• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24: Thật đáng ghét!

Editor: Hardys - Cô gái nhỏ trọc đầu vì search ngôn ngữ mạng

Tạ Phong Trần cầm ảnh chụp trong tay, ánh mắt ảm đạm và mù mịt.

Mỗi tấm hình đều là hình ảnh Lâm Nhan cùng bốn cậu trai trẻ tuổi ở cùng nhau, cô ở trong ảnh cười rất tùy ý, thoải mái, là dáng vẻ mà anh chưa từng thấy qua, lật nhanh những tấm hình trong tay, mỗi tấm đều truyền đạt một nội dung duy nhất ---

sau khi ly hôn, mỗi ngày Lâm Nhan đều sống rất thoải mái và phóng khoáng!

Thậm chí chân bị thương cũng không ngăn Lâm Nhan theo đuổi niềm vui được.

Quả thật anh đã xem thường Lâm Nhan, đã hiểu lầm cô ly hôn vì Hàn Hữu Niên, không ngờ cô vừa mới tập chơi đã chơi vô cùng thuần thục, không hề kém cạnh những gã đàn ông phong lưu trên tình trường chút nào.

Trong hội sở giải trí nuôi trai bao, lại còn dám mang trai bao ra ngoài dạo chơi, thậm chí bây giờ còn muốn dẫn đám trai bao đó vào giới giải trí.

Thân là một nữ minh tinh, cô ấy dường như không hề lo lắng mỗi một hành động của mình sẽ mang đến nhiều lời đồn đại vô căn cứ.

Còn có cái tên vô sỉ Nhược Phong kia, không chịu ngoan ngoãn đi học mà lại trốn theo mấy đứa bạn khốn kiếp của nó, chạy đến hội sở giả dạng làm trai bao lừa lọc, quyến rũ những phụ nữ đã ly hôn.

Hình như cả đám sống yên ổn quá nên chán rồi.

"Nói với chị tôi, con trai chị ấy trốn học khá nhiều trong học kỳ này, mặt khác cũng thông báo với bố mẹ ba đứa còn lại, nhân lúc tuổi còn nhỏ nên để cho bố mẹ dạy dỗ thật tốt." Tạ Phong Trần đặt ảnh chụp xuống, mặt không đổi sắc mà dặn dò.


Điệu bộ Tạ Phong Trần rất nghiêm trang, giống như là một bậc phụ huynh suy nghĩ cho con mình.

"Dạ vâng." Trần Sảng có hơi kinh ngạc, chiêu này của ông chủ thật sự đủ độc, gạt bỏ chuyện liên quan đến Lâm Nhan sang một bên không nói, chỉ trực tiếp báo cho bố mẹ bọn họ biết, nên biết độ tuổi hiện tại của Nhược Phong thiếu gia đúng là tuổi trẻ ngông cuồng, là lúc rất thích đối nghịch với bố mẹ cho tới cùng.

Đến lúc đó, chỉ sợ mấy thiếu gia này không thể nào tránh khỏi phải chịu chút đau khổ, ai bảo bọn họ cứ thích tự chuốc lấy khổ, bám theo người khác không tốt hơn sao, vậy mà hết lần này tới lần khác cứ thích dính chặt cùng một chỗ với Lâm Nhan.

Trong lòng Trần Sảng âm thầm thắp đèn giúp bốn người bọn họ, đương nhiên là cầu thêm phúc cho họ chứ sao!

"Tôi lập tức gọi điện thoại." Trần Sảng nghe lệnh, xoay người, tính đi ra ngoài xử lý chuyện này, nhưng mà vừa tới cửa, thì giọng nói không nóng không lạnh của ông chủ từ sau lưng truyền tới.

"Còn nữa, gọi cho đoàn phim "Phượng Hoàng" bảo họ nhanh chóng thông báo vào đoàn đi. Tôi không phải nhà từ thiện, đầu tư tiền bạc cũng hy vọng sớm được nhìn thấy thành quả."

Trần Sảng cảm thấy ông chủ nhà mình rất kỳ quái, tối hôm qua ông chủ kêu cậu chuyển lời cho đoàn phim "Phượng Hoàng" bảo họ quyết định nội bộ cho Lâm Sanh đóng vai nữ chính, cậu nói bóng nói gió mới từ trong miệng Triển thiếu biết được Lâm Sanh là cô gái nhỏ năm đó đã cứu ông chủ, theo lẽ thường thì phải cảm thấy ông chủ đang đền ơn Lâm Sanh.

Nhưng tại sao vừa nãy ông chủ lại nói bản thân không phải nhà từ thiện, sau khi đầu tư thì muốn sớm nhìn thấy kết quả.

Đây là tình huống gì vậy?

Tính tình ông chủ vốn đã khó đoán, sáng nắng chiều mưa giữa trưa ẩm ướt, bây giờ càng lúc cậu càng nhìn không thấu rồi.

