nhanh như gió cuốn.
Lâm Nhan nổi giận đùng đùng chạy đến đầu cầu thang, sẵng giọng đuổi khách thẳng thừng với trợ lý Trần, "Trợ lý Trần, phiền cậu mang ông chủ và đồ đạc của anh ta lập tức ra khỏi nhà tôi."
Trần Sảng còn chưa kịp phản ứng đã thấy sắc mặt ông chủ mình tái mét đi xuống, toàn thân tản ra hơi lạnh khiến người khác hít thở không thông.
"Cô, cô Lâm, xin cô bớt giận, ông chủ đã đồng ý với ông cụ Tạ chuyển về đây ở rồi, chuyện này..." Trần Sảng chỉ cảm thấy toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, tha thiết mong cô quỳ xuống xin lỗi ông chủ.
Bà cô này đúng là khắc tinh của ông chủ, nếu không sao tính tình có thể khó chiều như vậy?
"Cậu nói với ông cụ Tạ là chuyện đó Tạ tổng "không được", cảm thấy mặc cảm tự ti nên không còn mặt mũi đối diện với tôi."
Lâm Nhan cười giễu cợt một tiếng, nói bậy nói bạ.
Tên đàn ông thối dám mắng cô lẳng lơ ong bướm thì cô cũng không để anh dễ chịu được.
"Lâm, Nhan!" Người đàn ông phẫn nộ mắng mỏ, ánh mắt sắc bén dọa người, anh nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi được hay không đêm đó không phải cô là người biết rõ nhất sao? Hay là cô muốn tôi chứng minh với cô một lần nữa trước mặt tất cả mọi người?"
Trần Sảng sững sờ, đôi mắt kinh ngạc như máy quét lướt nhanh qua mặt của ông chủ và Lâm Nhan.
Mịa nó!
Sao cậu ta lại cảm thấy như mình vừa hóng được một chuyện động trời?
Ông chủ nói chuyện không thuần khiết gì đó với cô Lâm, bầu không khí kỳ lạ giống như đã xảy ra chuyện gì đó mà cậu ta không hề hay biết.
Bỗng nhiên anh nhắc đến đêm đó làm Lâm Nhan vô cùng phẫn nộ, khuôn mặt tái nhợt lập tức đỏ rực, trừng đôi mắt ngập nước nhìn anh, không nghĩ tới người đàn ông này nhìn vậy mà lại là mặt người dạ thú, nói lời thô tục như vậy cũng không biết xấu hổ.
"Anh câm miệng lại! Ai cần anh chứng minh, anh cút nhanh lên!" Lâm Nhan thẹn quá hóa giận.
Người đàn ông không tức giận mà lại cười, chỉ là ý cười không đến đáy mắt lộ ra một chút sương mù lạnh lẽo, ra lệnh một tiếng cho tất cả mọi người rời đi.
Lâm Nhan nhìn mọi người nhanh chóng rời đi thậm chí dì Lưu cũng lo sợ nơm nớp chạy đi thì trong lòng hoảng hốt, theo bản năng cô lui lại phía sau lên tầng, bước lên cầu thang không dám nhìn vào đôi mắt sắp nổi bão, "Anh, anh, anh đừng có mà xằng bậy nhé! Nếu tôi mà có chuyện gì thì nhất định sẽ kiện anh."
"Kiện tôi? Cô cảm thấy khắp Hải Thành này, ai dám đồng ý giúp cô?" Tạ Phong Trần giống như nghe được chuyện khôi hài gì đó, thấp giọng giễu cợt hỏi lại.
Trong lòng Lâm Nhan lập tức lạnh đi phân nửa, cô nắm chặt tay vịn cầu thang bóng loáng khiến đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Người đàn ông lại từng bước ép sát, cô như quân lính bị đánh cho tan tác, liên tục lui về đằng sau.
Toang rồi má ơi, lần này cô giống như thật sự rước họa vào thân rồi.
Tên chết tiệt này dường như rất tức giận.
Mắt thấy anh sắp dồn mình đến bậc thang cuối cùng, cô nhằm đúng lúc co giò chạy vèo một cái, ai ngờ một giây sau người đàn ông này lại vượt lên trước, duỗi dài cánh tay ngăn chặn đường lui của cô, đôi mắt nguy hiểm hiện ra vẻ uy hiếp mạnh mẽ.
Hai tay anh chống trên tay vịn cầu thang giam cả người cô vào giữa hai tay và lồng ngực anh khiến cô tiến không được lùi chẳng xong, không cách nào chạy thoát.
Tư thế này mập mờ khó hiểu, anh ở gần như vậy, gần đến mức cô ngẩng đầu có thể nhìn thấy rõ ràng cái cằm còn râu mọc lún phún, hơi thở phảng phất đều giống như phun ra lửa giận khiến cô không dám nhìn thẳng ánh mắt anh - ánh mắt âm u giống như muốn ăn thịt người làm da đầu cô run lên, chân có chút mềm nhũn vừa sợ hãi vừa muốn khóc.
"Xin lỗi đi."
"Tại sao tôi phải xin lỗi trước, rõ ràng là anh mắng tôi trước." Lâm Nhan thẳng lưng, vừa quật cường vừa cãi cố.
"Tôi chỉ nói sự thật, mà cô lại ăn không nói có, đổ oan cho tôi." Ánh mắt người đàn ông trầm tĩnh, giọng nói bình tĩnh lại một cách lạ kỳ, cuối cùng ánh mắt ẩn ý không rõ dò xét cô từ trên xuống, yết hầu nhấp nhô, thấp giọng nói, "Đêm đó rõ ràng là cô rất suиɠ sướиɠ, còn bảo kỹ thuật của tôi không tệ."
Lâm Nhan nghẹn họng không nói được, suýt nữa thì té xỉu, nổi cơn tam bành lên hổn hển nói, "Đồ thối tha không biết xấu hổ."
Hơi thở nóng rực vô cùng quen thuộc của anh khiến cho cô không kiềm chế được mà
nhớ lại hình ảnh có chút khó nói theo anh.
"Xin lỗi hay là muốn tôi giúp cô nhớ lại đêm hôm đó đây?" Người đàn ông cười khẩy chọc tức bỗng nhiên cúi đầu khiến hơi thở nóng rực phả thẳng vào mặt cô.