Nhưng cậu không dám vi phạm mệnh lệnh của ông chủ, đành phải khẩn trương đi làm.

Bởi vì Lâm Nhan bị đau chân, cả ngày đều không thể ra ngoài đi dạo, vào buổi tối lại nhận được tin đoàn phim yêu cầu phải vào đoàn trước thời hạn, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy phiền muộn.

Chân cô vẫn còn chưa có khỏi hẳn nha!

Vốn định kêu Tiêu Bạch giúp cô xin phép nghỉ dưỡng ở nhà vài ngày rồi mới vào đoàn, nhưng mà nghĩ đến bản thân không dễ gì mới giành được vai diễn này, nếu như chỉ vì chuyện này khiến cho người ta có cơ hội phốt cô, vậy thì mất nhiều hơn được.
Lâm Nhan đồng ý, ngồi ở phòng khách có hơi sốt ruột, nên kêu dì Lưu giúp cô chuẩn bị nước ấm làm mềm da chân rồi lại chườm nóng.

Dì Lưu thấy chân cô còn nghiêm trọng hơn ngày hôm qua, bộ dạng lại gấp gáp như đang ngồi trên đống than, bèn nói mình có rượu thuốc chuyên dùng cho xoa bóp, giúp gân cốt khỏe mạnh và lưu thông máu tốt hơn, bà có thể giúp Lâm Nhan xoa bóp mắt cá chân, như vậy cô có thể sớm khỏe lại.

Lâm Nhan nghĩ cũng biết chắc chắn sẽ rất đau, bây giờ dù là ngựa chết cũng phải xem như ngựa sống mà chữa trị, "Cám ơn dì Lưu."

"Lâm tiểu thư, rõ ràng hôm qua chân cô đã tốt hơn nhiều rồi, sao cô không nghỉ ngơi cho tốt mà còn ra ngoài làm gì, lần này lại bị nặng hơn rồi." Dì Lưu chăm chú thoa rượu thuốc giúp Lâm Nhan, không nhịn được mà dông dài vài câu.

"Hôm qua, lúc ra ngoài con đi đứng rất cẩn thận." Lâm Nhan không ngờ dì Lưu đối xử tốt với cô như vậy, trong lòng bỗng dưng dâng lên một dòng nước ấm.
Thật ra Lâm Nhan cũng có hơi chột dạ, tối hôm qua ra ngoài chơi, cô nhất thời vui vẻ quá nên uống một ít rượu trái cây, đúng là tự làm tự chịu.

"Lâm tiểu thư, tôi chuẩn bị xoa bóp, cô chịu đựng một chút, có thể sẽ rất đau."

"Được, dì cứ yên tâm bóp đi! Con nhịn được." Lâm Nhan nhìn dáng vẻ xoa tay giống như chuẩn bị đi đánh trận của dì Lưu, cô nhịn không được mà rụt rụt cổ chân, muốn bỏ cuộc.

Cô chưa từng nói với ai rằng cô sợ đau, tối đó lúc bị trẹo chân, suýt chút nữa đã khóc vì đau, mà trong tình huống lúc đó cô đành phải cắn răng chịu đựng nhưng tới lúc Tạ Phong Trần xuất hiện, cuối cùng cô vẫn nhịn không được.

Có lẽ lúc đó Tạ Phong Trần nghĩ rằng cô đang phối hợp diễn kịch với anh, nhưng cô không phải, cô thật sự đau đến mức chảy nước mắt.
Dì Lưu thấy sắc mặt cô thay đổi nhưng lại còn mạnh miệng, nên đành phải mạnh mẽ ra tay.

"A… Đauu… Đau A a a… Đauu." Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên trong biệt thự.

Trong phút chốc, Lâm Nhan đã chảy nước mắt, mắt cá chân giống như là một cái công tắc vậy, dì Lưu vừa giữ, cả người cô đều đau tới nỗi chảy mồ hôi lạnh, lại còn run run.

"Lâm tiểu thư, tôi còn chưa dùng sức đó!" Dì Lưu vô cùng bất đắc dĩ, có chút không biết làm sao.

Trong mắt Lâm Nhan hiện lên vẻ cáu gắt, giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở, cầu xin, "Vậy dì nhẹ một chút nha!"

"Nhưng mà bóp nhẹ sẽ không tan máu bầm. Đau dài chi bằng đau ngắn." Dì Lưu cảm thấy khó xử, khuyên nhủ cô.

Lâm Nhan gật gật đầu, cắn chặt răng, không nói một chữ.

Tạ Phong Trần vừa đến biệt thự, còn chưa vào cửa đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, giống như heo bị chọc tiết vậy, cho rằng có chuyện gì xảy ra, nét mặt đột ngột thay đổi, chạy nhanh vào trong. Cuối cùng lại nhìn thấy dáng vẻ nước mắt giàn giụa của Lâm Nhan, nhìn yếu đuối đến tột cùng, làm cho người ta phải sinh lòng thương xót.
Một chữ "đau" của Lâm Nhan bị kẹt tại cổ họng, anh đột nhiên đi vào khiến cô phải cố chấp nuốt chữ đó vào lại trong bụng.

Cô sững sờ nhìn Tạ Phong Trần, trong lúc này không biết nên phản ứng thế nào cho phải.

Dù sao cũng cảm thấy rất mất mặt, một mặt yếu đuối như vậy lại bị tên đàn ông thối này thấy được.

Cô có hơi khó chịu, lập tức khép hờ hai mắt, không nhìn anh, lặng lẽ giơ tay lau nước mắt đã chảy vì đau.

"Được rồi, Lâm tiểu thư, mấy ngày nay tuyệt đối không nên hành hạ đôi chân này nữa, nếu không chỉ sợ sẽ còn nặng hơn, mỗi ngày tôi xoa bóp cho cô một lần, tôi tin cô sẽ sớm đi đứng bình thường." Dì Lưu thả chân của Lâm Nhan xuống, day day vòng eo ê ẩm rồi đứng dậy.

Lâm Nhan rầu rĩ trả lời một tiếng "Vâng."

Mãi lúc sau dì Lưu mới chú ý tới Tạ Phong Trần, đôi mắt lập tức sáng lên, khẩn thiết nói, "Thiếu gia về rồi ạ? Mắt cá chân của Lâm tiểu thư bị thương rất nghiêm trọng, tôi vừa mới giúp cô ấy bôi rượu thuốc rồi xoa bóp cho tan máu bầm, đau tới nỗi chảy nước mắt, cậu ở cùng cô ấy chút nha, giờ cũng trễ rồi, tôi đi chuẩn bị cơm chiều đây."
Dì Lưu là một người làm rất nhanh nhẹn, vừa thu dọn xong chiến trường thì lập tức ung dung rời đi, trong không khí tỏa ra một mùi rượu thuốc nồng đậm, có hơi gay mũi.

Lâm Nhan muốn nói cô đâu còn là trẻ con nữa, đâu cần ai ở cạnh chứ, nhưng từ đầu đến cuối dì Lưu chưa hề bỏ qua bất cứ cơ hội nào để gán ghép cô và Tạ Phong Trần chung một chỗ.

Trong lòng Lâm Nhan khó chịu muốn chết, cô rút cổ chân về, chống tay lên sofa muốn đứng lên đi về phòng.

"Ngồi xuống." Giọng nói của anh hấp dẫn, trầm thấp và êm tai, lại mang theo sự áp bức không cho ai cãi lời.

Vẻ mặt Tạ Phong Trần không tốt lắm, anh vốn tính mỉa mai cô đáng đời, bị thương mà còn không an phận.

Nhưng mà suy nghĩ đến dáng vẻ đáng thương đau đến mức rơi nước mắt, anh lãnh đạm phun ra hai chữ.

"Có chuyện gì à?" Lâm Nhan đứng một chân, ù ù cạc cạc nhìn anh, tự nhiên nổi điên gì đó?
"Dì Lưu kêu tôi trông chừng cô." Anh nhíu mày, giọng nói trầm thấp lại truyền đến, ngắn gọn, đanh thép.

Lâm Nhan không chút khách khí mà trợn trừng mắt, tức giận mà khịa một câu, "Dì ấy kêu anh ở cùng với tôi nha! Anh cũng nghe à?"

Tạ Phong Trần không để ý, thả áo vest đang khoác trên cánh tay lên ghế sofa, rồi tựa vào ghế sofa đơn, khóe môi gợi lên độ cong như có như không, "Cô muốn tôi ở cùng cô như thế nào?"

Không hiểu sao lỗ tai của Lâm Nhan tê rần, đầu quả tim giống như bị cái gì khều một cái, có hơi ngứa, còn có chút kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời, tên đàn ông thối này là hồ ly biến thân sao?

Sao cô lại cảm thấy anh đang cố ý khiêu khích vậy?

Mặt Lâm Nhan có hơi nóng lên, cảm giác đau đớn ở mắt cá chân đã từ từ tiêu tán, cô quan sát kỹ Tạ Phong Trần, chỉ thấy anh lười biếng tựa vào ghế sofa, có lẽ cũng cảm thấy nóng, giờ phút này anh đang tùy ý nới lỏng cà vạt, còn tiện tay cởi vài nút áo sơ mi màu đen, động tác chậm rãi kia khiến Lâm Nhan nhìn mà đỏ mặt tai hồng, tim đập loạn nhịp, nín thở tập trung.
Lâm Nhan cảm thấy mình sắp điên rồi, người ta cởi nút áo, trong đầu cô lại không thể khống chế mà tưởng tượng rõ ràng làn da và dáng người trần trụi dưới lớp áo sơ mi kia, còn có cảm giác sờ lên chắc chắn sẽ không tệ, ít nhất trong trí nhớ của cô là ngon cực.

Chết tiệt, Lâm Nhan, thức tỉnh đi, tuy người đàn ông này rất đẹp trai, mũi cao thẳng, mặt mày sắc nét, phần cằm lại sở hữu một độ cong hoàn mỹ, môi mỏng gợi cảm, nhưng anh ta không phải là đồ ăn của mày đâu.

Lâm Nhan ngượng ngùng quay đi, mặt không chút thay đổi, "Tạ thiếu thật biết nói đùa, tôi không có suy nghĩ gì khác với ngài đâu."

"Vậy à? Không có ý nghĩ khác à, sao đỏ mặt vậy?" Tạ Phong Trần cười khẽ, đôi mắt đào hoa tĩnh lặng phảng phất một nét phong lưu.

Hô hấp của Lâm Nhan hơi chậm lại, có chút ảo não vì tên đàn ông chết tiệt cố ý bắt bẻ, cô nhanh trí dời trọng tâm câu chuyện: "Hôm nay, anh tìm tôi có việc gì?"
"Lâm Sanh muốn đóng vai nữ chính trong phim "Phượng Hoàng", tôi hi vọng cô đừng làm khó cô ấy trong đoàn phim." Anh lạnh lùng nói, ý cười trong đáy mắt của anh dần nguội lạnh.

Lâm Nhan sửng sốt vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười, người đàn ông này đặc biệt đến đây để cảnh cáo cô không được gây sự với Lâm Sanh ở đoàn phim à?

Bỗng nhiên cô không biết nên tức giận hay là vui vẻ.

Tức giận bởi vì người đàn ông này vì Lâm Sanh mà tới đây cảnh cáo cô, vui mừng vì cuối cùng tên thối tha này cũng đã bước trên con đường la liếm Lâm Sanh.

Xem ra Lâm Sanh có thể lấy được vai nữ chính trong bộ phim "Phượng Hoàng" không thể không liên quan đến tên đàn ông thối này!

Nhưng tên này dựa vào cái gì mà đến cảnh cáo cô?

Lẽ ra Lâm Nhan không có ý định kiếm chuyện với Lâm Sanh, nhưng bỗng nhiên Tạ Phong Trần đến đây chuyến này hoàn toàn chọc cô khó chịu rồi.
"Anh coi trọng tôi quá rồi, Lâm Sanh có nhiều chỗ dựa vững chắc như vậy, sao tôi dám đụng vào cô ấy chứ? Tôi không chỉ không nhằm vào Lâm Sanh, mà còn giúp anh chiếm được ấn tượng tốt của cô ta." Lâm Nhan cười, trong mắt lóe ra một vài tia sáng nhỏ, nhưng mà ý cười kia không đạt tới đáy mắt.

Tạ Phong Trần bình tĩnh nhìn chằm chằm Lâm Nhan, ánh mắt sắc bén, dường như nhìn thấu ý nghĩ chân thật trong nội tâm của cô dưới ánh mắt đơn thuần vô hại kia, nhưng mà khiến anh thất vọng rồi, trong mắt Lâm Nhan không có một chút bất mãn nào.

Dường như cô thật tâm thật ý muốn giúp anh có được ấn tượng tốt của Lâm Sanh.

Nhưng cô dựa vào đâu mà nghĩ anh sẽ tin cô?


"Cô sẽ có lòng tốt vậy à?" Trong đôi mắt anh thoáng xẹt qua một chút khinh thường và trào phúng.


Lâm Nhan lại bị mỉa mai, nhịn không được mà la hét ở trong lòng, tên đàn ông khốn kiếp, không biết tốt xấu, chúc anh la liếm, liếm cho tới cùng chỉ còn hai bàn tay trắng.

"Ai nói tôi có lòng tốt, trước kia tôi rất thích Hàn Hữu Niên, nhưng tên đó lại thích Lâm Sanh, tôi với anh từng kết hôn, bây giờ anh lại muốn theo đuổi Lâm Sanh, chậc chậc… Quan hệ này làm tôi đột nhiên cảm thấy thú vị lắm nha! Nếu anh muốn theo đuổi Lâm Sanh, chắc chắn Hàn Hữu Niên sẽ rất rất khó chịu, tên đó càng khó chịu thì tôi lại càng vui vẻ." Lâm Nhan cười, vẻ mặt rất đơn thuần, nhưng những câu vừa nói ra có thể khiến người ta tức hộc máu.


Nếu không tin cô, vậy cô dứt khoát khiến anh khó chịu tới chết luôn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK